Thú Giới Trà Chủ

Chương 114: Mập mạp bỏ nhà đi 1



Ở chủ tinh phồn hoa, có 1 kiến trúc kỳ quái, nó chỉ dùng cây trúc và gỗ dựng thành, luôn tản ra mùi ma thực nồng đậm nhất toàn bộ vũ trụ. Mà ở trong đình viện của kiến trúc này có 1 con trùng tộc ve xanh mập quá mức, khác với phần lớn trùng tộc ve xanh có bề ngoài màu cà phê, nó có một thân ngoại xác xanh biếc xinh đẹp giống như bảo thạch, ánh mắt xinh đẹp như hắc diệu thạch, cánh trong suốt như tinh linh……. Cùng với thân thể và khuôn mặt béo múp.

Trùng vương mập lảo đảo bay tới 1 đầu hành lang, nhìn một khoảng cách xa xa thật dài, quyết đoán xếp cánh ép chặt thân mình, thật ra cũng không cần đặc biệt xoay người, nó cũng đã có thể dễ dàng lăn đi, tựa như 1 quả banh màu xanh. “Quả banh màu xanh” nảy 2 cái ở trên tường, hai mắt trực tiếp biến thành mắt nhang muỗi, quay mấy vòng mới khôi phục bình thường, trùng vương mập lắc lắc đầu, tiếp tục đi tới chỗ tô cơm của mình.

Bây giờ chính là thời gian ăn trưa, nó chính là ngửi thấy trong không khí có mùi ma thực cực nồng đậm, hẳn là chủ nhân tự nấu món ngon ma thực cho tiểu chủ nhân! Trùng vương mập hút nước miếng chảy xuống, tiếp tục cố gắng đi tới, đồng thời ảo tưởng trong tô cơm của nó sẽ có đồ ăn ngon nào.

Phịch —— trùng vương mập đáp xuống từ không trung, nó không thể tin được, tô của nó cư nhiên lại là trống không! Ọt ọt, tiếng đói bụng tuyền tới từ bụng của mập mạp, đói quá đi. Trùng vương mập ngậm tô cơm bay tới cửa sổ, chờ mong có người sẽ phát hiện nó, không ngừng làm các loại động tác, hoặc là bay vòng vòng, hoặc là nhảy lên nhảy xuống, thế nhưng không ai để ý tới nó!

Ít nhất tiểu chủ nhân ngồi ở trong xe búp bê tựa hồ nhìn thấy nó, bi bô ê a mấy câu, làm hại mập mạp cực hưng phấn, vội vàng lại ngậm tô cơm trống không. Kết quả mới vừa bay lên tới liền phát hiện, tiểu chủ nhân đã hướng tầm mắt qua chỗ khác.

Đường Vũ bưng đồ ăn qua lại, nhìn nhìn 4 đứa con, nghi hoặc hỏi Carl ngồi ở một bên chơi trò chơi, “Em vẫn cảm thấy giống như quên chưa làm chuyện gì đó, anh có biết là chuyện gì không?”.

Trùng vương mập nghe vậy thì hưng phấn ghé vào phía bên ngoài cửa sổ, đập cánh, miệng ngậm tô cơm, ánh mắt sáng choang, chờ mong nhìn Đường Vũ.

Carl cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Courson mong em đưa cơm cho anh ta? Ares đi vị diện khác đánh nhau, dặn cậu ta thuận tiện mang đặc sản?”.

Đường Vũ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Cơm của Courson đã đưa qua rồi, bên Ares cũng nói rồi…..A, nghĩ không ra, vậy hẳn là cũng không phải chuyện quan trọng lắm, bỏ đi, ăn cơm trước đi, Các con ăn cơm thôi! Nhớ rõ rửa móng vuốt trước! Luo! Đầu lưỡi liếm thì không tính!”.

Cùng với tiếng hoan hô của nhóm tiểu thú, trùng vương mập tuyệt vọng đáp xuống từ không trung. Đây là lần thứ mấy rồi! Lại quên cho nó đồ ăn nữa rồi! Nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt, xuyên thấu qua cửa sổ, phản chiếu thân hình mập mạp quá mức của nó.

Chẳng lẽ? Chẳng lẽ chủ nhân ghét bỏ nó? Cũng đúng, hiện tại nó vừa mập vừa xấu, công hiệu duy nhất của trùng dịch đối với chủ nhân cường đại mà nói cũng không có tác dụng gì.

Trùng vương mập thương tâm lại phẫn nộ quơ cánh nhỏ, trở lại ổ nhỏ của chính mình,  tìm kiếm 1 trận, moi ra 1 cái bao vải nhỏ, bên trong có lá trà hảo hạng nó cất kỹ, đều là cọ tới một chút từ chủ nhân.

Đeo tốt bao vải, trùng vương mập bi phẫn quyết định: bỏ nhà đi bụi!

Nó muốn tìm 1 chủ nhân đối xử dịu dàng với nó, sau đó kính dâng trùng dịch của chính mình cho đối phương! Ảo tưởng sau khi chính mình bỏ nhà đi bụi, dáng vẻ lo lắng của chủ nhân và tiểu chủ nhân, mắt của tiểu mập mạp vốn là mập tới híp lại cười thành 1 đường chỉ, thoạt nhìn càng xấu.

Tại rừng núi bên kia đại dương có 1 tiểu mập mạp, nó đáng yêu lại nghe lời, nó có cảm giác mình không tồn tại! Có một ngày nó chịu không nổi, nó bỏ nhà đi bụi, hy vọng có người truy tìm! A~ tiểu trùng vương đáng yêu ~a~ tiểu mập mạp đáng yêu ~~

Tiểu mập mạp hát 1 bài tự biên tự diễn, đột nhiên trước mắt tối sầm, chợt nghe tới bên ngoài có tiếng kêu hưng phấn của  trẻ con, “Mau coi nè! Mình bắt được trùng tộc đáng ghét nè!”.

Một đứa trẻ cười nhạo nói, “Tuy rằng trùng tộc đáng hận, nhưng cha tui nói, chúng nó vừa lớn vừa đáng sợ, làm sao có thể bị bạn bắt chứ, khoác loác!”.

Đứa trẻ thứ nhất nóng nảy, vội vàng kéo cái vợt lên, “Các bạn coi đi! Nó có phải trùng tộc hay không!”.

“Ha ha ha!”. Chợt tiếng cười bùng nổ, mọi người chỉ vào trùng vương mập, cười lăn cười bò, “Nó mà là trùng tộc hả? Mập thành như vậy?”.

Đứa trẻ bị cười nhạo nước mắt lưng tròng ôm lấy trùng vương mập, vừa chạy vừa la, “Mình trở về đưa cho cha mình coi, cha mình từng giết trùng tộc rồi!”.

Tiểu mập mạp đã lâu không được cưng chiều ôm vào trong ngực như vậy, chẳng lẽ vận may của nó tốt như vậy? Vừa mới đi liền tìm thấy đối tượng thích hợp?

A! Không tồi, tuy rằng sức lực hơi nhỏ, nhưng mà cảm giác ôm nó thật thích hợp, hơn nữa sẽ không giống các tiểu chủ nhân như vậy, luôn đùa bỡn thân thể của nó.

Tiểu thú nhân tuổi không tính lớn, đoán chừng cũng liền khoảng 10 tuổi, ăn mặc thoạt nhìn có chút cũ kĩ, không gọn gàng giống phần lớn trẻ con như vậy. Tiểu thú nhân khóc, ôm trùng vương mập về tới nhà, trực tiếp vọt vào, bổ nhào vào trong lòng thú nhân trưởng thành ở trong phòng đang làm thủ công, “Cha ơi,  hu hu, cha xem xem, nó có phải trùng tộc đáng ghét hay không?”. Nói xong liền giơ trùng vương mập lên trước mặt.

Lúc thú nhân trưởng thành nghe được hai chữ trùng tộc thì tay run lên một chút, lại nhìn kỹ trùng vương mập mạp, bật cười nói, “Đúng, nó là trùng tộc”. Hẳn là sâu nhỏ bình thường của chủ tinh, thật đúng là mập mà.

Tiểu thú nhân nín khóc, cười lên, “Con đã nói rồi mà, nó là trùng tộc!”. Nói xong đứng lên từ trong lòng của cha mình, ôm trùng vương mập ngồi trước cửa chơi đùa.

Thú nhân trưởng thành ngồi ở trong phòng hình như hành động có chút bất tiện, tuy rằng không cụt tay què chân, nhưng tứ chi đã có dấu hiệu héo rút rõ ràng, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào thủ công nuôi sống chính mình và con trai, thú nhân tựa hồ thật sự rất nỗ lực, tuy rằng cuộc sống của con trai gã khá nghèo khó, nhưng tổng thể mà nói vẫn là có một thời thơ ấu vui vẻ.

Tiểu thú nhân phát hiện trùng vương mập rất ôn hòa, hơn nữa càng nhìn càng đáng yêu, vốn lòng còn căm hận trùng tộc chậm rãi thay đổi, bởi vì trong nhà đều nghèo hơn nhiều so với phần lớn trẻ con, rất ít có người sẵn lòng chơi cùng nó, trùng vương mập thông minh làm cho tiểu thú nhân phát hiện niềm vui khác, 2 đứa đã trở thành bạn tốt, chụm đầu ngủ cùng nhau.

Thú nhân trưởng thành chống gậy chậm rãi di chuyển lại đây, đắp chăn kỹ cho 2 đứa, thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi tối càng lạnh hơn nữa.

Khi chuẩn bị đi khỏi phòng của tiểu thú nhân thì một đạo cảm giác quen thuộc xẹt qua trong óc, thú nhân trưởng thành giống như nhớ tới cái gì, nhưng cũng không túm được gì cả, lắc đầu, tiếp tục quay về phòng chính mình làm thủ công.

Lần trước độc tính trùng tộc phát tác, không thể không hỏi vay nặng lãi, mượn chút tiền mua thuốc giảm đau, kết quả vẫn chưa trả hết, đối phương đã ra kỳ hạn cuối cùng, nếu còn không trả thì cha con bọn họ có thể sẽ không còn nhà để ở nữa.

Thở dài, thú nhân trưởng thành tiếp tục công việc một ngày một đêm, tấm ảnh treo trên tường cho thấy trước kia thú nhân này là khỏe mạnh cường tráng cỡ nào.

Đối với tiểu mập mạp mà nói, cuộc sống mấy ngày tiếp theo quả thực như thần tiên, tuy rằng đồ ăn không ngon lắm, thậm chí căn bản ăn không đủ no, nhưng nó đã có được mong ước từ lâu, tiểu thú nhân gần như cả ngày đều kề cận nó, tựa như trước khi tiểu giống cái chủ nhân sinh ra!

“Chít chít”. Tiểu mập mạp bay ra, tiếp được cái đĩa tiểu thú nhân ném ra, hưng phấn ngậm trở về, đổi lấy vuốt ve cùng hôn hôn.

Đột nhiên, 1 đám người vọt vào, bắt đầu đập phá đồ dạc trong nhà của bọn nó, tiểu thú nhân thét chói tai muốn ngăn cản, nhưng chút sức lực của nó không đáng gì!

“Cha ơi! Có người xấu! Đám người xấu mấy người! Cút đi! Cút đi!” Tiểu thú nhân liều mạng giãy dụa, trùng vương mập còn chưa kịp phản ứng đã bị nhóm người xấu tóm lấy đôi cánh.

Tiểu thú nhân nhìn thấy trùng vương mập bị tóm thì cực hoảng hốt, la lên, “Mập mạp, chạy mau!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.