Thứ Kình

Chương 60: Chương 60




 
Ánh mắt Trì Kiến tối sầm, đặt Trì Mộc Dương xuống, để bé tự đi lên cầu thang.
Bạn nhỏ lần đầu tiên được đứng ở chỗ cao nên còn khá lạ lẫm, vụng về bò lên trên, đứng ngoài cửa gọi bố.
Tất cả cửa sổ của đài quan sát đều được mở ra, một tiếng này của bé không nhỏ chút nào, hai người bên trong đều nghe thấy, không hẹn mà cùng quay đầu lại.
Trì Kiến còn dựa vào rào chắn, bấy giờ gương mặt lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ mà tươi cười, sải ba bước đi lên: “Lương Húc, cậu ở đây à?”
Trên mặt người sau còn chưa thu lại ý cười, có chút cứng đờ, theo bản năng quay lại, nhìn vào mắt Lý Cửu Lộ.
Cửu Lộ chú ý đến Trì Mộc Dương đầu tiên, tiếp xúc thời gian dài như vậy, tiểu gia hỏa đối với cô từ bài xích đến tiếp nhận, bây giờ còn có một chút thích.
Bé chạy tới dựa vào chân cô, híp mắt cười: “Dì Cửu Lộ, năm mới vui vẻ ạ!”
Cửu Lộ ôm Tiểu Mộc ngồi lên trên đùi, hôm nay bé mặc như một quý ông lịch thiệp, quần âu dài màu trắng, phía trên là áo sơmi ngắn tay, cổ áo còn thắt một cái nơ nhỏ, vạt áo sơ vin trong quần, nhìn qua rất thoải mái.
Cửu Lộ không nhịn được, hôn một cái lên mặt bé, lấy một cái hộp lớn từ bàn bên cạnh đưa tới trước mặt bé: “Tiểu Mộc, năm mới vui vẻ!”
Cô đã vắt hết óc để suy nghĩ xem nên mua quà gì, trong suy nghĩ có hạn của cô, trước hết là bao lì xì, nhưng sau khi chuẩn bị bao xong, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hụt hẫng, cảm giác như vậy quá khách khí.
Sau đó nghĩ đến việc mua truyện cổ tích hoặc quần áo mới, nhưng cái này lại quá mức bình thường, trẻ con chưa chắc sẽ thích.
Cô nghĩ quà tặng phải đặc biệt một chút mới có thể lấy lòng bé, vì thế nhớ ra món đồ chơi mà bé chơi rất say mê ngày hôm đó.
Cửu Lộ không biết tên cụ thể của người máy, dứt khoát đi đến cửa hàng đồ chơi, căn cứ vào bộ dáng trong trí nhớ, mua được món đồ này.
Hộp quà cao đến nửa người Tiểu Mộc, trong chốc lát đôi mắt bé sáng lên: “Oa! Người máy chiến cảnh!”
“Thích không con?”
Tiểu Mộc hoan hô: “Con rất thích ạ!”
Không có gì sánh bằng được nhìn thấy gương mặt tươi cười của con, điều này giúp người làm bố mẹ vô cùng thỏa mãn, Cửu Lộ nhấp môi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Trì Kiến.

Trì Kiến dựa vào khung cửa, ánh mắt cũng khóa chặt trên người hai mẹ con bọn họ.
Tiểu Mộc ôm hộp quà to trượt xuống chân cô: “Bố ơi, bố có thấy không? Cái này có thể điều khiển từ xa nhé! So với cái của con còn to hơn rất nhiều rất nhiều đấy!”
Anh cười khẽ, rũ mắt nói: “Con không thơm cảm ơn dì Cửu Lộ à?”
Lúc này Tiểu Mộc mới nhớ ra, đặt hộp quà xuống, nhảy nhót chạy đến, hôn một cái rất to lên mặt Cửu Lộ.
Người ngoài nhìn thấy, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, Lương Húc có vẻ làm người thừa.
Anh ấy hắng hắng giọng: “Anh mang đồ ăn đến à?”
“Ừ.” Trì Kiến nhớ ra trên tay con xách cơm hộp: “Tôi cứ nghĩ chỉ có mình cô ấy, nên chỉ mang theo phần của một người.”
“Không sao đâu, tôi cũng mang cơm tối đến cho Lộ Lộ.”
Anh ấy vừa nói câu này ra khỏi miệng, ba người lớn trong phòng đều có chút sửng sốt.

Không khí có chút khẩn trương, ánh mắt Trì Kiến càng thêm sâu không lường được, khóe môi nhếch lên: “Khéo thật đấy, vậy thì hai người cùng nhau ăn đi.”
Anh lấy túi thực phẩm đi, đơn giản quét mắt qua đồ đặt trên bàn, quả thật có vài hộp cơm và món ăn.

Anh không có ý đi về, cầm biểu đồ bên cạnh, dựa vào tường, tùy tiện lật xem.
Lương Húc nhìn anh chướng mắt, nhưng Cửu Lộ không hé răng, cũng không tiện mở miệng nói gì đó, trong phòng chỉ còn tiếng nói cười của trẻ con.
Không lâu sau, Trì Mộc Dương lôi kéo Cửu Lộ đến bãi cát phía dưới chơi.
Cửu Lộ có chút khó xử: “Dì đang làm việc, bây giờ không thể đi được.”
Trì Kiến giương mắt: “Đi thôi, cũng đâu có xa.”
Cửu Lộ nói: “Nhưng ở đây yêu cầu giữ liên lạc các nơi thông qua bộ đàm vô tuyến, chẳng may xuất hiện tình huống nào đó, đối phương sẽ gọi điện thoại……”
“Để anh.”
“Tớ ở lại đây.”
Trì Kiến và Lương Húc gần như đồng thời mở miệng.
Bọn họ liếc nhau, ánh mắt Trì Kiến nhìn sang phía Cửu Lộ: “Chỉ là nhận điện thoại thôi mà.”
Trì Mộc Dương lại kéo cô, Cửu Lộ đành phải hướng dẫn đơn giản cách dùng những thiết bị kia, sau đó theo bé ra bãi cát.
Sau khi hai người đi, căn phòng yên tĩnh trong nháy mắt, Trì Kiến thẳng người đi ra chỗ rào chắn bên ngoài, từ vị trí này có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng hai mẹ con họ, một lớn một nhỏ người trốn người đuổi, vô cùng vui vẻ.
Trong mắt Trì Kiến sáng rọi, so với ánh trăng còn ấm áp dịu dàng hơn, không nhịn được nhếch môi.
Không lâu sau Lương Húc cũng đi ra, hai người chống lên rào chắn, ánh mắt đều nhìn về một hướng.
Trì Kiến móc hộp thuốc ra: “Làm một điếu không?”
“Tôi không hút, cảm ơn.”
Trì Kiến thu tay về, cắn một điếu thuốc, móc bật lửa ra châm.
“Tôi chuẩn bị theo đuổi Lộ Lộ.” Lương Húc nói.
Động tác Trì Kiến dừng lại, nghe anh ấy gọi cô như vậy, rất rất bực bội: “Mấy năm qua, không phải cậu đều theo đuổi cô ấy sao?”
“Lần này sẽ càng quyết tâm hơn.”
Trì Kiến cười khẽ, không hé răng.
Lương Húc nói: “Thời gian hai người tách ra không ngắn, trước đây tổn thương lẫn nhau cũng rất sâu, tôi không biết bây giờ anh tìm đến có mục đích gì, nhưng tất cả mọi người đã là người trưởng thành, hiểu được gương vỡ khó lành, nên anh đừng dây dưa với cô ấy nữa.”
Anh phun ra một ngụm khói: “Quyền quyết định không nằm ở chỗ cậu.”
“Có nằm ở chỗ tôi hay không, kết quả vẫn giống nhau thôi.”
Tay phải Trì Kiến kẹp điếu thuốc, nâng cổ tay lên, nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay: “Lời này cậu phải nói cho bản thân nghe.” Anh bình tĩnh nói: “Lương Húc, cậu thích điểm gì ở Lộ Lộ?”

Lương Húc nhất thời không trả lời được.
Trì Kiến nhìn người phụ nữ bên dưới, thong thả nói: “Không có được sẽ mãi là ánh trăng sáng trong lòng, dần dần biến thành chấp niệm.

Có lẽ có một ngày cô ấy sẽ đồng ý ở bên cậu, ngược lại cậu không còn thích như vậy nữa, cậu sẽ phát hiện con người cô ấy thật tẻ nhạt, có chút cố chấp, có chút cứng đầu, hành xử khác người, diện mạo bình thường, dáng người tàm tạm.” Anh cười cười: “Không giống nhau là tốt.”
Lương Húc trầm mặt không nói chuyện.
Trì Kiến liếc anh ấy một cái: “Biết lần gặp mặt tiếp theo sẽ có vấn đề gì không?” Cậu muốn chấp nhận khuyết điểm của cô ấy, hơn nữa đồng ý đặt tình cảm vào đứa con riêng của cô ấy, đương nhiên, các người cũng có con của mình, nhưng trọng lượng trong lòng cô ấy, chắc hẳn cậu đã rất rõ ràng.

Đừng nói với tôi cậu không ngại, kiểu gì trong lòng vẫn có chút phân biệt, sau này sẽ luôn nghi ngờ và khắc khẩu, trừ khi cậu đủ rộng lượng.” Anh tạm dừng, lại nhìn anh ấy: “Nhưng chúng ta đều là đàn ông, nếu cậu nói có thể làm được, chỉ là lời nói dối mà thôi.”
“Anh nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ cô ấy từng sinh con, nên không có quyền lựa chọn lần nữa?”
Trì Kiến gật gật đầu: “Đơn giản mà nói, hẳn là không có.”
“Anh như vậy không khỏi quá ích kỷ rồi, đối với cô ấy căn bản không công bằng.”
Trì Kiến thong thả hút một ngụm thuốc, ánh mắt sâu thẳm: “Đi đến một bước này, đừng có nghĩ đến công bằng.” Thậm chí bao gồm chính anh, cũng vậy mà thôi.
Lương Húc nắm chặt tay thành quyền, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: “Tình huống mà anh lo lắng sẽ không xuất hiện, đừng quên, tôi quen biết cô ấy còn lâu hơn so với thời gian hai người quen nhau.”
“Lâu cũng vô dụng, quan trọng là đã bỏ lỡ thời cơ ở bên nhau.” Trì Kiến ngừng lại một chút: “Đổi cách nói khác, mấy năm nay tôi với cô ấy có yêu có hận, tình cảm phức tạp giống như một sợi dây rối, muốn cởi ra, quá khó khăn.

Chúng tôi từng nhìn thấy dáng vẻ đẹp đẽ nhất của nhau, cũng có thể tiếp nhận vẻ mặt xấu xí nhất của đối phương, thế nên cô ấy có là ánh trăng sáng hay quỷ hút máu cùng không sao cả.

Tôi từng thử ở bên một người phụ nữ khác, phát hiện căn bản không thể thực hiện được, mà cô ấy vẫn luôn độc thân, thật ra đôi khi đó chính là số phận, không tin không được.”
Lương Húc cắn chặt môi, Trì Kiến bổ sung: “Huống chi còn có sự tồn tại của Trì Mộc Dương.”
“Đừng lấy trẻ con ra nói chuyện này, tôi sẽ không từ bỏ.”
Trì Kiến không đáp trả, lời cần nói đã nói xong, thả tay dập điếu thuốc: “Tùy cậu thôi.” Anh ngồi dậy: “Cậu nghe điện thoại đi, tôi xuống dưới nhìn xem sao.”
Đôi chân dài của anh bước xuống bậc thang.
Lúc này Lương Húc mới phản ứng lại: “Này ——”
Anh ấy bước nhanh hai bước, lại quay đầu nhìn, bất đắc dĩ dừng lại, trơ mắt nhìn Trì Kiến đi tìm các cô, không khỏi thầm mắng.
Một mình Trì Kiến đi ra bãi cát, không còn dáng vẻ bình thản khi nãy, ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ cách đó không xa, cô lấy điện thoại chụp cho Tiểu Mộc vài kiểu ảnh, tiếng cười xen lẫn tiếng sóng truyền đến.
Anh nắm chặt tay, thật muốn nghiêm túc trừng phạt cô.

Cửu Lộ nghiêng đầu: “Sao anh lại ra đây?”
Trì Kiến ngồi xuống bên cạnh, cách khoảng nửa mét: “Không ra thì làm gì? Ngắm mặt cậu ta à?”
Cửu Lộ nghe giọng điệu anh không được ổn, nhìn ra đằng say, có chút không yên tâm: “Vậy anh chơi với Tiểu Mộc đi, tôi đi về trước.”
Cô vừa mới nhấc mông lên, bị anh kéo ngã ngồi trở về: “Em cứ đi thử xem?”
“Anh ấy……”
“Cậu ta không nhận được điện thoại hay là tai không tốt hả?” Giọng anh vô cùng chua, thấy cô không mở miệng thì thu lại cảm xúc: “Ngồi đây một lát đi, Tết nhất làm gì có chuyện gì được.”
Đằng trước Tiểu Mộc chơi vô cùng vui vẻ, áo sơmi và quần âu được Lý Cửu Lộ cởi ra đặt bên cạnh, bây giờ trên người bé chỉ mặc một cái quần nhỏ.
Bé chôn chân Cửu Lộ xuống cát, nghịch ngợm nói: “Chân của dì Cửu Lộ biến mất rồi.”
Trì Kiến theo tay bé rũ mắt, dưới ánh trăng thanh tĩnh, đầu gối cô chụm vào nahu, chỉ lộ ra một phần bắp chân thẳng tắp, trong đêm tối, phảng phất tản ra ánh sáng trắng.
Anh bỗng nhiên căng thẳng, nhìn sang nơi khác, không quá vài giây lại trở về vị trí cũ.
Tiểu Mộc đón anh: “Bố ơi, bố cũng làm thế đi.”
“…… Làm gì cơ?”
Trì Mộc Dương tự mình ôm lấy chân anh, thở hổn hển tháo giày và tất trên chân anh ra, cắm vào hố cát.
Không biết đứa nhỏ chơi trò này thì có gì vui, nhưng Cửu Lộ lại cảm nhận được rõ ràng độ ấm của bàn chân anh, đặt trên mu bàn chân cô, mang theo sức lực mạnh mẽ.

Cô giương mắt, ánh mắt hai người không tự giác chạm vào nhau, cô không dám đối diện lâu với anh, theo bản năng tránh đi.
Tiểu Mộc còn đang gắng sức đắp cát lên trên, rất nhanh, trên chân hai người xuất hiện một ngọn núi nhỏ.
Trì Kiến bỗng nhiên dịch chân, cô liền cảm thấy hạt cát mềm mịn theo kẽ hở chảy xuống chân mình, mát lạnh như dòng nước.
Cô cố tình dịch ra ngoài xoa xoa, vừa nhấc chân đã bị anh khống chế, nhẹ nhàng cọ xát.
“Hạt cát hơi lạnh nhỉ.” Anh cười khẽ.
Cửu Lộ: “Vâng.”
“Thật ra chân em rất ấm áp.” Trì Kiến giơ ngón chân lên, cọ vào mu bàn chân cô.
Chỗ da bị cọ sát của Cửu Lộ rất ngứa, giống như bị rất nhiều kiến bò lên gặm cắn.

Cô cắn môi, nhẹ liếc anh.
Vẻ mặt Trì Kiến rất bình tĩnh, nhìn Tiểu Mộc: “Con trai, con cũng bỏ vào đây đi.”
Trì Mộc Dương ngồi đối diện bọn họ, sung sướng giơ chân ra trước cọ cọ, hai bàn chân mũm mĩm như con sâu cũng chui vào.
Trì Kiến đặt trên bé lên trên mình.
Trọng lượng và độ ấm của hai người kia đều đặt lên người cô, trong nháy mắt, Cửu Lộ ê ẩm, như được tình yêu cả thế giới vây quanh.
Con phố vui chơi phía sau đột nhiên truyền đến tiếng reo hò, năm mới đã đến gần, mọi người bắt đầu đếm ngược.
Thành phố Nam Châu bắn pháo hoa, lộng lẫy nở rộ, thắp sáng giữa không trung.
Tầm mắt bọn họ cùng nhìn về một hướng, lẳng lặng chờ đợi năm mới đến, không cần nói bất cứ lời gì, cũng cảm thấy giờ phút này thật tốt đẹp.
Trì Mộc Dương xem đến ngây người, miệng nhỏ khẽ nhếch, trong mắt chỉ có hình ảnh pháo hoa nở rộ.

Cửu Lộ ôm chầm lấy bé, ghì thật chặt vào trong nực: “Năm mới vui vẻ…… Con trai.”
Câu nói rất nhanh bị tiếng pháo trúc át đi, nhưng cô đã rất thỏa mãn, cứng ngắc mà cẩn thận lặp đi lặp lại hai chữ này.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Trì Kiến, môi anh mấp máy, nói gì đó mà cô không nghe rõ.
Sau đó không lâu, Trì Mộc Dương rốt cuộc chơi đến mệt mỏi, ba người quay lại đài quan sát.
Vì đang đón Tết âm lịch nên tình hình khá đặc biệt, tiếp đến Kane tới thay ca.
Cửu Lộ có lỗi với Lương Húc, bởi vậy khi anh ấy mời cô ra ngoài ăn cơm, cô không từ chối.
Ngoại trừ tình cảm nào đó, hai người đã quen biết nhau mười năm, tính ra cũng là bạn bè lâu năm.
Lương Húc có thể tiến có thể lùi, sau khi cô từ chối, sẽ tự động trở về vị trí bạn bè, thái độ này của anh ấy, khiến Cửu Lộ không xử lý dứt khoát được.
“Đúng lúc tớ cũng có việc cần nói với cậu.” Cửu Lộ hạ quyết tâm: “Khi nào đi?”
Lương Húc nói: “Chiều ngày 15 tháng một cậu có đi được không?”
“Được.”
Hai người hẹn xong thời gian, Cửu Lộ quay đầu, Trì Kiến liếc cô một cái, không nói gì, ôm Tiểu Mộc đi trước.
Cửu Lộ về đến nhà, phòng khách không bật đèn, TV đang chiếu chương trình đón giao thừa, tiếng chỉnh ở mức nhỏ nhất.
Giang Mạn chưa ngủ, nhìn TV chằm chằm, ánh mắt đăm đăm, màn hình hắt lên khuôn mặt mà từng mảng màu loang lổ.
Bước chân Cửu Lộ chần chừ, ngập ngừng một lát, rốt cuộc nâng bước đi vào phòng.
“Lộ Lộ trở về rồi hả con?” Giang Mạn đã nhìn thấy cô.
Cô dừng ở cửa: “Vâng.”
“Con ăn cơm chưa?” Giang Mạn đặt gối dựa xuống, chống đầu gối đứng lên: “Mẹ đã gói sủi cảo rồi, là nhân ba thịt mà con thích nhất, mẹ nấu sủi cảo cho con nhé.”
Cửu Lộ xoay người: “Con ăn rồi ạ.”
Giang Mạn cứng lại một chút, cong môi cười cười, “Ăn xong rồi à, vậy mẹ múc cho con bát chè đậu đỏ nhé.”
“Thật sự không cần đâu ạ, con hơi mệt, con đi nghỉ trước đây ạ.”
“Ừ, được.” Giang Mạn đứng ở tại chỗ không cử động, vô thức kéo vạt áo: “Nhớ tắm rửa trước rồi hẵng đi ngủ, con mau đi đi.”
“Vâng.”
Cửu Lộ xoay người, bàn tay đặt lên khóa cửa, nhưng rất lâu vẫn không đẩy ra.
Tiếng TV rất nhỏ, phát ra một ca khúc vui vẻ, trở thành tiếng động duy nhất trong căn phòng.
“Năm mới vui vẻ.” Cửu Lộ rũ mắt, ánh mắt không biết đã lạc đi đâu: “…… Mẹ.”
Cô nói xong đẩy cửa đi vào, thật lâu sau đó, phía sau truyền đến tiếng Giang Mạn, thấp đến mức hòa vào tiếng hát.
“Năm mới vui vẻ, Lộ Lộ.”
Hết chương 60
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.