Thủ Hộ

Chương 50: Mười bước, mười lần phá kén hóa bướm



Giết!... Giết!... Giết!... Giết!... Giết!... Giết!... Giết!... Giết!... Giết!...

Hủy diệt!... Hủy diệt!.. Hủy diệt!.. Hủy diệt!.. Hủy diệt!.. Hủy diệt!..



Khi Lakjhal vừa bước vào bên trong quả cầu thì hàng loạt âm thanh mang theo sát ý sục sôi, mang theo vô tận điên cuồng, oán độc, mang theo sự thù hận khủng khiếp xoắn vào tai Lakjhal, cậu hờ hững với những âm thanh này và đi thẳng về nơi có điểm sáng le lói.

Theo mỗi bước Lakjhal di đến gần điểm sáng thì âm thanh mỗi lúc một lúc một ít đi nhưng mang theo âm điệu kỳ dị, huyền diệu như mê hoặc, như sai khiến.

Lakjhal nhíu mày lại và mồ hôi từ trên trán cậu chảy xuống, lúc này những quỹ tích kỳ dị của âm thanh truyền đến làm tâm trí cậu bị vặn vẹo đáng sợ, hai mắt Lakjhal lúc thì tràn ngập sự giết chóc và máu tươi, khi lại yên hòa bình thản.

Lakjhal tiếp tục cất bước tiến đến.

Một bước. Thế giới chung quanh ảm đạm màu xám.

Hai bước. Thế giới đỏ lên màu sắc của máu tươi.

Ba bước. Xương chất thành núi, da thịt trải thành đường.

Bốn bước. Vạn vật mục nát, thối rửa…



Bước cuối cùng. Lakjhal đã biết được bước cuối cùng mình sẽ chứng kiến điều gì, cậu dừng lại mà không đặt chân đến bước cuối cùng.

Sau lưng là hằng hà sa số núi xương cốt, máu tươi chảy thành sông thành biển, sự hư thối, mục nát, mặt tối của cả thế giới bày ra sau lưng Lakjhal, cậu vẫn thản nhiên đối mặt với tất cả nhưng cậu không muốn bước ra bước thứ mười.

Chín bước hoàn mỹ, vạn vật lấy số chín làm hoàn mỹ nhưng muốn thoát khỏi giới hạn và trói buộc thì biểu tượng chính là số mười.

Lakjhal nhìn vào thanh ma kiếm Deviance đang nằm cách đó không xa, một bước nữa, bước cuối cùng, bước thứ mười là cậu đã có thể có nó, nhưng có điều quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên này thế giới, cậu không muốn mất đi điều đó chỉ để lấy thanh kiếm này.

Sau chín bước đi thì tâm hồn Lakjhal đã trải qua chín lần lột xác.

Cái gì là tâm tình của một vị “thần” nói đúng ra chính là cảm xúc cân bằng, khi thiện chính là thánh thần, khi ác chính là ma quỷ.

“Thần” chính là vô cảm, “thần” nhìn thế giới với ánh mắt lạnh lùng nhất và cũng là người nhìn thế giới với ánh mắt tràn đầy tình cảm nhất.

Chín bước đi của Lakjhal tương đương với việc cậu lột bỏ cảm xúc mặt trái, trong Lakjhal lúc này đã không còn sát khí, sự điên cuồng, sự thù hận, không còn bất kỳ cảm xúc mặt trái nào.

Ma kiếm Deviance là hiện thân cảm xúc xa đọa của “thần”, mục đích của nó làm con người xa đọa đến cùng cực để rồi không còn bất kỳ tình cảm mặt trái nào.

Lakjhal cất bước cuối cùng!...

Và cậu đã thấy điều gì…

Chính bản thân mình đang chém giết người thầy đầu tiên, người cha nuôi của cậu ở thế giới này – Griedor trong ánh mắt điên cuồng, cậu tự tay đâm chết Arthur với tiếng cười đầy khoái cảm, cậu xé xác Erza với nụ cười đầy máu tươi, cậu phanh thây và chém giết tất cả những người quan trong đối với bản thân.

Lakjhal đưa lên hai bàn tay đầy máu tươi, máu của những điều Lakjhal đã giữ vững tín niệm phải thủ hộ, giờ đây chính bản thân cậu lại hủy diệt đi niềm tin và động lực sống của mình.

Lakjhal lạc mình trong bước chân thứ mười.

Cậu đắm chìm trong giết chóc để giải tỏa và phát tiết, tất cả sinh vật sống trong mắt cậu đều là thứ dơ bẩn, ghê tởm…

Giết sạch!...

Hủy diệt tất cả!...

Phá nát, đạp đổ!...

Tận diệt!...

Các cảm xúc mặt trái trong người Lakjhal phát huy đến tận cùng, giải phóng đến chí cực….

Cậu không biết mình đã chém giết bao nhiêu sinh mạng, đã tàn phá bao nhiêu hạnh phúc, đã hủy diệt bao nhiêu thế giới nữa, không nhớ nổi nữa…

Chung quanh Lakjhal lúc này chỉ có tinh không rộng lớn, bầu trời không còn tinh tú, không còn mặt trăng, không có mặt trời,… trống rỗng, cô độc, và sâu thẳm nhưng cậu cũng chẳng cảm thấy lạnh lẽo hay ấm áp, tất cả đối với Lakjhal chỉ bình thường, chỉ có vậy mà thôi.

Không hối hận vì những gì đã làm, không tuyệt vọng vì mất đi tất cả, không căm thù vì sứ mệnh, không đau khổ vì mất đi điều quan trọng nhất.

Tâm tình Lakjhal đạt tới một trạng thái bình thản và tự nhiên đến đáng sợ, cậu nhẹ giọng nói:

-Ra đây chính là cảm xúc của“thần”.

Giọng nói của cậu mang theo một sức hấp dẫn mãnh liệt và có âm tiết kỳ dị, hòa hợp với tinh không, âm thanh cậu phát ra tối nghĩa như thần linh.

Crack!...

Thế giới chung quanh vỡ tan, Lakjhal đã bước qua bước cuối cùng và nằm được thanh kiếm Deviance trong tay.

Lakjhal lấy ra Radefal để nó hợp lại với Deviance. Sau đó cậu khẽ động thanh kiếm trong tay.

Mười một vị chúa tể bên ngoài bỗng nhiên phát hiện quả cầu đen khổng lồ trên mặt biển đang co rút với tốc độ nhanh chóng.

Sau khi quả cầu biến mất thì thân ảnh người thanh niên lộ ra bên ngoài, mười một vị chúa tể cẩn thận đánh giá thanh niên nhưng chỉ thấy bóng người đó như trước đứng yên bất động.

Minoa nhẹ giọng nói:

-Chẳng lẽ đã thành công.

Mười người khác cũng tỏ ra nghi hoặc về hành động kỳ dị của Lakjhal, nhưng họ chỉ có thể đợi.

Lakjhal thả người đứng trên mặt biển đen tuyền và thả thanh Radefal đã hấp thụ Deviance vào trong biển, cả vùng biển cả mênh mông bị hút thành một vùng xoáy, và trung tâm vùng xoáy chính là thanh kiếm “niềm tin thủ hộ” Radefal.

Chỉ trong hơn một ngày thì vùng biển cả nghìn dặm đã biến mất lộ ra một mặt gương khổng lồ dưới đáy biển.

Mười một vị chúa tể kinh hãi nhìn vào mặt gương và cùng kinh ngạc lên tiếng:

-Gương Tinh Lọc của Ma Thần Satan!...

-Đúng vậy, Ma Thần làm ra nó để giảm thiểu tác hại của Biển tinh tú đối với Địa Ngục, Biển tinh tú vốn dĩ là do Ma kiếm Deviance thả ra khí tức xa đọa mà hình thành, nếu không có gương Tinh Lọc của Satan thì Địa Ngục đã bị nó nuốt chửng từ lâu.

Lakjhal nhẹ giọng giải thích nhưng âm thanh của cậu lại khiến các vị chúa tể rùng mình kinh hãi.

Âm thanh mang theo sự tối nghĩa và dẫn dắt tâm hồn người nghe đọa lạc trong các cảm xúc mặt trái.

Khủng bố!....

Jiias Bezebu cất tiếng:

-Ngươi đã thành công?.

Lakjhal gật đầu sau đó nói:

-Trải qua sự tẩy lễ của ma kiếm thì hiện tại giọng nói của ta mang theo tính chất này, không thể khống chế được.

Các vị chúa tể gật đầu, từ khi Ma thần Satan sáng tạo ra Địa Ngục và tộc Ác Quỷ thì thanh ma kiếm đã tồn tại nơi đây.

Các vị thần khác cũng đã từng thử lấy nó nhưng tất cả đều không thành công, họ không ngờ rằng thanh niên trẻ tuổi này lại lây được nó, điều này quả là kỳ tích.

Lakjhal nhìn trong tay thanh kiếm Radefal, sau khi hấp thu Deviance thì ngoại hình vẫn như cũ. Nhưng cậu lại cảm nhận được một loại sức mạnh kỳ lạ trong thanh kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.