Thử Ghẹo Lần Nữa Xem

Chương 49: Lâm Tiểu Mãn là thỏ thật à?



Đồng hồ sinh học của Y Minh Trạch luôn rất chuẩn, nhưng hôm nay lại dậy muộn hơn bình thường một tiếng, lúc thức dậy, trời đã sáng bảnh.

Tối hôm qua không kém rèm cửa sổ sát đất, anh lấy mu bàn tay che khuất ánh sáng, gọi một tiếng “thỏ con”, không ai đáp lại anh.

Anh còn tưởng Lâm Tiểu Mãn vẫn ngủ, đi tới cửa phòng ngủ xem thử, chăn gối trên giường đã được xếp gọn.

Lâm Tiểu Mãn là thỏ thật à? Sáng dậy không có tiếng động nào.

Y Minh Trạch tới chỗ khác tìm, lúc này mới phát hiện chỗ cửa trước, dép của Lâm Tiểu Mãn được đặt ngay ngắn ở đó.

Anh vội gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Mãn, qua rất lâu đối phương mới bắt máy, một tràng ồn ào truyền đến, sau đó mới là tiếng Lâm Tiểu Mãn: “Anh Y, chợ bán thức ăn gần nhà anh náo nhiệt quá, không hổ là cuối tuần.”

Y Minh Trạch hỏi: “Em chạy ra chợ làm gì?”

“Mua đồ ăn ạ, em thấy nhà anh có đầy đủ dụng cụ nhà bếp, không làm cơm thì tiếc lắm.” Lâm Tiểu Mãn nói, ngữ điệu rất cao hứng.

Y Minh Trạch vốn định đưa Lâm Tiểu Mãn đi ăn một bữa thịnh soạn, để an ủi tâm hồn bị tổn thương của cậu.

Anh lo Lâm Tiểu Mãn đi mua đồ xong về lại phải nấu sẽ mệt mỏi, nhưng nghĩ đến tài nấu nướng nghịch thiên của cậu, anh lại khuất phục, nuốt sự đau lòng vào.

Trong điện thoại, Lâm Tiểu Mãn vừa bị các bà các thím chen lấn trong chợ làm cho kêu oai ái, vừa chật vật nói chuyện với Y Minh Trạch, Y Minh Trạch lo không an toàn, muốn đi đón cậu, cậu vội bảo không cần, sẽ về ngay.

Sau hai mươi phút, Lâm Tiểu Mãn thở hồng hộc bước vào nhà.

Vì áo khoác của Lâm Tiểu Mãn bị bẩn, nên tối hôm qua Y Minh Trạch lấy tạm áo anh cho cậu mượn.

Áo jacket ngắn ôm người bị Lâm Tiểu Mãn mặc thành áo khoác dài, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỗ nào vải cũng dư.

Y Minh Trạch cố nín cười, nhận đồ trên tay Lâm Tiểu Mãn, cũng nặng phết.

Anh mở thử một túi nhựa kêu lạch cạch, chai chai lọ lọ bên trong toàn là gia vị, có lẽ Lâm Tiểu Mãn đã kiểm tra phòng bếp nhà anh, thấy bên trong chỉ có muối và dầu ăn.

Lâm Tiểu Mãn mua rất nhiều đồ, chay mặn phối hợp, xem ra là chuẩn bị thi triển tài năng.

Y Minh Trạch hỏi: “Sao không đặt đồ ở siêu thị qua mạng? Gần đây có siêu thị lớn, ship đồ rất nhanh.”

Lâm Tiểu Mãn đáp: “Vì đồ trong chợ tươi ngon hơn trong siêu thị ạ.”

Trình độ nấu nướng của Y Minh Trạch chỉ dừng ở mức biết luộc lên, anh không biết lý lẽ của đầu bếp Lâm là sao.

Tới trưa, từ khe hở cửa phòng bếp truyền ra mùi khói dầu nhàn nhạt, cùng âm thanh xào rau xèo xèo, trôi đến phòng tắm.

Y Minh Trạch cảm thấy rất lạ lẫm, nhưng không hiểu sao rất dễ chịu, rất êm tai.

Không biết Lâm Tiểu Mãn sẽ dùng căn phòng bếp lạnh tanh kia nấu ra những món ăn mỹ vị nào.

Anh đứng trong phòng tắm, chà áo khoác cho Lâm Tiểu Mãn, sau khi giặt sạch sẽ vết máu, bỏ vào máy vắt, rồi treo áo lên ban công.

Tần Ương, Chu Lập Viễn và Quan Kính hay tin Lâm Tiểu Mãn ở trong nhà Y Minh Trạch, nhao nhao gọi tới đòi qua thăm, họ đều đã nghe chuyện ở phòng Lâm Tiểu Mãn.

Chưa đến nửa tiếng, ba người đã xuất hiện trước cửa nhà Y Minh Trạch.

Trong phòng bếp, Lâm Tiểu Mãn hát ngân nga lấy trứng gà, đang định đập trứng, cửa phía sau soạt cái bị đẩy ra, ba cái đầu to cùng chen qua cửa dòm vào trong.

Cậu giật hết cả mình, vụn vỏ trứng rớt vào trong bát.

Tần Ương cầm đầu nhìn Lâm Tiểu Mãn mặc tạp dề, lại nhìn những món ăn thường ngày thơm phức hấp dẫn trên bàn, gào tướng lên: “Bà mịa nó lão Y kia, mày kim ốc tàng kiều hả!”

Sau đó bị Lâm Tiểu Mãn đỏ mặt lạnh lùng đuổi ra ngoài.

Lâm Tiểu Mãn không ngờ tụi Tần Ương sẽ tới, nên không chuẩn bị quá nhiều, đến cuối bữa, mấy ông anh cao to lực lưỡng liếm sạch cả bàn.

Tần Ương ợ một cái, liếc Y Minh Trạch khinh bỉ: “Đội bóng rổ không hoạt động, là mày bắt cóc anh Tiểu Mãn về nhà độc chiếm đúng không, làm như của mày ấy nhể.”

Y Minh Trạch không phản bác, dùng vẻ mặt “hâm mộ cũng vô dụng” bình tĩnh nhìn Tần Ương.

Ba người cơm no rượu say, còn muốn ở lại cọ tiếp bữa tối, bị Y Minh Trạch đuổi đi không chút lưu tình.

Tuy Lâm Tiểu Mãn luôn cười nói, nhưng nét tiều tụy dưới quầng mắt không lừa được mắt Y Minh Trạch, cậu cần nghỉ ngơi, điều chỉnh lại trạng thái, như thế mới có thể mau chóng bình thường trở lại.

Lúc Tần Ương ra cửa, bảo với Lâm Tiểu Mãn có chuyện thì đừng sợ, anh em đội bóng luôn là chỗ dựa cho cậu, khiến Lâm Tiểu Mãn cảm động suýt khóc.

Vì tính cách của mình, từ nhỏ cậu không được các bạn cùng giới hoan nghênh, phần lớn bạn bè của cậu là con gái, mãi cho đến khi quen biết Y Minh Trạch, cậu mới có nhiều anh em tốt như thế.

Y Minh Trạch không chỉ là siêu anh hùng trong sinh mệnh của cậu, mà còn là nam thần may mắn của cậu.



Lâm Tiểu Mãn ở lại nhà Y Minh Trạch hai hôm, đến ngày thứ ba, cậu nhận được thông báo, rằng phụ huynh của Vương Thự và Mã Thanh Tự vẫn tranh chấp, nên phòng của cậu chưa thể ở được, nhưng nhà trường báo cậu có thể về thu dọn đồ đạc.

Giữa trưa cơm nước xong xuôi, Y Minh Trạch đưa Lâm Tiểu Mãn về tòa ký túc xá số 2, giấy niêm phong trước cửa phòng đã được xé đi.

Khi vặn khóa mở cửa ra, như thể có mùi máu tươi phả vào mặt, Lâm Tiểu Mãn vô thức quay đầu đi.

Y Minh Trạch đi vào trước, thấy trên bàn sách của Lâm Tiểu Mãn vẫn còn vết máu chưa xử lý hết. Ba đóa hoa trong bình thủy tinh ở góc vì không có ai thay nước nên đã ỉu xìu héo rũ.

Anh nói với Lâm Tiểu Mãn vẫn đứng ngoài: “Không thì em cứ đợi ở ngoài cửa, cần gì thì tôi lấy giúp em.”

Lâm Tiểu Mãn sững sờ, sau đó gật gật đầu, nhìn Y Minh Trạch đầy cảm kích.

Được sự đồng ý của Lâm Tiểu Mãn, thân hình cao lớn của Y Minh Trạch bắt đầu bận rộn trong căn phòng nhỏ hẹp.

Có lẽ là bỗng có cảm giác quá an toàn, hốc mũi Lâm Tiểu Mãn chợt ê ẩm.

Cậu duỗi ngón tay chỉ một ít sách vở tài liệu, quần áo mùa đông, đồ điện tử, Y Minh Trạch kiên nhẫn tìm từng thứ, kiểm tra đối chiếu, nhanh chóng xếp đầy một cái va li.

“Đúng rồi.” Lâm Tiểu Mãn nói, “Còn hũ thủy tinh trong ngăn kéo nữa ạ.”

Y Minh Trạch mở ngăn kéo, bên trong có hai hũ thủy tinh, một cái đựng kẹo, một cái đựng giấy gói kẹo, đều là những cái thỉnh thoảng anh đút cho Lâm Tiểu Mãn ăn, không ngờ Lâm Tiểu Mãn lại cất giữ như bảo bối.

“Nếu em thích ăn, thì tôi còn rất nhiều.” Y Minh Trạch bỏ hũ vào va li, “Em thích nhất là vị gì?”

Lâm Tiểu Mãn lắc đầu, nói khẽ: “Em đòi anh thì không có ý nghĩa gì nữa.”

Lời này quá ẩn ý, nhất thời Y Minh Trạch không hiểu.

Về đến nhà, Y Minh Trạch giúp Lâm Tiểu Mãn lấy đồ đạc trong va li ra, xếp gọn từng thứ, sau đó dẫn cậu đi một vòng quanh nhà dặn dò mọi thứ, bao gồm cả thứ nhỏ nhặt như chỉnh nhiệt độ nước trong phòng tắm như thế nào cũng không bỏ qua, hai hôm trước đều là Y Minh Trạch chỉnh cho cậu trước khi tắm.

Tự dưng Lâm Tiểu Mãn có dự cảm không tốt, quả nhiên, cậu nghe thấy Y Minh Trạch nói: “Được rồi, tôi về trường đây, em cứ yên tâm ở lại.”

Cậu vô thức túm lấy cánh tay Y Minh Trạch, ngập ngừng nói: “Anh phải đi ạ…”

Y Minh Trạch đáp: “Ừ, về ký túc xá.”

Lâm Tiểu Mãn muốn hỏi vì sao, ấp úng nửa ngày, không hỏi ra lời.

Có lẽ, Y Minh Trạch cảm thấy ở chung với người cả ngày chỉ biết vùi đầu vào học như cậu rất nhàm chán, tụi Tần Ương mới là bạn cùng phòng hợp với anh.

“Vậy anh còn tới đây không?” Lâm Tiểu Mãn buông tay Y Minh Trạch ra, nhỏ giọng hỏi.

“Rảnh sẽ tới thăm em.” Y Minh Trạch đáp, “Có chuyện gì thì cứ gọi cho anh Y nhé.”

Lâm Tiểu Mãn gật gật, đáp khẽ “Vâng”.

Mấy phút sau, cửa lớn khép lại sau lưng Y Minh Trạch.

Từ đầu đến cuối, Lâm Tiểu Mãn luôn ngoan ngoãn nghe theo, đáp ứng mọi lời dặn dò của anh, cũng không giữ anh ở lại.

Nhưng thật ra Lâm Tiểu Mãn rất lạc lõng, anh nhìn ra.

Trong lúc đợi thang máy, Y Minh Trạch lấy điện thoại, tâm tình phức tạp mở một cái video.

Đây là thứ mà anh tình cờ phát hiện khi dọn dẹp video camera trên điện thoại vào sáng nay.

Camera lắp ở góc trần phòng khách, vốn dùng để phòng trộm cắp, lại vô tình quay lại được một cảnh vào đêm khuya.

Từ góc độ của camera chỉ quay được phần gáy của Lâm Tiểu Mãn, Lâm Tiểu Mãn đi chân đất, chạy từ phòng ngủ ra, sau đó thả chậm tốc độ, nằm nhoài bên cạnh anh, sát lại gần từng chút từng chút một, đến khi vượt qua khoảng cách an toàn mới dừng lại, thân thể không còn run rẩy, rất giống như đang hôn anh.

Hoặc có thể là nhẹ nhàng liếm anh giống như một chú cún con.

Bị lợi dụng lúc không hề hay biết, có tức giận không? Đáp án là không. Y Minh Trạch nhìn cảnh đó, chỉ cảm thấy bờ môi hơi ngứa, yết hầu khô khốc, như xuyên về buổi đêm hai hôm trước, thậm chí sớm hơn, xuyên về khoảnh khắc mất điện hôm nào.

Bấy giờ, wechat nhảy ra một tin nhắn.

M.A.N: Anh ơi, trên đường chú ý an toàn nhé ~ 【chó con nghiêng đầu. jpg】

Kể từ khi anh yêu cầu Lâm Tiểu Mãn gọi anh là “anh Y” ở nơi công cộng, rất ít khi Lâm Tiểu Mãn gọi anh là “anh”.

Ngực Y Minh Trạch như bị một cái móng vuốt cào, nhanh chóng trả lời:  Em cũng thế, trong khoảng thời gian này em cứ ở trong nhà học bài ôn tập.

Ra khỏi khu dân cư, Y Minh Trạch quay đầu lại nhìn song cửa sổ ở trên lầu.

Một mình Lâm Tiểu Mãn ở đây chắc cũng không có vấn đề gì.

Nơi này là khu dân cư cấp trung, đầy đủ biện pháp an ninh, cũng không xa trường học, xung quanh đều là các công trình tiện lợi cho người dân, giao thông cũng thông thuận.

Y Minh Trạch lần lượt loại bỏ hết các mối nguy tiềm ẩn, rồi mới yên tâm rời đi.

Về phần những chuyện khác giữa anh và Lâm Tiểu Mãn, anh cảm thấy mình phải suy nghĩ thật cẩn thận, thật nghiêm túc.

Nhất là về tình cảm của anh đối với Lâm Tiểu Mãn, với anh mà nói thì chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.