Kiều Bách Dung lại hôn nóng bỏng cùng những lời yêu thương, ôm chặt nàng, tỏ rõ hai người không bao giờ... chia lìa nữa.
"Này, nghe nói Kiều gia lấy tổ trạch đem bán đúng không?"
"Sao không thể được chứ! Từ lúc ra ở riêng, Kiều nhị thiếu cùng Kiều tam thiếu rời khỏi nơi đó, Kiều gia không còn người nào có thế kiếm tiền nữa, bán tổ trạch đi chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
"Đúng vậy, ta còn nghe nói, bởi vì mọi người ai cũng biết Kiều phủ cần tiền gấp, nên người mua cố đẩy giá xuống thấp nhất, hơn nữa bọn họ đắc tội Hoàng Thượng, không ai dám giúp đỡ đâu, cuối cùng gian đại trạch kia chỉ bán được sáu phần so với giá thị trường..."
Vài người ngồi ở quầy ven đường, vừa uống trà nghỉ ngơi vừa lớn tiếng trò chuyện, đối với xe ngựa chầm chậm đi bên cạnh, chỉ hơi liếc mắt ngắm một cái liền quay đầu lại, tiếp tục tán gẫu.
"Lại có thể mặc cả giảm chỉ còn sáu phần... Người này cũng tàn nhẫn quá đi?" Trong xe ngựa, một thiếu phụ giàu có hứng thú nhìn trộm nam nhân bên cạnh.
Hắn vốn mang bộ dáng đứng đắn nghiêm cẩn (nghiêm túc + cẩn thận), bị trêu chọc như vậy, vẻ mặt lập tức có chút xấu hổ, do dự một lát mới nói: "Hàn Hàn, nàng có buồn bực việc ta ra tay cứu bọn họ không?"
Tổ trạch Kiều gia bề ngoài là do người không lạ mua. Trên thực tế lại lặng lẽ rơi vào tay Kiều Bách Dung.
Tòa nhà tuy chỉ bán giá bằng sáu phần so với thị trường, nhưng vẫn là khoản tiền không nhỏ đâu, nếu tiết ăn kiệm dùng (tiết kiệm ăn + dùng), đã đủ cho hai vị Kiều gia bình yên vượt qua nửa đời sau.
Phương Hàm lắc đầu, "Đó là tổ trạch Kiều gia chàng, phụ thân chàng cùng mẹ cả dù thật có lỗi với mẫu thân chàng, nhưng đó làtổ tiên của chàng, chàng không muốn sản nghiệp tổ tiên rơi vào tay người ngoài, cũng là đương nhiên thôi."
"Cám ơn nàng đã thông cảm." Kiều Bách Dung thở ra, lập tức cười khổ nói: "Thật ra là vì những người kia cũng là người thân có cùng huyết thống với ta, dù ta không muốn cho họ giống dễ chịu, nhưng cũng không muốn bọn họ tuổi già nghèo túng chán nản."
Cho nên hắn mới ra tay, cho bọn họ một khoản tiền không nói là nhiều, nhưng cũng không tính là ít.
"Nàng thật không ngại sao?" Hắn không quên lúc trước mẹ cả cùng đại ca hắn đối xử với nàng như thế nào.
Phương Hàm nở nụ cười, "Thiếp không thích bọn họ, nhưng cũng như chàng nói đó, bọn họ dù sao cũng là người thân, lại cố ý thương tổn hai nữ nhân quan trọng nhất của chàng (mẹ anh + Phương Hàm), lúc quyết định giúp bọn họ, thiếp nghĩ, trong lòng chàng cũng không dễ chịu hơn so với thiếp đâu."
Nàng chưa từng là người lấy ơn báo oán đâu, nhưng trong đáy lòng trượng phu (chồng) đấu tranh, nàng so với bất cứ ai cũng rõ hơn, sao lại có thể trách móc hắn được chứ?
Nếu làm như vậy có thể khiến trong lòng hắn thấy dễ chịu chút, tiền này coi như là bố thí hành khất đi.
"Quả nhiên vẫn là Hàn Hàn hiểu ta, khó trách ta lại yêu nàng như vậy!" Tâm Kiều Bách Dung ấm áp, ôm cả người nàng vào trong lòng.
"Thật ra không hẳn là không trả thù bọn họ, thiếp nghĩ, đối với bọn họ mà nói, bị mất công danh lại mất cả tổ trách, đã là sỉ nhục lớn nhất rồi." Người Kiều gia tự cho mình là con cháu danh môn, cuối cùng lại làm mất mặt tổ tiên, đời này e rằng vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.
"Cho nên khoản tiền kia coi như vì con của chúng ta tích đức đi." Kiều Bách Dung cười khẽ, đưa tay đặt lên bụng đã to lên của nàng.
"Dạ, dù sao cũng đừng để cho ông nội nó nửa đời sau quá thảm." Phương Hàm tựa đầu vào trước ngực hắn, một tay đặt lên bàn tay to lớn đang ở trên bụng nàng.
Giai nhân trong ngực, Kiều Bách Dung chỉ cảm thấy dưới bụng có khí nóng quen thuộc nhanh chóng dâng lên, đáng tiếc thời gian cùng địa điểm không thích hợp.
Hắn thở dài tiếc rẻ, "Thật hy vọng hỗn tiểu tử nhanh ra đời đi."
Tuy nói mấy tháng Phương Hàm mang thai, hai vợ chồng thân mật vẫn chưa từng gián đoạn, nhưng gần thời kì sinh đẻ, hiện giờ đã bị đại phu bắt buộc đình chỉ.
Điều này làm cho Kiều phò mã đặc biệt ai oán.
Phương Hàm cười, "Lúc trước nói muốn giúp chàng chuẩn bị người thông phòng, ai bảo chàng không cần chứ?"
Đương nhiên, nàng hay nói đùa thôi, hừ hừ, nếu hắn dám nhận nhất định phải chết.
"Nếu ta thật sự gật đầu, bây giờ nàng còn chịu ngồi trong lòng ta sao?" Hắn cũng không phải ngu ngốc, vì cục đá mà đánh mất vàng nha.
Nàng thoát khỏi hắn, liếc mắt một cái, "Ý của chàng là, nếu thiếp không ngại, chàng sẽ chịu nhận đúng không?"
Kiều Bách Dung cười khổ nói: "Nếu không phải nàng, ta làm sao ham muốn được chứ? Nhiều năm qua như vậy rồi, nàng thấy ta liếc nhìn lâu nữ nhân nào khác chưa?"
Phương Hàm cẩn thận nghĩ nghĩ, phát hiện đúng là không có thật nha.
Vì thế nàng vừa lòng, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi vấn đề nàng nghi hoặc đã lâu, "Vì sao trước kia khi thiếp còn là nha hoàn của chàng, chàng chưa từng muốn thu nhận thiếp làm thông phòng vậy?"
"Lúc ấy ta thật sự không muốn cho nàng làm thông phòng hay thiếp thất gì cả." Kiều Bách Dung khẽ thở dài: "Vốn ta không biết tại sao, nhưng sau đó lại hiểu được rồi."
"Dạ?"
“Triều đại pháp luật quy định, thiếp thì không thể trở thành thê tử (vợ)." Hắn ôm nàng càng chặt hơn, "Cho nên ta chưa từng muốn thu nàng làm thông phòng, bởi vì trong lòng ta, nàng chỉ có thể là vợ của ta."
Không phải nha hoàn thông phòng, cũng không phải thiếp thất, chỉ có thể làm chính thê thôi.
"Chàng ngốc, cưới nha hoàn làm vợ, chàng sẽ bị người cười cả đời cho xem." Phương Hàm không thể không cảm động, hắn thổ lộ so với lời tỏ tình đều thật xúc động.
"Dù sao ta hiện nay cũng là Phò mã, em rể Hoàng Thương không phải sao?" Kiều Bách Dung cười đắc ý.
"Dạ, dạ, Phò mã gia ngài thông minh nhất!"
Phương Hàm buồn cười đưa tay muốn bóp mặt hắn, lại bị hắn bắt được, đưa tới bên miệng hôn.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn một thật lâu, đột nhiên cười nói: "Nhưng thiếp cũng thông minh quá chứ."
"Hả?"
"Thiếp thật sự yêu một nam nhân đối tốt với thiếp, sau đó lại gả cho Phò mã tốt, còn chưa đủ thông minh sao?" Nàng nghịch ngợm nháy mắt với hắn.
Về những chuyện kiếp trước, tất cả ném xuống sông hết đi.
"Quả thật rất thông minh." Kiều Bách Dung cười đồng ý, cũng cúi đầu hôn nàng.
Phương Hàm nhu thuận nhắm mắt lại, đáp lại nhiệt tình của hắn.
Nàng tin tưởng, công chúa cùng phò mã thông minh, dùng cơ trí của bọn họ giải quyết hết trở ngại trong tương lai, hạnh phúc như thế này mãi mãi.