Vũ Tiên mơ màng mở mắt, dụi mắt nhè nhẹ, nàng đang trong phòng mình, gần hai giờ sáng.
Long vẫn ngồi kế bên đang chăm chú đọc cuốn sách kia.
“Còn mệt không?” Long nhẹ nhàng hỏi.
“Ngủ một giấc thật thoải mái.” Vũ Tiên bước xuống giường vận động cơ thể.
“Ớ! Vết thương ngay chân em mất tích rồi.” Vũ Tiên quay sang hỏi Long.
Long úp lại cuốn sách đưa cho Vũ Tiên và thêm hai thẻ bài của nàng.
“Cơ thể của em có khả năng phục hồi rất tốt, kết hợp với phương pháp cải tạo cơ thể của anh thì bây giờ cơ thể em coi như đạt đến trình độ của tu sĩ Tử Vân.” Long vuốt cằm đánh giá.
“Dù nguyên lực của em cũng chỉ có cấp 9.”
“Tu sĩ Tử Vân? Đó là đẵng cấp tu luyện sao?” Vũ Tiên mơ màng hỏi, những điều này quá mới lạ với nàng.
“Được rồi, giờ anh sẽ bổ túc kiến thúc cho em.” Long ôm lấy nàng ngồi xuống giường, hít một hơi hương tóc nàng.
“Phàm nhân sở hữu nguyên lực sẽ bước vào con đường tu luyện trở thành cường giả.
Cái gọi là nguyên lực có thể được truyền thừa từ bố mẹ lúc mới sinh gọi là Tiên Thiên Thức Tĩnh hay có thể được bổ xung bằng ngoại lực như cắn đồ chơi hàng, đó gọi là Hậu Thiên Thức Tĩnh.”
“Nói như vậy những người bình thường cũng có thể trở thành tu sĩ nếu được bồi dưỡng sao?”
“Đúng vậy.
Chỉ cần có tiềm lực cực lớn thì có thể tạo ra cả một đội quân.
Tất cả cá đế quốc đều có cho riêng mình những đội quân như thế.” Long vuốt tóc mềm lại luyên thuyên: “Cấp độ tu luyện nguyên lực sẽ có 99 cấp, em chỉ cần nhớ như vậy là đủ rồi.
cái gọi là các đẵng cấp từ thấp đến cao như Vô Sắc, Hắc Ám, Tử Vân, Thiên Thanh, Lục Phiến, Ngân Huyền, Kim Huyền chỉ là đại diện cho sự đổi màu sắc của nguyên lực cho đẹp mà thôi.”
“Ra là như thế vậy em cấp 9 là có màu gì?” Vũ Tiên nhìn Long đầy hưng phấn.
“Đẵng cấp thấp nhất Vô Sắc, cơ mà cấp 9 như em nếu dùng hết khả năng như trận vừa rồi thì có thể chém chết một tên Thiên Thanh đó.” Long nói.
“Cứ đột phá mười cấp thì màu sắc của nguyên lực sẽ thay đổi, em hiện tại cần đột phá thêm một cấp thì sẽ có nguyên lực màu đen.”
“Ra là thế.” Vũ Tiên hiểu ra, sau đó cô nàng đếm đếm rồi quay sang nhìn Long.
“Ủa rồi cấp 70 trở lên là màu gì?”
Long nhún vai: “Từ cấp 70 trở lên sẽ không có màu sắc nữa, mà tu sĩ sẽ đánh thức được năng lực hệ thuộc tính của riêng họ.
Có tu sĩ sẽ chỉ có một thuộc tính, có người sẽ từ hai hoặc ba thậm chí là năm.
Hệ thuộc tính của mỗi người sẽ phụ thuộc vào nhiều yếu tố và mang khuynh hướng di truyền nhiều hơn”
“Hệ thuộc tính? Ý anh là giống như Blancwing là ánh sáng đó hở?” Vũ Tiên lấy thẻ bài Blancwing lật ra mặt sau chính là ký tự “LIGHT” ánh sáng.
“Đúng rồi, các thuộc tính sẽ phân chia ra là hai nhánh lớn.
Nguyên tố bao gồm đất, nước, lửa, ánh sáng, bóng tối, độc, vâng vâng các loại mà em có thể nhìn thấy và nắm bắt được.
Nhánh thứ hai là những thứ em không thể nhìn thấy hay bắt lấy mà chỉ có thể cảm nhận như thời gian, không gian, sinh mệnh, tử vong, tinh thần, chúng được gọi chung là phi nguyên tố.” Long chỉ vào thẻ bài Agares lại nói: “Như thanh niên này chính là một gã sở hữu thời gian hệ.
Em nhớ lúc đến gần cận chiến với lão cơ thể em trở nên chậm chạp không? Đó chính là sức mạnh của thời gian, không thể nắm bắt chỉ có thể chịu trận mà thôi.”
“Thì ra là thế.” Vũ Tiên cầm lấy thẻ Agares, cơ thể có chút run run, vừa nãy nàng xém bị chết đấy.
“Ông xã anh cấp bao nhiêu rồi? Theo em thì anh có cả hệ không gian với lửa đúng không?”
Long trầm ngâm trong giây lát rồi cất lời: “Trước khi gặp em thì anh cấp 129.” Một bàn tay hư hỏng của Long chột lên thỏ ngọc Vũ Tiên mà nắm bóp, da thịt chỉ cách nhau một lớp vải mỏng làm cho Long có chút hưng phấn, ý đồ đè nàng ra đêm nay nguyên cứu nhân sinh.
“Sau cái đêm đầu tiên của chúng ta anh đã đột phá cấp 130.” Long thủ thỉ bên tai nàng.
“A..” Vũ Tiên kêu lên một tiếng phê pha, gương mặt đỏ bừng, nàng nhéo lấy hông Long.
“Hừ.
Hôm nay không cho anh, phạt anh tội bỏ mặc em mà đứng xem phim một mình.” Cô nàng tinh nghịch cắn lên vai Long.
Sau đo Vũ Tiên rời khỏi người Long, nàng lấy cuốn sách lật ra một trang giấy trắng đã ố vàng, sau đó đặt thẻ bài Agares vào trang giấy.
Dị biến phát sinh, thẻ bài nhanh chóng được in vào trang giấy, sau đó một loạt các chữ cổ ngữ được viết bằng nét mực đỏ xuất hiện, từng đường nét cổ xưa cao quý mà thanh thoát xuất hiện, cứ thế lấp đầy hết một trang giấy.
“Sống lâu như anh mà đây là lần đầu được chứng kiến bảo vật như vậy đó.” Long vuốt cằm đăm chiêu.
Từ hình ảnh lão già bên trong trang sách bắn ra một tia sáng nhắm ngay mi tâm Vũ Tiên.
Cô nàng nhăm mặt ôm lấy đầu có vẻ rất đau đớn.
“Ngồi xuống vận dụng tinh thần chấp nhận truyền thừa, anh sẽ hộ pháp cho em.” Long đỡ Vũ Tiên ngồi lên giường sau đó dùng Thần Lực hổ trợ nàng.
Chỉ sao vài phút..
Vũ Tiên mở ra đôi mắt sáng đầy hưng phấn, nàng ôm lấy Long mà hôn lên môi hắn, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, cùng trao nhau dòng enzym nồng nàn, âm thanh nhạc điệu vang lên giữa phòng.
Sau một lúc cảm thấy cánh môi nhỏ của mình bị Long mút đến tê rần Vũ Tiên mới đẩy hắn ra.
“Ha ha ha...ông xã em biết cách dùng cuốn sách này rồi.” Nàng hưng phấn nói.
“Như nào? Cho anh mở rộng tầm mắt đi vợ yêu.” Long vuốt má nàng khẻ nói.
“Anh xem kỹ nha.” Vũ Tiên đưa tay trái lên trước, khẻ động ý niệm, chiếc vòng sáng lê, lá bài Blancwing cùng Agares lập tức được nàng bắt lấy.
“Thông qua chiếc vòng tay em có thể lấy bất cứ thẻ bài nào từ trong sách ra để dùng, và có thể tìm ra thông tin những thẻ bài mất tích còn lại.
Cuốn sách có tác dụng chứa đựng sức mạnh mà phục hồi năng lực thẻ bài, em có thể sử dụng năng lực riêng của từng thẻ bài.”
Long vuốt vuốt cằm, sau đó trợn mắt: “Em có tất cả bao nhiêu thẻ bài?”
“Không biết.” Vũ Tiên lắc đầu sau đó mở sách ra lật đến trang giấy vẽ Blancwing sau đó nàng chỉ vào những dòng cổ tự.
“Anh xem, Blancwing là chủ thần ánh sáng một trong 13 lá Chủ Thần, nó xếp ở vị trí thứ 7.”
“Khoan.” Long ngắt lời nàng.
“Em đọc được rồi?” Long chỉ vào hàng cổ tự mà chính hắn nhìn vào chỉ đánh vần được ngờ u ngu.
Vũ Tiên cười hì hì gật đầu: “Đó là nhờ nội tại của lão già Agares, giờ em có thể đọc hiểu mọi ngôn ngữ trên toàn thế giới này.”
Long hít sâu một hơi: “Tiếp tục đi em yêu.” Hiểu hết mọi ngôn ngữ thế gian này, sống lâu như hắn còn chưa hiểu hết đấy.
“Nói cho anh biết giờ em không những gọi Blancwing ra chiến đấu cùng mà còn có thẻ sử dụng được năng lực hệ ánh sáng của nó nữa đó.
Ví dụ như chiêu quang cầu em cũng có thể tự thi triễn được nhưng sẽ yếu hơn Blancwing thi triển vì tu vi nguyên lực của em quá yếu.” Vũ Tiên hưng phấn nói ra một tràng mà đạp đổ luôn nhận thức của Long.
“Ha ha ha ha! Xứng đáng là vợ yêu của anh.” Long cười lớn ôm lấy Vũ Tiên hôm lên má nàng.
“Xem ra anh không hề cô đơn rồi.”
Vũ Tiên nhìn Long có chút không hiểu: “Anh nói như vậy là sao? Gì mà xứng đáng với không xứng cơ chứ?” Ánh mắt Vũ Tiên đanh lại.
“Á à là anh che em không đủ tư cách làm vợ anh đúng không?”
Long chợt ý thức được hắn vừa chơi ngu thì xám mặt, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng vội vàng giải thích.
“A cái này...Vợ yêu bảo bối em hiểu lầm rồi, ý của anh là em và anh đều giống nhau, hai đứa mình đều là quái vật.”
“Quái vật?” Vũ Tiên trợn mắt, chân thì đá hắn.
“Ấy ấy em hiểu nhầm.
Thử động não nghĩ mà xem, em chỉ mới cấp độ 9 mà đã dùng được năng lực hệ ánh sáng, tu sĩ phải đến cấp 70 mới có thể sử dụng.
Vậy mà không phải là quái vật ư?” Long chấp tay giải thích.
“Ừ ha! Anh nói cũng đúng.” Vũ Tiên ngẫm nghĩ, sau đó lại liếc xéo Long.
“Bộ anh dùng từ thiên tài không được hay sao mà dùng từ quái vật phèn chết đi được.”
“Đúng đúng đúng! Vợ anh là thiên tài tuyệt thế đương thời, mấy thằng nhóc cấp 69 gặp em chỉ có thể dùng từ nhục để hình dung.” Long vội lấy lòng.
“Hừ.
Phải là thiên tài tuyệt thế mới xứng với vị Thần chí tôn như anh chứ, phải là thiên tài mới không bị anh bỏ mặc cho tự sinh tự diệt đến chết chứ.” Nàng hắn giọng châm chọc.
Long cạn lời, chỉ biết mặt dày cười cười đứng đó.
“Mà anh nói giống anh là sao? Chẳng lẽ anh cũng dùng được thuộc tính nguyên tố khi chưa đến 70 cấp hở?” Vũ Tiên thấy Long ngoan ngoãn cũng không giận nữa, ông chồng này đúng là tật xấu hơi nhiều sau này phải dạy lại từ từ mới được.
“Do công pháp anh tu luyện rất bựa có thể cướp đoạt thuộc tính trong tự nhiên và vũ trụ để trở thành nguyên lực của anh.” Long giải thích.
“Ghê vậy luôn á? Nói vậy anh có thể cướp đoạt toàn bộ thuộc tính?” Vũ Tiên tròn mắt nhìn Long, đúng là quái vật.
“Tất nhiên! Giờ anh đã gần như sỡ hữu đầy đủ tất cả thuộc tính thậm chí có thể dung hợp các nguyên tố lại với nhau.” Long nhún vai.
“Mà nè em nói có tổng cộng 13 lá chủ thần, vậy là 13 thuộc tính khác nhau sao?”
“Đúng rồi! Em chỉ cần thu phục được lá chủ thần thì có thể thông qua trận pháp nhận truyền thừa Chủ Thần để tăng cấp.” Vũ Tiên gật đầu xác nhận.
“Chỉ là trong này không nói rõ đó là những Chủ Thần nào thôi.”
Long nở nụ cười khổ nhìn qua quyển sách, không ngờ con hàng này lại khủng bố đến như vậy, nếu Vũ Tiên tập hợp đủ 13 Chủ Thần thì không biết nàng ấy sẽ mạnh đến mức độ nữa.
“Bỏ qua tụi chủ thần đi, còn lá Agares là sao?” Long lật đến trang Agares thắc mắc.
“Agares được gọi là Ma Sứ.
Nội tại của ông ta là giúp chủ nhân tinh thông mọi ngôn ngữ còn kỹ năng chuyên chế đó là làm chậm mọi vật thể cũng như là cá thể trong một thời gian nhất định, em chỉ có thể sử dụng kỹ năng mà không thể gọi ông ta ra chiến đấu cùng.” Vũ Tiên giải thích.
Long chỉ biết cười khuẩy mà cạn mẹ lời, vợ mình còn quái thai hơn cả mình, làm chậm mọi thứ mong muốn trong một khoản thời gian nhất định, cái này chính là bắt đối phương đứng im cho mình chém đó.
Đồ của Ma Thần Tộc đúng là bựa thật, chủng tộc này tại sao lại bị diệt vong ta?
“Vậy là trong chiến đấu em chỉ có thể triệu hồi ra chủ thần đế đánh thôi đúng không?” Lon hỏi, nhìn trang sách giày cộp như này hắn có chút phát sốt.
Vũ Tiên đọc một hàng cổ ngữ trên trang mở đầu sau đó cất lời “Còn triệu hồi được cả Ma Vật nữa nhưng mà cụ thể đó là gì trong này không nhắc đến.”
“Thanh kiếm của em có phải là một Ma Vật không đó?” Long chỉ vào mặt dây truyền trên ngục nàng.
“A sao em không nghĩ ra nhỉ?” Vũ Tiên như bắt được vàng, vội lấy mặt dây truyền đặt lên một trang giấy, mọi chuyện phát sinh sau đó y như lúc đầu.
Vũ tiên chỉ vào hàng cổ ngữ trên cùng hô lên “Ma Thần Kiếm.
Đệ nhất Ma Vật.”
Long gật gù chỉ nghe Vũ Tiên nói tiếp “Có thể sử dụng phù hợp với mọi thuộc tính, chủ nhân đạt đến cảnh Thần Vương nhất kiếm vừa ra chém nát thời không.”
Nghe đến đó thì Long khóe môi giật giât, chém nát thời không? Dù là ở đẵng cấp hiện tại Long sử dụng đến Tứ Đại Thần Kiếm cùng lắm là chém đôi Thần Giới chứ không thể chém được thời không.
Thanh kiếm này vậy mà có thể? Xem ra đẵng cấp có nó hẳn phải là Siêu Cấp Thần Bảo.
“Oaaaaaa...”
Vũ Tiên ngáp một hơi dài, đóng cuốn sách lại, nhìn đồng hồ thì đã gần ba giờ sáng.
“Em đi ngủ đây, trễ lắm rồi.
Sáng mai lên lớp sớm.” Nàng ngã người lên giường.
Long thấy nàng sắp mơ màng cũng không ở lại nữa, hắn tự giác đi về phía cửa phòng, đang tính mở cửa thì nghe âm thanh ngái ngủ của Vũ Tiên: “Anh đi đâu đấy?”
“Về phòng làm bạn với tay phải.” Long nhún vai.
“Phạt anh ôm em ngủ vì cái tội bỏ rơi em.” Vũ Tiên vẫn âm giọng lười biếng đáp lại.
“Tuân lệnh vợ yêu!” Long hớn hở mặt tươi rói vội phóng nhanh lên giường ôm lấy Vũ Tiên, bàn tay tìm đến đôi thỏ ngọc nắm bóp.
“Ôm em ngủ! Cấm làm bậy, hôm nay em không có hứng.” Nói rồi nàng hôn lên má Long rồi rục người vào lòng ngực săn chắc của hắn.
Chỉ sau vài hơi thở, Vũ Tiên đã tiến vào mộng đẹp.
Long ôm lấy nàng cũng không làm thêm hành động gì, Thần Lực vô thanh vô tức tiến vào cơ thể nàng bắt đầu quá trình cải tạo.
Long quyết định thu hồi thần thức trở về, nhắm mắt và ngủ như một người bình thường, cứ thế Long ôm nàng say giấc.
Sáng sớm.
Long ngủ say giấc đúng nghĩa, đã lâu lắm rồi hắn mới được ngủ mà không trong trạng thái phòng bị.
Long tĩnh tại, cảm giác thằng đệ bên dưới căn tràn đầy sức sống mà hình như có cảm giác gì đó ấm ấm mơn trớn, hắn mở to mắt vội nhìn xuống xém chút bật ngữa, Vũ Tiên gục giữa hai chân hắn vuốt ve thằng nhỏ, cái lưỡi thơm tho vươn ra liếm mút trên đầu thằng nhỏ như liếm kẹo.
“Hít!...aaaaa...”
Long rên lên một tiếng, thằng đệ bên dưới càng dũng mãnh gồng lên, sau đó ngồi dậy tựa lưng vào thành giường ôm lấy Vũ Tiên, bàn tay chộp lấy thỏ ngọc mà day hạt anh đào.
“Tiểu ma nữ, không phải em nói hôm nay đến trường sớm sao?” Long trêu chọc, ngữi hương thơm trên người nàng.
“Em là đang chơi đùa với bé con, không chơi với anh” Nói rồi cô nàng đỏ mặt, rời khỏi người Long, cúi đầu, hai mép môi xinh xắn nhẹ nhàng mở ra, ngậm lấy đầu nấm to tròn vào trong, lưỡi thơm nhẹ nhàng quấn quanh, thấm đẫm chất mật,...!
“A...vợ yêu! Em có chiêu này tuyệt thật!” Long nhắm mắt hưởng thụ, đôi tay vuốt lấy mái tóc nàng.
Vũ Tiên phun ra nuốt vào tiểu Long, lâu lâu lại liếc mắt nhìn lên xem mặt thằng chồng phê pha đến đâu lại thấy hắn say mê nhìn nàng, nàng đanh đá cắn một phát vào thân tiểu Long làm thằng lớn phải giật mình.
“Ấy sao em lại cắn nó, đau đấy!” Long rên lên.
Vũ Tiên nhả ra tiểu long, nhìn nhìn hắn sau đó trực tiếp cỡi quăng đầm ngủ vứt sang một bên, hai ngọn núi rung động, lồng ngực non mềm, da trắng hồng hào, cặp núi cứ thế lắc lư trước mặt Long làm hắn thèm thuồng.
“Ông xã! Đến lượt anh đấy!” Nàng duỗi một tay ôm lấy cổ Long, hai chân tách ra ngồi lên eo hắn, tay còn lại nâng cặp núi đến trước mặt Long.
“Em ngày càng hư hỏng lắm rồi đó nha! Bất quá anh thích.” Long say mê nói, hé miệng, một tay nắm lấy khối cầu của Vũ Tiên mà xoa mà bóp, miệng hắn dùng sức bú mút hạt anh đào trên đỉnh núi, cái lưỡi trêu chọc hạt anh đào làm Vũ Tiên kêu lên vài tiếng gợi tình, thân thể như bị điện giật, trên mặt lộ ra vẻ say mê thoải mái.
Long thấy Vũ Tiên đê mê thì hai tay nhanh chóng gia tăng lực đạo trèo dốc, nhào nặng càng dữ dội hơn.
A.....!
Vũ Tiên kêu to một trận tiêu hồn, hai tay nắm chặt bả vai Long, trước ngực truyền đến từng đợt từng đợt khoái cảm làm cho nàng thật sự say mê, uốn lưng vươn cao ngọn núi sát với Long hơn.
Long nắm ngọn núi lớn trong tay nổ lực dùng đầu lưỡi phục vụ hạt anh đào, dùng hàm răng cắn nhẹ hạt anh đào làm cho Vũ Tiên một trận run rẩy, vùng hoa thơm cỏ lạ phía dưới tuôn trào như suối.
Như cảm nhận được cánh môi bên dưới của nàng run rẩy, Long thôi nắm bóp đôi núi, mạnh mẽ đẫy Vũ Tiên ngã ra giường, tách đôi chân nàng ra, gương mặt cuối xuống ngắm nhìn chốn thàn tiên ướt át, mùi vị đặc trưng của Vũ Tiên không ngừng lan tỏa, mưa xuân lấm thấm còn động lại.
Long đặt nụ hôn lên cánh môi hồng ướt át, rốt cuộc cái lưỡi rời khỏi khuôn miệng, bắt đầu thảm hiếm từng centimet một.
Á!
Vũ Tiên hạ thể truyền lên một trận tái tê mê ly không nhịn được mà hét lên, mưa xuân tuôn rơi xối xã lại được Long tham lam mút hết.
Long càng làm càng phê pha, kinh nghiệm dần tăng lên, cái lưỡi đánh đông đẹp bắc, còn tách ra mép môi hồng ấm tiến vào bên trong càng quấy.
“Ưm...Ưm...Ưm..”
Vũ Tiên rên lên đầy mị hoặc, hô hấp ngày một gấp rút, đôi bầu sữa phập phồng, đôi đùi ngọc tách ra hết cỡ, bàn tay nàng ấn đầu Long vào khe suối, giúp chiếc lưỡi vừa trơn vừa nóng của Long ngày một xâm nhập sâu hơn.
Một bàn tay của Long vươn lên chộp lấy một bên bầu sữa tiếp tục kích thích nhào nặng.
“A...A..A..!!!”
Âm thanh sướng khoái của nàng rên lên, mắt đẹp khép hờ tận hưởng, lông mi nhẹ nhàng rung động, hàm răng trắng nõn cắn lên đôi môi, gương mặt nàng vốn mang nét yêu kiều mị hoặc giờ đây càng thêm quyến rũ say đắm.
Đang trong cơn sướng bổng nhiên cảm giác mất đi, Vũ Tiên tiếc nuối mở mắt, đang muốn bảo Long tiếp tục thì...!
Ót!
Á......!!!!!!!!!
Đại sát khí của Long một đường hung hãng công phá vào tận hoa tâm của nàng.
kích thích quá bất ngờ Vũ Tiên rên lên một tiếng bật cả người dậy ôm chầm lấy Long ma càu cấu, bên dưới hai cánh môi bắt đầu ma sát kịch liệt với hung khí nóng hổi kia, dòng nước xuân càng thêm tuông trào...!
Bửa sáng của đôi tình nhân bắt đầu như thế đó, cái gọi là đi học đi làm đều bị vứt hết...bây giờ họ chỉ có nhau!.