“Không, không sao.” Lâm Tiểu Mãn gượng cười, cầu nguyện trong lòng: Xin người thương xót, cho em cái cầu thang để xuống đi.
“Nói bậy, rõ ràng mặt rất đỏ.” Y Minh Trạch nắm lấy cái cằm gầy của Lâm Tiểu Mãn, nhấc lên nhìn trái nhìn phải, nghiêm túc, “Bây giờ càng đỏ hơn.”
Lâm Tiểu Mãn: “…”
Kích thích mà đội cổ động mang tới vẫn chưa tan, tất cả mọi người vây xung quanh xem trò vui, chỉ có Mạnh Đông dời ánh mắt, đập bóng rổ, sắc mặt lộ ra chút kỳ quái.
Một trong những trò ưa thích của trai thẳng chính hiệu đó chính là trêu đùa bạn bè “chơi gay”, Chu Lập Viễn nhếch hoa lan chỉ, bóp giọng, “Ai da, hai đứa mi gay quá đi à.”
Chữ “gay” như một tia sét nổ vang trên đầu Y Minh Trạch, anh như bị điện giật, buông cằm Lâm Tiểu Mãn ra, cắm tay vào túi quần,
Cùng lúc đó, Lâm Tiểu Mãn xoay người vọt lẹ về phía nhà vệ sinh.
“Tiểu Mãn, chú đi đâu đó?” Chu Lập Viễn ở đằng sau hỏi.
“Mắc tiểu!” Lâm Tiểu Mãn quăng xuống hai chữ, chuồn mất tăm mất tích hệt như thỏ.
Phòng vệ sinh của sân bóng rổ rất khang trang, Lâm Tiểu Mãn đứng trước bồn rửa tay làm từ đá cẩm thạch, nhìn lọn tóc ướt nhẹp của mình trong gương.
Hai gò má bỏng đến nỗi có thể hấp bánh bao đến nơi.
Trái tim của Lâm Tiểu Mãn nhảy thình thịch, cảm giác được chạm vào vẫn lưu lại trên da đầu và mặt. Cậu ép mình phải bình tĩnh, cẩn thận phân tích động cơ của Y Minh Trạch theo logic.
Đầu tiên, tại sao Y Minh Trạch lại muốn sờ đầu cậu nhiều đến thế? Y Minh Trạch không hiểu ý nghĩa của việc sờ đầu là gì sao? Được rồi, cứ cho sờ đầu là hành vi không cố tình, vậy sờ mặt thì sao?
Không thể nào không thể nào, Y Minh Trạch cũng có chút cảm giác với cậu?
Hay là nói, người vừa thích nam sinh vừa thích nữ sinh có tư duy khác với người thuần gay là cậu?
Lâm Tiểu Mãn hoang mang sắp chết rồi.
Nhưng mà biển người mênh mông nhường ấy, đừng nói là bisexual, ngay cả người đồng tính Lâm Tiểu Mãn cũng chưa được tiếp xúc nhiều, cậu không thích kết bè kết bạn, nên rada đồng loại luôn ở trạng thái vô hiệu hóa.
“Tiểu Mãn ổn hơn chưa, chúng ta sắp bắt đầu tập rồi.” Một giọng nói của đội viên vang lên ngoài cửa.
Lâm Tiểu Mãn nhìn đồng hồ, hóa ra cậu đã ngây người trong phòng vệ sinh hơn 15 phút, cậu vội vàng vẫy khô nước trên tóc, “Đến liền đến liền.”
Tối nay, mọi người tập luyện hăng hái khác thường, cả đội phát huy hết khả năng, nhất là tỉ lệ trúng đích, vọt lên một tầm cao chưa từng có.
Xem ra không thể xem thường uy lực của đội cổ vũ, Lâm Tiểu Mãn cho sự lanh trí của mình một like.
Sau khi kết thúc huấn luyện, mọi người ai về nhà nấy, Tần Ương và Mạnh Đông đi xem phim suất chiếu muộn, không định về phòng ngay, nên chỉ còn Y Minh Trạch và Lâm Tiểu Mãn cùng đường.
Khi ở cùng nhau, Lâm Tiểu Mãn lại nhớ về chuyện vừa nãy, tim vẫn đập bang bang, cậu rất muốn hỏi có phải Y Minh Trạch hơi hơi thích cậu rồi không, nhưng cậu nhớ đến lời dặn dò của Trần Văn Kỳ, lúc theo đuổi người ta không thể vồn vã quá.
Thế là, cậu nuốt nỗi hiếu kì về, chỉ dùng đôi mắt muốn nói lại thôi nhìn Y Minh Trạch, khiến Y Minh Trạch nhìn mà cũng muốn nói lại thôi.
Y Minh Trạch ho khan hai tiếng để che đậy, dịch ánh mắt về phía trước.
Anh nghĩ về khoảng thời gian này, tuy anh không có bất kỳ sự nhận thức, tâm lý đồng cảm hay trí tưởng tượng nào về chuyện thích người cùng giới, nhưng anh có thể làm phép so sánh —— Nếu coi Lâm Tiểu Mãn là một cô gái, vậy anh của chiện tại, đúng là có gì đó sai sai, nhưng không nói ra được là sai ở chỗ nào.
Y Minh Trạch vô thức tụng niệm《Trai thẳng chân kinh》- “Thân thẳng không sợ bóng cong” một lần, thể xác và tinh thần nhận được sự an ủi to lớn, anh kéo giãn chút khoảng cách với Lâm Tiểu Mãn, nhưng rất nhanh sau đó bị Lâm Tiểu Mãn cười hì hì dán vào, anh lại kéo giãn, Lâm Tiểu Mãn lại dán vào, để rồi cuối cùng không cẩn thận, cả hai vấp ngã vào bụi cỏ ven đường.
Y Minh Trạch vừa linh hoạt chống người dậy khỏi bãi cỏ, trong ngực đã hứng một người ập vào “Cái đệt…”
Lâm Tiểu Mãn không biết trong quãng đường vừa rồi nội tâm Y Minh Trạch phập phồng lên xuống như thế nào, cậu đặt mông ngồi vào giữa hai chân anh, ngã ngu người.
“Đứng dậy.” Y Minh Trạch thở phì phò nói.
“Dạ dạ!” Lâm Tiểu Mãn gật gật, cố gắng đứng lên, nhưng dưới chân trơn trượt, lại ngã về ngực Y Minh Trạch, đồng thời ngồi lên thứ gì đó không thể miêu tả.
Lâm Tiểu Mãn hoảng hốt dùng cả tay cả chân bò ra như bị lửa thiêu mông, phát ra loạt tiếng sột soạt.
Hai bóng người chập trùng trong bụi cỏ, như ẩn như hiện, người đi ngang qua còn tưởng có ai làm chuyện đồi bại bên trong, vội trốn sang một bên mở điện thoại ra quay video.
Rất nhanh sau đó, trong màn hình xuất hiện hai nam sinh một trước một sau chật vật bò dậy, vụn cỏ đầy người, nếu không phải chiều cao chênh lệch quá nhiều, thì rất giống như vừa đánh nhau một trận.
Lôi điện thoại ra rồi, mà cho ông đây xem cái này? Người qua đường thất vọng, quay người bỏ đi.
Y Minh Trạch ra khỏi bụi cây trước, chưa kịp ngại ngùng vì mất mặt, đã thấy Lâm Tiểu Mãn khập khễnh, còn cắn môi, như đang nhẫn nhịn gì đó.
Y Minh Trạch vội hỏi: “Bị trẹo chân?”
Lâm Tiểu Mãn lắc đầu đáp: “Chân hơi nhũn thôi.”
Y Minh Trạch cho rằng “nhũn chân” chính là bị thương, trực tiếp ngồi xổm xuống, không nói nhiều vén luôn ống quần của Lâm Tiểu Mãn lên, đặt tay lên chỗ khớp nối, “Để tôi xem thử.”
Mắt cá chân của Lâm Tiểu Mãn nhỏ gầy xinh xắn, làn da cũng rất trắng, nhìn là biết không thường vận động. Y Minh Trạch quỳ một gối xuống đất, lòng bàn tay thô sần nắn bóp xương chân dưới lớp da mềm mịn.
“Đừng! Đừng nắn…” Lâm Tiểu Mãn khẽ kêu lên sợ hãi, giọng nói mềm mại dị thường, âm cuối còn mang theo cái móc câu nhỏ.
Y Minh Trạch không hiểu, ngẩng đầu lên hỏi: “Vì sao?”
Đêm hôm đó, Lâm Tiểu Mãn có một giấc mơ như lang như hổ, nội dung cụ thể chính là loại sẽ bị chặn khi đăng trên weibo, sẽ bị coi là biến thái rồi bị đánh chết nếu kể cho đối phương.
–
Mùa thu của thành phố Giang luôn ngắn ngủi, nhanh đến mức như thể tua nhanh thời gian, chớp mắt đã đến hai ngày cuối tuần đầu tiên của tháng 11.
Chiều thứ bảy, Lâm Tiểu Mãn ra khỏi phòng thí nghiệm, ăn cơm tối xong là đến thẳng thư viện, sắp thi giữa kỳ, tuy thành tích của cậu luôn khiến người ta không kịp đuổi theo, nhưng cậu vẫn phải ôn tập tượng trưng một chút, vì dù sao học bá cũng cần ám thị tâm lý để yên tâm mà.
Cậu tìm một chỗ trống trong khu tự học, ngồi chưa được bao lâu, đột nhiên nhận được tin nhắn Y Minh Trạch: Xế chiều mai đi xem phim, có rảnh không?
Cậu kích động quá nỗi, va một phát vào bàn, khiến nam sinh đối diện nhíu mày.
Lâm Tiểu Mãn vội vã trả lời tin nhắn: Có có có!
Sau đó ngừng thở chờ đợi.
Nửa phút sau —–
1: 1h30’ chiều mai gặp nhau ở cổng trường, rạp chiếu phim tư nhân Ngân Quang.
Nam sinh đối diện rốt cuộc không nhịn được nữa, ngẩng đầu lên lườm cậu, “Bạn à, nổi cơn điên mời ra cửa rẽ phải.”
“Được.” Lâm Tiểu Mãn đáp.
Sau đó, cậu xông ra khỏi thư viện, chạy đến khoảng trống bên phải cầu thang, im lặng nổi cơn hâm hồi lâu với cái cửa sổ, rồi ấn mở wechat của Trần Văn Kỳ.
M.A.N: Y Minh Trạch hỏi tớ chiều mai có thời gian đi xem phim không, rạp chiếu phim tư nhân!!!
Tiểu Trần Vô Giá: Đợi chút.
Ba phút sau, Trần Văn Kỳ quăng một đường link gì đó đến, Lâm Tiểu Mãn coi thử, hóa ra là máy báo động phòng yêu râu xanh.
M.A.N: ?
Tiểu Trần Vô Giá: Cùng một thành phố, một ngày là có hàng.
Lâm Tiểu Mãn bấm vào trang web mua sắm, xem thử quảng cáo: Âm lượng 120 decibel, khiến kẻ xấu sợ mất vía.
“…”
Cậu nghĩ thầm có khi nào Trần Văn Kỳ lú lẫn rồi không, người có ý đồ là cậu, không phải Y Minh Trạch, dù thế nào thì Y Minh Trạch cũng nên là người đề phòng mới đúng chứ.