Tết Âm lịch giống một đường ranh giới giữa hai mùa, mùa xuân đến, thời tiết cũng dần dần trở nên ấm áp hơn.
Qua thời gian nghỉ lễ thoải mái, Lý Cửu Lộ phải đi học, cô bắt đầu quỹ đạo vào học đến tan học, rất nhanh đã nghênh đón lần khảo sát tháng đầu tiên trong học kỳ mới.
Vô cùng may mắn, lần này rốt cục thành tích môn toán của cô đã đạt tới điểm tiêu chuẩn, không chỉ vậy, thậm chí còn vượt qua vài điểm, điều này phải kể đến công lao của thầy Mạnh đã dạy bù cho cô trong kỳ nghỉ đông. Tâm trí của cô không thể hoàn toàn tập trung vào học tập, nhưng học theo kiểu một với một, có một số bài có thể học bằng cách nhớ tám chín phần trên mười, trùng hợp nội dung thi khảo sát lần này có khá nhiều bài đã học, nên rất nhiều câu hình học không quá lạ lẫm.
Khi cô đưa bài thi đến trước mặt Giang Mạn, Giang Mạn vui mừng ra mặt, thành tích môn toán cuối cùng cũng được cải thiện, hơn nữa các môn khác không kém như vậy, nếu cố gắng, nói không chừng có thể tăng lên được vài ba thứ bậc. Niềm vui nho nhỏ này, giúp Cửu Lộ có được cơ hội nghỉ xả hơi ngắn ngủi, Giang Mạn không còn quản thúc nghiêm khắc như trước, ngoại trừ đi học, thời gian riêng tư của cô cũng nhiều hơn một chút.
Cuối tháng ba, Cửu Lộ tham gia một lần buổi tụ tập nhỏ của nhóm Trì Kiến, xem như chính thức ra mắt mọi người.
Trì Kiến không giải thích quan hệ giữa hai người, trong lòng mọi người cũng hiểu rõ mà không nói ra.
Một số người khác đã sớm lăn lộn trong xã hội, nhưng tuổi tác vẫn nhỏ, nên nói chuyện ít nhiều còn có chút côn đồ.
Trên bàn cơm, Cửu Lộ trở thành tiêu điểm.
Hai người Bàn Tử và Vạn Bằng đều lấy lòng ngọt xớt, mở miệng gọi một tiếng chị dâu, Cửu Lộ còn chưa thấm giọt rượu nào, nhưng hai má đã ửng đỏ, ngà ngà say.
Tiết trời mới vào xuân, thời gian trời tối càng ngày càng ngắn đi.
Cơm nước xong thời gian còn sớm, sắc trời chưa tối hẳn, quán ăn vặt trên đường Bách Hoa vừa mới bày biện các món ẩm thực độc đáo, cuộc sống về đêm bây giờ mới bắt đầu.
Từng người đi ra khỏi cửa nhà hàng "Hắc Long", Hồng Dụ lên tiếng chào hỏi, đưa Qua Duyệt đi dạo chợ đêm.
Bàn Tử lúc đi còn không quên nắm tay Cửu Lộ: "Chị dâu, hôm nay em rất vui...... rất rất vui. Em có chị dâu rồi...... Anh Kiến là một người đàn ông tốt!"
Cậu uống say, hoàn toàn không biết mình đang nói gì, lôi kéo tay Cửu Lộ áp lên khuôn mặt mũm mĩm của mình.
Nhưng áp lên, tại sao lại cảm thấy xúc cảm không đúng lắm.
—— thô ráp, lạnh như băng, lại còn cứng cáp.
Đôi mắt Bàn Tử hé ra một đường nhỏ, ánh mắt lờ đờ. Cậu nhìn nhìn bàn tay trước mặt, không sai, đúng là của chị dâu cậu, nhưng ở giữa còn cách một bàn tay to, mạnh mẽ áp lên khuôn mặt mũm mĩm của cậu.
Mặt Trì Kiến không biểu cảm nhìn cậu: "Cậu say thật hay giả say đấy? Ngứa đòn hả?"
Bàn Tử giơ hai tay lên cao, lắc mông, cười hì hì ngây ngô: "Em say thật mà anh Kiến."
Sắc mặt Trì Kiến không nghiêm túc được nữa, cười khẽ, tát một cái đẩy mặt cậu ra xa: "Mau cút đi, Vạn Bằng, cậu đưa cậu ta về rồi hẵng quay lại."
"Đã rõ, anh Kiến."
Hai anh em kề vai sát cánh, lảo đảo đi xa.
Trì Kiến nhìn Cửu Lộ: "Em đừng coi là thật, ngày thường bọn nó rất bình thường, uống nhiều quá lại thành cái dạng này, đùa em chút thôi."
Cô lấy mu bàn tay áp lên khuôn mặt đỏ rực: "Em biết mà."
"Em sao thế?"
Cửu Lộ nói: "Mặt em hơi nóng."
Đèn đóm trước cửa nhà hàng sáng trưng, thực khách ra ra vào vào không ngừng.
Anh kéo cô ra xa, đứng dưới góc sáng không quá mạnh.
Trì Kiến chưa bao giờ nghĩ đến kiểu người con gái anh thích sẽ như thế nào, cũng không biết Hồng Dụ hoặc là người khác cũng có cảm giác này hay không, muốn làm chút điều gì đó đối phương, sợ cô ấy lạnh, sợ cô ấy nóng, sợ cô ấy ăn không đủ no, luôn muốn quan tâm chút việc nhỏ nhặt, cảm thấy chỉ số thông minh của mình giảm đi rất nhiều.
Một mặt anh khinh bỉ chính mình, một mặt lại giơ tay ôm lấy mặt cô: "Bây giờ em đã thoải mái hơn chưa?"
Mặt Lý Cửu Lộ bị anh áp thành đầu heo, hàm răng trắng tinh ẩn giấu dưới đôi môi mềm mại.
"Em tốt hơn nhiều rồi." Vì chiều cao chênh lệch, cả đầu cô như bị anh nhấc lên: "Trời cũng không lạnh, sao tay anh vẫn lạnh thế?"
"Một năm bốn mùa đều như vậy."
"Ồ."
Cửu Lộ không biết đáp trả thế nào, mặt bị anh bao lấy, đôi mắt ngoài việc nhìn anh thì cũng không thể nhìn đi đâu khác được nữa.
Trong lòng có dự cảm, tư thế này sẽ khiến bầu không khí trở nên xấu hổ. Cô vội vàng dịch chuyển: "Cảm ơn anh, em không nóng nữa rồi."
Ánh mắt chuyên chú của anh lập tức bị phá tan, buông cô ra, nắm tay ho nhẹ: "Thời gian còn sớm, nếu không mình vào tiệm chơi một lát nhé?"
Cửu Lộ nhìn đồng hồ: "Em còn chưa làm bài tập."
"Đến chỗ anh rồi làm."
"Việc này......"
"Tuyệt đối sẽ không quấy rầy em."
Trong lúc cô còn đang do dự, đã bị Trì Kiến kéo đi rồi.
Thật ra thì quen biết lâu như vậy, Lý Cửu Lộ còn chưa từng lên tầng hai của "Văn nhân thiên hạ". Trước đây phòng này do Hồng Dụ thuê, phong cách trang trí cũng hoàn toàn dựa theo sở thích của anh ấy, tầng hai rõ ràng được chú tâm hơn so với tầng một, hai phòng cạnh nhau, vừa vặn chia từ giữa chữ "Kỷ" thành hai phần, đồ thủ công mỹ nghệ đặt ở góc tường nhỏ, nhiều đến mức chiếm hết cả bức tường, tất cả đều thể hiện ra người ở trước là fan nhạc Punk cổ điển, nói như thế nào nhỉ, có cảm giác khá cổ xưa.
Trì Kiến vừa về đã đi tắm, Lý Cửu Lộ đặt cặp sách trên bàn, lẳng lặng quan sát phòng của anh.
—— trên mặt đất trải một tấm thảm tối màu, giường không lớn, nhưng ngồi lên rất êm ái. Phòng của anh không có tủ quần áo, trên tường đối diện đóng một cái giá sắt, quần áo anh được đặt ngay ngắn lên trên, kiểu dáng đơn giản, nhạt màu, bộ dài, bộ ngắn, mỏng, dày, sắp xếp vô cùng ngăn nắp.
Trên ngăn tủ còn bày một đống mỹ phẩm như gel dạng lỏng, kem dưỡng mà cô không biết tên......
Cửu Lộ bĩu môi, không hiểu một người đàn ông như anh còn chăm chút sắc đẹp làm gì.
Cô chắp tay sau lưng, quay người lại, thấy Trì Kiến đang đứng giữa cửa, lười biếng dựa lên khung cửa, vừa lau tóc vừa nhìn cô.
"Tìm hoàng (1) hả?"
Cửu Lộ buông hai tay xuống, không tự chủ cọ cọ hai bên hông: "Anh tắm nhanh thế?"
"Ừ." Anh đi vào, mang theo mùi hương ẩm ướt tươi mát.
Trần nhà hơi thấp hơn so với bình thường, không biết có phải do ảo ảnh của thị giác hay không, tự nhiên cảm thấy anh đứng trong không gian như vậy, vô cùng cao lớn.
"Em không làm bài tập à?"
"...... Hả." Cô bừng tỉnh đáp một tiếng, đi đến trước bàn học, bỏ sách vở ra.
Anh nói không quấy rầy cô, nên thực sự rất yên lặng, tiếng đi lại cũng nhẹ nhàng hơn so với ngày thường.
Lý Cửu Lộ ngồi trước bàn học, đưa lưng về phía phòng ngủ, vốn đã không đủ tập trung làm bài, lại bị người phía sau hấp dẫn toàn bộ chú ý.
Phòng quá yên tĩnh.
—— Anh chắc còn đang lau tóc, vì có thể nghe thấy tiếng ma sát rất nhỏ.
Bây giờ chắc ngồi lên giường rồi, có tiếng chăn đệm khẽ vang lên.
Không còn tiếng động nào nữa, anh đang chơi điện thoại đúng không?
Lòng hiếu kỳ thúc giục, Lý Cửu Lộ lén quay đầu lại nhìn một lần. Trì Kiến đang ngồi trên mép giường gấp quần áo, mặt anh rủ xuống, tay cử động rất nhẹ nhàng. Anh bây giờ với trước đây cho cô cảm giác bất đồng, ánh sáng nhàn nhạt hắt xuống, nhìn nghiêng khuôn mặt anh có phần mềm mại, yên tĩnh và khá đẹp trai.
Trì Kiến chợt quay đầu: "Em nhìn gì vậy?"
Cửu Lộ run lên, bị bắt tại trận rồi.
"Không có gì." Cô nhanh chóng quay đi.
Lại không biết sau bao lâu, tiếng bước chân nhè nhẹ đi lại từ tai phải chuyển qua tai trái, dần dần đi xa. Anh mở cửa phòng, ra ngoài.
Lý Cửu Lộ thả lỏng tinh thần, dựa mạnh vào lưng ghế, kéo cổ tay áo ra nhìn đồng hộ, lại lật linh tinh vài trang cuốn sách ôn tập, không có việc gì để làm.
Chờ khi ngoài cửa truyền đến tiếng động lần, Lý Cửu Lộ đã khôi phục trạng thái trước đó.
Trì Kiến đến gần, đặt một cái đĩa lên bàn. Là hoa quả đã được cắt sẵn. Táo, cam, nho, và một ít chuối được cắt thành từng miếng.
Cửu Lộ tự dưng nhớ đến Giang Mạn, mỗi lần cô làm bài tập trong phòng, bà sẽ mang vài thứ lên tầng, cũng bắt cô phải ăn hết.
Trì Kiến dựa mông vào bàn, đưa chuối vào trong miệng của mình: "Em ăn hoa quả đi đã."
"Anh mua à?" Cô bỏ bút xuống.
"Không phải, anh tìm trong tủ lạnh dưới tầng, có thể là Qua Duyệt mua."
"Hình như anh rất thích ăn chuối thì phải."
"Tiện lợi, không cần rửa."
Một người không hiểu hoặc mệt phải đối phó với chuyện gì đấy, sẽ vì một người khác xuất hiện, cam tâm tình nguyện nếm thử.
Anh giống một bàn tay nhỏ, nắm lấy đầu quả tim của cô, ánh mắt Cửu Lộ khẽ dịch, nhìn về phía anh.
Anh ngắt một quả nho, đưa đến bên miệng cô: "A."
Cửu Lộ không cử động.
Trì Kiến cúi người xuống, thấp giọng nói: "Anh rửa tay rồi. Há miệng nào."
Hơi thở của anh bỗng nhiên bao phủ lấy cô, quần áo trên người có hương nước xả rất dễ ngửi, rõ ràng là giọng điệu bình thường, nhưng chất giọng trầm ấm trên đỉnh đầu kia, cô nghe thấy chút ý dỗ dành ở trong đó.
Gáy Cửu Lộ dựng lông tơ, nhẹ nhàng ngậm lấy: "Cảm ơn anh, để em tự ăn đi."
Hai người yên tĩnh ăn hoa quả một lát, ánh mắt Trì Kiến dừng trên cuốn sách ôn tập của cô, bên cạnh còn có vài tờ giấy, anh cầm lên nhìn, chắc chắn là cách giải và đáp án được xé từ cuối sách.
"Em làm bài kiểu này à?"
Cửu Lộ gật gật đầu.
"Vậy thì em viết nó còn có ý nghĩa gì nữa." Anh quơ quơ tờ giấy trên tay: "Không bằng anh chép giúp em, em ngồi nghỉ một lát đi."
Lý Cửu Lộ cười gượng một cái, giật lại, đè lên cuốn sách ôn tập.
Cô nhớ đến một việc, hỏi Trì Kiến: "Cuối tuần anh có rảnh không? Em muốn đến bệnh viện thăm và Mã."
"Ngày nào em?"
Cửu Lộ giơ ngón tay đếm đếm: "Ngày 24, 25 đi."
"Vậy thì anh không rảnh, anh có việc rồi."
"Cả ngày đều không rảnh ạ?"
"Ừ, anh có hẹn phải ra ngoài."
Cô ồ một tiếng, tiếc nuối gật đầu.
Trì Kiến nói: "Nếu không em cũng đừng đi nữa, bệnh viện khiến người ta rất căng thẳng, hơn nữa con trai của bà rất đáng trách, nhìn rồi lại thấy tức."
Cửu Lộ không tỏ vẻ gì, đương nhiên, cũng không nghe theo anh.
Thứ bảy, gần giữa trưa Lý Cửu Lộ mới đến bệnh viện, vẫn là phòng bệnh cũ, khác biệt ở chỗ, lần này bốn giường ngủ trong phòng đều đã đủ người.
Cô không lập tức đi vào, đứng ngoài cửa nhìn lén vào bên trong. Trước giường bệnh Mã Liên có người, con trai bà cụ đang ngồi bên giường lau người cho bà, phía sau còn có một người phụ nữ, trẻ trung xinh đẹp, trên cổ tay đeo một cái túi sách bằng da tinh xảo, trên mặt cười nói cái gì đó, nhưng lại thường xuyên nhìn đồng hồ.
Lý Cửu Lộ ra ngoài, ngồi lên hàng ghế dài phía đối diện, kiên nhẫn chờ đợi.
Năm phút sau, hai người bước ra, người phụ nữ kia thay đổi sắc mặt hoàn toàn, không còn nói cười như trước.
"Em đợi chút." Người đàn ông nói.
"Anh muốn tôi đến, tôi đến, bây giờ còn muốn tôi thế nào nữa?" Dường như tâm tình tốt đã từng li từng tí bị bào mòn, thoát cái liền xé rách mặt nạ. Cô ta kiềm chế gầm nhẹ.
"Thái độ vừa rồi của em là kiểu thái độ gì vậy?"
"Tôi làm sao? Bà ta vẫn còn hôn mê, tôi đến hay không bà ta cũng không viết, thái độ tôi thế nào quan trọng lắm à?"
"Mẹ tôi biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, rốt cuộc là do ai tạo thành hả?"
"Làm gì anh đều đã làm rồi, bây giờ quay lại trách tôi? Tất cả quyết định trước đây, tôi đều hỏi ý kiến anh, anh đâu có trách tôi."
"Đấy gọi là hỏi ý kiến à? Cô uy hiếp tôi, luôn lấy việc ly hôn ra dọa, còn lôi con ra làm cái cớ, làm sao tôi có thể không nghe theo cô được?"
Người đàn ông không nhịn được cao giọng, hành lang yên ắng, tiếng tranh chấp kinh động đến mọi người.
Người phụ nữ không tha, cất giọng sắc bén quát: "Anh còn không biết xấu hổ, mấy năm nay tôi ở với anh có được cái gì? Xe không có, tiền gửi ngân hàng cũng không có, chỉ có cái nhà rách nát, còn nhỏ hơn so với ổ chó, anh nhìn xem còn đủ chỗ cho bà ta vào ở à? Bố tôi chết sớm, tôi chỉ còn mỗi mẹ, anh bảo tôi sao nỡ nhẫn tâm mặc kệ bà được?"
Phòng bệnh bên cạnh có người ngó đầu ra xem, y tá từ đằng xa bước nhanh đến, ngăn cản hữu nghị.
Hai người đứng trên hành lang, thù hằn đối mặt nhau.
Một lát sau, người đàn ông cúi đầu, giọng bất lực: "Bà ấy là mẹ cô, còn đây là mẹ tôi."
"...... Anh có gì?"
"Không phải cô vẫn luôn muốn ly hôn à." Anh dừng lại một lúc: "Tôi đồng ý."
Anh ta nói xong rồi đi ra ngoài.
Trong chốc lát hành lang yên tĩnh trở lại, người phụ nữ kia khó tin đứng yên tại chỗ, thật lâu sau, nhìn theo hướng người đàn ông rời đi, đột nhiên hét chói tai: "Triệu Tử Bình, anh là đồ khốn nạn!"
Cô ta khóc nức nở, dáng vẻ chật vật không giữ được hình tượng ban đầu nữa.
Lần này, bất kể cô ta có khóc hay quậy phá, đã không còn "Người hảo tâm" đồng tình.
Cuộc nói chuyện khôi hài kết thúc, tất cả mọi người trở lại quỹ đạo của chính mình, câu chuyện của bọn họ chỉ có thể làm trò giải trí cho người khác, là việc nhỏ nhặt không liên quan đến mình. Hành lang khôi phục như lúc ban đầu.
Cửu Lộ nhìn theo bóng dáng dần biến mất của người phụ nữ kia, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói chang, cành cây khô cằn trong mùa đông rét buốt, cả thế giới tràn ngập hương vị tuyết tan.
Cô ngồi lại một lát mới đứng dậy vào phòng.
Lại không ngờ, Mã Liên không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, mở to mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Cô không rõ, một người vốn rất khỏe mạnh, sao lại có thể bị bệnh tật tra tấn thành dáng vẻ này. Sắc mặt Mã Liên vàng vọt, gầy thành da bọc xương, hít thở cũng vô cùng yếu ớt.
"Bà Mã?" Cô khẽ gọi.
Mã Liên không phản ứng.
Sau đó Lý Cửu Lộ không nói thêm câu nào nữa, vì vài phút sau, bà cụ lại nhắm mắt, hôn mê lần nữa.
Đồng hồ điểm một giờ chiều, cô từ bệnh viện đi ra, về đến nhà đã sau đó nửa giờ.
Thời tiết ấm, các cụ trong viện di chuyển từ trong nhà ra ngoài sinh hoạt. Cửu Lộ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Khương Hoài Sinh, ông đang đứng ở góc đình hóng gió, xuất thần nhìn mấy cành cây khô bên đầu tường, không tham gia hoạt động tập thể, bóng dáng rất cô đơn.
Lý Cửu Lộ lặng lẽ đi đến, vỗ vỗ ông cụ: "Ông Khương, ông đang nhìn cái gì đấy ạ?"
Khương Hoài Sinh chắp tay sau lưng, thong thả quay đầu lại: "Ông nhìn xem lá cây có dài ra hay không."
"Sao dài ngay được ạ, còn phải qua một thời gian nữa." Cô đi trên bậc thang, đi đến bên người ông, cũng ngẩng đầu lên nhìn nhánh cây: "Sao ông không luyện Thái Cực cùng với các cụ ông ngoài kia ạ?"
"Không có hứng thú."
Cô cắn môi dưới.
Lý Cửu Lộ có thể hiểu được cảm nhận của ông. Người xung quanh rất nhiều, nhưng tất cả đều sống trong thế giới của chính mình, lòng dạ không cùng một tần sóng, nên mới cảm thấy cô độc, bất kể làm việc gì cũng không dựng nổi tinh thần. Loại cảm giác trống rỗng này không đến từ bên ngoài, mà xuất phát từ nội tâm.
Cô rất muốn lấy câu nói của Trì Kiến để nói với ông —— em không cần cảm thấy cô đơn, tất cả mọi người đều giống nhau.
Nhưng khi mở miệng lại là: "Vậy ông có hứng thú với cái gì ạ?"
Khương Hoài Sinh nói: "Không có hứng thú với cái gì cả."
"Nếu không con chơi cờ với ông nhé? Cờ tướng hay là cờ vây ạ? Nhưng con chơi không được tốt lắm, ông phải hạ thủ lưu tình nhường con nhiều một chút đấy."
"Hai cái đấy ông cũng không muốn chơi." Ông cụ nói.
"......"
Cửu Lộ nghẹn một lát, nghĩ đến một đề tài khác có khả năng gợi lên hứng thú của ông cụ: "Khi nào ông có thời gian, có thể làm món canh mỳ suông như lần trước được không ạ? Sau lần đó, con vẫn luôn nhớ đến."
"Tốt, con thích ăn là tốt." Ông cụ nghĩ nghĩ, chỉ một ngón tay về phía mình, trẻ con nhỏ giọng nói: "Chờ một tối nào đó, chúng ta đến phòng bếp làm trộm nhé."
Cửu Lộ cười: "Vâng ạ."
Nhưng qua không đến vài giây, ông cụ lại thở dài, nhìn về phía đầu tường lần nữa.
"Còn kém một chút so với đĩa cá mặn trên đảo."
"Trên đảo?"
Ông cụ nói: "Quê của ông."
Cửu Lộ hiểu ra, ông cụ đang nhớ nhà.
Ông cụ nói thầm: "Ông phải trở về một chuyến, đi xem một chút."
Lý Cửu Lộ nhớ tới đêm Khương Hoài Sinh mới đến, con trai ông cụ Khương Quân sợ ông đòi về quê, mới miễn cưỡng đồng ý để ông cụ ở lại viện dưỡng lão. Cửu Lộ nhớ mang máng, anh ta nói hai nơi cách nhau khoảng tám ngàn dặm, quả thật không gần.
Cô nói: "Con trai ông sẽ không đồng ý đâu ạ, quá xa."
Khương Hoài Sinh hừ một tiếng: "Chân mọc trên người của ông, nó quản được chắc? Lại nói nó mà không đến đây, ông đi làm sao nó biết được?"
"Không được người nhà ký tên, chủ nhiệm Giang sẽ không đồng ý đâu ạ."
"Ông chạy trốn."
"......"
Cửu Lộ không biết nên nói gì cho phải.
Ngập ngừng: "Quê ông ở đâu ạ?"
Ánh mắt Khương Hoài Sinh nhìn về nơi xa xăm: "Quần đảo Nam Linh."
Giọng ông cụ lạc đi, trong đầu Lý Cửu Lộ trống rỗng vài giây, không khỏi nhìn về phía ông cụ.