Thử Ghẹo Lần Nữa Xem

Chương 18: Ngọt rụng răng



1: Thích?

M.A.N: Thích!!!

***

Tuy rằng, Lâm Tiểu Mãn không giống một người dễ tức giận.

Nhưng Y Minh Trạch nhớ tới phản ứng của Lâm Tiểu Mãn khi gặp bạn cùng phòng lần ở quán bún cá ngũ cốc, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy gai nhọn dựng ngược trên người chú thỏ con mềm núc ních.

Theo trực giác anh thấy tình huống có lẽ không đơn giản như Lâm Tiểu Mãn nói, bỗng dưng ý nghĩ muốn tìm hiểu một người nào đó mọc lên không cản được.

1: Xích mích với bạn cùng phòng?

M.A.N: Dạ, bọn họ biết xu hướng tính dục của em.

1: Cậu nói cho bọn họ?

Y Minh Trạch hơi ngạc nhiên, bây giờ xã hội chưa hẳn đã bao dung, chuyện đồng tính luyến ái sao có thể tùy tiện tiết lộ cho người khác? Có điều, chỉ với việc Lâm Tiểu Mãn dám chặn đường tỏ tình, nói không chừng rất có khả năng làm chuyện này.

M.A.N: Không, hồi năm nhất em vừa tới trường, không quen sinh hoạt tập thể, lúc gọi điện cho bạn bị một người cùng phòng nghe thấy.

1: … Thằng bé này, sao lại bất cẩn như thế.

M.A.N: Anh lại coi em là trẻ con! Rõ ràng chỉ kém 4 tuổi, với lại tháng trước em đủ tuổi rồi!

Y Minh Trạch bật cười. Trên người Lâm Tiểu Mãn có một loại khí chất ngốc nghếch thuần tự nhiên, tuy thỉnh thoảng vui buồn thất thường, nhưng phần lớn thời gian đều vui vẻ ngây thơ, chưa từng mang thù, không phải trẻ con thì là cái gì?

1: Bạn nhỏ à, 3 tuổi là khoảng cách của một thế hệ rồi.

Lâm Tiểu Mãn gửi cái meme chó con nhe răng qua, vừa xấu vừa moe, siêu hung dữ.

1: Bọn họ xa lánh cậu vì việc đó?

Y Minh Trạch nói thẳng đã quen, gửi đi rồi mới phát hiện không ổn, nhưng thu hồi tin nhắn thì lại có vẻ rất ngu ngốc.

Anh khó xử, suy nghĩ phải làm thế nào mới cứu vãn được lời vừa rồi, thì lúc này, Lâm Tiểu Mãn gửi câu trả lời đến.

M.A.N: Ừa, họ sợ em có ý đồ với họ.

1: ? Vậy cậu có không?

M.A.N: Đương nhiên là không có!!!

Y Minh Trạch nghĩ bụng này thì còn được.

M.A.N: Em thích nam sinh, nhưng không có nghĩa em sẽ có hứng với bọn họ, anh nói coi, trai thẳng nào cũng tự tin một cách mù quáng như thế à?

Y Minh Trạch muốn nói mình cũng là trai thẳng, để Lâm Tiểu Mãn nói chuyện ý tứ một chút, nhưng lại cảm thấy cậu không nói anh, việc gì anh phải vội vàng quơ vào như thế.

M.A.N: Bọn họ ấy à, muốn nhan sắc không có nhan sắc, muốn dáng người không có dáng người, muốn năng khiếu không có năng khiếu, muốn phẩm cách không có phẩm cách, muốn năng lực không có năng lục, ngay cả một phần vạn mị lực của anh họ cũng không có!!!

M.A.N: Chẳng hiểu họ cảm thấy em nhìn trúng điểm nào của họ, cạn hết cả lời.

Lâm Tiểu Mãn liên miên lải nhải một mình, gửi mấy câu bất bình, khiến Y Minh Trạch đọc được lại phì cười, đỡ trán, cảm thán không hiểu nhóc này ăn cái gì, miệng mới ngọt như vậy.

1: Kẹo tôi đưa cho cậu, ăn chưa?

M.A.N: Vẫn chưa.

M.A.N: À đúng rồi, anh có thể gửi cho em bức ảnh chụp chung hôm nọ không?

Rốt cục Lâm Tiểu Mãn cũng cung cấp một cơ hội để cứu vãn, Y Minh Trạch không nói hai lời, trực tiếp gửi ảnh gốc qua.

Vài giây sau, Lâm Tiểu Mãn gửi một bức ảnh tới.

Cậu cắt lại bức ảnh, bỏ phần người khác đi, chỉ để lại Y Minh Trạch và cậu.

M.A.N: Ai mà không biết cắt ảnh? Hai ta mỗi người một lần, hòa nhau.

Y Minh Trạch bị sự hơn thua ấu trĩ như học sinh tiểu học của Lâm Tiểu Mãn chọc cười, nhìn bức ảnh chụp chung còn non nửa, ý cười càng tăng thêm.

Lâm Tiểu Mãn ngoan ngoãn thành thật đứng bên cạnh anh, tay phải siết vạt áo, mặt mũi căng thẳng vô cùng. Ai mà không biết, lại tưởng tên to con mặt vô cảm là anh ăn hiếp Lâm Tiểu Mãn không biết chừng.



Trong quá trình nói chuyện trên trời dưới đất với Y Minh Trạch, Lâm Tiểu Mãn không nhịn được, cay mũi mấy lần, cũng may có người tốt như Y Minh Trạch lắng nghe cậu, an ủi cậu, nên cảm xúc uất ức đến mức sắp nổ tung của cậu mới lắng xuống được.

Cậu móc thanh kẹo mềm trong túi ra, tìm lọ thủy tinh trước kia từng đựng lá trà, bỏ kẹo vào.

Trên giấy gói kẹo toàn là tiếng Anh, nhìn có vẻ là hàng nhập khẩu.

Lâm Tiểu Mãn mở lớp vỏ màu trà, một chú gấu nhỏ nằm trong lòng bàn tay của cậu, tạo hình rất tinh xảo, cậu hơi hơi không nỡ ăn.

Cậu nhìn hơn nửa phút mới bỏ vào trong miệng, là vị hoa hồng, trong nháy mắt nhai nát viên kẹo, toàn bộ khoang miệng đều ngập vị thơm ngọt và lãng mạn.

Cậu không khỏi có một liên tưởng, anh trai cool ngầu như Y Minh Trạch, sẽ tặng hoa cho người anh thích chứ?

Trước mắt cậu hiện ra một khung cảnh: Y Minh Trạch đút một tay vào túi, cao cao lớn lớn đứng ở chỗ đó, một bó hoa hồng đỏ đẫm sương nằm trên khuỷu tay, mặt mũi lạnh lùng, kiên nhẫn đợi người nhận hoa xuất hiện.

Trời ơi.

Chỉ là nghĩ mà thôi, Lâm Tiểu Mãn đã nhịn không được muốn che mặt lại.

Người có thể nhận được hoa tươi của Y Minh Trạch, nhất định kiếp trước là thiên sứ!

Thế là, cậu không kiềm được, lại ăn thêm hai viên kẹo, sau đó bỏ cả bình vào ngăn kéo khóa lại.

Mã Thanh Tự vẫn đang nghênh ngang khệnh khạng trong phòng ký túc, Lâm Tiểu Mãn mở đèn bàn, vùi đầu đọc tài liệu. Mãi đến khi ghi chép xong hai trang giấy, Ngô San và Vương Thự mới một trước một sau quay về phòng.

Mặt Lâm Tiểu Mãn không chút thay đổi, hỏi: “Hôm nay ai là người động vào cốc và bàn chải đánh răng của tôi?”

Ngô San sững sờ, “Có ý gì?”

Mã Thanh Tự âm dương quái khí nói: “Ha ha, rác rưởi của đứa nào đó xuất hiện trên kệ của tụi tao, còn giả ngu.”

Vương Thự nhớ lại, đáp: “À, hình như là tao để đó, chiều nay tao làm đổ, chắc tiện tay để sai chỗ rồi.”

Mã Thanh Tự sững sờ, hiển nhiên không ngờ mình đổ oan cho Lâm Tiểu Mãn thật, gã cau mày: “Mẹ kiếp, có thần kinh không?”

“Tao cũng không cố ý, mày nổi điên đếch gì?” Tâm tình của Vương Thự không tốt, có lẽ lại bị nữ sinh từ chối, mỗi lần thất tình y lại như vậy.

“Mày không buồn nôn, nhưng tao buồn nôn!” Mã Thanh Tự nhảy dựng khỏi chỗ ngồi, thẹn quá thành giận, “Nếu mày thích tiếp xúc với đứa bất nam bất nữ, thế cặp kè với nó luôn đi, ngoảnh đi ngoảnh lại đã nhiễm bệnh biến thái thích đàn ông! Mà thôi cũng tốt, loại như mày không cần mất ăn mất ngủ vì mấy em gái không thèm để mày vào mắt nữa, vất vả một lần nhàn nhã cả đời!”

Vương Thự quẳng cuốn sách chuyên ngành trên tay xuống, “Đ** mẹ mày Mã Thanh Tự, có giỏi mày nhắc lại lần nữa?”

Trong nháy mắt căm tức kích động, hai người đỏ mặt tía tai rống lên cãi nhau.

Ngô San cũng không thèm khuyên can, rót cốc nước nóng, thản nhiên ngồi lên ghế xem kịch vui.

Mã Thanh Tự và Vương Thự cãi vã vì cậu, Lâm Tiểu Mãn nghĩ thầm đúng là sống lâu cái gì cũng thấy, dứt khoát đánh nhau một trận luôn đi.

Cậu thấy phiền vô cùng, leo lên giường, đeo tai nghe lên.

Cuộc chiến mắng mỏ dưới giường vẫn tiếp tục, tiếng chửi tục loáng thoáng xuyên qua tiếng nhạc rock trong tai nghe, Lâm Tiểu Mãn lật người, quay mặt vào tường, gửi tin nhắn cho Y Minh Trạch.

M.A.N: Kẹo của anh, ngọt rụng răng luôn.

Hai mươi mấy phút trôi qua, Lâm Tiểu Mãn ôm điện thoại sắp ngủ đến nơi, bỗng dưng nhận được hồi âm của Y Minh Trạch, tỉnh ngủ trong nháy mắt.

1: Thích?

M.A.N: Thích!!!



Vì chuyên ngành và năm học của thành viên đội bóng rổ khác nhau, nên thường khó tập hợp đông đủ, nên sẽ huấn luyện vào ba buổi trưa và ba buổi tối mỗi tuần.

Trận bóng rổ liên trường sắp diễn ra, vô cùng cấp bách, nhìn chung mọi người đều có chút lo lắng, càng chơi càng thấy chán chường.

Lúc huấn luyện buổi trưa, Lâm Tiểu Mãn xách theo hai túi cơm hộp to bự thở hổn hển đi vào, khiến tất cả giật nảy mình.

Y Minh Trạch vội ném bóng đi chạy qua đỡ, trọng lượng không hề nhẹ, “Nhân viên giao thức ăn đâu? Sao lại để cậu xách?”

Lâm Tiểu Mãn giải thích: “Nói chung là thức ăn ngoài không tốt lắm, nên đây là em tìm dì quản lý ký túc mượn phòng bếp để làm, khẩu phần ăn đặc biệt chú trọng vào khẩu vị, tình trạng cơ thể của từng người, dinh dưỡng vệ sinh, đảm bảo các anh có thể khỏe mạnh sung sức giành được cúp vô địch.”

“???”

Các thành viên đang giũ cổ áo vây tới ăn cơm vội phanh lại, toàn đội sợ hãi.

“Nguyên vật liệu là dùng kinh phí mua cơm hộp, tiết kiệm tiền.” Lâm Tiểu Mãn mở phần mềm thanh toán ra, cho bọn họ nhìn số kinh phí còn dư.

Bảo sao Lâm Tiểu Mãn lại hỏi khẩu vị của tất cả thành viên trong đội, đàn ông con trai, cũng biết trang trải cuộc sống quá đi chứ!

“Tất cả những món này đều là chú làm, không có nữ sinh hỗ trợ?” Tần Ương bày tỏ không tin.

“Là tự em làm, các anh mau nếm thử đi, rồi đề xuất ý kiến, để em cải thiện.” Lâm Tiểu Mãn lấy từng hộp cơm trong túi ra phân phát.

Mọi người nhao nhao mở hộp cơm trong tay ra, tiếng thán phục vang lên liên tiếp.

Mùi đồ ăn thơm phức tung bay khắp sân bóng rổ, ngay cả chú bảo vệ đi ngang qua cửa cũng không nhịn được ngó vào nhìn thử, ngạc nhiên khi thấy tự dưng mấy thằng bé cẩu thả thô kệch này được cải thiện cơm nước.

Tần Ương nhìn bữa ăn đầy đủ sắc hương vị trước mặt, nuốt nước miếng, “Anh Tiểu Mãn, anh ra khỏi hoạt hình Nhật Bản đến cứu vớt chúng em đấy à?”

“Là sao?” Lâm Tiểu Mãn gãi gãi đầu, không hiểu.

“Trong rất nhiều bộ về thể thao, luôn có một nhân vật hậu cần toàn năng, tuy đa số là nữ sinh, nhưng anh không hề thua kém, thậm chí siêu việt hơn nhiều!” Tần Ương nịnh nọt giơ ngón tay cái lên.

Lâm Tiểu Mãn “hả” một tiếng, vẫn chưa hiểu, khi còn nhỏ cậu chỉ xem kênh về giáo dục, chưa từng xem phim hoạt hình.

Ngũ Dương gặm một viên thịt, suýt nữa thì lệ nóng doanh tròng, “Mẹ ơi, là hương vị của gia đình, chỉ số hạnh phúc tăng vọt luôn.”

Đội phó Chu Lập Xa nói: “Ăn hộp cơm này xong, lát nữa anh có thể tập thêm ba tiếng nữa.”

Thành viên bên cạnh điên cuồng gật đầu, “Em cũng thế.”

“Cũng cái rắm, chiều nay chú mày có tiết, phắn đi học tập cho đàng hoàng.”

“Vì tấm lòng nấu cơm của anh Tiểu Mãn, bây giờ ý chí chiến đấu của em sục sôi lắm rồi, chỉ muốn chơi bóng, giành ngôi vô địch!”

Lâm Tiểu Mãn sâu xa nói: “Anh không phải vì em, anh chỉ muốn tìm lý do trốn học thôi.”

Khả năng nấu nướng được khẳng định, là sự thỏa mãn lớn nhất đối với đầu bếp.

Nhìn mọi người ăn uống hăng say, ánh mắt Lâm Tiểu Mãn lộ ra nét cười hiền hòa của cha già.

Nhìn các thành viên vốn để mình phải lo nghĩ trở nên vô cùng hăng hái, đội trưởng già Tôn Ninh cảm khái: “Có câu thế nào nhỉ, cao nhân ngay bên cạnh ta.”

Anh chàng đang muốn xoa nắn bảo bối Tiểu Mãn một chút, nhưng mà vừa giơ tay lên, Lâm Tiểu Mãn đã bị Y Minh Trạch xách đi, Tôn Ninh mò không khí.

Y Minh Trạch ỷ vào vóc dáng khổng lồ, giam Lâm Tiểu Mãn đang cười tủm tỉm vào góc tường, ngăn cản bốn phía vô cùng chặt chẽ.

Anh hạ giọng hỏi: “Của tôi đâu?”

Lâm Tiểu Mãn phát cơm cho tất cả mọi người, trừ Y Minh Trạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.