Lời than thở của lão giả vừa tán đi thì ánh mắt người áo đen phía sau lão lóe lên hồng mang.
Y biết rõ thời gian một hơi kia đã phát sinh chút ít cái gì.
Mặc dù lão giả còn đứng nơi đó, nhìn qua cũng không thấy chút biến hóa gì nhưng người áo đen vẫn cảm thấy trong một hơi vừa rồi, lão giả dừng lại thời gian đã làm cái gì.
Thời gian là vật mà với năng lực của y khó có thể khống chế nhưng đồng hóa qua một giọt Thần Huyết, y lờ mờ có thể cảm giác được chút gì đó.
Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, một ngôi hung tinh Tham Lang càng chói mắt hơn trước, khi đó tâm y đã hiểu lão giả làm gì rồi. Nhưng có một chuyện y không rõ, vì sao trong ống tay áo lão giả lại giữ một đạo hồn phách, xem khí tượng của hồn phách này cũng không mạnh, tuyệt không phải Tinh Vẫn, y quả thực không nghĩ ra lão giả bắt một hồn phách này đến tột cùng để làm gì.
Bất quá từ lúc y theo lão giả đến nay thì có quá nhiều việc không thể rõ, ví dụ như lão giả muốn giọt Thần Huyết trong cơ thể vị đệ tử Thiên Lam viện kia nhưng vì cái gì không cho Từ Nhượng một chiêu giết chết thu hồi lại hết lần này tới lần khác để hắn vận dụng Thần Huyết, hóa thành Tinh Vẫn sinh thêm trắc trở.
Nhưng y không hề có ý định hỏi thăm
Hỏi ít làm nhiều. Đây là đạo lý trọng yếu nhất mà y học được trong suốt những năm đi theo lão giả.
Khóe miệng Tô Trường An trồi lên nụ cười nhạt.
Đao của hắn đã đến mi tâm của Từ Nhượng, coi như có tiên nhân hạ phàm cũng không thể cứu được gã.
Nhưng sau một khắc thì một tiếng gầm thét vang lên.
Thanh âm kia lớn đến mức tưởng như chủ nhân của nó muốn phát nát cổ họng của mình.
Thanh âm kia cực kỳ bi ai, thật giống như người vừa trải qua chuyện tuyệt vọng nhất trên đời.
Chủ nhân của âm thanh này chính là Từ Nhượng.
Tô Trường An cũng không rõ ràng lắm đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, với tu vi hiện tại của hắn đương nhiên không thể nhận ra thời gian dừng lại trong một hơi kia.
Nhưng trong lòng hắn vẫn sinh cảnh giác bởi vì khí thế trên người Từ Nhượng đột nhiên kéo lên.
Chỉ thấy gã ngửa mặt lên trời thét dài, đầu tóc từng được gã chải chuốt tỉ mỉ giờ bung ra bay tán loạn, hai mắt gã đỏ tươi, vô số lệ khí điên cuồng không biết từ nơi nào trong trời đất tuôn vào thân thể gã.
Một đao tưởng chừng tất thắng của Tô Trường An đột nhiên bị cỗ linh áp khủng bố trên người Từ Nhượng từ từ đẩy lui.
Ngôi sao trên đỉnh đầu Từ Nhượng hình như nhận thấy, một luồng hào quang đỏ sậm không gì sánh được đột nhiên bắn xuống tựa như kiếm bén hung hăng đánh vào vực của Tô Trường An khiến nó vỡ ra như lưu ly nát.
Ác lang đằng kia đang giao chiến cùng võ tướng như có linh tính nên từ khi khí thế trên người Từ Nhượng bắt đầu mênh mông thì nó phát ra một tiếng soi tru cực kỳ bi ai, huyết quang trên thân cũng theo đó càng mãnh liệt. Rồi sau đó nó đột nhiên nhảy vồ về phía trước, răng nanh trong miệng cùng móng vuốt sắc bén lóe hàn quang khi nãy còn vừa tiến vừa lùi đánh với võ tướng thì giờ đây nó bị ác lang xé thành mảnh nhỏ. Ngay lúc đó, bên trong hư ảnh võ tướng chết đi có một đạo hồng quang xuất hiện muốn chạy trốn về phía Tô Trường An nhưng lại bị con ác lang này ngoạm lấy rồi nuốt xuống. Khí thế trên thân ác lang vì vậy càng phát ra hung hãn, hư ảnh ngưng thực thêm vài phần, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy bộ lông của nó.
Vực cùng tinh thú đều là liên hệ với tâm mạch của tu sĩ. Nếu nó bỗng nhiên bị đánh tan thì thân thể Tô Trường An sẽ bị chấn động, hắn phun ra một ngụm máu. Hư ảnh đao khách cầm Cửu Nạn trong tay và thần kiếm Thập Phương gọi ra kiếm trận rốt cuộc cũng không thể chống đỡ nổi nên tan thành mây khói.
Tô Trường An mất đi kiếm dực hay vì tâm mạch hao tổn nên rốt cuộc không cách nào duy trì thân thể đứng trên hư không, hắn như diều đứt dây ngã xuống đất.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang thật lớn, thân thể của hắn liền rơi xuống đường cái bên ngoài Thiên Lam viện nện thanh một cái hố nhỏ.
Ba người Thanh Loan luôn căng thẳng theo dõi cuộc chiến thấy tình cảnh như vậy nên vội vàng xông tới, muốn xem xét tình thế của Tô Trường An.
Mà Từ Nhượng đứng giữa không trung cũng không thừa thắng xông lên, biến hóa trên người gã vẫn còn tiếp tục.
Hai thanh trường thương Tham Lang và Thiên Xu lần nữa bay về trong tay gã, tinh thú ác lang dường như cảm nhận được chủ nhân dị thường nên thân thể nhảy lên trở về bên cạnh Từ Nhượng. Nó qua lại giữa không trung, con ngươi hung quang lập lòe, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Giờ phút này hai mắt Từ Nhượng càng phát ra đỏ tươi, giống như chảy ra máu. Huyệt thái dương của gã cũng nổi gân xanh giống như nhận lấy thật lớn đau đớn, khí tức trên thân gã vẫn còn bốc lên, lệ khí trong trời đất không ngừng cuồn cuộn vọt tới gã, mái tóc dài rối tung cũng bắt đầu đỏ tươi từ chân tóc trở ra.
Cuối cùng Thanh Loan nâng dậy thân thể Tô Trường An.
Đôi mắt hắn nhắm chặt, toàn thân nhuộm máu giống như đã chết.
Trong lòng Thanh Loan xiết chặt, vội vàng xem xét mạch đập thì phát hiện nó vẫn nhảy một cách yếu ớt.
Nhưng còn chưa chờ nàng thả lỏng một hơi, nàng đột nhiên phát hiện Thần Huyết bao phủ trong cơ thể Tô Trường An bắt đầu thối lui.
Đây cũng không phải là chuyện tốt.
Tô Trường An một phen trước sau đại chiến đã thụ thương rất nặng, bây giờ bị phá lĩnh vực, giết tinh thú, tổn thương tâm mạch. Nếu như năng lực Thần Huyết vẫn còn thì có thể giữ một tia tính mạng, nhưng nếu nó tán đi với thực lực Địa Linh cảnh của hắn, không cách nào có thể thừa nhận thương thế đáng sợ như vậy.
Thanh Loan gần như vô thức ngẩng đầu nhìn về phía mệnh tinh trên bầu trời của Tô Trường An.
Đúng như nàng chỗ lo lắng, ngôi sao một khắc vừa rồi được Tô Trường An thắp sáng chưa bao lâu giờ đây ánh sáng ảm đạm, giống như lửa của đèn cầy sắp hết, tùy thời đều có thể tắt ngắm.
Một đạo sắc lệnh từ Tinh Thần Các lúc này cũng truyền vào trong đầu nàng- Phá Quân hồn về Tinh Hải!
Một khắc này não Thanh Loan đau như muốn vỡ.
Nàng đưa đám ma rất nhiều Tinh Vẫn.
Nhân tộc, Man tộc, Yêu tộc.
Trong bọn họ có tuyệt thế Tinh Vẫn như Ngọc Hành, cũng có đao khách cái thế như Sở Tích Phong, thậm chí trong đêm tuyết ba năm trước, thiếu chút nữa nàng tự tay đưa anh linh của muội muội mình đi rồi.
Đưa đám ma anh linh đối với nàng mà nói là một việc rất dễ dàng quen thuộc.
Hơn nữa trên ý nào đó mà nói thì Tô Trường An chết đi đối với nàng là một chuyện tốt.
Giữa nàng với hắn có một đoạn nhân quả, đoạn này vốn không quá sâu, nàng đến đây là để kết thúc nó nhưng chẳng biết tại sao ở cùng một chỗ với Tô Trường An càng lâu, đoạn nhân quả này càng thêm ngưng thực. Vô luận nàng dạy hắn kiếm pháp cao thâm cỡ nào cũng không hoàn lại được đoạn nhân quả này.
Chỉ cần Tô Trường An chết rồi, đoạn nhân quả luôn làm khó nàng tự nhiên đứt rồi, nàng có thể trở về Tinh Thần Các tiếp tục tu hành. Thậm chí với thiên tư của nàng bước đến cảnh giới Thái Thượng trong truyền thuyết cũng không phải là việc quá khó khăn.
Nhưng dường như bây giờ Thanh Loan có lẽ đã quên mất ước nguyện ban đầu của mình.
Trong đầu nàng một mảnh hỗn độn, chớ nói tới việc thổi hồn khúc, chỉ là xách lên ngọc tiêu bên hông cũng là chuyện quá khó khăn với nàng.
Nàng chỉ nhìn khuôn mặt tràn đầy máu tươi trước mắt, một loại cảm xúc rất nhiều nhiều năm không xuất hiện trong đáy lòng nàng chợt hiện lên. Cảm giác kia giống như có vật nặng vạn cân đặt lên ngực nàng, khiến nàng cảm thấy hít thở không thông.
Mà lúc này một chút biến hóa còn lại trên người Từ Nhượng cũng dừng lại.
Sợi tóc gã rốt cuộc trở thành màu đỏ tươi, lại rất rối loạn.
Thần sắc âm trầm, hai hàng huyết lệ đỏ thẫm không ngừng chảy xuống trên mặt gã.
Gã nhìn về phía bọn hắn, trong con ngươi hiển hiện chính là dữ tợn giống như sát ý của ác lang.