Vương công tử ở bên này mây tan mưa tạnh, trời trong nắng ấm, thì không còn gì cố kỵ nữa, chậm rì rì uống nước trà bắt đầu trêu chọc đứng dậy. Đầu tiên là nói, Tưởng huynh thường ngày tố thủ nghiêm trang, thực không nhìn ra lại có như vậy tâm tư, sĩ biệt tam nhật quát mục tương khán a (từ biệt 3 ngày phải nhìn nhau bằng con mắt khác). Lại giảng, Tưởng huynh huynh thật phong lưu phóng khoáng, huynh đệ ngay cả cái thê thiếp đều chưa có, huynh cũng đã đoạn tụ phân đào, thật là cái người đi tiên phong, mở đầu trào lưu a. Nói tiếp, đợi ngày sau đề tên bảng vàng, huynh nơi này cầm sắt hòa hợp, đại tiểu đăng khoa, thật là ước ao đỏ mắt a. Còn cảm giác không đủ, cuối cùng nói, ngày đó huynh chọn Văn Xương, liền tồn tâm tư a, thường thức thật sự là không tồi, sau này còn nhờ huynh chỉ điểm tại hạ chút ít a…
Tưởng công tử bị trêu chọc sớm đã như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hận không thể tông cửa xông ra, lúc này nghe được “thường thức” hai chữ, đột nhiên nhớ tới ngày ấy lời Văn Xương cùng hắn nói qua, nghĩ đến lại nhì xem bộ dáng Nhiễm Mặc ngoài cửa, không khỏi cười phun ra. -Summerbreeze-
Vương công tử thấy sắc mặt hắn cổ quái, lại hỏi xem vì nguyên cớ gì? Tương công tử nén cười nói, ngày đó Văn Xương từng nói, Vương huynh chọn thư đồng thường thức thật kỳ lạ, làm cho người ta cao sơn ngưỡng chỉ (khâm phục). Ta nguyên lai không rõ, hôm qua nghe xong Nhiễm Mặc đêm khuya hầu hạ công tử, được công tử thương tiếc, hôm nay lại thấy Vương huynh lời bàn cao kiến, mới hiểu được tới, trong việc tuyển thư đồng này, tại hạ tuyệt đối là không theo kịp Vương huynh.
Tưởng công tử tự nhủ, cũng làm cho ngươi nếm thử phun trà tư vị, không phải tốt như vậy tiếp nhận a.
Vương công tử phục hồi tinh thần lại, quả nhiên một miệng nước trà sặc tại cổ họng, đứng bật dậy, không đợi dọn dẹp, nắm chặt vạt áo Tưởng công tử khàn giọng giải thích, ta như thế nào hội vừa ý hạ nhân như thế, khái khái, muốn tìm thì cũng phải tìm người thông ming tuấn tú, mà không đúng, ta căn bản không có tâm tư như vậy! Ta nói việc này tầm thường, là ta nghe nói, khái khái, nghe nói!
Tưởng thiếu gia trong lòng đại sướng, đẩy ra tay của Vương công tử đang nắm vạt áo, đứng dậy cáo từ.
Vương công tử vẫn ở đằng sau kháng âm hô to, ta thức đêm là để đọc sách, khái khái, đọc sách! Ta không cần y nói chuyện vì tiếng y khó nghe, khái khái khái… thật là vì khó nghe a!
Tưởng công tử tâm thanh thần triệt, không tiếp tục do dự, hướng nhà đi tới, chỉ đợi cùng Văn Xương nói rõ ràng, chỉ cần Văn Xương có ý, từ nay về sau hai người sớm chiều cùng nhau, bất ly bất khí (không xa không bỏ), lại là chuyện vui cỡ nào a!
Về phần Tưởng gia bên kia, may có huynh trưởng gánh vác, chính mình nếu có thể thi đỗ tiến sĩ, được một chức quan, tìm ra ngoại tỉnh làm chức quan nho nhỏ, Văn Xương tự nhiên đi theo nhậm chức; nếu không trúng cử, vậy du ngoạn núi cao sông lớn a, tổng không đến mức làm gia tộc hổ thẹn.
Nếu là Văn Xương vô ý… cho dù như vậy vô ý, cũng không có chán ghét mình, bằng không cũng không làm việc tối hôm qua. Như vậy tốn thêm chút công phu, cậu ta niên kỷ nhỏ, sớm muộn gì cũng hiểu được ái tình, tự nhiên biết được ta đối cậu hảo.
Văn Xương ở trong phòng, mắt thấy thiếu gia ra cửa, mới thở dài một hơi, vô lực gục xuống bàn. Tối hôm qua một đêm đều không có ngủ ngon, hiện tại hỗn loạn cái gì cũng không muốn động, công tử không ở, cũng không có người trông nom cậu, Văn Xương cứ như vậy phát ngốc.
Nguyên lai không cần làm như vậy, nguyên lai chính mình hao tâm tổn trí mới dần thích ứng, đều là không cần thiết. Chính mình mấy năm nay, lại được cái gì?
Công tử nói đó là sai, cậu đương nhiên thở ra một hơi, không cần bị miễn cưỡng, tự nhiên có điểm vui mừng. Nhưng hiện tại làm sao đây? Vì cái gì biết rằng không phải làm như vậy chính mình vẫn còn nghĩ muốn a? Lúc trước thấy chuyện đó e ngại như vậy, bây giờ sao lại trở thành tâm nguyện a?
Mất mát, ủy khuất cứ như vậy lẫn lộn sôi trào trong lòng, mũi có chút toan, phiền não thầm nghĩ muốn dùng đầu đập xuống bàn. Công tử nói phải cam tâm tình nguyện, nếu không như thế, cậu như thế nào sẽ đưa chính mình tới cửa, cậu đều nhận mệnh a…
Văn Xương cảm giác mình như một con chim ngốc đầu ngốc não, chỉ là lần này thợ săn cởi bỏ dây thừng, cậu lại không nghĩ bay.
Từ nay về sau thế nào ở chung?
Hay là giả như đó chỉ là chuyện đùa, phạm chút lỗi, lại thành thành thật thật làm cái thư đồng? Thế nhưng chính mình đã có như vậy tâm tư, cho dù công tử không hay biết, chính mình như thế nào lại nhẫn tâm khinh thường hắn?
Dứt khoát làm cho công tử hiểu! Nếu công tử biết rõ cậu là cam tâm tình nguyện, có thể hay không sẽ nói cậu không biết thẹn, sau đó đem bán hoặc treo cậu lên đánh đến chết? Sẽ không a, công tử là người hảo tâm như vậy, nhiều nhất là đem cậu đuổi đi thôi.
Dứt khoát nói thẳng, dù sao tối hôm qua đã mất hết mặt mũi, còn sợ gì nữa, bất quá là chết thôi! Vạn nhất công tử mềm lòng còn có thể giữ cậu lại bên người thì sao?
Văn Xương quết định chủ ý, rửa mặt qua loa, liền chuẩn bị ra ngoài tìm công tử. Hai người tại cửa ra vào vừa vặn đụng mặt, vừa nhìn thấy, hai người đều khiếp đảm chột dạ, bao nhiêu khí thế đều không còn.
Trở về phòng, xấu hổ đối mặt một lúc, sau đó đồng thời mở miệng, một người gọi công tử, một người kêu Văn Xương. Nghe được đối phương cũng nói chuyện lại đồng thời ngậm miệng. -Summerbreeze-Tưởng công tử ngày thường quen làm thiếu gia, dù sao cũng đủ điểm khí thế, quát ra lệnh Văn Xương, có việc liền nói! Mè nheo cái gì.
Lại nhớ mình tốt hơn là kiên nhẫn đợi cậu nói, liền dịu giọng lại, cũng không cần gấp, mấy ngày nay ta cũng không có nhiều việc, có gì phiền toái nói với ta, cùng nhau chịu trách nhiệm mới là. Nói xong tự giác không được tự nhiên vạn phần, hận không thể tự đánh mình hai chưởng.
Văn Xương thấy công tử thần sắc hảo, liền lớn mật hơn rất nhiều, như trước không dám ngẩng đầu lên, thấp giọng nói, chuyện đêm qua, công tử nói phải cần cam tâm tình nguyện mới được, ta tự đánh giá qua, ta vốn chính là cam tâm tình nguyện.
Tưởng công tử cũng đang bận tâm chuyện này, nghe được Văn Xương nhắc tới, đã là ngoài ý muốn, thấy cậu nói vậy, lại càng kinh hỉ. Chỉ là muốn hỏi rõ ràng, nếu như ta không phải công tử nhà ngươi, ngươi không phải thư đồng hầu hạ ta, ngươi cũng… chịu sao?
Văn Xương nghe được một tia hy vọng, gấp gáp đáp, chịu!
Tưởng công tử ổn định lại tinh thần, mới có thể trấn định mở miệng, ta cùng với ngươi như thế, cũng không phải vì ngươi là thư đồng của ta, chỉ vì Văn Xương ngươi mà thôi!
Văn Xương nghe vậy ngẩng đầu, trên mặt ửng hồng như ráng chiều, mắt lấp lánh như sao, Tưởng công tử nhìn thấy, không thể cầm lòng, ôm Văn Xương dựa vào hướng giường, giật xuống la trướng, một phòng xuân quang. (Vâng, và H đến đây là hết T_T)
Vĩ thanh:
Sáng hôm sau, hai người rời giường, khi ánh mắt chạm phải, một kẻ cúi đầu một người xoay mặt, chỉ là tâm tình đều như nhau, ngọt ngào vô hạn. Tưởng công tử có việc phải xuất môn, Văn Xương đem đổi sàng đan, lại ngọt ngào tới phát ngốc. Đột nhiên nảy lên một cái nghi vấn.
Vì cái gì lại không đau? Ngày hôm qua công tử xác thực áp lên cậu, hai người cũng đều… còn không cẩn thận làm nhiễm ra sàng đan. Chỉ là vì sao không có một điểm đau đớn, trong trí nhớ đứa bé kia khóc thành như vậy, hẳn là rất đau mới đúng? Hay là thiếu cái gì? Nghĩ như vậy đến, công tử ba năm này đều cùng mình ở một chỗ, tựa hồ chưa đi đến qua những nơi gió trăng, hắn không phải là cũng chưa từng trải qua đi!
Tình ái chi sự, thật sự là một cái nan đề a… Văn Xương hạnh phúc thở dài. Mặc kệ, dù sao sau này cũng có thời gian dài như vậy, sớm muộn gì rồi cũng sẽ tinh tường!