Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Chương 72: Phiên ngoại: Họp lớp (4)



Anh vừa hỏi xong, Thiển Thâm lườm Tân Tử một cái, rồi nhìn chén rượu cười nhạt nói: “Anh ấy thích, thì cứ thử xem.”

“Khụ khụ…” Tân Tử đứng ngồi không yên, cảm thấy cần thanh mình cho mình một chút liền nói: “Cậu hỏi vấn đề này vớ vẩn quá.”

“A!!!!!!”

Toán người gào thét ầm ĩ một trận, nét mặt sau đó lộ rõ vẻ như lần đầu nhìn thấy Tân Tử, Lâm Phàm cười nói: “ Lớp trưởng nóng tính quá, ha ha.”

Các vòng tiếp theo trôi qua, vấn đề mọi người hỏi đều rất bình thường, trong lúc Thiển Thâm chọn mạo hiểm, người ra đề cũng không có ý tốt, cố ý gây khó cho cô, nên nói muốn cô thay mặt bọn họ chọn một anh chàng ở bàn khác, không phải nhóm bọn họ xuống sân khấu phía dưới hát tặng một bài, ý đồ muốn cô sử dụng mỹ nhân kế. Nhưng chuyện này với Thiển Thâm mà nói cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Cô xuống các bàn dưới lầu một, rất nhanh tìm được một vị khách quen, nhờ vả, người nọ vui vẻ đồng ý, dễ dàng qua được.

Cuối cùng Phương Giản Đồng lên sân khấu, Tân Tử trán lấm tấm mồ hôi, thằng ranh này bụng toàn ý nghĩ xấu xa, cầu mong nó đừng có đưa ra vấn đề vớ vẩn nào khiến Thiển Thâm mất hứng. Tính đến giờ, Thiển Thâm đã uống 7 ly, Tạ Nhất Nhất cũng đã uống 5 ly. Rượu này là rượu nặng, độ cồn cao, Tạ Nhất Nhất đã bắt đầu say, hai má ửng hổng như hoa đào, Thiển Thâm thì trông vô cùng bình thường, nói cười tự nhiên.

Thiển Thâm chọn nói thật

Phương Giản Đồng im lặng nửa ngày, giờ ra mặt, ánh mắt lộ vẻ ranh mãnh, cười nói với Thiển Thâm: “Tôi muốn hỏi vấn đề có hơi riêng tư một chút. Chắc không sao đâu nhỉ”

“Được, anh cứ tự nhiên”

Tân Tử liên tiếp dùng ánh mắt ra hiệu cho tên nhóc đó nhưng đều bị hắn lờ đi.

Phương Giản Đồng hắng giọng hỏi: “Tiểu Tân…phương diện kia thế nao?”

Thiển Thẩm vẻ mặt ngẩn ra, không hiểu lắm hỏi lại: “Cái gì cơ?”

Tân Tử phản ứng ngay lập tức, trên mặt hết trắng lại đỏ, rồi âm thầm hối hận đã kết bạn quá tùy tiện. Những người còn lại sắc mắt lộ rõ vẻ hứng thú, trong đầu còn đang trầm trồ khen ngợi, Phương Giản Đồng dám bạo dạn hỏi về vấn đề này, quả là dũng cảm, đáng khen.

Tất cả đều là một đám lưu manh.

Tân Tử đang muốn dừng vấn đề này lại thì không ngờ Thiển Thâm “a” lên một tiếng như đã hiểu, có thể nói sự bình tĩnh của cô còn cao hơn Tân Tử rất nhiều, mặt không đổi sắc, nhìn Phương Giản Đồng, đuôi lông mày ánh lên vẻ vui mừng, nói: “Perfect, very perfect, Cuộc sống của chúng tôi vô cùng hoàn mỹ, trả lời như vậy có được không?”

Thấy Lương Thiển Thâm một chút đỏ mặt cũng không có, trả lời thản nhiên, Phương Giản Đồng có chút ngượng ngùng, vội vàng nâng một chén rượu nói: “Được, được, xem ra hai người thực sự rất hạnh phúc, Tiểu Tân, cậu khiến cho anh en chúng tớ ghen tị chết mất thôi.”

Tân Tử cười có chút miễn cưỡng, mặt không biết nên thể hiện thật vui sướng hay phải thật nghiêm nghị, cứng rắn, đe dọa Phương Giản Đồng, ánh mắt của anh lướt qua khuôn mặt trong sáng của Thiển Thâm, cô mỉm cười trang nhã như tỏa ra tầng tầng ánh sáng dịu dàng, Tân Tử giật mình, cảm giác chuếnh choáng. Có một người con gái như vậy bên cạnh anh, một cô gái dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác là bà xã của anh, mỗi một nụ cười, mỗi một tiếng nói thanh mềm, mỗi một cái ôm, mỗi một cái hôn môi của cô, đều thuộc về anh, cho dù có ghen tuông, đố kỵ, nhỏ nhen cũng thuộc về anh, là Lương Thiển Thâm độc nhất của anh. Tâm tình Tân Tử không hiểu sao tự nhiên kích động, tay phải tự nhiên nắm chặt tay Thiển Thâm, rất chặt.

Tạ Nhất Nhất theo tầm mắt nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt của họ, trong lòng tự nhiên buông lỏng, như có gánh nặng nào đó được buông ra, có điều gì đó được cắt đứt, những dây dưa qua lại trước đây nháy mắt mơ hồ biết mất, như sương như khói tan biến.

“Tửu lượng của Lương tiểu thư quả là vô địch, tôi chịu thua”.

Ngẩng đầu nhìn người con gái xinh đẹp động lòng người trước mắt, cô đã hiểu được tại sao Tân Tử cứ luôn chỉ có mình cô ấy như thế, nói tóm lại cô không có được cái khí thế cường đại như trên người Lương Thiển Thâm

Đôi mắt Tạ Nhất Nhất bỗng nhiễn vui tươi vô cùng, Thiển Thân ngây người mất một lúc, ngày sau đó cũng tươi cười nâng chén đáp lại.

Trên đường về nhà, Tân Tử và Thiển Thâm đi cùng một xe, Thiển Thâm trên đường kêu choáng đầu, hai người liền để xe lại bên đường, cùng đi bộ về nhà. Tân Tử đang nhớ lại ánh mắt hâm mộ và những câu ghen tị chua ngoa của đám anh em bạn bè. Phương Giản Đồng lúc gần đi, lăng lẽ nói với Tân Tử: “Lâu lắm chưa gặp qua cô gái như vậy, không đỏng đảnh, không…kiêu kì, Tiểu Tân cậu có được bảo bối rồi.”

Lúc này, anh nghiêng đầu nhìn về người bên cạnh đang nhắm mắt, hưởng thụ sự vuốt ve của làn gió, tóc dài bay bay, phất phơ. Trong làn gió nhẹ nhàng đó, cô mềm mại nằm trong vòng tay anh, mười ngón tay dường như có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim.

“Thiển Thiển…” Tân Tử tâm tư xáo động, không nhịn được dừng bước, ánh mắt nhẹ nhàng chăm chú quan sát gương mặt cô.

Thiển Thâm cũng dừng lại, xoay người, ngửa đầu đối diện với Tân Tử. Sau đó cảm thấy khó chịu vì anh đang đứng ở phía sau khóm hoa, nếu không cô có thể cúi đầu nhìn anh, ôm cổ anh, vô cùng sung sướng cười với anh, ánh mắt như dòng nước lấp lánh, như sương mù bao phủ toàn bộ trái tim anh, hai gò má xinh đẹp mang theo chút men say ngà ngà ửng hồng lên.

Tân Tử rất ít khi có cảm giác nhiệt huyết sôi trào như thế này, có thể tối nay, ở một khắc này trong phút chốc anh cảm thấy máu chảy ngược lên đầu, nóng đến không chịu nổi. Ngày hôm nay Thiển Thâm xinh đẹp, đáng yêu quá khiến cho anh rất khó điều khiển được trái tim mình. Không nghĩ gì đã hành động, Tân Tử nhắm mắt lại, tay phải đỡ gáy cô, môi dán chặt lên đôi môi đỏ mọng của cô. Thiển Thâm trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc.

Bờ môi của anh hơi lạnh, miết chặt lên cánh môi ấm áp của cô, hơi thở nóng rực nhanh chóng bao trùm hai người, anh mềm mại lại mãnh liệt dây dưa hôn cô, đầu lưỡi thăm dò vào trong, mang theo lửa nóng, đảo qua khắp mọi ngõ ngách trong miệng cô, vòng quanh đầu lưỡi của cô, triền miên, hút hết những gì tốt đẹp trong cô, kích động như thế khơi gợi cảm giác kích thích từ tận xương tủy khiến cả hai đều tê dại, run rẩy.

Trong miệng Thiển Thâm là cảm giác ngọt ngào, say đắm lòng người, nếu nói mùi rượu trên người người khác khiến người ta khó chịu bao nhiêu thì mùi rượu trên người cô khiến anh muốn ngừng mà không được. Anh không hợp với sự phóng túng, anh cho tới bây giờ luôn là vẻ thâm trầm, bình tình, thậm chí là người vô cùng khắc chế bản thân. Nhưng giờ khắc này, nơi ngã tư đường, anh không cách nào buông được thân ảnh mềm mại trong lòng. Tân Tử như rơi vào một tầng mộng ảo tiên cảnh, không không chế được mình.

Thân thể Thiển Thâm mềm nhũn không sao đứng thẳng được, Tân Tử bất thình lình hôn, nháy mắt đã tước đoạt đi lý trí trong cô, thời gian đã trôi qua lâu, Thiển Thâm thấy mình sắp ngất thì Tân Tử chậm rãi buông cô ra, môi vẫn lưu luyến trên môi cô. Thiển Thâm vô lực tựa vào ngực Tân Tử, mắt như có lớp sương mù che khuất. Không kịp phản ứng, hơn nửa ngày trợn mắt nhìn anh, não như ngừng hoạt động, mơ mơ màng màng.

Thở một lúc, Thiển Thâm dần dần tỉnh táo, bỗng nhiên tách ra, nheo mắt nhìn anh tra xét: “Nói, có phải đã làm gì có lỗi nên thấy chột dạ không?”

Tân Tử quả nhiên không cười nổi, nói: “Có chột dạ gì đâu…”

“Hừ, dấu diếm lâu như vậy, anh tưởng em sẽ không bao giờ biết sao? Được người đẹp như vậy theo đuổi suốt bốn năm, cảm giác thế nào?”

Tay Tân Tử đặt trên eo cô siết chặt, khiến thân thể họ dính sát vào nhau, quả nhiên, mặt Thiển Thâm lại đỏ thêm.

“Anh sợ em nghĩ nhiều, thực sự là không có gì, anh chẳng có cảm giác gì hết.” Anh cố nín cười, dùng ánh mắt chân thành nhìn cô.

Thiển Thâm trừng mắt: “Nói dối, anh dám nói anh không hề rung rinh, không hề có một chút xao động nào sao?”

Tân Tử cực kì vô tội nói: “Thật sự không có, khi đó tâm niệm chỉ tập trung học tập, rung động thế nào được, nhưng cũng cảm thấy có chút phiền phức.”

Thiển Thâm trừng mắt nhìn anh nửa ngày, như muốn tìm ra sơ hở nào đó trên mặt anh, nhìn hồi lâu mà không tìm ra cái gì, đột nhiên buông một câu: “Anh thật đáng ghét.”

Xem ra là cô say rồi, Tân Tử nhìn cô say đắm, trong lòng mềm mại, không nhịn được hỏi lại: “Đáng ghét thế nào?”

“Thì chính là đáng ghét ấy”. Thiển Thâm vòng tay ôm anh, mặt dấu ở cổ anh, tức giận nói: “Vì sao mấy cô gái đẹp đều thích anh, đầu tiên là Dịch Nguyệt San, sau đó là Tạ Nhất Nhất, anh đúng là đồ trêu hoa ghẹo nguyệt!”

Ôi trời, anh chẳng làm gì cả mà vẫn là lỗi của anh.

“Nhiều người đẹp như vậy nhưng anh chẳng có phúc hưởng, anh chỉ cần một người thôi là được rồi…” Tân tử thấp giọng nói xong, nghiêng đầu hôn lên tai cô, khiến người trong lòng run lên nhè nhẹ.

Một lúc lâu không thấy Thiển Thâm nói gì, Tân Tử thấy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy hai mắt cô nhắm chặt, lông mi dài như quạt hương bồ khiến người ta yêu thích.

Thiển Thâm nhắm chặt mắt, nhẹ giọng hỏi: “Nếu… em nói nếu người anh gặp đầu tiên là cô ấy, anh có phải cũng sẽ không để ý đến em không? Vì em là người bốc đồng, đanh đá, vô lý, ích kỉ, tính tình khó ưa, em cũng không biết anh bị dị ứng thịt cua…”

“Sao em lại nghĩ như vậy?” Thanh âm quyến luyến của anh chậm rãi rót vào lòng cô: “Đồ ngốc, đây không phải là vấn đề trước sau, cho dù anh gặp em sau, anh vẫn nghĩ em mới chính là người anh cần cho dù em là người bốc đồng, đánh đá, vô lý, ích kỉ, khó ưa…Chúng ta chưa bao giờ ăn cua, em làm sao mà biết được.”

Tân Tử cảm thấy lực ôm trên cổ anh tăng thêm, hơi thở nóng rực của Thiển Thâm phả ra, tiếng nói mềm mại của cô hàm chứa tình cảm mãnh liệt, khiến tâm hồn anh chấn động: “Vậy nên, em không thể để người khác cướp mất anh được.”

Tân Tử lại bật cười, phải là anh nói những lời này mới đúng chứ…

“Thiển Thiển, em say rồi.”

Người trong lòng lại dụi dụi vào ngực anh, bĩumôi, kiên quyết nói: “Say cũng không để ai cướp anh đi…”

Thiển Thâm ngủ gục, Tân Tử ôm cô về đến nhà, nhẹ nhàng cởi áo khoác và thay quần áo ngủ giúp cô, bế cô đặt lên giường.

Kỳ thật, mãi sau này anh mới biết tất cả mọi việc đêm nay đều được cô dốc sức chuẩn bị, từ đề nghị đến quán Bar ăn cơm, chuẩn bị quần áo giúp anh, đến cách cô bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người, cố ý thể hiện vẻ dịu dàng, hào phóng, còn đôi khi vô tình phát ra những câu nói có tính chiếm hữu.

Từ đôi mắt Thiển Thiển anh biết, cô đang ghen, nhưng chút hẹp hòi này của cô đáng yêu vô cùng, sự ghen tuông của cô khiến lòng anh khích động rất lâu mới bình tĩnh được.

Tân Tử ngắm cô, bộ dáng cô khi ngủ trông như em bé vậy, đáng yêu vô cùng, anh hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm: “Lúc nào anh cũng là của em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.