Thử Ghẹo Lần Nữa Xem

Chương 2: Add wechat



…Chị vứt thì em nhặt…

***

Khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào kí túc xá, Lâm Tiểu Mãn vì chảy nước mắt mà tỉnh lại, nước mắt đọng trong hốc mắt hứng ánh mặt trời, khiến khung cảnh trước mắt cậu nhiễm một mảng màu da cam ấm áp.

Lâm Tiểu Mãn là sinh viên năm 2 khoa hóa học, sáng nay không có lớp, cậu định tới sân vận động trong sân trường thử vận may, xem có thể tình cờ gặp Y Minh Trạch hay không.

Phòng ngủ có hai bồn rửa mặt, bạn cùng phòng Mã Thanh Tự chiếm cái bên trái.

Lâm Tiểu Mãn ngáp một cái đi đến bên phải, vừa mở nắp tuýp kem đánh răng ra, thì thấy Mã Thanh Tự đang loay hoay với tuýp đã hết của gã.

Gã ra sức cuộn từ phần đáy tuýp, cố bóp ra chút ít còn dư lại, nhưng mà, thất bại, lại chuẩn bị làm lần nữa.

Lâm Tiểu Mãn không nhìn nổi, đưa tuýp kem đánh răng đã mở nắp của mình ra trước mặt Mã Thanh Tự, “Anh có thể dùng của tôi.”

“Đừng, tao đây lịch sự, ưa sạch sẽ.”

Khóe môi Mã Thanh Tự cong lên lạnh lùng mỉa mai, lúc đi qua cậu còn cố ý đụng vào cậu một cái, suýt chút  nữa đụng đổ cốc nước của cậu.

Lâm Tiểu Mãn bĩu môi, bóp kem đánh răng màu trắng sữa ra nhét vào trong miệng.

Nói Mã Thanh Tự không ảnh hưởng đến tâm tình là giả, có điều cậu cũng đã quen, cậu từng thử vô số cách để đám bạn cùng phòng tiếp nhận mình…

Nhưng bó tay, xu hướng tính dục của cậu chính là nguồn gốc tội lỗi.

Lâm Tiểu Mãn mua một ly trà sữa khoai môn, lúc nhìn thấy Y Minh Trạch, là anh vừa tập thể dục buổi sáng xong, đi từ sân vận động ra.

Y Minh Trạch gỡ tai nghe xuống, mở wechat ra.

Trong nhóm của dòng họ, ả mẹ kế lắm mưu nhiều kế đang lấy lòng ông nội anh, đánh giá anh và con trai ả Y Minh Vũ trong mười mấy câu không hề có một chữ nào gọi là chuyên môn, nhưng ngẫm lại từng lời, Y Minh Vũ thành mây trên trời, anh thành bùn trên mặt đất.

Kỹ năng tâng bốc đồng thời giẫm đạp này, phải nói là đẳng cấp vương giả.

Khi Y Minh Trạch định cất điện thoại đi, lại nhận được tin nhắn của người lạ.

“Tôi ở sân thượng tòa số 8 khu Bắc đợi anh, nếu như không đến, anh sẽ hối hận cả một đời!!!”



Cuối tháng 9, gió thu quét mạnh qua sân thượng trên tầng bảy, chốt khóa bằng sắt gỉ sét bị thổi cho rung lên lạch cạch.

Lý Dao ngồi trên mép bậc thềm hứng gió lạnh cả buổi, rốt cuộc chờ được người đến, lớn tiếng kêu lên: “Các người đừng tới đây, không thì tôi sẽ để các người phải hối hận!”

Y Minh Trạch nghe thấy chữ “các”, quay đầu lại, bấy giờ mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào phía sau lưng mình mọc thêm cái đuôi.

Huyệt thái dương của anh nhảy lên thình thịch, cau mày nói: “Lâm Tiểu Mãn, sao cậu lại tới đây?”

Lâm Tiểu Mãn kích động: “Anh vẫn nhớ tên của em!”

Cảm xúc của cậu mà dâng trào là lại thích nhón nhón chân, Y Minh Trạch thấy cậu giống một bé gái.

“Tối hôm qua cậu oanh liệt như thế, tôi có muốn không nhớ cũng khó.” Y Minh Trạch nói mà không có biểu cảm gì.

“Tên của em cực kỳ giống người qua đường Giáp, mà anh có thể nhớ, em rất lấy làm vinh hạnh.” Lâm Tiểu Mãn ngại ngùng gãi gãi đầu.

Lông mày Y Minh Trạch nhướn lên, trầm giọng hỏi: “Vậy nên, cậu đang theo dõi tôi?”

Lâm Tiểu Mãn vội vàng khoát tay thanh minh: “Không phải không phải đâu, em chỉ muốn nói chuyện với anh, nhưng nghĩ mãi không biết mở lời thế nào, ai dè bất giác đi theo tới đây luôn.”

Y Minh Trạch cạn lời ba giây, “Được lắm, cậu khá thành thật đấy.”

Thấy hai người này trò chuyện ở ngay đây, Lý Dao chịu hẳn, khóc ầm lên, nói Y Minh Trạch là đồ vô tình vô nghĩa cố tình gây sự, cô muốn nói lời tạm biệt với thế giới lạnh lùng này.

Không đợi Y Minh Trạch lên tiếng, Lâm Tiểu Mãn đã bị dọa sợ trước, cậu vội vội vàng vàng cất lời hỏi: “Vì sao vậy?”

Lý Dao tức giận gào lên: “Bởi vì Y Minh Trạch chia tay với tôi!”

“?”

Cô ấy là … bạn gái của Y Minh Trạch?

Lâm Tiểu Mãn nhìn nhìn Y Minh Trạch, lại nhìn nhìn Lý Dao, hỗn độn trong gió.

Tuy Lý Dao phô trương rầm rộ cốt để dọa người, nhưng Y Minh Trạch sợ cô sơ ý ngã xuống thật, nên không dám chạy tới kéo người xuống, chỉ có thể dịu giọng khuyên nhủ: “Nửa năm trước tôi đã nói rõ với cô, cô đừng náo loạn nữa, đừng chờ người ta đến vây xem rồi mất mặt.”

Lý Dao lại khóc lóc ầm ĩ: “Hu hu, cái gì anh cũng không thèm để ý, anh chỉ để ý đến thể diện của mình, hu hu, anh dựa vào đâu mà coi thường tôi, anh tưởng anh giỏi lắm à!”

Y Minh Trạch: “…”

Cảm xúc của Lý Dao bạo động, bắt đầu nói năng linh tinh, Y Minh Trạch bó tay toàn tập, ngay cả anh còn chưa từng thấy trận chiến này bao giờ, huống chi là Lâm Tiểu Mãn.

Anh đang định bảo người ngoài cuộc này rời đi trước, đã thấy người ngoài cuộc tiến về phía trước một bước.

Cử chỉ của người ngoài cuộc trấn định, không bối rối chút nào, “Ai nói thế? Rõ ràng chị rất ưu tú mà, người như chị chắc chắn không thiếu đàn ông tốt theo đuổi, người không quan tâm đến mình thì cứ coi như rác rưởi vứt bỏ đi là được.” Chị vứt thì em nhặt.

Y Minh Trạch: “…?”

Lý Dao che mặt nức nở: “Hu hu hu tôi ưu tú lắm ư? Nhưng, thế nhưng anh ta không đáng, nhân gian này cũng không đáng.”

Nói xong nhìn xuống dưới sân thượng.

Lâm Tiểu Mãn vội vàng gật đầu, cao giọng ngợi ca: “Đúng vậy, có lẽ nhân gian này không đáng, Y Minh Trạch cũng không đáng, nhưng chị đáng giá mà!” Dù gì anh ấy cũng là vàng, sẽ luôn phát sáng, anh ấy là lý tưởng nhân gian trong lòng em.

Y Minh Trạch: “…?”

Lý Dao dụi mắt nghẹn ngào: “Hu hu hu tôi đáng giá thế mà anh ta vẫn không thèm quan tâm đến tôi.”

Logic hỗn loạn lượn một vòng, quay về điểm xuất phát, Lâm Tiểu Mãn chuẩn xác chọt vào trọng điểm: “Hầy, chị đẹp như thế, khẳng định con trai theo đuổi chị phải xếp thành hàng dài, chẳng biết là ai không thèm ai đâu.”

Y Minh Trạch: “…”

Lý Dao: “Hu hu hu.”

Thấy tình hình có vẻ đã được khống chế, Lâm Tiểu Mãn cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Gió trên sân thượng thật mát mẻ, em có thể ngồi cạnh chị không?”

Lý Dao nức nở hai tiếng, gật gật đầu, nhường một nửa bậc thềm cho Lâm Tiểu Mãn.

“Ly trà sữa đầu tiên của mùa thu, cho chị uống nè.” Lâm Tiểu Mãn đặt ly trà sữa nãy giờ chưa uống vào tay Lý Dao, vẫn còn ấm.

Lý Dao nhận lấy, cắm ống hút vào.

Nhìn thấy Lâm Tiểu Mãn thế mà có thể nói chuyện được với Lý Dao đang kích động, Y Minh Trạch cảm thấy rất thần kỳ, cuối cùng thì nỗi lòng lo lắng cũng rơi xuống, cất điện thoại đang chuẩn bị gọi cho cảnh sát đi.

Để không kích thích Lý Dao nữa, anh đi vào hành lang đợi bọn họ.

Tòa nhà này đã để đó không dùng trong nhiều năm, cả tòa vắng tanh. Anh tựa vào vách tường, gỡ tai nghe, nghe hai người bên ngoài nói chuyện phiếm.

Lâm Tiểu Mãn và Lý Dao ngồi trên sân thượng, từ đàn ông đến phụ nữ, từ nước hoa đến quần áo, thậm chí còn tán gẫu cả chủ đề idol minh tinh các thứ.

Giỏi hầu chuyện ghê.

Y Minh Trạch híp híp mắt, anh thấy trong đám đàn ông con trai, chỉ có Lâm Tiểu Mãn có sự kiên nhẫn này, đổi lại là bất kỳ anh em nào của anh, tuyệt đối không nhịn được quá 10 phút. Nhưng cũng tương tự, nếu là người khác tới khuyên nhủ, vốn dĩ Lý Dao không muốn nhảy, nhưng có lẽ cuối cùng tức quá nhảy thật.

Không ngờ Lâm Tiểu Mãn trông thì yếu ớt ngớ ngẩn, nhưng lại có công lực lấy nhu thắng cương, bốn lạng địch ngàn cân.

Có điều anh cũng rất rõ ràng, không phải Lý Dao không thể không có anh, mà căn bản là tính tình bướng bỉnh, tuy rằng hai người họ đều không có tình cảm gì, nhưng lúc trước là anh đề nghị chia tay trước, nửa năm trời Lý Dao không nuốt trôi cục tức này. Nói đạo lý vô dụng, lúc này phải thuận theo cô ta, ca ngợi cô ta mới đúng đắn, nhưng lời trái lương tâm, anh không nói được, lời nói dối thiện chí cũng không được, càng không phải là nói năng nhỏ nhẹ như Lâm Tiểu Mãn.

Nửa tiếng sau, rốt cuộc có tiếng bước chân vang lên ngoài sân thượng.

“Bye bye Tiểu Mãn, sau này rảnh rỗi đi dạo phố với chị nhé.”

Lý Dao cười ngọt ngào với Lâm Tiểu Mãn, lúc đi qua Y Minh Trạch, tức thì bày ra dáng vẻ nữ vương cao quý “Anh không xứng”, giẫm đôi giày cao gót nhỏ cạch cạch cạch bước xuống cầu thang.

Nguy cơ được giải quyết triệt để, hai người cùng nhau xuống lầu.

“Vừa rồi, cảm ơn cậu.” Y Minh Trạch cất lời bên tai Lâm Tiểu Mãn, giọng nói trầm thấp gợi cảm hơi mang chút bất đắc dĩ, suýt chút nữa khiến Lâm Tiểu Mãn nổ tung.

Cậu mềm nhũn chân, nói: “Không cần không cần đâu, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, huống hồ là anh… Khoan đã.”

Mặt mũi Lâm Tiểu Mãn nghiêm túc hẳn lên, “Đột nhiên em nhớ ra, hành vi của anh thuộc dạng lừa đảo kết hôn, cực kỳ sai trái.”

Đầu lông mày Y Minh Trạch nhảy lên, không biết mạch não Lâm Tiểu Mãn được nối kiểu gì, nhưng anh vẫn giải thích: “Tôi và Lý Dao từng yêu đương bình thường, nửa năm trước, hết tình cảm nên chia tay.”

Đang nói chuyện, hai người đi ngang qua sân vận động, Y Minh Trạch mắc bệnh chung của sinh viên thể chất, thấy sân tập là không nhịn được phải chui vào.

Lâm Tiểu Mãn vẫn ở phía sau suy nghĩ ý nghĩa câu nói vừa rồi của Y Minh Trạch, nửa buổi sau mới lý giải ra.

Khá lắm, hóa ra Y Minh Trạch là bisexual!

Hỏng hỏng hỏng, lần này đối thủ của cậu không chỉ có nam sinh, mà còn cả nữ sinh nữa.

Nghĩ tới đây, Lâm Tiểu Mãn thấy vô cùng gay go, mau mắn bấm vào giao diện trang chủ của Y Minh Trạch, đọc lại một lượt sở thích của anh —— “Chó sữa nũng nịu ngoan ngoãn, ưu tiên người biết gọi ‘anh’…”, trong nháy mắt cậu càng thêm hiếu kì.

Cậu chạy hai ba bước đuổi kịp Y Minh Trạch, giải thích vừa nãy những lời nói trên sân thượng là để khuyên Lý Dao, tuyệt đối không có ý gièm pha Y Minh Trạch, những lời đó không phải lời thật lòng của cậu, cậu thấy Y Minh Trạch tốt vô cùng.

Cậu bám theo Y Minh Trạch, lúng búng nói chuyện, như thể một giây sau sẽ trớ sữa ra ngoài vậy.

Y Minh Trạch: “…”

Lâm Tiểu Mãn chớp chớp mắt.

“Tôi thấy cậu rất thông thạo việc dỗ dành nữ sinh, dày dặn kinh nghiệm?” Y Minh Trạch hỏi.

Lúc nào cũng phải an ủi Trần Văn Kỳ thất tình như cơm bữa có được tính không? Lâm Tiểu Mãn suy nghĩ, đáp: “Thật ra, dù là nam hay nữ, lúc đối phương mất bình tĩnh, trước tiên không được nói lý với người đó, mà phải khen người ta khen người ta khen người ta, khen sao để lọt vào đầu là được rồi.”

“Vậy cậu có biết Lý Dao đã làm gì không?” Y Minh Trạch lại hỏi.

Hai tay anh nắm chặt xà đơn, đu lên theo tư thế tiêu chuẩn, Lâm Tiểu Mãn cũng học theo, kết quả là ngay cả 10 centimet cũng không đu lên nổi.

Lâm Tiểu Mãn hơi uể oải buông tay ra, hỏi: “Cô ấy đã làm gì vậy?”

“Cô ta hẹn hò với sinh viên trường bên cạnh sau lưng tôi, còn nói với đối phương tôi là một trong những lốp xe dự phòng của cô ta.”

Trai thẳng đều mắc chứng cảm thấy nhục nhã nghiêm trọng khi bị cắm sừng, đây vốn là chuyện khiến Y Minh Trạch mất hết mặt mũi, ngẫm lại lúc ấy là tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng đối mặt với Lâm Tiểu Mãn chỉ gặp gỡ hai lần, anh lại tự nhiên kể ra như vậy, như thể chưa từng tức giận.

Trái lại, Lâm Tiểu Mãn thở phì phì, lấy điện thoại kéo số wechat của Lý Dao vừa mới add vào danh sách đen.

Y Minh Trạch đu xà liên tiếp 20 cái không ngừng, Lâm Tiểu Mãn ở dưới sùng bái vỗ tay bốp bốp.

“Muốn chơi thử không?” Y Minh Trạch buông tay khỏi xà đơn.

“Em không biết…” Đều là con trai, Lâm Tiểu Mãn hơi xấu hổ.

Y Minh Trạch vỗ vỗ xà, nói: “Tôi dạy cậu.”

Không đợi Lâm Tiểu Mãn phản ứng lại, Y Minh Trạch không nói hai lời, bắt đầu giảng một loạt kỹ xảo mượn lực để đu xà. Lâm Tiểu Mãn nhìn thì chăm chú cực kỳ, kỳ thật không nghe lọt chữ nào. Thanh âm của Y Minh Trạch khi nói chuyện quá êm tai, lơ đãng nhiễm thêm trầm thấp từ tính, chảy qua màng nhĩ của cậu, tấn công thẳng vào trái tim cậu.

Y Minh Trạch ngừng lại một chút, hỏi: “Nghe có hiểu không?”

Lâm Tiểu Mãn vội vàng gật đầu, không dám nói là không nghe.

“Vậy cậu thử chút đi.” Y Minh Trạch nói.

“À…” Lâm Tiểu Mãn tự nhủ “thôi toi” trong lòng, nhưng đâm lao phải theo lao, đành lau mồ hôi trong lòng bàn tay vào quần áo, bất chấp khó khăn túm lấy xà đơn dưới cái nhìn chăm chú của Y Minh Trạch.

Nhưng mà cậu xài hết sức lực bú sữa mẹ, mắt mũi nhíu hết vào với nhau, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ hết cả lên vẫn không thành công.

Y Minh Trạch không nhịn được, bật cười thành tiếng. Anh biết căn bản là Lâm Tiểu Mãn không nghe anh nói.

Lâm Tiểu Mãn ngây ngốc, đây là lần đầu tiên cậu thấy Y Minh Trạch cười, cool ngầu, chói mắt, và thong dong.

Tự dưng cậu sáng tác nên câu thơ sứt sẹo trong lòng.

“Lâm Tiểu Mãn, một lần nữa cảm ơn cậu.” Y Minh Trạch nhìn đồng hồ, cắm hai tay vào túi quần, “Không còn sớm nữa, lát nữa tôi còn cuộc huấn luyện, đi trước đây.”

Anh vừa nói phải đi xong, đã bị Lâm Tiểu Mãn nắm lấy vạt áo, “Anh ơi.”

Y Minh Trạch: “…”

“Em, em…” Lâm Tiểu Mãn hé môi, căng thẳng đến nỗi không dám nhìn người, trông có vẻ liều lĩnh hệt dáng vẻ tối hôm qua tỏ tình.

Y Minh Trạch tự nhủ, nếu Lâm Tiểu Mãn còn dám tỏ tình, thì sẽ thu hồi tất cả hiền hòa nãy giờ đối xử với cậu.

“Em có thể add wechat với anh không?”

Hết chương 02.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.