Tô Trường An kinh ngạc còn không kịp nói ra lời nào, một cỗ uy áp từ hư ảnh này tuôn ra, lúc này hư ảnh Thiên Lam viện mà hắn dùng để trấn áp tâm thần dưới tác động của cỗ uy áp kia bỗng nhiên sụp đổ. Tinh thần của hắn chấn động, sắc mặt cũng lập tức trở nên yếu ớt.
"Tiểu bối! Ngươi muốn đoạt xá ta?" quái vật kia nhìn qua Tô Trường An, nói như thế.
Hai cái đồng tử màu đen trắng giao thoa nhau như chứa lưỡi dao sắc bén, chỉ là liếc nhìn lên, liền làm Tô Trường An cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.
Tô Trường An cắn răng, trong miệng đáp lại nói: "đúng thì sao?" nhưng bên kia, hắn lại âm thầm tập hợp đạo tâm của mình vốn đã bị Chân Thần Chúc Âm một chiêu đánh nát, ý đồ kéo dài thời gian, chờ chuẩn bị thỏa đáng, sẽ cùng Chân Thần đánh một trận.
Dựa theo tiếp xúc của Tô Trường An cùng những Thần tộc kia, nghe nói đến lời nói kia của hắn, những Thần tộc này tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình, rồi mới mắng to vài tiếng cho là hắn cuồng vọng tự đại.
Thế nhưng bây giờ, đã có chút không giống như vậy.
Gương mặt người trên thân rắn của Chúc Âm lại không hiện lên nửa điểm không vui.
Gã chỉ là thần sắc bình tĩnh lắc đầu, nói: "ngươi sẽ không thành công."
Tiếng nói của gã trầm thấp, thậm chí tựa như còn mang theo một chút thương tiếc.
"Không thử một chút sao có thể biết không thể thành công?" Tô Trường An nói, hắn thực sự không phải là nghĩ ở trong lời nói chiếm được chút chỗ tốt gì, chỉ là thời gian tập hợp đạo tâm so với trong tưởng tượng của hắn lâu hơn một chút, bởi vậy hắn bắt buộc phải dụ dỗ con quái vật này tiếp tục nói chuyện cùng hắn.
"Không phải ngươi đã thử qua sao?" Chúc Âm nói như thế.
Tô Trường An cảm thấy hắn chỉ vừa mới dùng đạo tâm của mình huyễn hóa ra hư ảnh bảy vị tinh vẫn vây giết là chuyện của mình. Điều này làm cho Tô Trường An nhướng mày, vừa rồi hắn quả thực đã tập hợp tất cả lực lượng của đạo tâm mình, tuy nhiên lại bị một chiêu của Chúc Âm tiêu diệt.
Mà bây giờ hắn sợ đầu sợ đuôi ngưng tụ ra lực lượng so với vừa rồi chỉ yếu không mạnh, tựa như phản kháng như vậy đã mất ý nghĩa.
Nhưng trong con ngươi Tô Trường An hiện lên một đường tinh quang, mặc kệ như thế nào, hắn cũng không thể buông xuôi.
Hắn không muốn có lỗi với sinh mạng của mình, có lỗi với những người đã đem đao kiếm của họ gửi gắm trên người mình, cũng không muốn có lỗi với vị nữ hài đang còn một mực chờ đợi hắn đi cứu nàng trở về.
Nghĩ đến điều này, sắc mặt của hắn trầm xuống, liền muốn ra tay một lần nữa.
"Hoặc có thể nói bây giờ ngươi cảm thấy, ngươi có thể làm ta bị thương?"
Nhưng cũng cùng lúc đó, thanh âm của Chúc Âm lại lần nữa vang lên.
Thế tiến công của Tô Trường An cũng theo đó ngừng lại, bây giờ hắn mới hiểu được, hoạt động ngầm mà bản thân tự cho là đúng kỳ thật vẫn luôn bị Chúc Âm nhìn ở trong mắt. Hắn càng không dám coi thường vọng động, bởi vì hắn biết rõ một kích này nếu như không thể tạo thành một chút tổn thương cho Chân Thần, vậy rất có thể hắn sẽ lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục. (muôn đời không trở lại được)
"Ta biết ngươi từng gặp một ít Thần tộc, thậm chí còn có một hai vị Thần tộc đã bị chết ở trên tay của ngươi..." nói đến đây quái vật kia dừng một chút, tựa như đang suy tư điều gì đó, thân hình thật dài của gã một trận vặn vẹo, hai con mắt trắng đen lập loè hào quang. "Ừ... Hoặc có thể nói là chết ở trong tay đồng bạn của ngươi, ta cũng không rõ lắm, dù sao lúc ở trong cơ thể ngươi, ta cũng đang ngủ say, đối với tình hình bên ngoài cũng chỉ mơ hồ. Chẳng qua ta đã thực sự ra tay giáo huấn qua vài cái phế vật giúp ngươi."
"Thế nhưng, bọn chúng chẳng qua cũng chỉ là Bán Thần. Chân Thần cùng Bán Thần chỉ khác nhau một chữ, nhưng chênh lệch không phải văn chương có thể hình dung đấy. Có lẽ có một chút sinh linh dưới cơ duyên trùng hợp có thể cắn trả một ít Bán Thần, nhưng đối với Chân Thần, thần tính quyết định Chân Thần, chúng ta không thể bị cắn trả đấy." Tiếng nói của Chúc Âm bình ổn.
Tô Trường An nghe vậy lông mày nhíu lại càng sâu hơn, hắn cũng thật sự không thể đi phán đoán những lời nói của quái vật kia đến tột cùng là đúng hay sai, hay là muốn đả kích ý chí chiến đấu của hắn. Nhưng không thể phủ nhận là, bất luận khí tức từ quanh thân quái vật kia phát ra, hay là một phen tiếp xúc vừa rồi. Cũng để cho Tô Trường An cảm nhận được một loại không thể địch nổi.
"Xem ra, không cho ngươi thử lại một lần, chúng ta là không có cách nào vui vẻ nói chuyện rồi." Chúc Âm còn nói thêm, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ giống như bề trên đang thỏa hiệp với em bé tinh nghịch của mình.
Điều này làm cho Tô Trường An sững sờ một chút, tuy nhiên hắn rất nhanh hồi phục tinh thần lại, trong con ngươi chợt hiện một tia ngoan lệ. Hắn cũng không biết quái vật kia cuối cùng cần thứ gì, nhưng đối với một cái quái vật vẫn muốn thôn phệ bản thân mình, hắn cũng không cảm thấy mình có chuyện gì để cùng nói với gã. Nếu như, quái vật kia muốn cùng hắn thử một lần, vậy hắn liền thử một lần.
Nghĩ đến đây, lực lượng đạo tâm của hắn lại ngưng tụ một lần nữa, một cỗ hạo nhiên chi khí* đột nhiên từ trong cơ thể của hắn bắt đầu tuôn trào, thẳng tắp phun tới Chúc Âm.
Cỗ lực lượng này bao hàm lực lượng đạo cảnh của bảy vị Tinh Vẫn, cường hãn vô cùng, cho dù bản thân Tô Trường An cũng cảm thấy một trận kinh hồn bạt vía.
Tô Trường An không khỏi đặt vào kỳ vọng rất lớn đối với một kích này.
Mà trên thực tế, quả thật cỗ lực lượng này cũng hoàn toàn đem hư ảnh quái vật kia bao phủ.
Dường như có được một chút hiệu quả.
Sắc mặt Tô Trường An trồi lên một vòng vui mừng, nhưng sau một khắc, sắc mặt vui mừng của hắn liền biến thành khiếp sợ.
Đợi cho lực lượng của đạo tâm tản đi, thần sắc của quái vật mặt người thân rắn vẫn lạnh nhạt như trước, gã đứng nguyên tại chỗ, tựa như công kích của Tô Trường An đối với gã cũng không thể tạo thành nửa điểm tổn thương.
"Ta nói rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta." Chúc Âm nói như vậy, ngữ khí giống như mang theo ý khuyên nhủ. Mà nhìn dáng vẻ của gã, cũng không có ý định thừa dịp một kích của Tô Trường An đã vào khoảng không, đánh giết tới đây.
"Hiện tại, ta nghĩ chúng ta có thể nói chuyện một chút rồi chứ." Chúc Âm lại lần nữa nói.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Con mắt Tô Trường An bình thản nói.
Hắn đã ý thức được lực lượng của mình bây giờ nếu muốn cùng quái vật kia đánh cược một lần, phần thắng gần như bằng không, vì giúp mình tranh thử một chút thời gian, hắn bắt buộc phải lá mặt lá trái một lần nữa.
"Các ngươi dường như có hiểu lầm chúng ta." Chúc Âm nói.
"Hả?" Tô Trường An sững sờ.
"Các ngươi luôn cho chúng ta là ác thần."
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tô Trường An hỏi ngược lại, những Thần tộc mà hắn thấy, phàm là nơi bọn chúng sống lại, luôn luôn mang đến vô tận cực khổ cho chúng sinh. Chỉ bằng vào điểm này, Tô Trường An cảm thấy gọi bọn hắn là ác thần cũng không quá đáng.
"Tất nhiên không đúng." Chúc Âm lắc đầu, thần sắc trên mặt cũng không vì thái độ của Tô Trường An mà có nửa phần tức giận. "Mọi việc trên đời này đều có nguyên do, không có thù hận vô duyên vô cớ, cũng không có tội ác vô duyên vô cớ."
"Ngươi muốn nói cái gì?" chân mày Tô Trường An cau lại. "Sư mẫu của ta đã từng nói, chờ đến lúc các ngươi trở về, chính là lúc báo thù sinh linh."
"A..." Mặt người Chúc Âm một trận lay động, hiển nhiên là thừa nhận lời nói của Tô Trường An.
"Các ngươi đã muốn đồ sát sinh linh, vậy tất nhiên chính là ác thần." Tô Trường An nói.
"Không." Chúc Âm lắc đầu, trên mặt gã từ trước đến nay lạnh nhạt bỗng nhiên nổi lên chút biến hóa, mặc dù cũng không rõ ràng, nhưng biến hóa như vậy vẫn là chân thực tồn tại đấy. "Nếu là báo thù, vậy trước đó tất nhiên phải có cừu oán!"
Tô Trường An cảm thấy vớ vẩn, "lúc các ngươi đang còn tồn tại, chúng ta còn chưa sinh ra, sao có thể cùng các ngươi có thù hận?"
"Đúng." Chúc Âm nhẹ gật đầu, tựa như đồng ý với lời nói của Tô Trường An. "Ngươi là một người rất thú vị, có lẽ trên đời này còn có người thú vị giống như ngươi. Vì vậy bọn họ phải cảm ơn, vì ngươi để cho ta quyết định sau khi ta sống lại sẽ cố gắng giết ít người một chút. Đương nhiên người cần phải tử vong lại khó có thể tránh khỏi."
Trong giọng nói của Chúc Âm mang theo từ bi giống như mèo khóc chuột làm Tô Trường An cực kỳ không thích. Hắn nói: "ta sẽ không để cho ngươi sống lại".
Chúc Âm nghe vậy lắc đầu, "trên điểm này ngươi khiến cho ta rất thất vọng. Ta vốn cho rằng ngươi và những người đã từng phản bội chúng ta khác nhau, nhưng trên thực tế, lúc đối mặt với cái chết, ai cũng sẽ quên thứ gọi là hứa hẹn, tín ngưỡng, thậm chí là nhân tính!"
"Ngươi đã quên lúc đó hứa hẹn sao? Ta cho ngươi ba lượt sức mạnh, ngươi sẽ giao thân thể của ngươi cho ta. Đây là một cuộc giao dịch, ngươi trả giá bằng tính mạng của ngươi, ta cho ngươi một cái thẻ đánh bạc vừa ý. Bây giờ là lúc tính tiền cho cuộc giao dịch này, ngươi lại muốn đổi ý, không cảm thấy mình thật là trơ trẽn!"
Lời nói này rơi vào tai Tô Trường An không khỏi cho hắn sững sờ.
Hắn từ trước đến nay luôn cho mình là một người thích nói đạo lý.
Nhưng quái vật kia một phen đạo lý lại khiến cho hắn nhất thời á khẩu không trả lời được.
Ngày ấy trong Thiên Lam viện, ba người Mã An Yến, Chương Tử Vụ và Âm Sơn Trọc mang theo rất nhiều học sinh vây công học viện; Cổ Tiễn Quân, Phàn Như Nguyệt và Ân Thiên Thương tử thủ Thiên Lam, dồn dập trọng thương. Tô Trường An đúc Tinh Hồn lâm vào cục diện bế tắc, dưới sự bất đắc dĩ hắn đã đáp ứng điều kiện của Chân Thần đồng thời thu được quà tặng là cho hắn ngộ ra vực của mình, một đường từ Phồn Thần tăng vọt lên Địa Linh. Theo đó hắn mới có hành động vĩ đại lấy một chống trăm.
Mà bây giờ ba lượt giao dịch đã hoàn thành, dựa theo hứa hẹn ngày đó thì bây giờ là lúc để thực hiện.
Nghĩ như vậy đạo tâm của Tô Trường An một hồi chấn động.
Hai con ngươi đen trắng phân minh của Chúc Âm lúc ấy lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhạy cảm bắt được sự khác thường của Tô Trường An.
"Bây giờ là thời điểm thực hiện lời hứa rồi." gã nói như vậy, thân thể ở đằng kia chợt hóa thành một luồng sáng với tốc độ không thể tin được phóng tới tâm thần của Tô Trường An.
Thân thể Tô Trường An nằm trên mặt đất chấn động, hai con ngươi đóng chặt bỗng nhiên mở ra.
Mắt trái đen kịt như ban đêm, mắt phải tuyết trắng như ban ngày.
Vẻ trẻ trung trên mặt hắn thối lui, thân thể cũng tùy theo đứng lên, quanh thân tràn ngập một cỗ uy nghiêm như đế vương.
Hắn nâng hai tay của mình ở trước mặt, dường như đang coi thử thân thể của mình, hồi lâu sau hắn thỏa mãn nhẹ gật đầu.
Quanh thân hắn bắt đầu khởi động một cỗ sức mạnh đen trắng giao thoa, sức mạnh đó nhìn tựa như không hề đặc biệt nhưng không gian xung quanh hắn dưới lực lượng như vậy cũng phát sinh biến hình vặn vẹo.
Thiên Đạo các mặc dù tự thành một phiến trời đất nhưng nói cho cùng chỉ là một phiến tiểu thế giới, không thể so với đại thế giới.
Dùng tiểu thế giới như vậy muốn vây khốn hắn, bất quá là nói chuyện hoang đường viễn vông.
Tô Trường An hoặc là nói Chúc Âm nghĩ như thế, khóe miệng không khỏi trồi lên nụ cười lạnh.
Trong lòng hắn khẽ động, một cỗ khí thế chính trực muốn phá vỡ phương trời đất này cũng đạt mức như hắn dự liệu, không gian hư vô nghiền nát, một con đường nối với trời đất bên ngoài được hắn mở ra.
Thân thể của hắn khẽ động muốn nhảy ra nhưng khe hở của phương trời đất vừa bị hắn nghiền nát bỗng nhiên tụ lại với nhau.
"Hở?" Chúc Âm có chút kinh ngạc, hắn nhướng mày, một cỗ sức mạnh còn cường hãn hơn ban nãy từ trong cơ thể hắn oanh tạc vào hư vô, một khe hở cực lớn được mở ra nhưng hắn còn không kịp cao hứng thì khe hở kia đã lập tức khép lại.
Sắc mặt đạm mạc của hắn rốt cuộc trồi lên chút tức giận.
Chỉ nghe miệng của hắn phát ra một đoạn âm tiết kỳ quái không rõ hàm nghĩa nhưng lại ẩn chứa chí lí của trời đất, những âm tiết kia như là sắc lệnh, vừa phát ra xong thì phương trời đất này liền bắt đầu phát ra từng trận rung rung dữ dội.
Sau đó bất quá nửa khắc thời gian, phiến hư vô này bắt đầu hiện ra khe khở chằng chịt, đợi đến một âm tiết cuối cùng trong miệng Tô Trường An phát ra thì những vết nứt kia đột nhiên bị phá vỡ.Trong trời đất vang lên từng âm thanh như lưu ly bị phá vỡ.
Không gian của Thiên Đạo các ngay lúc này hóa thành từng khối mảnh vụn rơi xuống như mưa trút nước.
Ý nghĩ của Chúc Âm rất đơn giản, nếu phương trời đất này có thể vô hạn khép lại vậy hắn liền phá vỡ cả trời đất này. Đối với một Chân Thần nắm giữ lực lượng sinh tử cường đại, biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề từ trước đến nay là hủy diệt!
Trong tích tắc những mảnh vỡ kia rơi vào vô tận hư vô, một tiếng thở dài vang lên.
Nhưng mảnh vỡ kia lần nữa bay lên trở về chỗ cũ như có thời gian chảy ngược trở lại, phiến trời đất hư vô này sau mấy hơi thở lại trở về hình dáng ban đầu.
Lạnh giá trên mặt của Tô Trường An rốt cuộc trồi lên vẻ ngạc nhiên, hắn nhìn về chỗ nào đó trong phiến hư vô này.
Mà chỗ đó một bóng người cũng từ từ xuất hiện.
Đó là một bóng người nhưng trên mặt y lại như có một tầng sương mù che kín không tán khiến cho người ta không thể nhìn rõ.
Y là thí luyện giả "Vô" của Thiên Đạo các.
"Là ngươi?" Tô Trường An hỏi, hắn hiển nhiên biết Vô, hơn nữa rất ngạc nhiên với việc y xuất hiện ở chỗ này.
"Là ta." Vô đáp lại, hiển nhiên y cũng nhận biết Tô Trường An, hoặc là nói vị Chân Thần trong cơ thể Tô Trường An - Chúc Âm.
"Quả thật ngươi phản bội chúng ta." Tô Trường An còn nói thêm.
Vô lắc đầu nói: "Không, là các ngươi phản bội chính mình."
"Chúng ta tự phản bội mình?" Tô Trường An như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, hai con mắt trắng đen của hắn chớp động một hồi. "Chúng ta căn cứ vào quy củ của chúng ta để thống trị thế giới, chúng ta chưa từng giết chóc, chưa từng khống chế, chưa từng trấn áp. Nhưng y nguyên vẫn bị phản bội, nội tâm những sinh linh kia bởi vì tham lam không chừng mực mà phản bội chúng ta. Chúng nhốt chúng ta ở phần cuối thế giới, đêm đen ngàn vạn không giới hạn, cô độc khôn cùng. Hiện tại, ngươi nói chúng ta lại tự phản bội mình?"
So với kích động của Tô Trường An, âm thanh của Vô lại yên tĩnh rất nhiều.
"Thế giới là sẽ tiến hóa, là sẽ tiến về phía trước. Quy cũ của dĩ vãng sớm muộn sẽ bị đánh vỡ, bảo thủ không chịu thay đổi kết cục chỉ có diệt vong."
Lời vừa nói ra, Tô Trường An cười to lần nữa. "Trong sáu vị Chân Thần, ngươi chưởng quản quy tắc, quy củ trong trời đất này đều do ngươi định ra, đến cuối cùng nhất ngươi lại nói quy tắc là dùng để bị phá nát, ngươi cảm thấy có buồn cười không?"
"Quy củ là thứ từ trước đến nay do người không hiểu quy củ định, đợi đến một ngày tất cả mọi người đều đã hiểu quy củ, vậy liền không cần quy củ." Vô chậm rì rì đáp lại.
"Vậy bây giờ đây? Bọn chúng thay chúng ta quản lý thế giới này sẽ trở nên tốt hơn sao?" Tô Trường An hỏi.
"Tự nhiên không có, tham lam khiến cho người ở vị trí chí cao phần lớn sẽ quên ước nguyện ban đầu." Vô nói ra, trong giọng nói có chút tiếc nuối. "Cho nên tất nhiên sẽ có người bắt đầu phản kháng, chính như năm đó bọn họ phản kháng chúng ta như vậy."
"Có ý nghĩa sao? Đợi cho bọn họ thay thế chúng nó, bất quá cũng như bây giờ mà thôi, thế giới cũng không vì thay đổi chúa tể mà trở nên tốt hơn." Tô Trường An nói ra.
"Có." Vô rất bình tĩnh nói, "có người thống trị sẽ có người phản kháng, dù mỗi một thời đại chỉ tiếp thu một chút giáo huấn, cuối cùng sẽ có một ngày thế giới biến tốt."
"Vậy sao?" Khóe miệng Tô Trường An hiện lên một nụ cười nhạt quỷ dị, "ngươi biết không, phần cuối thế giới là một nơi có khoảng cách rất gần trời, ở đó ta đã nghe được một chuyện. Ngươi muốn biết không?"
Sau đó cũng không đợi Vô đáp lại, một đoạn cổ ngữ liền từ trong miệng Tô Trường An phát ra.
Mặt Vô sau tầng sương mù lúc nghe hắn nói những lời này đột nhiên biến đổi.
"Lưu thời gian cho thế giới này, cũng không có như tưởng tượng của ngươi nhiều vậy." Tô Trường An nói ra. "Đến đây đi, Thụ Hợi, là thời điểm lần nữa liên thủ rồi."
Trong lời nói của hắn chứa đầy ý mê hoặc, nhưng đầu độc như vậy với Vô hay là nói Thụ Hợi trong miệng của hắn đương nhiên vô dụng. Cổ ngữ mà hắn vừa lộ ra có chút tin tức khiến cho Thụ Hợi do dự một hồi.
"Ngươi định làm thế nào?" Thật lâu sau Thụ Hợi ngẩng đầu lên nhìn Tô Trường An hỏi.
Trả lời hắn lại là một đoạn cổ ngữ thật dài.
Thụ Hợi nghe vậy lần nữa im lặng thật lâu, kế đó khẽ gật đầu: "tốt! Bất quá thân thể đứa nhỏ này, ngươi không thể muốn! Ngươi lưu lại một tia bản nguyên thần tính cho hắn, ta mang ngươi đi tìm một thân thể càng tốt!"
Yêu cầu hiển nhiên để cho Chúc Âm sững sờ, bất quá hắn cũng không có ý định miệt mài theo đuổi nguyên do, hắn chỉ cân nhắc một phen sau đó khẽ gật đầu đáp lại: "tốt!"