Thử Ghẹo Lần Nữa Xem

Chương 42



Có người đáng tin tưởng như Y Minh Trạch ở đây, dù là mười Vu Hướng Văn cậu cũng không sợ.

***

Bắt tay chụp ảnh xong, đội Khoa học tự nhiên còn chưa kịp đáp trả lại những lời chế giễu họ nhận được trước trận đấu, thì đoàn khán giả và đội cổ động viên đã ùa tới, như đang vây quanh những anh hùng khải hoàn, suýt chút nữa khiến mấy cậu chàng ngốc chưa trải sự đời vui đến choáng váng, nhất là Tần Ương, mở hết mã lực miệng oang oang như tấu nói, phục bàn lại trận đấu vừa rồi, đắc ý đến nỗi tý nữa thì tỏ tình với hoa khôi.

Chỉ có Y Minh Trạch không hào hứng với sự tán thưởng và vây bọc của mọi người.

Sau khi ra ngoài sân lau mồ hôi uống nước xong, anh đi thẳng về phía Lâm Tiểu Mãn, đứng sừng sững trước mặt cậu, bấy giờ Lâm Tiểu Mãn mới ngơ ngác quay đầu, nhìn về phía anh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Tim Y Minh Trạch nhói lên như bị cái gì đó chọc vào, anh vươn tay vò tóc Lâm Tiểu Mãn, nhưng cậu lại vô thức né đầu đi, vẻ mặt thoáng hoảng sợ.

Nhưng rất nhanh chóng, Lâm Tiểu Mãn nhớ Y Minh Trạch thích cún sữa dễ thương nghe lời, bèn ngoan ngoãn duỗi đầu về, nhưng Y Minh Trạch không sờ cậu nữa.

Lâm Tiểu Mãn ngẩng đầu, đối phương đang yên lặng nhìn cậu, biểu lộ hơi phức tạp.

Y Minh Trạch làm như không có chuyện gì rũ tay phải xuống, muốn cắm vào túi, nhưng phát hiện quần thi đấu bóng rổ không có túi.

“Chúng ta thắng rồi.” Y Minh Trạch nói.

“Cái gì…” Lúc này Lâm Tiểu Mãn mới như tỉnh mộng, vội túm lấy tay anh xác nhận lại, “Anh nói là, chúng ta thắng rồi??”

Anh gật đầu: “Ừ, cuối trận tôi ném cú 3 điểm, lội ngược dòng.”

Lâm Tiểu Mãn mở to hai mắt, trời ơi, thế mà cậu lại bỏ lỡ cảnh tượng ngàn năm có một này!

Nếu không phải vì Vu Hướng Văn… Đều do tên âm hồn bất tán đó.

Nghĩ tới đây, vẻ vui mừng tiếc hận của Lâm Tiểu Mãn lại trở thành lo lắng, sự thay đổi sắc mặt này bị Y Minh Trạch nhìn kỹ.

Bên kia, đội nhà chuẩn bị chụp ảnh chung, huấn luyện viên Ngô gọi Y Minh Trạch và Lâm Tiểu Mãn qua, bảo bọn họ trốn ở đó thì thầm cái gì. Những người khác tranh nhau giải thích cho huấn luyện viên, nói họ rất hay như thế, đừng để bụng.

Y Minh Trạch: “Đi nào, qua chụp ảnh chung.”

Anh nói xong, thấy Lâm Tiểu Mãn vẫn đần độn chậm chạp, bèn kéo luôn cậu đi.

Huấn luyện viên Ngô cũng nóng vội, Y Minh Trạch vừa kéo Lâm Tiểu Mãn đến nơi, chú ta đã bấm chụp, anh chưa kịp bỏ tay Lâm Tiểu Mãn ra.

Tiếp theo là thời gian nghỉ ngơi tự do, sau khi giảm xóc mọi người hoặc là đi thay quần áo, hoặc là ngồi trên khán đài tán phét với các chị em, chỉ có Lâm Tiểu Mãn như chú cún con cô đơn đi qua đi lại trong góc, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa chính.

Vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, thậm chí cậu đã quên béng những người kia mặc đồng phục màu gì, chỉ nhớ gương mặt tươi cười xán lạn cực giống Vu Hướng Văn.

Cậu hi vọng người đó không phải Vu Hướng Văn, nhưng cậu lại muốn tự mình xác nhận.

Cậu không rõ mình muốn gì, nhưng khẳng định không phải cảm giác mệt mỏi lo sợ vì nằm dưới lưỡi đao này.

Y Minh Trạch thay xong quần áo đi ra, hỏi cậu làm sao, Lâm Tiểu Mãn không đáp, ấp a ấp úng nói muốn đi tìm một người, sau đó hỏi anh có rảnh không.

Cậu không nói cụ thể là tìm ai, chỉ nói là một thành viên đến từ trường khác.

Y Minh Trạch và Lâm Tiểu Mãn cùng nhau đi sang sân đấu bên cạnh, bên đó vẫn đang thi đấu, Lâm Tiểu Mãn đi thẳng tới trước mặt một thành viên mặc đồng phục dự bị, căng thẳng hỏi: “Bạn ơi, cho hỏi bạn có biết Vu Hướng Văn không?”

Đối phương lắc đầu, vẻ thấp thỏm của Lâm Tiểu Mãn rút bớt, nhưng vẫn bất an.

Cậu mang nỗi thấp thỏm này đi hỏi người thứ hai.

Cậu nuốt nước bọt, quay đầu lại, Y Minh Trạch vẫn đứng sau cậu, vừa cao vừa to.

Mâu thuẫn và sợ hãi trong lòng cậu bay đi không ít, dắt Y Minh Trạch sang sân kế tiếp.

Vòng đấu bảng được chia ra nhiều sân, đồng thời tiến hành, Y Minh Trạch kiên nhẫn đi cùng Lâm Tiểu Mãn đi tìm lần lượt, hỏi sinh viên trường khác có biết “Vu Hướng Văn” hay không, trong lúc đó, Y Minh Trạch còn bị mấy người xin wechat, có điều sự chú ý của anh đều ở trên người Lâm Tiểu Mãn, ngay cả lịch sự đáp lại cũng không.

Tâm tình Y Minh Trạch rất phức tạp.

Lâm Tiểu Mãn không xem anh chơi bóng, mà lại rất tích cực với trận đấu của người khác.

Y Minh Trạch thở dài.

Cuối cùng, hai người quay lại sân cũ, tập hợp cùng đội nhà, sau đó cùng nhau ra bãi đậu xe.

Thành phố Giang tháng 12 nhiệt độ thấp, Lâm Tiểu Mãn mặc áo lông tròn vo, chôn mặt trong quăn quàng cổ màu nâu, khi cúi đầu chỉ lộ ra đỉnh đầu mềm mại, mái tóc được nắng chiều nhuộm thành màu hổ phách.

Lâm Tiểu Mãn nghe ngóng một vòng, cũng không hỏi ra tung tích Vu Hướng Văn. Có lẽ cậu đã nhìn nhầm, nhiều năm không gặp, biết đâu trí nhớ sai lệch thì sao, dù dạo trước Vu Hướng Văn nói cậu ta đang ở thành phố Giang, nhưng không nhất thiết là ở khu đại học cao đẳng.

Trên mặt cậu là hai biểu cảm thở phào may mắn và bàng hoàng đáng lẽ không nên xuất hiện cùng nhau.

Y Minh Trạch nói chuyện cùng đồng đội xong, thấy Lâm Tiểu Mãn cách đó không xa đang cúi thấp đầu, không biết một mình suy nghĩ gì.

Một ngày vui hiếm có thế này, vậy mà Lâm Tiểu Mãn không bám lấy anh líu ra líu ríu.

Trước giờ anh không thích cảm giác mơ hồ, nếu như là bọn Tần Ương, anh đã uy hiếp dụ dỗ để họ có rắm thì mau thả, đừng có chơi bài dưa thối ủ dột. Nhưng đây lại là Lâm Tiểu Mãn, đứa nhỏ mềm mụp như thỏ con, chỉ hơi va đụng một tẹo đã thấy tội nghiệp lắm rồi.

Huống hồ lại là ép hỏi một việc Lâm Tiểu Mãn không muốn nói ra.

Nhưng anh hi vọng có một ngày, Lâm Tiểu Mãn có thể chính miệng nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì, và Vu Hướng Văn là ai.

Lâm Tiểu Mãn vẫn lo lắng không yên, lúc cảm thấy có người đến sau lưng, đầu tiên giật nảy cả người, sau đó nhanh chóng nhận ra là Y Minh Trạch.

“Vẫn là câu đó, có gì khó khăn thì nói với anh Y, đừng mò mẫm gánh vác một mình.” Y Minh Trạch nói rồi, đi thẳng về phía trước.

Lâm Tiểu Mãn sững sờ nhìn bóng lưng vững chãi rộng lớn của Y Minh Trạch, tự dưng một cảm giác an toàn chưa từng có giáng xuống.

Đúng thế, bây giờ cậu còn sợ hãi gì chứ?

Có người đáng tin tưởng như Y Minh Trạch ở đây, dù là mười Vu Hướng Văn cậu cũng không sợ.

Từ khi bị bạo lực học đường thời cấp hai, cho tới nay, những người quan tâm cậu, ví dụ như cha mẹ cậu, Trần Văn Kỳ, đều muốn cậu kiên cường đối mặt với hoàn cảnh, chỉ có Y Minh Trạch bảo cậu đừng gắng gượng chống đỡ.

Bãi đỗ xe tiếng người huyên náo, chợt trong lòng Lâm Tiểu Mãn dâng lên cảm xúc mãnh liệt, không từ ngữ nào hình dung được.

Cậu tranh thủ lúc mọi người không chú ý, xông về phía trước, hung hăng va trán vào lưng Y Minh Trạch, sau đó chạy ào lên xe.

Anh chàng hơn mét chín to cao bị đụng một phát, hơi lơ mơ. Anh nhìn thân ảnh vọt lên xe còn nhanh hơn cả thỏ, vuốt vuốt bả vai.

Đừng nói gì, sức lực cũng mạnh lắm đấy.

Lên xe, câu nói đầu tiên của Y Minh Trạch là hỏi Lâm Tiểu Mãn đụng có đau không, cậu đáp là không, sau đó gỡ khăn quàng cổ xuống, ngửa đầu cười ngốc với anh.

Y Minh Trạch ngồi xuống cạnh cậu, không tin, giờ xương vai anh vẫn còn hơi ê, không biết trán nhóc con có ổn hay không nữa.

Sau khi anh em đông đủ, xe lăn bánh. Vì thắng trận, cả toa xe hò hét ầm ĩ, khinh bỉ đám gà ngốc Bách khoa huênh hoang.

Lâm Tiểu Mãn đăng ảnh chụp cả đội lên vòng bạn bè, thoắt cái, Trần Văn Kỳ gửi tin nhắn tới, chính là bức ảnh cậu vừa đăng, cô dùng mực đỏ khoanh tròn chỗ Y Minh Trạch cầm cổ tay cậu.

Tiểu Trần Vô Giá: Không thể nào không thể nào, đã đến bước này rồi???

Ban đầu Lâm Tiểu Mãn định giải thích, nhưng thấy loạt dấu hỏi chấm của Trần Văn Kỳ, lòng hư vinh bắt đầu dâng lên, cậu bèn gửi meme chó con lập lờ nước đôi qua. Quả nhiên cô nàng càng hãi, nhưng thật lòng mà nói cô thấy Y Minh Trạch đúng là đẹp trai vô đối, ngay cả chụp ảnh tập thể kiểu này cũng có thể vạch ra ranh giới với những người khác.

Khóe miệng cậu nhếch lên không ngăn lại được.

Tự dưng trên đỉnh đầu truyền xuống một câu: “Cười ngố cái gì đó?”

Lâm Tiểu Mãn vội úp điện thoại lên đùi, đáp: “Không có gì không có gì ạ!”

Y Minh Trạch lộ vẻ nghi ngờ, hiển nhiên là không thèm tin. Không biết tại sao, anh lại nhớ đến người tên là Vu Hướng Văn mà Lâm Tiểu Mãn vừa liều mạng tìm kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.