Lâm Tiểu Mãn không ngờ rằng, Y Minh Trạch lại dẫn cậu tới trung tâm game gần trường.
Cậu nhớ hồi tiểu học cấp hai, game thùng vô cùng thịnh hành, rất nhiều bạn chán học trốn tiết đi chơi, giáo viên thường chạy tới trung tâm game bắt quả tang, ai bị bắt đều phải viết bản kiểm điểm, còn cậu làm học sinh giỏi tiêu chuẩn, hồi bé chưa từng dám chơi.
Đổi một rổ xèng game ở quầy xong, Y Minh Trạch nói: “Tuy thời đại của game thùng đã xuống dốc, nhưng lúc tâm tình tôi không tốt vẫn tới chơi, xả stress.”
“Anh cũng có lúc không vui á?” Lâm Tiểu Mãn ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng nhớ lại cái ngày, Y Minh Trạch trở về nhà sau đó tự dưng tinh thần trở nên sa sút, đó có lẽ là lần duy nhất cậu nhìn thấy anh bực dọc.
Vì ở khu đại học, nên trung tâm game rất đông người, đều là sinh viên trường gần đây. Lâm Tiểu Mãn hoa mắt nhìn đống máy móc, tò mò vô cùng, cái này sờ sờ, cái kia đụng đụng.
Y Minh Trạch nhìn dáng vẻ bảo bảo hiếu kỳ của cậu, khó tin: “Cậu chưa từng đến đây hả?”
Lâm Tiểu Mãn gật đầu: “Vâng, lần đầu tiên!”
“…” Y Minh Trạch nghĩ bụng Lâm Tiểu Mãn đúng là bé ngoan.
Lâm Tiểu Mãn như phát hiện đại lục mới, chỉ về phía máy chơi bóng rổ phía trước: “Nhìn kìa, ở đây cũng có bóng rổ.”
Nhắc đến bóng rổ, Y Minh Trạch lại nhớ một tiếng trước, Lâm Tiểu Mãn chơi đến nỗi nước mắt đầm đìa, anh nghĩ nghĩ, bước chân cũng chậm lại, nhưng Lâm Tiểu Mãn dạt dào hứng thú, chạy nhanh đến chỗ máy bóng rổ, Y Minh Trạch chỉ đành vác theo cái rổ nhỏ, hộ tống cậu.
“Cái này chơi như thế nào?” Lâm Tiểu Mãn hỏi, “Cứ thế quăng bóng vào là được hả?”
“Ừ, trong thời gian quy định ném trúng rổ càng nhiều càng cao.” Y Minh Trạch bỏ hai xèng vào, bóng rổ lăn ào ào xuống.
Lâm Tiểu Mãn hô to một tiếng, luốn cuống tay chân hứng lấy một trái bóng, kết quả là không ném trúng, trái thứ hai, cũng không trúng, may mà trái thứ ba vào rổ, cậu vui sắp chết, đòi Y Minh Trạch chơi với mình.
Y Minh Trạch lấy bóng, tận dụng khoảng cách mỗi khi bóng của Lâm Tiểu Mãn rời tay, vừa nhanh vừa chuẩn, điểm số trên màn hình lớn bắt đầu điên cuồng tăng lên.
Lâm Tiểu Mãn được diện kiến kỹ năng thành thục của Y Minh Trạch, còn hưng phấn hơn so với việc mình ném trúng, reo hò ca ngợi “anh Y tuyệt vời nhất”.
Được Lâm Tiểu Mãn khen thẳng thắn như thế, tâm trạng Y Minh Trạch nhẹ nhõm hẳn, không nhịn được muốn thể hiện chút, anh quay lưng lại, ném bóng ra sau, vẫn bách phát bách trúng như cũ, khiến rất nhiều người nhìn sang.
Thời gian kết thúc, ở khe phiếu rơi ra một phiếu điểm, đồng thời còn có một tấm thẻ đổi quà.
Lâm Tiểu Mãn cầm lên nhìn, “Oa, chúng ta phá kỷ lục tháng này, có phần thưởng!”
Y Minh Trạch lại gần, thấy đúng là thế, anh bảo Lâm Tiểu Mãn cầm đi đổi thưởng. Lâm Tiểu Mãn vui mừng hớn hở chạy đến quầy lễ tân, đổi được một cái headband phong cách đường phố màu đen về.
Y Minh Trạch lại mang Lâm Tiểu Mãn đi chơi đua motor, Taiko no Tatsujin (*), The King of Fighters… Nhưng Lâm Tiểu Mãn chơi lần đầu tiên nên rất gà, bị Y Minh Trạch đánh giết không chừa manh giáp. Điều này khơi lòng háo thắng của cậu lên, quyết phải đánh bại Y Minh Trạch cho bằng được.
(*) Taiko no Tatsujin (太鼓の達人 – tiếng Trung:太鼓达人): Loạt các trò chơi âm nhạc do Namco phát hành. Trong đó, người chơi sẽ mô phỏng tiếng trống taiko theo âm nhạc.
(*) The King of Fighters: là một loạt trò chơi chiến đấu được ra mắt bởi công ty trò chơi điện tử SNK của Nhật Bản vào năm 1994.
Xưa nay khi thi thố Y Minh Trạch chưa bao giờ nể mặt, bất kể đối thủ là ai, nên giết thì giết, nhưng sau khi thấy nụ cười chiến thắng của Lâm Tiểu Mãn, anh cảm thấy lúc quan trọng nên nhường nhịn chút, cũng không đến nỗi tệ.
Thời gian ở trung tâm game trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác, họ đã chơi hết mấy trò cơ bản, lúc đi qua máy nhảy audition, Y Minh Trạch hỏi Lâm Tiểu Mãn: “Máy nhảy, muốn chơi không?”
Lâm Tiểu Mãn nhìn nam nam nữ nữ nhảy nhót trên đó, lắc đầu: “Em nhảy không giỏi.”
“Cậu biết múa mà đúng không?” Y Minh Trạch hỏi.
“Trước kia em học múa dân gian, nếu mà học nhảy hip-hop thì có lẽ đã chơi giỏi rồi.” Lâm Tiểu Mãn đáp, chỗ này quá bắt mắt, bên ngoài tới lui người xem, cậu sợ xấu hổ.
Thấy Lâm Tiểu Mãn không chơi, Y Minh Trạch bảo để anh làm mẫu cho cậu một lần.
Đó giờ Y Minh Trạch không ham trò này, nhảy rất máy móc, tuy bước chân đều giẫm đúng, nhưng động tác không hiểu sao rất buồn cười.
Lâm Tiểu Mãn ở bên cạnh suýt cười ngất, cười sạch cả dây thần kinh xấu hổ, sau khi hết nhạc, cậu kéo Y Minh Trạch xuống, quyết định tự thân ra trận.
Y Minh Trạch nói sơ qua cách chơi. Lâm Tiểu Mãn dùng headband nãy được thưởng ở máy bóng rổ ghim hết tóc mái lên, lộ ra vầng trán đầy đặn thanh tú, bước lên máy nhảy.
Ban đầu, cậu giẫm sai vài nút, nhưng sau đó nhanh chóng đi vào quỹ đạo, không còn vướng mắc, có cảm giác nhiệt huyết và rung động vô cùng, sau một phần tư bài hát, bắt đầu thêm vào động tác nửa người trên.
Chàng trai trên máy nhảy thần thái sáng láng, ánh mắt tự tin nghiêm túc, không còn là bé thỏ con yên tĩnh hiền lành, luôn trộm cười ngây ngô, thỉnh thoảng đỏ ửng đôi mắt nữa.
Có một vẻ đẹp khó nói ra được.
Y Minh Trạch chưa từng thấy Lâm Tiểu Mãn như thế này, từ trên xuống dưới tràn đầy tự tin và phô trương, dưới ánh đèn màu sặc sỡ của máy nhảy, như những vì sao dần dần bay lên. Vào lúc anh không hề đề phòng, bịch một tiếng, rơi vào tim anh.
Dáng nhảy của Lâm Tiểu Mãn rất cuốn hút, mấy cô gái xung quanh đều dừng bước chân, cùng ngắm trai đẹp nhảy, có người còn lấy điện thoại ra quay cận cảnh.
Nhảy xong một ván, Lâm Tiểu Mãn bước xuống máy, mồ hôi đẫm người, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt sáng lấp lánh dưới headband rơi vào gương mặt hơi trầm tư của Y Minh Trạch.
“Thấy thế nào ạ?” Lâm Tiểu Mãn thở hổn hển hỏi.
“Anh Tiểu Mãn đẹp trai quá.” Y Minh Trạch giơ ngón tay cái lên, nói lời tự đáy lòng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tiểu Mãn được một nam sinh khích lệ như thế, lại còn là do một chàng trai cao lớn cool ngầu như Y Minh Trạch.
“Thật á anh đại?” Cậu lớn tiếng hỏi giữa những tạp âm ồn ào của máy game.
“Thật, anh Tiểu Mãn.” Y Minh Trạch gật đầu.
Lâm Tiểu Mãn nghe xong, cười toe toét.
Hai người ra khỏi trung tâm game, Y Minh Trạch hỏi: “Cậu biết lúc đầu cậu nói mình nhảy không giỏi trông như thế nào không?”
Lâm Tiểu Mãn thắc mắc: “Như nào là như nào?”
Y Minh Trạch nói xa xôi: “Như trước khi thi học sinh giỏi nói mình không ôn bài sau đó được điểm tối đa ấy.”
“…” Lâm Tiểu Mãn ngượng nghịu gãi gãi đầu, không dám nói cho anh biết, hồi bé trước khi thi cậu cũng nói y chang vậy, nhưng cậu không ôn bài thật, và vừa hay thi được điểm tối đa cũng không phải lỗi của cậu.
–
Rất lâu rồi Lâm Tiểu Mãn không nhảy nhót, nóng sắp chết, ngồi ở ghế công cộng đối diện trung tâm game, hai tay quạt gió.
Y Minh Trạch đến quán đồ ngọt bên cạnh mua hai cốc coca lạnh. Nhân viên phục vụ thấy giá trị nhan sắc cao ngất của Y Minh Trạch, vô thức dùng cốc tình nhân, rồi sau đó thấy anh đưa một cốc cho một cậu bé khác, cô xấu hổ gõ đầu tự kiểm điểm vì sự tự cho là đúng của mình, có điều hai người kia cười cười nói nói, hình như không để ý đến loại cốc.
Hai người chuẩn bị vào thang máy, lúc tới chỗ rẽ thì nhìn thấy một loạt máy gắp thú.
Nãy ở trong trung tâm máy gắp thú bị hỏng, Lâm Tiểu Mãn không được chơi, hơi thất vọng, bấy giờ lại hào hứng ngút trời.
Nhưng Y Minh Trạch thì lại sợ nhất là trò này, bởi có dạo trên mạng rất hot thử thách “Bạn trai gắp thú”, mỗi lần đi với tụi con gái là anh bị bắt chơi trò này.
“Anh thích cái nào?” Lâm Tiểu Mãn quét mã, quay đầu lại hỏi Y Minh Trạch.
“Muốn tôi chọn?” Y Minh Trạch ngạc nhiên bước tới.
“Đúng ạ.” Lâm Tiểu Mãn gật đầu, “Anh thích cái nào em cũng gắp được cho anh.”
Y Minh Trạch còn tưởng Lâm Tiểu Mãn nhảy xong khoác lác nhảy luôn lên đầu, anh tiện tay chỉ vào một con búp bê thỏ, kết quả là Lâm Tiểu Mãn nhanh chóng gắp trúng. Y Minh Trạch kinh ngạc quá đỗi, vì theo anh thấy độ khó của máy gắp thú phải là cấp địa ngục.
“Tặng cho anh.” Lâm Tiểu Mãn bỏ con búp bê vào ngực Y Minh Trạch, sau đó quay lại gắp tiếp.
Y Minh Trạch vừa xem vừa nói: “Nếu cậu đi cùng tụi con gái, nhất định sẽ là một cao thủ thần sầu.”
Lâm Tiểu Mãn há hốc miệng: “Sao anh biết? Em thường gắp thú bông giúp họ, gắp được cả đống cho các cô ấy.”
“…” Y Minh Trạch nghe vậy, cúi đầu nhìn chú thỏ hồng lẻ loi trong tay, không hiểu sao trong lòng là lạ.
Anh chỉ vào một chú Hồ Ba (*) trong tủ kính: “Cái này.”
Lâm Tiểu Mãn ra dấu OK, kẹp hai lần đã thành công nhấc Hồ Ba lên, còn nam sinh đang vật lộn gắp thú cho bạn gái bên cạnh thì tốn mấy chục tệ mà không gắp được con nào.
So sánh đôi bên, tự dưng Y Minh Trạch vui hẳn, sảng khoái chỉ một vòng, chẳng bao lâu sau Lâm Tiểu Mãn đã gắp được rất nhiều, nhiều đến nỗi có thể khiến ông chủ tức chết.
Khổ nỗi, hai người không mang ba lô, không biết bỏ vào đâu. Chợt Lâm Tiểu Mãn nảy lên một ý, mắt dán chặt vào thắt lưng của Y Minh Trạch.
Y Minh Trạch bị cậu nhìn chằm chằm đến nỗi căng thẳng, sờ thắt lưng mình, không biết cậu muốn làm gì.
“Em mặc quần chun, nên chỉ có thể dùng của anh vậy.” Lâm Tiểu Mãn nói rồi cầm lấy một con búp bê, treo lên dây lưng của Y Minh Trạch.
Y Minh Trạch vô thức muốn cản lại, cúi đầu xuống, đụng phải ánh mắt trong vắt của Lâm Tiểu Mãn, tim lại mềm xèo xèo, đành kệ cậu treo một vòng thú bông lên dây lưng của mình.
100% người qua đường phải ngoái lại nhìn.
Y Minh Trạch vai rộng eo hẹp, chân dài thẳng tắp, dáng người thon gầy chuẩn siêu mẫu, nên dù trên người có treo móc một đống đồ chơi xù bông cũng không hề lạc quẻ.
Quả thực là trai đẹp đi catwalk.
Cô gái ở máy gắp thú bên cạnh thấy vậy, cảm thấy không tồi, thế là học theo Lâm Tiểu Mãn, bắt bạn trai mình treo thú bông lên dây lưng, dù họ chỉ gắp được hai con.