Thư Hối Lỗi Của Chồng Trước

Chương 10



"Nhóc con ở đây đang kể chuyện cười sao? Hay đang phát sốt? Hay là uống nhầm thuốc? Bị quỷ ám? Não bị chập mạch?" Đêm khuya, trong phòng khách nhà lớn vang lên tiếng giễu cợt.

"Ta xem con bệnh cũng không nhẹ, mau đến chỗ mẹ con xem bệnh đi...." Vẻ mặt Leo đau lòng.

Ông già này thật ồn ào. Tần Thương Hải gọt quả táo, cắt thành từng miếng nhỏ, hướng đến người vợ vừa lừa gạt quay trở về: "Này, a....................."

"Khoan!" Lão già đưa tay ngang qua, cướp đi quả táo, "Quả táo này có vấn đề, ta muốn mang đi xét nghiệm, để xem có phải ăn nó sẽ làm cho người ta bị tâm thần không...." Nói xong trực tiếp ném vào thùng rác, lau tay vào ống quần.

"Lãng phí đồ ăn sẽ bị trời phạt." Ông già này rốt cuộc là bị làm sao vậy? Chết tiệt! Tần Thương Hải thật sự khó chịu, lần này anh bắt chước mấy tài xế taxi không ít lời thô tục, nếu mà có cãi nhau chắc chắc không thua ai! "Da mặt dày không biết xấu hổ mới đáng bị trời phạt!" Leo trực tiếp đưa ngón giữa ra, "Mẹ nó thằng nhóc kia, Lão Tử khinh thường không thèm lãng phí nước miếng với ngươi, là đàn ông thì trực tiếp quyết đấu! Ta sẽ làm cho ngươi tè ra quần, khóc lóc quay về nước Mỹ tìm mẹ!"

"Đến đây! Ai sợ ai, xem lão già nhà ông không cần cậy mạnh, chỉ sợ người ngoài nhìn vào nói ta đây ăn hiếp người già, không biết kính trọng người cao tuổi, đem người già tóc bạc đánh đến mức phải ngồi xuống đất tìm răng giả!"

"Chết tiệt! Lão tử đây biết ra đường đánh nhau thì ngươi vẫn còn đang quấn tã đó!"

"Anh hùng không đề cập đến anh dũng những năm trước, lúc ta một mình đánh nhau với nhóm xã hội đen Lạc Thành chắc ông đang nằm trong bệnh viện khám bệnh tiểu đường quá?"

Tiếp theo một trận chiến khác.... Hai người đàn ông bắt đầu so coi ai biết nhiều từ ngữ thô tục hơn, nhưng không ai dám động thủ trước, bởi vì sợ không cẩn thận đánh trúng hai người phụ nữ đang ngồi kia.

Bên này, hai mẹ con không chịu chút ảnh hưởng nào đang ngồi trò chuyện thân mật. "Con quyết định quay trở về bên cạnh nó?" Thẩm Tình không hỏi vì sao cô tha thứ, dù sao lòng của phụ nữ chính mình là hiểu rõ nhất, không cần giải thích với người ngoài.

"Anh ấy muốn quay lại."

"Nếu nó lại giống như cũ, một lần nữa bỏ đi thì sao?" Thẩm Tâm cúi đầu nhìn ngón tay, "Đó vốn là tự do của anh ấy."

"Mềm lòng cũng có giối hạn, lần này con tha thứ cho nó, lần sau nó lại tái diễn trò cũ, như vậy chẳng phải là hai người đang phí cả đời sao?"

"Con không biết anh ấy có đổi ý hay không," đây là lần đầu tiên anh nói anh muốn ở bên cạnh cô, lần đầu tiên yêu cầu cô như vậy, cho nên là anh đồng ý. "Nhưng mà con tha thứ cho anh ấy. Cũng không phải vì con nghĩ muốn hợp lại." Lý trí cùng với thực tế mà nói, như vậy phải chăng quá dễ dàng? Nhưng mà cô còn cần người ngoài đánh giá hay sao? Cô ẩn nấu tại nơi núi sâu, hoàn toàn là cuộc sống của bản thân, cùng với ánh mắt kiêng dè của người đời, không bằng sống theo ý mình.

"Giống như con lựa chọn cùng anh ấy ly hôn, cũng không phải vì anh ấy làm sai cái gì, chính là đơn giản muốn trả tự do cho nhau, nhưng nếu lần này anh ấy lại đổi ý, con sẽ không gặp lại anh ấy, dù sao con với anh cũng không còn gì." Đau lòng cũng có, cô đơn cũng có, cô vốn đã thành thói quen, nếu anh không hế xuất hiện, cô kỳ thật chính là sống tiếp cuộc sống bình lặng của mình; mà nay anh xuất hiện, lòng cô đã loạn, muốn do dự có tha thứ hay không cũng quá khổ sở.

Thẩm Tình nhìn con gái. Có lẽ người khác sẽ nói cô mềm lòng, nhưng, một lời nói ly hôn liền ly hôn, làm cho bản thân biến mất hoàn toàn khỏi nước Mỹ, một mình trốn đến nơi núi sâu, còn có thể xem như không đủ quả quyết sao? Mười năm hôn nhân cô có thể nhẫn nại, cũng có thể nói buông tay liền buông tay. Tần Thương Hải vận tốt cũng sẽ không có lần thứ hai.

"Được rồi, mặc kệ về sau như thế nào, dù sao hiện tai con còn có chúng ta.'' Cô cười, giống như con gái vẫn còn là một cô bé nhỏ, thương tiếc sờ sờ định đầu cô. Hai người đàn ông còn ầm ĩ chưa dứt, hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười, thế này mới lấy về chỗ mình ăng ẳng chó dữ sủa loạn.

***************************************

Anh được sắp xếp ở phòng khách.

Thật hợp lý, hơn nữa giờ phút này thật sự cũng không hẳn là giống phôi ti tiện kiêm sắc quỷ, cấp bách mang Thẩm Tâm lên giường.

Chính là anh bỗng nhiên hiểu được vì sao trước lúc ly hôn, mỗi lần quay về trường đảo, anh tình nguyện cùng Thẩm Tâm chung giường chung gối, chịu được dục hỏa đốt người cũng không muốn chuyển sang phòng khác. Bởi vì anh nghĩ cùng cô chung đụng chốc lát, cũng bởi vì anh không muốn biểu hiện ra ngoài vắng vẻ, làm cho Thẩm Tâm trong nhà bị xem nhẹ.

Thật là kỳ quái, tại sao khi đó anh lại muốn ở trường đảo và LA hai đầu đi qua đi lại? Tuy rằng cuộc sống của anh rất phức tạp, thật ra anh không nhất định phải sống ở LA. Có lẽ anh bỏ đi là vì người nhà quản thúc? Nói thật ra nếu không phải cha mẹ đều lớn tuổi, anh đã sớm rời xa nơi chôn rau cắt rốn theo đuổi tự do. Mà khi đó Thẩm tâm ngoại trừ nhà họ Tần, còn có thể dựa vào ai? Quay về nhà họ Thẩm? Chỉ sợ ở nhà họ Thẩm, cô là bát nước đã hắt ra ngoài sã không có quá nhiều quan tâm. Tần Thương Hải bò xuống giường, không chút suy nghĩ đi gõ cửa phòng Thẩm Tâm. Vốn tưởng rằng lão già lạ lùng kia sẽ đánh anh, bời vì từ sớm lúc phân phòng cho anh thì lão già mang vẻ mặt âm tàn đứng canh ngay cửa.

"Đừng mơ tưởng chạm vào con gái ta!" Ông già giơ ra ngón tay giữa hướng anh đứng, chiếc nhẫn hình đầu lâu trên tay giống như đang giơ nanh rít gào. Xem ra cha vợ anh vẫn là bề trên, Tần Thương Hải quyết định không cùng lão nhân gia đấu võ mồm.

Cửa phòng mở ra, Thẩm Tâm một thân áo ngủ bảo thủ trắng trong thuần khiết, hiển nhiên vẫn chưa đi vào giấc ngủ.

Đột nhiên, Tần Thương Hải cảm thấy nghèo từ, không biết nên mở miệng như thế nào để yêu cầu cô tối nay thu nhận anh.

"Em mệt sao?" Thẩm Tâm lắc đầu.

"Anh muốn nói chuyện phiếm với em.... Anh sẽ thật biết điều." Anh cam đoan nói.

Thẩm Tâm sao lại không nhận ra Tần Thương Hải đang đứng ở cửa muốn xin cô tiếp nhận, không nhịn được vừa đau lòng vừa tức giận nở nụ cười.

"Vào đi." Cô nghiêng người làm cho anh vào phòng. Cô ngồi trên giường, anh liền an phận ngồi dưới giường, có điểm thừ người, thật ra chỉ là muốn làm bạn của cô, cũng không cần phải có ngôn ngữ bổ sung trầm mặc, bởi vì anh cảm giác hai người lúc đó ngay cả trầm mặc cũng làm cho người ta lưu luyến. Nhưng mà anh sợ mất đi lý do muốn làm bạn với cô. Lúc này mới nhớ, có lẽ anh trước sau không nghĩ tới muốn ly hôn, chính là bởi vì ham mê cô làm bạn, cũng không nghĩ lo lắng đi tìm lý do, lo lắng theo đuổi. Anh thật là ích kỷ.

"Em sống rất tốt sao?" Nghĩ nửa ngày, cũng chỉ nghĩ ra câu thoại cũ rích này.

Thẩm Tâm mỉm cười, "Tốt lắm, còn anh?" Cô sát nhập để ý anh không nói nhảm tán gẫu nữa, luôn như vậy, cho dù lời của anh không đề lại lạnh tanh, cô cũng có thể cùng anh nói tiếp.

"Anh không tốt! Rất không tốt!" Tần Thương Hải thật là muốn mói như vậy, nhưng chỉ có thể làm bộ phóng khoáng nhún nhún vai, "Cũng được, không có gì đặc biệt", anh nhìn cô, càm giác tiêu cự trong mắt cô có chút tan rã, tiến sát bên giường hỏi: "Em mệt sao? Nếu mệt anh không muốn miễn cưỡng, hai ta ngày mai lại nói tiếp." Thẩm Tâm sửng sốt, không biết làm thế nào giải thích cho anh, chỉ có thể lắc đầu, "Em không sao." Tần Thương Hải nhìn cô, đột nhiên nhớ tới cuộc hôn nhân trước đó, cô cái gì cũng không nói phối hợp với anh, mà ngay cả lý do vì sao ly hôn cũng không giải thích. Thật ra đâu cần phải giải thích? Không phải là anh vẫn luôn hi vọng hai người đều có thể theo đuổi tự do sao?

"Thật xin lỗi!" Tần Thương Hải cầm tay cô, "Năm đó muốn ly hôn nhưng anh vẫn cố ý kéo dài, nhưng lại không nghĩ tới tìm em nói chuyện thật rõ ràng." Nên thật sự xin lỗi rất nhiều.

"Không sao, Á thật sự giúp em rất nhiều." Thẩm Tâm thầm nói với chính mình.

Tần Thương Hải nheo mắt lại, nhắc tới người cháu này, thù mới hận cũ nhảy lên trong lòng anh!

Không nói tới việc thằng nhóc thúi kia muốn làm bảo mẫu cho anh, nhân lúc anh cùng Thẩm Tâm đang bàn chuyện ly hôn, tên nhóc chết tiệt đó thật là nhiệt tình nha! Không chỉ giúp Thẩm Tâm tìm luật sư, trấn an người nhà, thậm chí còn giúp Thẩm Tâm đòi của anh một số tiền phụng dưỡng - về điểm ấy cũng coi như bỏ qua, anh bị tên này đòi tiền rất lớn, người ta nói muốn một trăm ngàn còn nó nói không đủ tăng lên hai mươi triệu. Quan trọng là anh nghĩ như thế nào đều cảm thấy Tần Á có động cơ không đơn thuần! Bởi vì thằng nhóc kia ngay sau đó mang "Trưởng bối làm bất lương làm mẫu" cùng người trong nhà đàm phán, cũng thoải mái ly hôn với vợ trước, trước sau chỉ có ba ngày!

"Đúng vậy nha, nó rất nhiệt tình nha! Tần Thương Hải âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

"Khi đó cũng may có nó! Đúng rồi, Á dạo này ra sao? Việc ly hôn kia nó giúp em rất nhiều, em đến bây giờ vẫn còn chưa cảm ơn nó."

"Em không cần cảm ơn nó, nó dạo này tốt lắm, tốt đến mức không thể tốt hơn." Thánh nhân nhà họ Tần đúng là danh bất hư truyền, rõ ràng vì bản thân mà mở ra đường đi, còn làm cái kiểu việc tốt không cần hồi báo, làm cho người khác đến bây giờ còn đối với nó cảm động đến rơi nước mắt! Hơn nữa điều làm Tần Thương Hải khó chịu là, Thẩm Tâm nhắc tới Tần Á đột nhiên giúp cô "Ly hôn", nói như là Tần Á giúp cô có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn, anh... anh.... anh biết mình không phải là người chồng tốt, nhưng mà điều đó rõ ràng như vậy sao? Anh thật sự đau lòng nha....

"Anh biết sau khi kết hôn vẫn nên là xin lỗi em, hiện tại hỏi em vì sao ly hôn cũng không còn lập trường, nhưng mà anh nghĩ nên nói em biết, anh không phải là Tần Thương Hải trước kia, em cho anh một cơ hội đi, chúng ta lại bắt đầu môt lần nữa, có được không?" Đang ngồi đổi thành quỳ, cha mẹ vợ cũng đã quỳ qua, quỳ trước vợ có là gì? Anh chính là đàn ông biết tức thời.

Thẩm Tâm rũ mắt xuống, "Em..."

"Em nói e đã tha thứ cho anh, không thể đổi ý." Anh lay cô, có vẻ như đang làm nũng.

"Em không có muốn đổi ý, nhưng tha thứ cho anh, cùng anh bắt đầu lại là hai việc khác nhau."

"Làm sao có thể là hai việc khác nhau? Em đã tha thứ cho anh rồi mà!" Đại thiếu gia lại phát tác tính tình ngây thơ.

"Em tha thứ anh, cho nên chúng ta bây giờ là bạn tốt, không phải sao?" Cô mỉm cười.

Vừa thấy cô cười, lòng của đại thiếu gia mềm nhũn, trên đời này chỉ có Thẩm Tâm mới có thể nhẹ nhàng như vậy, đem đại thiếu gia anh không dám phát tác tính tình công tử.

"Anh tình nguyện không nhận sự tha thứ của em, em không cần tha thứ cho anh, sau đó anh một bước quỳ một bước bò lên đây gặp em, em thấy như thế nào?" Đó cũng là người lái taxi dạy anh, "Bằng không bây giờ bụi gai tìm ở đâu? Nếu như tìm không thấy bụi gai, cắn người mèo được không? Chỉ là không có độc ...."

Thẩm Tâm nhịn không được bật cười, "Em nói muốn tha thứ cho anh, chính là tha thứ thôi, bất qúa anh cũng không làm sai chuyện gì." Ngoại trừ kì tân hôn cùng với thời gian anh học bên ngoài, sau cuộc hôn nhân năm năm, anh đối xử với cô cô cùng tốt, có lẽ so sánh với các cặp vợ chồng bình thường không có khác. Có lẽ vì ở chung ít mà xa nhau thì nhiều. Bọn họ không có thời gian phát sinh xung đột, phát sinh tranh chấp, giờ nghĩ lại thời gian năm năm ở bên anh, phần lớn là vui cười hạnh phúc. Một khi đã như vậy, còn phải tha thứ điều gì? Nhưng mà anh không quan tâm cô!

"Em biết không? Lúc em nói muôn ly hôn, anh mới phát hiện anh không nghĩ tới việc ly hôn, anh cũng không biết không đúng chỗ nào, nói không chừng là toàn thân cao thấp tất cả tế bào đều không đúng, anh chỉ cảm thấy ở trường đảo đối với em tốt hơn chỗ anh, còn nữa anh nghĩ em không muốn anh chạm vào em, không phải sao? Anh rất muốn đó! Nhưng lại sợ nếu như một ngày nào đó em gặp được người trong lòng, em không có biện pháp theo đuổi tình yêu chân chính, anh cũng không ti tiện nghĩ mang em trở thành công cụ phát tiết dục vọng..." Nói đến khúc sau, Tần Thương Hải trầm mặc. Mười năm hôn nhân, anh chỉ có thể tìm cho chính mình nhiêu đó lí do? "Chúng ta kết hôn quá sớm, anh cũng hiểu chúng ta bỏ qua nhiều giai đoạn, nhưng mà em hãy cho anh thêm một cơ hội, một lần thôi là tốt rồi!"

Thẩm tâm không biết nên trả lời anh như thế nào, "Tại sao đột nhiên..." Cô không rõ nha.

"Không phải đột nhiên, anh trong năm năm đều nghĩ đến chuyện này, chính là thời gian trước khi bị thương, anh bỗng nhiên nghĩ, lại cứ kéo dài, ai biết được lần sau anh còn có may mắn tỉnh lại?" Đương nhiên, đầu bị đụng mạnh, có lẽ là một chuyện tốt, suy nghĩ cũng sáng suốt hơn?

"Đừng nói lung tung."

"Anh cam đoan sẽ làm người chồng tốt....Không! Là một người chồng hoàn hảo!" Là người chồng siêu cấp tốt! Cố gắng đạt tới "Một nghìn lẻ một điều kiện trở thành chồng của Thẩm Tâm" mà năm đó anh soạn ra.

"Thật ra anh cũng rất tốt!"

"Không chỉ thế, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, tuyệt đối không bỏ đi, còn có... Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em." Đương nhiên cũng sẽ làm cho em thực hạnh phúc !

Thẩm Tâm vừa cười, cô không phát hiện, thật ra số lần cô cười đêm nay nhiều hơn ngày thường gấp vài lần. "Thật ra vài năm kia em vẫn rất hạnh phúc." Chỉ là có cô đơn thôi.

"Không phải cái loại này.... Khụ! Anh nói là hạnh phúc hơn trước kia gấp vạn lần." Anh bắt lấy tay cô, vừa cầm vừa hôn lòng bàn tay, "Được không? Tâm Tâm...."

"Cho em suy nghĩ vài ngày." Lòng lại bị đảo loạn, ngay cả điều mình muốn làm cô cũng không rõ lắm, bản thân là muốn mình vui vẻ nhiều một chút, hoặc xúc động nhiều một chút? Hy vọng nhiều năm như vậy luôn mất mát, nay cái gì cũng không cầu, lại ngược lại lên trước mắt cô. Anh có biết hay không, thật ra có anh làm bạn, đã là một giấc mộng. Cô không dám yêu cầu nhiều. Còn muốn? Tần Thương Hải tiếp tục tiến sát cô, quỳ gối giữa hai chân cô, Thẩm Tâm lập tức nổi lên một vầng hồng ngay má, Tần Thương Hải nhìn người trong lòng, giữa hai chân dâng lên một trận cuồng nhiệt xôn xao.

Trước kia anh nghĩ nhiều lắm, tình nguyện mình bị chết đuối vì nước miếng, bị dục hỏa đốt cháy, cũng muốn làm Liễu Hạ Huệ. Hiện tại anh quyết định không cần nghĩ! Vì nắm chặt người phụ nữ anh yêu, đương nhiên anh muốn ăn trước nói sau. Anh bò lên giường, lúc Thẩm Tâm không kịp phản ứng, anh hôn môi cô. Anh đê tiện, vô sỉ, nhưng anh cam tâm tình nguyện đê tiện vô sỉ! Anh leo lên giường, dễ dàng đem Thẩm Tâm ôm vào trong ngực, dùng nhiệt tình sở hữu cùng kỹ xảo hôn cô. Rõ ràng đã kết hôn mười năm, cô không có kinh nghiệm làm anh thương tiếc.

"Tâm Tâm, để cho anh yêu em, được không?" Yêu cả đời, anh tuyệt đối không rời đi.

Thẩm Tâm nhìn mặt anh gần trong gang tấc, anh có biết rằng thật ra đến giờ phút này, cô mới có thể nhìn anh rõ ràng? Cô lưu luyến bộ dáng anh! Mê mẩn mi anh, anh mắt của anh, mũi anh..... Thứ cô từng sở hữu bây giờ mới thấy rõ ràng tất cả. Cô không mở miệng, Tần Thương Hải cũng không khách khí, một tay sớm sờ ngược lên áo ngủ, càm giác nơi đẫy đà làm cho anh thở dài một trận, bụng dưới dục hỏa càng kịch liệt. Từng nghĩ đến năm đó tuổi còn nhỏ lông bông, giờ phút này mới biết cũng không phải là tự nhiên, anh vẫn đang nghĩ âu yếm toàn thân cô, hôn mỗi tấc thân thể cô. bàn tay anh xoa bóp nơi nở nang đẫy đà, nhẹ nhàng xoa bóp, không được quá nóng vội, làm tổn thương nhị hoa mềm mại.

Thẩm Tâm toàn thân ửng hồng, túc sắc khả cơm, ngay cả môi anh đào cũng giống như đang nặn ra mật ngọt, làm cho người ta muốn cắn một ngụm. Anh cũng tham lam xem bộ dáng đỏ bừng, một tay kia đã sớm cởi bọ quần áo của cô, tuy rằng áo ngủ là hình thức bảo thủ, nhưng bên trong không mặc gì, trong chốc lát thân thể trần trụi mềm mại đã lõa lồ trước mặt anh.

"Thương..." Cô đột nhiên hoàn hồn, nghĩ che lại.

"Hư, nhìn anh, ân?" Tần Thương Hải cởi áo, lộ ra cơ thể cường tráng trên thân, Thẩm Tâm cơ hồ chưa từng xem qua thân thể khỏa thân của anh - Anh đáng chết! Vẻn vẹn hai lần nhớ lại đều chỉ có cô giống như nô tì mặc cho anh đùa giỡn.

Tần Thương Hải thấy khuôn mặt cô nóng đỏ, đau lòng lại thương tâm, cầm tay nhỏ bé của cô dán trước ngực anh, cúi đầu bên tai cô khẽ hôn, nỉ non nói: "Từ nay về sau, là anh lấy lòng em, em có thể chạm vào anh, tùy tâm trạng en, được không?" Anh nói mỗi câu, liền hôn vành tai nhỏ ngon miệng.

"Em sẽ không....." Cô run run, da thịt tuyết trắng nổi lên từng dấu màu hồng.

"Từ từ sẽ đến." Một lần chỉ cần tiến bộ một chút, như vậy anh sẽ có càng nhiều thời gian thuyết phục cô.

Tần Thương Hải hai tay nâng niu đôi tuyết nhũ, chúng nó rất hoàn mỹ, hai gò tuyết trằng nở rộ hai đóa mai hồng, anh ngồi chồm hỗm, thong thả và kiên nhẫn matxa hai bên ngực cô. Xoa lấy! Mới bắt đầu đùa bỡn mà đã bắt đầu đứng thẳng, vương lên ngạo nghễ.

"Ừ..." Thẩm Tâm quỳ hai gối, chỉ có thể đỡ lấy hai bả vai dày rộng của Tần Thương Hải, cho đến khi anh đến gần, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào một bên ngực, hơi thở ấm áp thổi vào người cô vừa ngứa vừa thoải mái, nhịn không được khẽ cười, muốn tránh lại tránh không được.

Phản ứng của cô thật đáng yêu! Vì sao anh lại lãng phí thời gian mười năm? Vì sao anh chưa từng nghĩ tới cứ như vậy thật tâm yêu thương cô, làm cho cô hiểu được giữa nam nhân và nữ nhân có tình yêu, còn có quá trình đẹp như vậy? Ngực anh phát đau, quyết tâm từ nay về sau cho cô càng nhiều.

"Tâm Tâm, em đẹp như một nữ thần, em biết không?" Anh hôn hai bên ngực cô, giống như tín đồ thành kính thưởng thức nữ thần, tiếp theo mới ngậm một viên tròn trịa, hút một cách vội vàng, đầu lưỡi lại dịu dàng âu yếm.

Anh bắt đầu động thủ cởi quần nhỏ của cô, quần trắng tuột đến giữa đùi, hai tay anh nhịn không được xoa nơi mông mềm mại, một chút lại một chút, mới chậm rãi hướng tới nơi tư mật kia.

Anh thăm dò làm cho Thẩm Tâm thở gấp, không khống chế được run run. Nơi nhỏ kia vẫn mẫn cảm như cũ, anh dịu dàng ở nơi rừng rậm vuốt ve, mật yêu lập tức ướt đẫm tay anh.

"A....." Thẩm Tâm không nhịn được theo động tác tay anh vặn eo.

Luyến tiếc quá nhanh, lại khó có thể đè nén, cô luôn thỏa mãn cảm giác ưu việt của giống đực, làm cho người ta càng muốn yêu thương cô nhiều hơn, hoặc là khi dễ cô? Bất quá ít nhất không phải đêm nay, anh chậm rãi đưa một ngón tay thăm dò, môi và lưỡi không ngừng trêu chọc nơi đầu ngực nhạy cảm.

Thẩn Tân chỉ có thể ôm bờ vai anh, giống như con mèo nhỏ nức nở, "Thương...... cho em....."

"Em quá chật, hiện tại anh đi vào em sẽ không chịu nổi.." Anh hôn cô, lại đem cô ôm vào lòng, làm cho cô ngồi trong ngực anh, cái mông đặt trên vật nam tính đang trướng đau, "Lập tức dễ chịu, ân?" Anh cởi đi quần nhỏ của cô, làm cho hai chân mở rộng ra, đầu gối chân phải thậm chí tựa vào đầu gối anh, chân trái bị tay anh gạt bung ra, mà cô dựa vào anh, mặc cho tay phải anh đùa giỡn nơi tư mật.

"Tâm Tâm...." Anh càng không ngừng kêu cô, nhẹ nhàng lật thân thể cô, cúi đầu tiếp tục hôn đầu v* ẩm ướt đỏ tươi, ngón tay thứ hai cũng chen vào.

Thẩm Tâm nức nở, không thể nhẫn nại thêm được nữa.

"Thương......" Cô bất lực vặn vẹo cái mông, không khác gì đang tra tấn người đàn ông kia.

"Trời ạ.... Em sẽ giết anh....." Tần Thương Hải gần như là run run ngăn nơi quần nhỏ, "Nhịn thêm một chút nữa, được không? Anh sợ làm em bị thương...." Anh tiếp tục đưa ngón tay thứ ba vào trêu đùa nơi tư mật,

"Em không sợ..... Anh cho em đi......" Cô bất chấp tất cả, lớn mật yêu cầu, "Đoạt lấy em, em muốn tàn bộ......" Cô bắt đầu nức nở, hai chân gần như mất đi khí lực. Nước mắt Thẩm Tâm rơi ra làm ta đi tia lý trí cuối cùng. Tần Thương Hải gầm nhẹ một tiếng, ôm lấy cô, đem cột lửa dâng trào chống đỡ nơi hoa huy*t, tếp theo là mạnh mẽ hung hăng đâm xuyên qua.

"A................." trong ngáy mắt cô đạt đến cao trào.

Vật nam tính của Tần Thương Hải vẫn đang táo bạo rống giận.

"Trời ạ............. Em thật sự quá nhanh........." Anh sắp điên rồi, không cách nào tư quyết lại thẳng tiến rồi rút ra, càng lúc càng nhanh, động tác càng ngày càng mãnh liệt, hoa huy*t chật chội mềm mại bào nuốt anh, buộc anh điên cuồng.

"Uhm................" Cuồng dã luật động, làm cho hoa huy*t đã đạt cao trào một lần lại run rẩy, một luồng sóng khoái cảm lại bắt đầu đánh về phía cô.

"Ừ.......Thương........." Cọ âu yếm ôm lấy người đàn ông, không còn cận lực che giấu tình yêu chưa bào giờ giảm,

"Yêu anh.......... Toàn bộ cho anh............" Cô cố gắng, lấy khát vọng nóng bỏng đáp lại anh.

Lời yêu của cô làm ngực anh đau đớn, giống như nhớ tới mười năm trước bọn họ nên có một đêm tân hôn triền miên ngọt ngào.

Cô luôn cho anh hết thảy, mà anh ở đâu? Những năm ấy anh cho cô được gì?

"Chúng ta cùng nhau, lần này. . . . . . Chúng ta cùng nhau. . . . . ." Cao trào tiến đến một khắc kia, anh hôn cô.

Sau này, anh sẽ cho cô tất cả những gì anh có, toàn bộ, hết thảy.............

"Bảo bối nhà mình thật là có tấm lòng từ bi." Ở trên bàn ăn bữa sáng, Leo hừ lạnh, đối với cái người đang chuẩn bị bữa sáng món "Nam dong" nói: "Ta đây nghĩ ai đó nên biết, tha thứ không phải là nhận, cho nên bây giờ ai đó đang ở nhà hai vợ chồng ta là người ngoài nha." Dứt lời, một hơi ăn hết "nam dong" vừa bưng lên trên bàn. Này, lão già đã đủ chưa? Anh phải làm cho Tâm Tâm và mẹ vợ ăn sao?

"Ai là vợ ông hả? Đừng kêu loạn nha." Vừa ăn bữa sáng vừa xem báo, Thẩm Tình đưa mắt liếc Leo một cái, người nào đó đang mang khí thế ác bá nháy mắt sợ hãi lấy lòng Từ Hi Thái Hậu.

"Tình Tình, không phải đêm qua em kêu anh......"

"Câm miệng."

Tần Thương Hải tức thời quay đầu đi, kìm nén ý cười.

Thật là! Mẹ vợ đỏ mặt! Khó trách tối hôm qua anh cùng Tâm Tâm ôm nhau ngủ đến bình minh, thì ra ôn lại chuyện cũ không chỉ có hai người trẻ tuổi bọn họ! Là nói lão già và mẹ vợ hai người cộng lại cũng trên trăm tuổi! "Công cụ" sẽ còn sử dụng được sao? Phốc phốc phốc. . . . . . Không thể cười không thể cười!

Bên kia bàn ăn, Thẩm Tâm hiển nhiên tinh thần không tốt lắm.

"Bảo bối, làm sao vậy?" Leo tinh mắt chú ý tới, "Có phải đêm qua ngủ không ngon không?" Dứt lời, ngoại tinh nhân ánh mắt sắc bén giống như giết người quét về phía Tần Thương Hải: "Ngươi tên chết tiệt này dám làm gì bảo bối nhà ta?"

Thẩm Tâm vội vàng ngồi thẳng dậy, "Không có nha, con ngủ rất ngon." Từ trước đến nay cô không biết nói dối, lỗ tai và cổ đều đỏ lên, làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Leo?

"Không có?" Trong kẽ răng anh nặn ra câu này, bộp, vỗ bàn một tiếng đứng lên, "Ngươi.........."

"Ngồi xuống." Thẩm Tình nhẹ giọng nói.

Phanh. Thiên vương Rock n Roll không cam lòng dính mông vào ghế, chỉ có thể trừng mắt to nhỏ cùng Tần Thương Hải.

"Thương Hải, con theo ta lên lầu," Thẩm Tình buông báo và dao nĩa, "Ta có lời muốn nói với con."

"Mẹ vợ ăn no rồi sao?" Anh lập tức ân cần đứng lên giúp một tay dịch chuyển cái ghế, cử chỉ này đương nhiên thu được hai quả cầu rực lửa từ Leo tiên sinh.

Két! Lão tử ta dùng niệm lực đánh chết mi! Đạp chết mi! Trừng chết mi!

"Ăn no rồi! Tay nghề của con quả không tồi."

Ha ha ha ha. . . . . . Tần Thương Hải nhìn về phía lão già bị bỏ quên nãy giờ.

Mẹ vợ khen ta nha! Ông ở đó đỏ mắt ganh tỵ đi! Oa ha ha ha........

"Không có gì, trước kia ở cùng một chỗ với Tâm Tâm thì thỉnh thoảng hai đứa con trao đổi công việc, cô ấy rửa chén, con nấu cơm, nhưng mà chỉ có thể coi là ăn được." Đi theo mẹ vợ rời khỏi phòng ăn, anh rất nhanh hôn hai má Thẩm Tâm, "Chờ anh trở lại!" chụt, lại thêm một cái.

"FUCK! Tên nhóc thối tha có dám thì đợi lát nữa trong sân đấu một mình!" Làm cho anh nhìn thấy một ánh mắt nóng nảy đầy uy lực.

"Được thôi! Bất quá con muốn tiếp mẹ vợ thân yêu trước. Lão già, từ từ ăn! Coi chừng nghẹn nha!" Oa ha ha ha ................

"Ăn bánh mì đi, con đã quết phô mai mà chú thích nhất." Thẩm tâm thấy ba đang phát điên, đem bánh mì đã nướng xong chưa anh.

"Bảo bối, chỉ có con tốt với ba....." Vẫn là con gái tốt nhất, vẻ mặt Leo đau thương.

Dẫn Tần Thương Hải lên lầu hai, Thẩm tình dẫn anh đi tới phòng thờ Quan Âm, ở trên đệm quỳ ngồi xuống, cằm hướng về phía tấm đệp kia. "Ngồi đi."

"Mẹ tìm con có việc?"

Trực tiếp gọi mẹ? Thật là có đủ nịnh bợ. "Là ta muốn kể cho con chuyện của Tâm nhi." Tần Thương Hải cũng đoán được mẹ vợ muốn nói chuyện về Thẩm Tâm, biến sắc, "Mời mẹ nói."

"Đầu tiên, con có biết Thẩm Tâm có khối u não, đã từng mổ sao?" Tần Thương Hải biến sắc, "Cô ấy không nói với con..."

"Phải không? Nhưng mà con nên biết sớm hay muộn gì khối u não kia đè lên dây thần kinh thị giác, sau khi phẫu thuật một phần dây thần kinh thị giác đã bị tổn thương, hiện tại thị lực vô cùng yếu."

"Mẹ nói là, Tâm Tâm có thể bị mù.........." Ngực anh như bị bóp chặt, gần như không thể thở.

Khó trách tiêu cự tầm mắt của Tâm Tâm có chút rời rạc, cô căn bản là không thấy rõ! Mà anh tràn đầy chờ mong cho cô thấy bức tranh anh vì cô mà vẽ, mà anh đối với cô tỉnh ngộ và thổ lộ, tất cả cô đều nhìn không tới..........

"Là hiện tại không phải mù, chính là hiện tại đọc sách và xem tivi cũng không thể làm, bình thường Donna và mẹ sẽ đọc sánh cho nó nghe." Leo lại thích hát cho con gái bảo bối nghe.

"Sau này con cũng sẽ đọc sách cho cô ấy nghe," Về phần ca hát........... Ách, thiên tài trời cho như anh, chỉ có cái khuyết điểm nhỏ xíu, chính là giọng hát không hoàn hảo, điều này Thẩm Tâm đã sớm biết.

"Nếu như con cuối cùng muốn rời đi, mẹ đây khuyên con đừng cố gắng làm gì, mẹ không muốn Thẩm Tâm ỷ lại vào con, con lại bỏ nó mà đi."

"Con sẽ không rời đi, cho dù Tâm Tâm.......... Cho dù lão già kia đuổi con, con cũng không đi!" Sinh mệnh của anh so sánh với con gián, lực ý chí có thể so sánh với sắt đá, bằng không có thể nhẫn nhịn nhiều năm như vậy không chạm vào Thẩm Tâm?

"Nói thật dễ dàng." Thẩm Tình cười nhẹ nói.

"Con biết, cho nên con sẽ làm cho mọi người thấy. Mẹ, mọi người khả năng không thích, nhưng sau khi cùng Thẩm Tâm ly hôn con cũng không có sửa đổi người thứa kế bảo hiểm, cho tới bây giờ tất cả vẫn thuộc về cô ấy." Thẩm Tình nhíu mày. Đúng á, tên nhóc thối này luôn luôn cho con gái cô những điều tốt nhất, vật chất hưởng thụ nhiều nhất, nhưng chưa bao giờ quan tâm con bé, còn chưa phải là một tên khốn kiếp! Ai thèm tài sản của nó kia chứ? Cô và Leo kiếm tiền so với hắn không ít hơn, về sau toàn bộ đều giao cho con gái, con gái cô còn là một phú bà nhỏ nha.

"Còn có, hai người hôm qua ngủ cùng nhau đúng không? Có dùng đồ phòng hộ sao?" Cô thẳng thắn hỏi.

Hai má Tần Thương Hải đỏ lên, "Không có, nhưng mà nếu có tiểu hài tử con cũng rất vui đó..........." Con của anh và Thẩm Tâm, nghĩ đến liền mở cờ trong bụng.

Tốt nhất là con gái nhu thuận giống Tâm Tâm.

Tần Thương Hải còn đang giống như một tên ngốc, bay bổng, say sưa nghĩ đến con gái của hai người họ, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận sống, Thẩm Tình hắng giọng, kéo anh quay trở về thực tế.

"Mẹ chỉ nhắc nhở con, kế tiếp chính là vấn đề chính." Thẩm Tình dừng một chút, giống như tự trấn an bản thân, "Con biết ta cùng với cha mẹ đã từng giao hẹn, Thẩm Tâm tròn mười tuổi, mẹ phải trờ về Mỹ, chuẩn bị tiến vào đội chữa bệnh xuyên quốc gia."

"Tâm Tâm có kể qua với con."

"Thật ra lúc ấy mẹ mới mười bảy tuổi, giận dỗi nói muốn qua về Đài Loan hạ sinh Thẩm Tâm, bằng chứng của sự ngỗ nghịch không chịu thua ai, nói thật ra năm đó mẹ không biết phải làm mẹ như thế nào, chính là lời nói đã nói ra mẹ lại quá cứng đầu, không thể làm gì hơn là ôm bụng quay về Đài Loan."

"Mẹ vẫn không phải là một người mẹ tốt, đến khi Thẩm Tâm năm tuổi mẹ vẫn không có cách nào có thể thích ứng. Mẹ nhớ rõ một lần, Tâm nhi phá hủy một bản thảo mẹ phải mang cho khách hàng, vẫn bám dính lấy mẹ, khi đó nó mới năm tuổi, đâu biết được cái gì đâu? Nó chỉ biết là người mẹ này chưa bao giờ quan tâm chăm sóc nó, chỉ có làm việc......." Tiếng nói Thẩm Tình có chút khàn khàn, cười khổ nói: "Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng mẹ động thủ đánh nó, mặt nhỏ bị mẹ đánh sưng lên, ngã ngồi trên mặt đất, cũng không dám khóc......" Một cái tát kia liền đánh vào hình tượng người mẹ thất bại trong lòng cô, đến bây giờ vẫn không quên được, bởi vì vận mệnh cho bọn họ thời gian quá ít. Cô xem gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập bất lực cùng kinh hãi của con gái, lại nhìn bộ dáng chính mình chật vật không khống chế được, năm năm áp lực khiến cho cô sụp đổ, làm cho cô chật vật, nhưng con gái cô đâu? Bảo bối duy nhất của cô, vẫn nhẫn nại.............. Cô rốt cuộc không nhịn được ôm con gái khóc rống lên.

"Con biết không?" Nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, Thẩm Tình sầu não cười nói: "Khi đó Tâm Nhi còn an ủi mẹ! Mặt của nó bị mẹ đánh sưng hết một bên............."

Thật ra cô không có chuẩn bị tâm lý phải làm mẹ, không biết phải làm một người mẹ tốt như thế nào, mới mười bảy tuổi! Ở tuổi này các cô gái làm cái gì? Cô tùy hứng giận dỗi với người nhà, chưa từng nghĩ bản thân lấy môt sinh mệnh nhỏ ra hờn dỗi. Mãi cho đến lần đó, cô mới bắt đầu học làm một người mẹ.

"Mẹ không biết là đã quá trễ, chờ khi mẹ phát hiện ra thì mới biết được Tâm Nhi trầm lặng hơn so với các bạn nhỏ khác." Nhưng nó cũng là một đứa bé ngoan ngoãn. "Mẹ rốt cuộc hiểu được cách yêu con gái mình - không, mẹ rốt cuộc phát hiện ra mẹ sinh ra một phần máu thịt, kỳ thật máu của nó thịt của nó đều ở trong lòng mẹ." Cô cố gắng học tập cách làm một người mẹ, Thẩm Tâm cũng dần dần cười trở lại, Thẩm Tình bắt đầu có cảm giác cuộc sống không hề gian nan, bởi vì có con gái! Ngày khổ cực, hai mẹ con cũng rất hạnh phúc. Chính là thời gian quá vô tình, đảo mắt Thẩm Tâm đã gần mười tuổi, cuối năm cô phải thực hiện ước định.

"Mẹ quyết định kéo dài thời gian, mang Thẩm Tâm chuyển nhà. Con biết không? Khi đó Tâm Nhi có một bạn nhỏ tốt tên là Tiểu Huệ, con bé so với chị em còn thân hơn, tình cảm hai đứa nhỏ tốt đến mức người lớn như mẹ đây còn cảm thấy ganh tị."

Mười tuổi năm ấy, Thẩm Tâm chỉ có thể cùng bằng hữu tốt nhất nói tạm biệt.

Hai mẹ con không ngừng chuyển nhà, hai đứa bé vốn là giao hẹn giữ liên lạc với nhau, cuối cùng do chuyển nhà quá nhiều lần đã mất liên lạc. Ba năm qua đi, Thẩm Tâm không có bạn bè, vào lúc sắp hòa đồng với bạn học mới thì lại phải chia lìa. Thẩm Tâm và mẹ đã nhiều lần cãi nhau kịch liệt, nhưng cô phát hiện mỗi đêm mẹ đều vụng trộm ôm cô rơi nước mắt. Mất đi bạn bè thì cũng không sao, chỉ cần mẹ ở bên cạnh cô thì tốt rồi. Thẩm tâm khi đó đã nói như vậy.

"Bất quá vẫn không có cách nào." Thẩm Tình nhún vai, "Ba năm sau, mẹ bị nhà họ Thẩm tìm được, hơn nữa mẹ lo lắng cùng Tâm Nhi chuyển đi chuyển lại cũng không phải là biện pháp tốt, cho nên vẫn là cùng người nhà thỏa hiệp. Khoảng thời gian mẹ cùng Thẩm Tâm ở Đài Loan không tính là quá dư dả, trước khi đi Mỹ, mẹ mang con bé đi chơi công viên, đi dạo phố mua con rối tay mà con bé thích nhất và văn cụ...." Tiểu Thẩm Tâm chơi thật vui vẻ, nghĩ đến, chỉ cần có vậy, mẹ không cần đi làm vất vả, không cần vì mua quần áo đẹp cho cô mà mấy ngày liền phải ăn mì gói. Thật ra cô không muốn mặc quần áo đẹp, cô muốn cùng mẹ ăn cơm với thịt, ăn quán ven đường, ăn các loại đồ ăn vặt Đài Loan.

"Mẹ không biết mở miệng nói muốn rời khỏi con bé như thế nào, nhưng mẹ phát hiện con bé đã sớm biết, ở sân bay nó cười nói tạm biệt với mẹ." Cô gái mười ba tuổi vốn nhạy cảm, con gái luôn ở trong lòng người mẹ, lặng lẽ khóc đỏ mắt cũng không muốn để cô thấy. Muốn cho người mà cô thương yêu nhất biết, cô vẫn tốt. Khi đó trong lòng đau đớn bao nhiêu, bây giờ cũng vậy.

"Thương Hải, mẹ muốn nói cho con biết," Thẩm Tình khôi phục lại thần thái, xem ra con người lúc đau khổ quá nhiều, lòng càng ngày càng quyết đoán. " Không phải Thẩm Tâm lựa chọn dễ dàng tha thứ cho con, mà bởi vì, người mà con bé có thể nắm chặt trong tay không nhiều lắm, con đã hiểu chưa?"

********************************************

Khi xuống lầu, Tần Thương Hải có vẻ hoảng hốt.

Người mà cô có thể giữ chặt trong tay không nhiều lắm. Bao gồm người đàn ông duy nhất cô yêu trong đời, mà cô dùng cái gì để bao dung anh, năm đó cô có bao nhiêu đơn thuần yêu mến anh, Tần Thương Hải hơn ai khác hiểu rõ điều này. Tần Thương Hải đi vào phòng khách, mới phát hiện Thẩm Tâm đang ngồi trên ghế sofa, hình như đang làm thủ công, đó là một trong những hứng thú cô dùng để giết thời gian, nhưng mà làm đến một nửa liền ngủ. Anh phải nhẹ nhàng đến gần, sau đó nghiêng người tính ôm cô về phòng ngủ.

Thẩm tâm bỗng nhiên bừng tỉnh, "Thương. . . . . ."

"Anh ở đây." Anh lại ngồi xuống bên cạnh cô, đêm cô ôm vào lòng, "Sao lại ngủ? Ngày hôm qua thực sự mệt như vậy sao?"

"Uhm, không phải...." Cô xê dịch thân mình trong lồng ngực anh, điều chỉnh thành tư thế thoải mái, lỗ tai dán vào ngực anh, "Hôm qua em rất vui, sẽ không ngủ...." Cô bé ngốc. Lại ngốc đến mức làm cho lòng anh lại đau! Anh hôn cô, cười nói: "Vui vẻ cái gì?"

"Bởi vì...." Bởi vì anh ở bên cạnh cô nha! Thật ra là cô sợ hãi, sợ hãi lúc tỉnh dậy, sẽ phát hiện ra bản thân đang nằm mơ. Vốn tưởng rằng chính mình đã không còn ước vọng gì, thật ra vẫn có lòng tham. Cô sợ hãi hạnh phúc trước mặt là một giấc mơ, một quá khứ vốn ẩn sâu trong cô, mà cô hiện tại đang ở trong mộng đẹp.Hiện tại như thế nào? Cô có thể dũng cảm nói ra điều cô mong muốn không? Có thể nói ra nỗi lo của cô không?

"Nói cho anh biết, em đang nghĩ gì, được không?" Tần Thương Hải đột nhiên hiểu được, nếu cô nói không nên lời, anh phải dẫn dắt cho cô nói ra.

Ở sân bay, cô bé nhỏ lén lút khóc vì phải xa mẹ, có lúc lại im lặng nhẫn nại làm người bạn nhỏ bên cạnh mẹ.... Tha thứ cho anh vì tình yêu đến quá muộn, anh nên sớm làm người duy nhất để cô dựa vào làm nũng, có thể thất thường dựa vào, lại phải trải qua nhiều năm mới lĩnh ngộ được.

"Em.... Em sợ khi em tỉnh lại, anh đã biến mất." Đây có phải rất ngốc không? "Em không có ý trách anh, em chỉ nói...."

"Anh biết." Tần Thương Hải ôm chặt cô, làm cho Thẩm Tâm gối lên ngực anh, không làm cho cô phát hiện ra nước mơi khóe mắt anh, "Anh cũng thường mơ như vậy, mơ thấy em, nhưng khi tỉnh lại phát hiện chỉ có mình anh." Anh cúi đầu xuống hôn cô, "Anh hát ru cho em nghe, được không? Hơn nữa anh cam đoan, khi em tỉnh lại nhất định sẽ thấy anh." Đầu Thẩm Tâm gật gật, ở trong ngực anh cười trộm. Anh hát.... Cười đã.

"Được." Nhưng, Cô rất nhớ giọng hát không theo âm điệu kia - trước kia có đại thiếu gia, rất thích vừa tắm vừa hát, tuy rằng hát rất khó nghe.

Tần Thương Hải nhẹ nhàng cất tiếng, hát bài "Close to you". Giỏi văn giỏi võ, cầm kỳ thi hạo không làm khó được đại thiếu gia, nhưng tiếng hát lại giống như tiếng xe tải chạy rất khó nghe. Nhưng không sao, cô gái nhỏ trong ngực lại nở nụ cười, cười đến ngọt ngào, nặng nề chím vào giấc ngủ. Tình yêu của anh, không phải là quá trễ chứ? Cầu mong ông trời cho bọn họ hạnh phúc đến năm mươi hoặc sáu mươi năm, cho đến khi tóc hai người đã bạc phơ, đến lúc đó ngày ngày anh vẫn nói chuyện xưa bên tai cô, hát tình ca, làm cho anh cả đời đều có thể bảo vệ cô, hồi báo cô càng nhiều tình yêu.

Từ bên ngoài vừa trở về, Leo nghe được âm thanh dù đã cố gắng đè thấp âm lượng, tiếng ca khó nghe như cũ, muốn đi vào kháng nghị, tên nhóc thối đó dùng âm thanh đáng sợ như vậy tra tấn con gái nhỏ bảo bối của anh, đáng đánh đòn! Kết quả lão già vừa mới bước vào phòng khách, chủ nhân của tiếng hát không ngừng, ngón trỏ để trên môi, chỉ tay vào thân hình bé nhỏ đang ngủ trong ngực mình. Oa a... Một siêu sao của thế hệ, một thiên vương Rock n roll, giọng hát làm điên đảo hàng ngàn người mê nhạc, con gái bảo bối với tiếng hát của anh chưa từng cổ vũ qua, mà tên nhóc thối này còn là âm si nha! Vẻ mặt Leo khiếp sợ không thể tin.

Thẩm Tình vừa xuống lầu hiểu nỗi buồn trong lòng Leo, cố ý nén cười, đồng tình vỗ vỗ vài người cha đang bi thương này.

******************************

Tần Thương Hải mở văn phòng chuyên thiết kế, có việc làm là thứ nhất, kiếm tiền chỉ là phụ, chủ yếu là ở bên cạnh Thẩm Tâm, anh luôn có điểm muốn tiến tới tâm tư.

Ở phía bên Mỹ, cha mẹ chỉ cần anh ba tháng về nhà ở một tuần. Dù sao Leo và nhà họ Tần đều có phi cơ riêng, còn có anh muốn lúc nào cũng ở bên bảo vệ vợ yêu, "tái hôn" là hình thái để khẳng định.

Nhưng mà gần đây Tâm Tâm rất kén ăn, làm cho anh rất lo lắng. Anh cố gắng nghiên cứu sách dạy nấu ăn, vợ thân ái lại hoàn toàn không cổ động.

Cho đến một buổi chiều, mẹ vợ tuyên bố anh sắp làm ba. Oanh! Tiếng nổ trong lòng anh so với tiếng pháo ngày quốc khánh còn to hơn gấp vạn lần. Anh được làm ba! Anh được làm ba! Tần Thương Hải giống như đứa ngốc, vẻ mặt cười hạnh phúc đến đáng đánh đòn, miệng hát không nghe rõ bài, bắt đầu nghiên cứu sách dạy nấu ăn cho phụ nữ có thai. Nhất định là con gái, anh có dự cảm! Đây là Phật Tổ phù hộ, làm cho anh có được thêm một tâm can tiểu bảo bối, đại bảo bối của anh là Tâm Tâm, tiểu bảo bối là con gái anh, anh thật muốn đem hai người nâng trong lòng bàn tay, ôm vào trong ngực, vì hai người che mưa gió. Con gái anh nhất định sẽ giống Tâm Tâm, vừa dịu dáng vừa đáng yêu, xinh đẹp lại hiền hậu, đoan trang lại mê người, giống như Thẩm Tâm năm đó, xinh đẹp duyên dáng yêu kiều, làm cho người gặp đều thích, sau đó.....

Tần Thương Hải đột nhiên dừng động tác, hí mắt lạnh lùng. Sau đó, tiểu bảo bối của anh cũng giống như Tâm Tâm dễ bị lừa, mới có thể gặp phải sắc lang, nhìn lén quần nhỏ của cô, còn đối với cô sờ đông sờ tây, còn chưa trưởng thành đã bị người khác lừa ăn mất! Rống a a a a a a. . . . . . Tên nhóc thối nào dám đụng vào con gái bảo bối của anh, anh sẽ đem người đó băm ra thả xuống Thái Bình Dương cho cá mập ăn! Toàn bộ xương cốt anh vứt xuống bồn cầu xả nước cho rớt xuống hố phân nha!

Tần Thương Hải đem thớt gỗ biến thành cái tên dám dụ dỗ còn gái anh, ra sức chém, dùng sức chặt, mất một lúc lâu sau mới sửng sốt.

Đúng như vậy! Con gái anh là báu vật trong tay, còn năm đó? Con gái của Leo không phải là báu vật sao? Đơn giản là mẹ vợ và nhà họ Thẩm có ân oán, Leo từ đầu đến cuối không biết gì,không biết mình có con gái, không có cơ hội biết được đau lòng vì con gái bảo bối, chờ lúc anh biết được, con gái sớm đã ly hôn, nhiều năm qua bị ức hiếp, làm cha lại hoàn toàn không biết chuyện, cũng không bảo vệ được con. Làm thế nào Leo có thể nhìn anh một cách thuận mắt? Nếu là anh, đời này đừng nghĩ đến việc tha thứ cho người đã làm con gái anh phải chịu khổ! Huống chi, anh không chỉ ức hiếp Tâm Tâm, còn phụ lòng cô mười năm! Nếu đổi lại là anh, loại đàn ông này anh đã sớm mướn sát thủ giết chết, còn muốn khiêng thi thể về mà giày xéo cho hả giận!

Tần Thương Hải phá lệ chủ động tìm tới Leo, "Mời đánh." Leo đang trong thời gian cai thuốc, miệng ngậm thuốc giả rơi xuống mặt đất, nhìn anh ngây ngốc.

"Con thật xin lỗi Tâm Tâm, con đáng bị đánh." Vẻ mặt anh thấy chết không sợ, kiên cường nắm chặt tay. Leo nhíu mày. Thằng nhóc này nghĩ là anh không dám sao? Anh chờ giây phút này thật lâu lắm rồi! Phịch một tiếng, mạnh mà có lực, một đám từ bên phải xuất ra, hoàn toàn không nương tay.

Chiều hôm đó, Tần Thương Hải mang hai mắt gấu mèo xuất hiện ở trên bàn cơm. Sau đó anh và Leo thật ra vẫn có chút lười quan tâm đối phương, chính là ít nhất sẽ không cãi nhau , vẫn đợi cho Thẩm Tâm hạ sinh tiểu bảo bối ra, hai người ba ba ngốc mới chịu bắt tay giảng hòa.

Khi Thẩm Tâm ở trong phòng sinh, hai người đàn ông trong nhà bị công chúa nhỏ làm cho mê mẩn, lộ ra nụ cười si ngốc. "Con xem con xem! Thằng nhóc thối sát vách thế mà dám vươn đầu lưỡi với Nghê Nghê!" Có ghê tởm hay không? Biến thái!

"Chết tiệt! Tên kia còn đê tiện hơn! Dám dẫn Nghê Nghê đi dạo nơi vắng vẻ! Mẹ nó không có giáo dục!" Hai người đàn ông, một ngày nào đó, ở bên ngoài phòng sinh kết thành đồng minh - đánh đuổi hết những tên nhóc dám đến gần Nghê Nghê.

*******************************

"Từ đó về sau, hoàng tử và nàng tiên cá sống vui vẻ hạnh phúc. Bọn họ sinh được một con gái đáng yêu, mỗi ngày đều ở dưới biển sống cuộc sống vui vẻ.

Cô gái trong ngực nhướng lông mày, miễn cưỡng đổi tư thế ngủ, "Anh lại đọc sai, cuối cùng nàng tiên cá hóa thành bọt biển."

Từ khi Tần Thương Hải một mình giành lấy nhiệm vụ đọc sách cho cô nghe, cô thường nghe được, mặc kệ là truyện kiểu gì, cổ tích hay văn xuôi,tiểu thuyết các loại, tất cả các truyện đều có kết cục là - từ nay về sau, bọn họ sống hạnh phúc vui vẻ qua ngày, bọn họ còn sinh một cô con gái đáng yêu, mỗi ngày sống thật sự vui vẻ - chưa từng nghe qua chuyện xưa cũng thế, chuyện hiện đại cũng thế, cũng chỉ có một kết cục qúa quen thuộc.

Tần Thương Hải ho khan hai tiếng, "Em có điều không biết, nghe nói Phận Tổ hiển linh nha, nói cho đời sau của Andersen, nói là người ở Thiên đường càng nghĩ càng cảm thấy kết cục này không ổn, yêu cầu con cháu đời sau đem chuyện xưa sửa lại, thời gian trước trên Internet có thảo luận, chắc là em không biết đó thôi!"

"Tốt nhất là vậy." Thẩm Tâm vừa bực mình vừa buồn cười đấm anh. Cô biết mỗi lần tần Thương Hải đọc sách cho cô nghe, kết cục không hoàn mỹ, vì sợ cô khổ sợ, anh liền tự mình sửa kết cục.

"Này a...." Tần Thương Hải nghĩ nghĩ mới nói: "Nhà khoa học đang hết sức thương tâm, đột nhiên, anh tỉnh lại. thì ra là anh nằm mơ. Anh phát hiện ra vợ yêu đang gối lên khuỷu tay anh ngủ thật yên bình, ngủ đến chảy nước miếng! Anh đột nhiên cảm thấy vợ anh nagy cả lúc chảy nước miếng bộ dáng đều đẹp đến mức làm người ta chảy nước mắt, từ nay về sau, nhà khoa học cùng với vợ sống hạnh phúc vui vẻ qua ngày, bọn họ còn sinh một cô con gái đáng yêu, mỗi ngày thực sự sống rất vui vẻ...." Thẩm Tâm rốt cuộc nhịn không được đưa tay đánh anh.

"Tốt lắm, vợ yêu, chúng ta nên ngủ, em yên tâm, bộ dáng em chảy nước miếng tuyệt đối đẹp hơn vợ nhà khoa học kia gấp vạn lần." Tần Thương Hải đưa tay tắt đèn, trong bóng đêm thỉnh thoảng truyền đến tiếng Tần mỗ nhân lãnh đến không được cười lạnh nói, cùng Thẩm Tâm tính thiện lương khí vừa buồn cười, cười khẽ thanh. . . . . .

Đương nhiên, từ nay về sau, bọn họ quá hạnh phúc vui vẻ qua ngày, bọn họ còn sinh một con gái đang yêu, mỗi ngày đều cuộc sống thật sự vui vẻ. . . . . . Anh yêu cô gái nhỏ, rốt cuộc không hề cô đơn.

*************************** Toàn văn hoàn ******************************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.