An Ninh nghiêng đầu
nhìn anh vẻ không hiểu. Thẩm Mặc nghiêng người về phía cô, hơi thở của anh lướt
qua bên tai khiến cô run bắn, nụ hôn của anh đã nhẹ nhàng đặt lên vầng trán
xinh đẹp của An Ninh.
Cái mà An Ninh gọi là diệu kế thực ra lại là cách hết sức tầm thường. Có điều,
một người đầu óc cứng nhắc như An Ninh mà có thể nghĩ ra được biện pháp này thì
cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Ngày hôm sau cô bắt đầu thực hiện phương án của mình.
Một việc tốt đẹp như thế này tất nhiên không thể thiếu sự góp mặt của Lưu Huệ.
Thế là hằng ngày, cứ khoảng sáu giờ tối, hai người lại lén la lén lút xuất hiện
ở các nhà hàng lớn.
Mặt họ lạnh tanh, vắt vẻo đi vào. Khi tổ chức tiệc cưới, nhà trai và nhà gái
luôn làm cùng một chỗ, vì thế cả hai bên đều tưởng An Ninh và Lưu Huệ là khách
của nhà bên kia, hai khuôn mặt lạ hoắc này không quá thu hút sự chú ý của người
khác. Họ chọn vị trí nơi góc sảnh, những người ngồi bên cạnh lại không bao giờ
quan tâm xem họ là ai. Hai người lẻn vào những bữa tiệc để thực hiện mục đích
của mình.
Đương nhiên, mục đích của An Ninh và Lưu Huệ không phải là để được ăn miễn phí,
mà là để nghiên cứu về váy cưới và lễ phục mà các cô dâu mặc trong lễ cưới.
Lần đầu thử thực hiện kế hoạch, cả hai đều rất căng thẳng, căng thẳng đến nỗi
hai tay toát mồ hôi, chỉ sợ bị người ta phát hiện rồi coi là những kẻ đến ăn
không, lúc đó thì chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Nhưng sau nhiều lần như vậy, da mặt họ cũng dày hơn, kinh nghiệm cũng phong phú
hơn, họ càng tỏ ra đường hoàng hơn.
An Ninh phát hiện ra rằng, trong suốt bữa tiệc, đa số các cô dâu đều chuẩn bị
ba bộ váy áo. Khi đón khách, họ mặc váy cưới. Khi đi mời rượu, họ đổi sang mặc
áo xường xám hoặc váy dạ hội. Khi đốt nến hoặc biểu diễn các tiết mục, họ lại
đổi bộ khác. Kiểu dáng của cá bộ váy cưới đa phần giống nhau, ôm ngực, hở vai,
có dây đeo… Ngoài vài kiểu dáng chung đó, phần lớn các cô dâu đều thủy chung
với màu trắng thuần khiết, nếu có ăn mặc màu mè thì cũng chỉ là trang phục dạ
hội. Kiểu dáng của trang phục dạ hội rất đa dạng, màu sắc phong phú. Xường xám
không phải là loại trang phục ai mặc cũng đẹp, An Ninh từng tận mắt thấy một cô
câu thân hình hơi mập, khi mặc xường xám, những khối thịt trên người lộ ra rất
rõ, trông thật thiếu thẩm mỹ.
Thấy cô dâu ăn mặc như vậy, Lưu Huệ cười như nắc nẻ: “Ôi mẹ ơi! Tiểu An Tử, sau
này cậu phải điều chỉnh cho tốt đấy nhé, nếu vì kiếm tiền mà cậu không để ý đến
cảm nhận của người khác thì tớ sẽ không tha cho cậu đâu”.
An Ninh cũng cười đến đau cả bụng, cô cũng bó tay với những người không có con
mắt thẩm mỹ như thế.
Không phải lần nào kế hoạch của An Ninh cũng thuận lợi. Hôm nay, cô và Lưu Huệ
vừa bước vào nhà hàng Thủy Vân Các, nhà hàng lớn nhất thành phố, cô nhìn thấy
người quen ở đó.
Sự căng thẳng cộng thêm nhiệt độ ấm trong nhà hàng, khiến trán cô lấm tấm mồ
hôi, cô thấp giọng nói: “Lưu Huệ, chúng ta đi thôi, qua nhà hàng khác”. Lưu Huệ
vừa bước một chân vào đại sảnh thì bị An Ninh kéo đi.
“Cậu sợ cái gì chứ, tớ thấy chỗ này rất tốt mà. Hơn nữa nghe nói chỗ này là
điểm tụ tập của các ngôi sao, váy cưới và lễ phục của họ đều là hàng nhập từ
nước ngoài, hội trường cưới hoành tráng, ai cũng phải trầm trồ, chúng ta vào
đây có thể học hỏi được mà.”
Lưu Huệ không hiểu tại sao An Ninh lại kéo cô đi chỗ khác. Khó mà có được cơ
hội như thế này nên cô nhất định không đi. Vốn khỏe hơn An Ninh, nên chỉ cần
kéo một cái là cô đã lôi được An Ninh vào bên trong nhà hàng.
Vào trong đại sảnh, dưới bao nhiêu ánh nhìn của mọi người xung quanh, thật
không dễ dàng để chuồn ra ngoài một lần nữa.
Lần này thì xong rồi, An Ninh thầm nghĩ. Lúc này, người đàn ông vừa nãy còn
đứng dựa vào khung cửa, giờ anh ta đang tiến gần về phía hai người. Anh ta đi
thẳng về phía An Ninh, nụ cười ấm áp và giọng nói nhẹ nhàng: “Sao trùng hợp
vậy?”.
Vừa nãy An Ninh còn cầu nguyện sao cho Thẩm Mặc không nhìn thấy cô, nhưng lúc
này chẳng cần phải cầu nguyện nữa. Cô khẽ cười: “Đúng là… rất trùng hợp”. Trùng
hợp tới mức cô mong mình có thể biến thành một người khiếm thị.
Lưu Huệ như đã hiểu tại sao An Ninh lại ngăn cô vào bên trong. Có điều, cô vốn
nghĩ chuyện đâu sẽ có đó, vì thế chuyện này cũng không khiến cô quá bận tâm.
An Ninh kéo Lưu Huệ đến vị trí cách xa nhất so với bàn tiệc và bàn chủ tọa.
Thẩm Mặc vẫn đi theo hai người. Cho đến khi ngồi xuống bên cạnh An Ninh, anh
mới mỉm cười nói: “Chỗ này cũng được đấy, sạch sẽ”.
An Ninh thầm than, cô chọn chỗ ngồi này vốn dĩ là để tránh xa Thẩm Mặc, nhưng
lần này lợn lành chữa thành lợn què rồi, chỉ hy vọng lát nữa cô và Lưu Huệ sẽ
không bị lộ chân tướng.
“Các cô là bạn của nhà trai hay nhà gái?” Thẩm Mặc lơ đễnh hỏi, khiến An Ninh
giật mình thon thót.
Lưu Huệ nói tranh: “Nhà trai”. Cùng lúc An Ninh cũng buột miệng trả lời: “Nhà
gái”.
Nói xong cả hai nhìn nhau cứng lưỡi, mặt đỏ bừng.
Lưu Huệ chán nản ngồi kéo giấy ăn, chỉ một câu hỏi đơn giản có thể khiến họ lộ
chân tướng. Đúng là cả hai đã sống uổng hơn hai mươi năm qua.
Thẩm Mặc hiểu ra vấn đề, anh cười và không hỏi gì thêm. An Ninh khẽ thở phào,
nhưng trong lòng vẫn thấy thấp thỏm.
Ba người trò chuyện với nhau vài câu, cô dâu và chú rể nắm tay nhau bước vào
chào đón khách, khách khứa gần như đã đến kín hội trường, hôn lễ sắp được cử
hành.
Đúng lúc này, tại bàn tiệc cách chỗ An Ninh không xa hình như xảy ra tranh cãi
gì đó. Lưu Huệ vốn là người hay tò mò, cô nhanh chóng hướng mắt về phía đó,
giỏng tai nghe ngóng.
Thấy Lưu Huệ như vậy, An Ninh cũng tĩnh tâm lại để chú ý nhìn động tĩnh từ phía
kia.
“Tôi là khách của nhà gái, sao các người lại đối xử với tôi như thế này?”
“Anh không có thiệp mời, anh là khách giả mạo.”
“Thiệp mời tôi để ở nhà, quên mang đến đây, thế cũng không được à?”
“Trên mỗi tấm thiệp đều có ghi khách đến dự tiệc cưới cần mang theo thiệp,
không mang theo thiệp là đến để lừa ăn lừa uống. Đuổi anh ta ra ngoài!”
Lưu Huệ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Bây giờ phải làm sao đây? Không ngờ
người càng có tiền lại càng so đo tính toán, không để cho người ta một chút sĩ
diện nào.
An Ninh cũng sợ đến mức môi run run. Họ đã tới không dưới hai mươi nhà hàng lớn
nhỏ ở thành phố H, nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình huống như thế
này, xem ra lần này họ khó mà trốn thoát.
Người đàn ông bị đuổi ra ngoài khoảng bốn mươi tuổi, trông ông ta tai to mặt
lớn, dáng vẻ khốn khổ, khách khứa còn lại tỏ ra khinh bỉ, ai nấy đều chỉ trỏ,
bàn tán sau lưng ông ta.
An Ninh và Lưu Huệ nhìn nhau, cả hai như đã biết trước thảm cảnh của mình.
Thẩm Mặc từ nãy đến giờ ngồi một bên quan sát mọi biểu hiện của An Ninh, anh
bỗng cầm lấy tay An Ninh, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu”.
An Ninh cười đau khổ, việc đã đến nước này, sợ rằng Thẩm Mặc cũng chẳng giúp gì
được cô.
Lưu Huệ thì nghĩ bây giờ có hối hận cũng không kịp, nếu sớm biết thế này thì
lúc nãy đã nghe lời An Ninh rời khỏi nơi đây, lần sau có đánh chết cô cũng
không tiếp xúc với người có tiền nữa.
Người áo bảo vệ từ từ đi tới gần, khi nghe thấy họ nói: “Xin cho xem thiệp
mời”. An Ninh nhắm mắt lại như chấp nhận số phận, bàn tay đang cầm chiếc cốc
của cô toát mồ hôi.
Tại sao mỗi lần khi cô lâm vào tình cảnh khốn khổ thì đều bị Thẩm Mặc bắt gặp
vậy? Lần trước đã như thế, lần này lại như vậy. An Ninh khẽ than, cô chuẩn bị
sẵn tinh thần bị đuổi ra ngoài.
Ben tai khẽ vang lên giọng nói ngọt ngào của Thẩm Mặc: “Đây là thiệp mời của
tôi, cô ấy là bạn gái tôi”. Một tay anh vòng qua phía sau ôm lấy eo An Ninh,
làm ra vẻ rất thân mật. An Ninh bỗng thẳng người lên.
Ngẩng mặt lên, cô bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Thẩm Mặc, ánh mắt ấy như nói với
cô: “Hãy thư giãn đi, mọi chuyện đã có anh lo”.
An Ninh gật đầu vẻ hiểu ý, rồi cô lấy lại tâm trạng bình thường.
Nhân viên bảo vệ kiểm tra kỹ thiếp mời rồi chuyển qua bàn khác.
“Sau này thà chịu chết chứ tớ không dám làm việc này nữa đâu.” Lưu Huệ cố ý hạ
thấp giọng chỉ đủ để An Ninh nghe rõ.
An Ninh mím môi cười, thả lỏng người. Lúc này cô mới phát hiện ra Thẩm Mặc vẫn
đang ôm lấy vai cô, dường mhư anh chưa có ý định bỏ tay ra.
Ánh mắt Thẩm Mặc lấp lánh, anh cứ nhìn An Ninh, cười tươi. Khi An Ninh khẽ cử
động vai ra vẻ bất an, anh mới buông tay.
Sự việc lần này, mặc dù có Thẩm Mặc cứu nguy, nhưng An Ninh và Lưu Huệ vẫn rất
lo lắng, chẳng còn tâm trạng nào để thảo luận về kiểu dáng váy cưới với lễ phục
của cô dâu, việc mà hai cô quan tâm nhất bây giờ là tìm cơ hội để chuồn khỏi
nơi này.
Sau khi ra khỏi Thủy Vân Các, Lưu Huệ hít một hơi thật sâu. Lần này cô đã bị
dọa cho thót tim, giờ có cả một bàn tiệc đầy những sơn hào hải vị ở đây cũng
không bù đắp nổi lượng ca lo vừa bị tiêu tán.
“Các cô đi đâu, tôi đưa các cô đi.” Không biết Thẩm Mặc đã đứng sau An Ninh tự
lúc nào, giọng nói dịu dàng của anh thoảng bên tai cô nhẹ như làn gió.
“Anh đưa An Ninh về là được rồi, tôi sẽ tự về.” Sự quan tâm của Thẩm Mặc dành
cho An Ninh rõ ràng như vậy, là một cô gái thông minh, Lưu Huệ đã sớm nhận ra
điều đó, sao cô có thể chen ngang được?
Không đợi cho An Ninh kịp chất vấn, Lưu Huệ vẫy tay chào, rồi nhanh chóng rời
đi.
Còn lại An Ninh đứng đối diện với Thẩm Mặc, nhớ lại chuyện xảy ra lúc nãy, cô
bỗng đỏ mặt.
“Cám ơn anh!” Mãi lâu sau An Ninh mới lên tiếng.
Thẩm Mặc cười thành tiếng: “Tôi có mất công mất sức gì đâu”.
An Ninh cảm thấy cần phải nói rõ sự thực với Thẩm Mặc. Sau khi cô kể sơ qua,
Thẩm Mặc thôi cười, nói: “Ai nghĩ ra cái cách chẳng hề có tí thông minh này
vậy?”.
An Ninh cười, cô định nói đây là cách hay mà Lưu Huệ nghĩ ra, nhưng thực chất
đó là ý kiến của chính cô. Cô không giỏi nói dối, cho nên…
Thẩm Mặc cười: “Lên xe trước đã, tôi sẽ chỉ cho cô một cách rất hay”.
An Ninh gãi đầu vẻ ngượng ngúng, Nếu sớm biết sẽ bị anh ta cười, thì cô đã
chẳng nói sự thật cho anh ta biết. Nhưng bị cười còn hơn là bị người ta hiểu
nhầm là đi là kẻ lợi dụng để lừa miếng ăn.
Thẩm Mặc không đưa An
Ninh về nhà, mà lái xe đi qua một chiếc cầu vượt, rồi đưa cô đến một khu rất
sầm uất.
“Anh định đưa tôi đi đâu?” An Ninh băn khoăn hỏi. Thẩm Mặc vốn không phải là
người tự làm theo ý mình.
Thẩm Mặc chăm chú lái xe, anh không trả lời thẳng, mà nói: “Sắp đến nơi rồi”.
Khoảng mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước cửa tiệm Phúc Lộc Bell, một trong
những cửa hàng áo cưới nổi tiếng nhất thành phố H. Lưu Huệ từng nói sau này
cưới, nhất định cô ấy phải đến đây để chụp ảnh.
Nhưng Thẩm Mặc đưa cô đến đây để làm gì?
“Chúng ta phải vào bên trong à?” An Ninh chỉ chỉ tấm biển hiệu có ghi bốn chữ,
với sự kết hợp giữa màu tím nhã nhặn và màu vàng kim bắt mắt, trông rất nổi bật
trong bóng đêm.
Thẩm Mặc gật đầu.
“Anh chắc chắn?” An Ninh hỏi lại một lần nữa.
Thẩm Mặc cầm tay An Ninh một cách rất tự nhiên: “Đương nhiên, đến đây một lần
chắc chắn sẽ hơn việc cô đi tham gia hơn hai mươi lễ cưới”.
An Ninh vùng vằng, nhưng không thể vung ra khỏi bàn tay của Thẩm Mặc.
“Hãy nhớ chúng ta là người yêu của nhau, chuẩn bị kết hôn, hôm nay đến đây để
được tư vấn về việc chọn váy cưới và chụp ảnh cưới. Hiểu chưa?” Thẩm Mặc tươi
cười nét mặt bình thản, giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường vậy.
An Ninh đỏ mặt, để anh dắt vào bên trong.
Buổi tối, cửa hàng áo cưới vốn không có nhiều khách, sự xuất hiện của An Ninh
và Thẩm Mặc khiến cô gái ở quầy lễ tân tròn mắt. Cô ta đã làm trong nghề này
bao nhiêu năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta gặp một cặp đẹp đôi như vậy.
Người con gái có nước da trắng mịn, trẻ trung, xinh đẹp. Người con trai cao
lớn, khôi ngô, phong độ và chín chắn. Đúng là một cặp trời sinh.
Cô ta nhiệt tình đi tới nghênh đón: “Anh chị cần chụp ảnh cưới ạ?”.
Thẩm Mặc dịu dàng nhìn An Ninh nói: “Vâng, chúng tôi đang có ý định như vậy”.
An Ninh cười thầm. Thẩm Mặc dùng từ đó thật hay, vừa khéo léo, nghe lại không
thể coi là đi lừa người khác.
“Tôi là quản lý cửa tiệm này. Tôi họ Ký, đây là danh thiếp của tôi.” Hai người
này ăn mặc và nói năng không giống những người tầm thường, không biết chừng lại
là khách hàng lớn, vì thế cô ta không thể xem thường.
Thẩm Mặc khẽ gật đầu, ra ý đã biết.
“Váy cưới chỗ chúng tôi được chia là làm bốn loại, không biết hai vị muốn chụp
với giá như thế nào ạ?” Cô quản lý Ký vừa cười vừa nói.
An Ninh không nói gì, tất cả đều do Thẩm Mặc hỏi và trả lời.
“Chúng tôi muốn tham quan trước đã, được chứ?” Nụ cười của anh ấm áp như gió
xuân, như có ma lực không thể kháng cự.
Quản lý Ký nói luôn miệng: “Đương nhiên là được, xin mời anh chị đi theo tôi”.
Cô ta dẫn An Ninh và Thẩm Mặc vào trong khu trưng bày, trên khuôn mặt luôn nở
nụ cười : “Xin hãy xem tự nhiên”.
An Ninh vuốt ve từng bộ váy cưới, cô quản lý Ký thuần thục chọn ra một bộ ở
chính giữa, rồi ướm lên người An Ninh: “Bộ này là kiểu dáng thịnh hành nhất năm
nay, chị mặc lên trong sẽ rất đẹp”.
Thẩm Mặc nghe vậy, liền quay lại. “Đẹp hay không thì cũng phải mặc lên thì mới
biết được”, anh mỉm cười, rồi nửa đùa nửa thật đề nghị.
Theo quy định của cửa tiệm, khách hàng không được thử đồ, nhưng để có được vụ
làm ăn này, quản lý Ký đành phá lệ: “Chị đến phòng thay đồ, tôi sẽ giúp chị
mặc”.
An Ninh chợt thần người vài giây, mọi việc diễn ra dường như đã vượt ra ngoài
sự tưởng tượng của cô. Cô xua tay: “Không cần đâu…”.
Nhưng bị quản lý Ký nhanh chóng cắt ngang: “Không thử làm sao biết thực tế thế
nào…”.
Thẩm Mặc đứng một bên phụ họa theo: “Đúng đấy! Đúng đấy!”.
An Ninh bị đẩy vào phòng thay đồ, tự nhiên cô bị ép mặc lên người bộ váy cưới
trắng tinh.
Quản lý Ký nói luôn miệng: “Đợi đến khi chị chụp ảnh chính thức, trang điểm
thêm một chút thì sẽ đẹp hơn rất nhiều”. Cô ta kẹp phần vạt sau của chiếc váy
cưới ra phía ngoài. “Xong rồi, chị nhìn vào gương đi.”
Đây là một bộ váy cưới có kiểu dáng vô cùng đơn giản, nhưng rất vừa vặn và đẹp.
An Ninh có dáng người cao, nhỏ nhắn, nên bộ váy này rất hợp với cô. Cô nhìn
mình trong gương, trông như người khác vậy. Cô đứng ngẩn người.
Quản lý Ký hài lòng chỉnh lại chiếc kính trên sống mũi, cô ta đã ngắm biết bao
nhiêu cô dâu, nhưng chỉ có An Ninh khi mặc bộ váy cưới mới toát lên cảm giác
thanh tú, thướt tha. “Chị ra ngoài cho anh nhà chị xem đi.”
“Anh ta không phải là chồng tôi.” An Ninh giải thích ngay, nhưng sự giải thích
của cô chẳng có tác dụng gì với quản lý Ký. “Tôi biết, bây giờ là chồng chưa
cưới, và anh ấy sẽ lên chức chồng nhanh thôi.”
An Ninh không biết nói thêm gì. Cô bị giục bước ra khỏi phòng thay đồ. Khi nhìn
thấy An Ninh bước ra, Thẩm Mặc như ngừng thở, nhìn cô như bị thôi miên.
An Ninh hoàn toàn không nhận ra điều đó. Hai tay cô nâng phần chân váy, chỉ sợ
mình sẽ giẫm lên nó, cô quay đầu lại nhìn quản lý Ký hỏi: “Tôi có thể thay ra
được rồi chứ?”.
“Để chồng cô, à không, để chồng chưa cưới của cô xem rồi thay ra.” Quản lý Ký
gợi ý, đúng là lần đầu tiên cô ta gặp một cô dâu dễ đỏ mặt như An Ninh.
Chẳng còn cách nào khác, An Ninh bèn quay sang Thẩm Mặc cầu cứu. Thẩm Mặc mừng
trong bụng. Anh làm dáng quan sát An Ninh một lượt, rồi gật đầu khen: “Đẹp
đấy”.
Nhận được lời khen, nhưng An Ninh chẳng có cảm giác gì, cô chỉ thấy may mắn là
mình đã có thể tháo bỏ bộ váy cưới bó sát người này.
Quản lý Ký cười tươi: “Tôi nói không sai chứ?”.
Thẩm Mặc không đáp, chỉ cười. Anh theo dõi An Ninh đang vội vàng quay lại phòng
thay đồ, con ngươi đen tuyền của anh lấp lánh.
“Chỗ kia là quần áo dạ hội, xường xám, trang phục thời Đường, kimono, anh chị
cứ từ từ xem nhé.” May mà lúc này lại có khách đến xem nên quản lý Ký nhắn nhủ
vài câu rồi vội vàng chạy đi đón khách. An Ninh thở phào nhẹ một hơi, bình tâm
lại để nghiên cứu những bộ lễ phục khác.
Thẩm Mặc nói không sai, những gì cô thu được ở đây nhiều hơn so với việc đến
những lễ cưới kia.
“Vừa nãy cô… rất đẹp.” Thẩm Mặc đến bên An Ninh nói khẽ.
An Ninh ngẩng đầu, ánh mắt cô tỏ ra không hiểu.
Thẩm Mặc khẽ cười. “Tôi có ý kiến này, sau khi cô khai trương cửa tiệm, ngoài
việc một mình đảm nhiệm vị trí bà chủ, nhân viên, thu ngân, nhân viên vệ sinh
ra, cô có thể thử làm người mẫu một lần. Cô mặc váy cưới rồi chụp hình để ở cửa
tiệm, tôi nghĩ chắc chắn thu hút được nhiều khách hàng hơn đấy.”
An Ninh bất ngờ hỏi lại: “Anh nói thật á?”.
Thẩm Mặc mỉm cười đầy hàm ý, nói: “Tôi đã lừa cô khi nào chưa?”.
Đến khi quản lý Ký tiễn khách quay lại, An Ninh đã tìm hiểu được kha khá. Cô
kéo áo Thẩm Mặc, nói: “Chúng ta đi thôi”.
Quản lý Ký hỏi: “Anh chị có hài lòng không ạ?”.
Thẩm Mặc trả lời vẻ rất nghiêm túc: “Nói chung là tốt”. Không đợi cho cô quản
lý nói thêm, anh cầm tập album quảng cáo Phúc Lộc Bell đang để trên bàn lên huơ
huơ. “Chúng tôi sẽ mang cái này về nghiên cứu, sau khi quyết định sẽ liên lạc
lại với cô.”
Tất nhiên quản lý Ký hoàn toàn đồng ý, thái độ hào hứng như thể đã
nắm chắc một hợp đồng lớn trong tay. Cô ta hoàn toàn không biết rằng vịt dù đã
luộc chín vẫn có thể bay đi mất.
An Ninh và Thẩm Mặc bước ra ngoài studio, cả hai nhìn nhau cười. Ban đầu họ chỉ
nhìn nhau cười mỉm, nhưng khi vào trong xe, cả hai đều không nhịn nổi phá cười
lên, hai người phối hợp quá ăn khớp.
“Vẫn dừng lại ở chỗ lần trước à?” Rất nhanh, khu nhà nơi An Ninh sống đã hiện
ra trước mặt họ.
An Ninh gật đầu.
“Tôi xuống ở chỗ này được rồi, anh không phải đi vòng nữa đâu.”
Cô tháo dây an toàn, Thẩm Mặc bỗng nhiên nói: “Đợi chút đã”.
An Ninh nghiêng đầu nhìn anh vẻ không hiểu. Thẩm Mặc nghiêng người về phía cô,
hơi thơ của anh lướt qua bên tai khiến cô run bắn, nụ hôn của anh đã nhẹ nhàng
đặt lên vầng trán xinh đẹp của An Ninh.
Lưng An Ninh nép chặt vào cửa xe, nên cô không sao né được nụ hôn đó. Miệng cô
mấp máy, nhưng lại không thốt lên được thành tiếng.
Im lặng hồi lâu, Thẩm Mặc mỉm cười: “Lên đến nhà thì gọi điện cho anh nhé”.
An Ninh đồng ý một cách vô thức: “Ừm”. Lúc xuống xe cô mới nhớ ra, chuyện này
rốt cuộc là thế nào?
Bước vào khu nhà, An Ninh vẫn băn khoăn về sự việc vừa nãy.
Khi đi qua một chiếc BMW, bỗng nhiên một người từ trong xe bước ra, người đó
tiến gần đến phía cô, miệng cười cổ quái.
Cảm giác như có người đang nhìn theo mình, An Ninh cảnh giác quay đầu lại, rồi
cô kêu lên sợ hãi: “Là anh!”.