Hai dòng linh lực cường đại trên đao kiếm hai người va chạm vào nhau sinh ra một vòng khí lãng khổng lồ.
Lữ Kiến Bách nhíu chặt lông mày, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Tô Trường An chẳng qua mới chỉ là Phồn Thần Cảnh thế nhưng linh áp truyền từ lưỡi đao hắn lại mạnh hơn cao thủ Địa Linh Cảnh vài phần.
Gã chợt hiểu ra vì sao đám người sau lưng Viện Trưởng lại phải vội vàng tìm người muốn bóp chết hắn từ trong trứng nước rồi.
Chiến lực đáng sợ như vậy, chỉ sợ rằng có thể sánh bằng Mạc Thính Vũ năm đó.
Nhưng này vẫn chưa đủ.
Gã biết rõ, lần này hỏng rồi, hoặc là nói đến cuối cùng thì chuyến đi lần này vô ích, không thể sai được.
Nội tâm gã bỗng có chút phức tạp.
Con sâu con kiến còn muốn sống tạm bợ huống chi là gã?
Lữ Kiến Bách hiển nhiên hiểu rõ, nhưng gã không có lựa chọn.
Vậy nên, rốt cuộc lòng gã hạ quyết tâm, điên cuồng vận chuyển linh lực trong cơ thể. Nếu như nhất định phải chết vậy thì hãy để cho một kiếm cuối cùng của gã trên thế giới này được oanh oanh liệt liệt một chút.
Sau khi gã nghĩ như vậy, thì linh áp trên mũi kiếm truyền ra càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng khóe môi Tô Trường An lúc này lại nhếch lên nụ cười nhạt.
Chỉ thấy hắn chuyển chuôi đao trong tay một cái, thân đao thay thế lưỡi đao chống đỡ mũi kiếm. Thân đao kia trượt lên thân kiếm như đá lửa đánh vào sắt, tóe ra từng trận tia lửa.
Tô Trường An biến chiêu với tốc độ ánh sáng, bất ngờ hóa giải được chiêu kia.
Nhưng một chiêu đó nhìn như đơn giản nhưng lại cực kỳ thâm hiểm.
Thân thể cả hai mượn thế đi của chiêu thức sượt qua nhau.
Cao thủ so chiêu, nếu không có sự tự tin tuyệt đối bất kể người nào cũng đều giữ lại ba phần sức lực, phòng ngừa biến hóa.
Nhưng không biết vì sao, người đàn ông này lại tản ra sát ý nồng đậm với Tô Trường An. Gã ra tay toàn lực, cũng không cho Tô Trường An và chính mình lưu lại chút chỗ trống nào.
Tô Trường An hiển nhiên biết linh lực va chạm, với tu vi của hắn không thể nào là đối thủ của người đàn ông kia. Vậy nên khi hắn hiểu rõ khí thế kiên quyết của người đàn ông kia chợt sinh ra một kế.
Giả vờ cùng gã đánh giáp la cà, kì thực là giữ lại năm phần sức lực.
Chuyển một thế đao, tiêu bớt phần lớn lực đạo trong chiêu kiếm của người đàn ông kia.
Dù vậy hắn vẫn bị dư lực tổn thương. Nhưng hắn đã cắn chặt đầu lưỡi, áp chế lại thương thế trong cơ thể.
Cũng may người đàn ông kia không giữ lại cho mình một phần dư lực, bằng không thì lúc cả hai thân thể giao thoa. Cửa thành của Tô Trường An mở rộng, gã quay giáo cho một kích thì sợ rằng hắn đã tiêu rồi.
Lần này nói tuy dài dòng nhưng thực tế chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Trong lòng Lữ Kiến Bách chấn động, thầm nói không ổn rồi, thế nhưng ý đã thành chỉ có thể âm thầm chán nản bản thân.
Tô Trường An hiển nhiên không cho gã quá nhiều thời gian để tìm được lỗi sai của mình.
Chỉ thấy trong nháy mắt cơ thể hắn và Lữ Kiến Bách giao nhau, mũi chân chĩa xuống đất, thân thể cong lại, hộp kiếm sau lưng lay động một hồi sau đó một âm thanh kiếm vang phóng lên trời. Đó là vì thanh thần kiếm Thập Phương ứng tiếng bay vào trời xanh. Lúc này cơ thể Tô Trường An cũng mạnh mẽ chuyển một cái.
Trong tay hắn nắm thanh bảo đao Cửu Nạn của Mạc Thính Vũ để lại, con ngươi lóe lên hàn quang.
"Lôi động!"
Hắn nói một câu. Âm thanh trong trẻo rơi vào tai Lữ Kiến Bách lại như tiếng Diêm La đòi mạng, Phán Quan câu hồn vậy. Lòng gã phát lạnh, vội vã triệu tập linh lực hoành kiếm với tư thế vô cùng chật vật chắn ngang trước ngực.
Thân thể Tô Trường An ở một giây này đã biến thành một dòng ánh sáng điện tím, dùng một tốc độ đã vượt xa tu sĩ Phồn Thần Cảnh vọt đến.
Phanh!
Một tiếng nổ vang lên.
Đao của Tô Trường An và kiếm của Lữ Kiến Bách lần nữa va vào nhau.
Lúc này hắn không lùi bước, cũng không sử dụng biến chiêu gì.
Dĩ nhiên chọn như vậy cũng giống như trực tiếp va chạm linh lực với một tu sĩ cấp bậc Thiên Thính Cảnh.
Nội tâm Lữ Kiến Bách hoảng hốt, một đao kia của Tô Trường An nhanh đến kinh người. Gã vốn tưởng rằng thiếu niên này sẽ dùng một ám chiêu nào đó mà mình không ngờ đến. Nhưng không hề nghĩ hắn lại chọn một cách không ai ngu bằng, trực diện va chạm nội lực với gã.
Chỉ vì ngay lúc đầu trở tay không kịp mà gã bị Tô Trường An đẩy lùi lại mấy bước, thế nhưng rất nhanh gã đã ổn định lại thân thể mình.
Đợi khi ý thức được Tô Trường An chọn đối chiến linh lực với mình, nội tâm gã mới bắt đầu vui vẻ hơn. Muốn lần nữa tụ lại linh lực quanh thân, với ưu thế về cảnh giới, gã tuyệt đối có thể nghiền ép thiếu niên trước mắt này.
Nhưng không thể ngờ lúc này, trong mắt thiếu niên kia lại lóe lên tia sáng.
Chỉ thấy hắn lạnh lùng nhẹ nhàng nói ra từng chữ:
"Liên - Hoa - Trán!"
Khi đó một đường kiếm ý từ trên bầu trời vọt đến, mang theo sát ý lăng liệt nhắm vào đầu lâu Lữ Kiến Bách.
Nội tâm Lữ Kiến Bách chấn động, gã bổng nhiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đóa hoa sen kiếm ảnh mạnh mẽ nở rộ mắt hắn.
Lúc này gã vội vàng muốn tụ linh lực bảo vệ thân thể, nhưng đã muộn, đóa sen kia trong nháy mắt đã vọt đến mi tâm gã.
Tô Trường An cũng biết đại cục giờ phút này đã định rồi. Chân hắn lần nữa chạm xuống đất, lùi về phía sau đến mấy trượng. Sau mấy giây hắn lại lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên đã bị hoa sen kiếm ảnh xuất ra từ Thập Phương Thần Kiếm quấy thành mảnh vụn.
Một màn này thật là tàn nhẫn.
Thế nhưng đáy lòng Tô Trường An lại không hề dao động.
Thật giống như một màn vỡ vụn thành bọt này không phải từ một người đang sống sờ sờ mà chỉ như một bãi tuyết động, hay là một đống bùn cát.
Hắn đã sớm không còn là một thiếu niên nông thôn vô tri nữa rồi.
Có lẽ trong lòng hắn vẫn còn chút chấp niệm, còn ngây thơ mang theo chút mong đợi nào đó với thế giới này.
Nhưng ít ra hắn đã hiểu được quy tắc nơi đây.
Cũng hiểu rõ muốn thủ vững vị trí của Thiên Lam Viện, hắn không chỉ cần quyết đoán đánh bạc với số mệnh của mình.
Hắn cần phải trả giá nhiều hơn nữa.
Cái giá này một lần nữa làm cho hắn lung lay, khiến hắn không muốn.
Nhưng giờ phút này, hình ảnh vũng máu tươi trước người Mục Quy Vân lại như ngọn lửa thiêu đốt ánh mắt hắn. Một kiếm người đàn ông kia đâm về Cổ Tiễn Quân cũng giống như đâm vào lồng ngực hắn, âm ỷ đau đớn.
Đến giờ phút này hắn mới hiểu rõ.
Những sài lang kia còn hung ác hơn so với tưởng tượng của hắn gấp trăm lần.
Bản thân hắn ngây thơ không chỉ không cứu được Thiên Lam Viện tan hoang thậm chí còn làm cho những người quan tâm hắn bị tổn thương.
Vậy nên hắn lạnh lùng nhìn người đàn ông bị đóa sen bao phủ.
Hắn muốn dùng đóa sen kia xé rách từng thớ da tấc thịt, từng khúc xương của gã.
Hắn muốn gã phải kêu rên thống khổ đến tê lâm liệt phế.
Hắn muốn để cho cả Trường An nghe thấy âm thanh này.