Thứ Kình

Chương 61: Chương 61




Lý Cửu Lộ và Giang Mạn không có người thân ở Nam Châu, không phải đi chúc Tết, cả tháng giêng trôi qua nhạt nhẽo vô cùng.
Cửu Lộ cơ bản chỉ đến đội cứu hộ và chỗ Trì Kiến, còn Giang Mạn trừ chùa Đại Bi thì không đi đâu khác.
Hôm nay là ngày mười lăm tháng giêng, Cửu Lộ được nghỉ, nên nằm lười trên giường một lúc mới dậy.
Giang Mạn ở nhà, nhân lúc cô mặt trong lúc thì chạy đi chuẩn bị bữa sáng, đến khi Cửu Lộ đi ra, trên bàn cơm đã bày hai cốc sữa bò, hai miếng bánh mỳ ốp trứng và thịt chân giò hun khói.
Cô dựa vào khung cửa phòng vệ sinh đứng một lát, treo khăn lông lên giá, cuối cùng đi ra bàn ăn.
Dường như trong mấy tháng nay, đây là lần đầu tiên hai mẹ con ăn cơm cùng nhau, hai người đều có vẻ không được tự nhiên.
Trong phòng rất yên tĩnh, không phát ra tiếng động gì.
Giang Mạn ngẩng đầu liếc Lý Cửu Lộ một cái: “Hôm nay con có rảnh không Lộ Lộ, cùng mẹ đến nội thành Nam Châu dạo phố một lúc được không?”
Cửu Lộ cắn bánh mì nướng: “Con có hẹn với bạn rồi ạ.”
“Vậy à.” Giang Mạn cười cười, lại hỏi: “Lần trước mẹ có nói với con, dì Hoàng giới thiệu một người luật sư, con có hứng thú gặp một lần hay không?”
Lần này bà không ra lệnh cô thực hiện, mà dùng mắt quan sát, trong giọng nói mang theo dò hỏi và thương lượng.
Cửu Lộ không phản ứng nhiều, chỉ lắc lắc đầu.
Giang Mạn cười cười: “Vậy được, sau này thấy hợp thì nói tiếp nhé.”
Hai người yên lặng ăn bữa sáng, không lâu sau, Giang Mạn lại tìm đề tài: “Bạn có hẹn với con là bạn nào thế? Mẹ có biết không?”
Cửu Lộ nói thẳng: “Lương Húc ạ, bạn học cấp ba.”
Giang Mạn có chút ấn tượng với tên này, nhịn xuống ý nghĩ tiếp tục tìm hiểu, ngược lại hỏi: “Vậy đứa bé……”
Cửu Lộ vừa mới đặt salad lên miệng, dừng lại, giương mắt nhìn bà.
“Vậy đứa bé kia chắc con thường xuyên đến thăm nó nhỉ?” Đây là lần đầu tiên Giang Mạn chủ động hỏi thăm về Trì Mộc Dương.
“Vâng.”
“…… Thằng bé có khỏe không?”
“Khá tốt ạ.”
Giang Mạn âm thầm suy nghĩ vài giây, nâng mắt lên, cuối cùng cũng hỏi ra khỏi miệng: “Con có ảnh thằng bé không, cho mẹ xem với?”
“…… Không có ạ.” Cửu Lộ đặt cốc sữa bò xuống, rút tờ khăn giấy ra lau miệng: “Mẹ cứ ăn từ từ nhé, con có hẹn với bạn đi ăn rồi.”
Cô ra khỏi bàn ăn, chuẩn bị xong trang bị cần thiết rồi đi ra chỗ hẹn với Kane.
Hôm nay ánh mặt trời rất chói chang, gió nhẹ, không sóng, tầm nhìn dưới nước so với ngày thường thì cao hơn rất nhiều.
Ở một phương diện nào đó, Kane là một thầy giáo tốt, từ nhỏ anh ấy đã tập bơi, quê nhà là một làng chài nhỏ của Philippines, nơi đó người dân vẫn luôn giữ gìn truyền thống cổ xưa, lấy việc săn bắt cá dưới đáy biển mà sống, nên lặn xuống nước là kỹ năng cơ bản nhất, không hiếm lạ gì.
Sau đó anh ấy đến đến Phần Lan, trở thành một vận động viên lặn tự do chuyên nghiệp.

Kane truyền đạt lại cho cô một vài kỹ xảo thực dụng và kinh nhiệm, Cửu Lộ không tính là trời sinh thông minh, thậm chí có chút ngốc, thật ra điểm này hoàn toàn trái ngược với bố cô.
Hôm nay đã đột phá cực hạn, Kane đưa cô lặn xuống độ sâu bốn mươi mét.
Đây là một thế giới hoàn toàn khác, tối tăm, không trọng lực, không tiếng động, yên tĩnh đến mức dường như chỉ còn mình ta cô độc.

Mỗi khi cô lặn xuống sâu hơn một mét, đều cảm thấy khoảng cách của mình với bố lại gần thêm một phân.
Sau khi lên bờ, màng nhĩ và phổi có chút khó chịu.

Bộ môn lặn tự do là môn vận động thể thao cực hạn đứng thứ hai thế giới, có rất nhiều nguy hiểm, trong đó bao gồm bệnh tăng áp và tổn thương màng nhĩ.
Cô ngồi trên boong tàu nghỉ ngơi một lát, cảm giác khó chịu mới giảm đi chút ít.
Lát nữa Kane phải về đội, cô nhìn đồng hồ, về nhà thay quần áo, chuẩn bị đến Nam Châu tìm Lương Húc.
Cửu Lộ gặp được hai bố con Trì Kiến ở bến tàu, từ xa đã nghe thấy tiếng gọi non nớt.
Cô vừa mới quay người lại, vật nhỏ mềm mại chạy lại đây, ôm chặt đùi cô.
Tiểu Mộc ngẩng đầu đón mặt trời, mắt híp thành một đường cong, vui vẻ nói: “Dì Cửu Lộ, con nhìn thấy dì còn trước cả bố đấy!”
“Thế à, con thật là lợi hại.” Cửu Lộ xoa mặt bé, ngẩng đầu nhìn Trì Kiến: “Hai người đang đi đâu thế?”
“Sửa camera.” Trong tay Trì Kiến xách theo túi vải màu đen, “Đúng lúc gặp được em, giờ anh có việc quan trọng phải đi làm, phiền em trông con trai giúp anh một lúc nhé.”
Trì Mộc Dương nghịch làn váy của cô, Cửu Lộ khẽ nói: “Nhưng tôi có hẹn với Lương Húc rồi, chúng tôi có hẹn ăn cơm.”
Trì Kiến rũ mắt, đánh giá trang phục trên người cô.

Váy dài màu trắng, kiểu dáng ôm sát, bên dưới nhấn thêm lớp bèo lá sen, chân đi giày xăng-̣đan.
Anh gãi cằm: “Em mang theo Tiểu Mộc đi đi.”
Cửu Lộ: “……”
“Bất cứ ngày nào khác tôi cũng có thể đi được, nhưng hôm nay tôi đã có hẹn rồi.” Cô thương lượng: “Lát nữa anh đi đâu? Không thể mang Tiểu Mộc theo à?”
Trì Kiến nói: “Anh cũng đi hẹn hò, không tiện.”
Cửu Lộ nhìn ra anh đang cố ý làm khó dễ, thản nhiên nói: “Nếu anh không gặp được tôi thì sao? Thế thì anh phải làm sao hả?”
Trì Kiến nhướn mày, “Con trai.” Anh gọi một tiếng: “Con lại đây, dì Cửu Lộ nói dì ấy không tiện……”
Lý Cửu Lộ nhanh chóng tiến lên, dưới tình thế cấp bách, che lại miệng anh.
Nửa câu sau đã bị ngăn lại trong lòng bàn tay cô, Trì Kiến híp mắt mỉm cười, nắm tay cô, nhất thời không buông ra.
Trì Mộc Dương bị kẹp giữa hai người lớn, giống một chú nấm lùn ngây thơ, ngẩng đầu lên hỏi: “Bố ơi, vừa rồi bố nói gì thế ạ?”

Cửu Lộ rút tay về.
Trì Kiến nhìn Cửu Lộ, cười khẽ: “Không có gì.” Lại rũ mắt, sờ sờ đầu của bé: “Con với dì Cửu Lộ của con đi chơi đi, không được gây sự đâu nhé.”
Trì Mộc Dương rất nghe lời, ngoan ngoãn nói: “Hẹn tối gặp lại bố ạ.”
“Tối gặp lại nhé.”
Trì Kiến xoay người bước đi, chưa đến mười giây, không nhịn được quay đầu lại.

Lý Cửu Lộ và Tiểu Mộc đã đi về hướng ngược lại, không biết tiểu gia hỏa nói gì đó, nhảy nhót tung tăng, cười khanh khách, người phụ nữ nghiêng đầu lắng nghe, bên miệng mang theo ý cười, thấp thoáng lộ ra hàm răng trắng tinh.
Ánh mắt anh nhìn từ bé sang lớn, cuối cùng dừng trên làn váy bao lấy cái mông tròn no đủ của cô, ánh mắt thâm trầm, khẽ cười một cái.
Cửu Lộ đau đầu gọi điện thoại cho Lương Húc, giải thích với anh ấy, hẹn sang một buổi khác.

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng cô tự nhiên trở nên vui sướng, đây là khoảng thời gian hiếm hoi hai mẹ con được ở riêng với nhau, nếu là trước kia, có lẽ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cô đưa Trì Mộc Dương đến công viên hải dương, chỗ này là nơi tụ tập của các bạn nhỏ, tuy đang trong Tết âm lịch, nhưng vẫn kín chỗ.

Các cô vào nhìn chim cánh cụt trước, sư tử biển, báo biển và gấu bắc cực, hai tay Tiểu Mộc chống thủy tinh, mắt to tròn tò mò quan sát sinh vật biển.
Cửu Lộ vội vàng chụp ảnh cho bé, cảm thấy tiểu gia hỏa ở góc độ nào cũng đẹp, bức ảnh nào cũng hài lòng.
Theo đám đông đi vào bên trong, bên tay trái là một tấm kính rất lớn, Cửu Lộ không nhịn được nghỉ chân, nhìn sinh vật khổng lồ bơi lội bên trong, đột nhiên thất thần.
Da lông bọn chúng đen bóng, thân hình to lớn, động tác linh hoạt.
Cô nhớ tới đã từng có người nói với cô —
Cá voi xanh rất thần bí, một mình lẻ loi, tuy cơ thể khổng lồ, nhưng lại dịu ngoan, giống như cô vậy, làm anh rất muốn đến tìm hiểu.
Anh nói, một ngày nào đó sẽ đưa cô đi xem cá voi xanh thật sự, ở bắc Thái Bình Dương.
Anh còn nói, gặp được cá voi xanh rất hiếm, với anh mà nói, cô cũng như thế.
Những lời này hoá ra vẫn luôn còn nguyên, vẫn lưu lại trong đầu, trước nay chưa từng quên.
Tình cảm thời niên thiếu thuần túy như vậy, lời hứa mông lung dũng cảm lại chân thành tha thiết, dường như chỉ cần đối phương gật đầu, là có thể cùng anh lưu lạc chân trời góc biển.
“Dì Cửu Lộ ơi?” Tiểu Mộc lắc tay cô tay.
Cửu Lộ tỉnh táo lại: “Ơi con?”
“Con này có phải cá voi không ạ?”

Cô ngồi xổm xuống hỏi: “Tiểu Mộc biết à?”
“Bố nói cho con biết đấy ạ.” Bé dựa vào trong ngực Cửu Lộ, giơ tay ra chỉ: “Trước kia bố thường xuyên đưa con đến công viên hải dương, lần nào đến đều nhìn cá voi, nhìn mãi nhìn mãi, đứng yên không đi, giống hệt dáng vẻ vừa rồi của dì.”
Trái tim Cửu Lộ khẽ run: “Bố con thường xuyên đến đây à?”
Tiểu Mộc gật đầu.
“…… Bố con còn nói gì không?”
Trì Mộc Dương nghĩ nghĩ, cười híp mắt: “Có một lần bố nói, bên trong chính là mẹ của con, con nói ôi xấu quá đi xấu quá đi, đây không phải mẹ của con.” Tiểu Mộc khoa chân múa tay, lắc đầu liên tục, học bộ dáng lúc đó của mình: “Ban đầu bố rất không vui, sau lại cười, cười ha ha ha ha như vậy nè.”
Tiểu gia hỏa nói chuyện lộn xộn, lại bắt chước vẻ mặt cười to của Trì Kiến.

Trong mắt Cửu Lộ ẩm ướt, cuối cùng gượng gạo cong khóe môi, vội vàng hít hít mũi.
Trong lòng Cửu Lộ đột nhiên xông lên một suy nghĩ — phải chăng cô nên tranh thủ với anh một lần nữa nhỉ?
Tiểu Mộc chơi chán rồi, chun mũi: “Nhưng con không thích cá voi, con muốn xem rùa biển.”
Cửu Lộ vuốt mặt con trai, xua đi chua xót dưới đáy lòng, miệng khẽ cười: “Được, chúng ta cùng đi tìm rùa biển nào.” Cô cưng chiều nói.
Sau đó hai người lên tầng hai nhìn rùa biển và cá vàng, đến lúc đi ra, lại đi qua quầy bán đồ lưu niệm, Cửu Lộ mua cho bé một con cá heo biển bằng bông và hai chú rùa đen nhỏ đang sống.
Trì Mộc Dương thắng lợi trở về, đặt chúng nó trong tay, đi đường rất cẩn thận.
Giờ đã là bốn giờ chiều, sắc trời hơi tối.
Công viên hải dương khá gần bến tàu, Cửu Lộ nắm tay bé, đi chậm rãi.
Trên đường đi qua nhà hàng KFC lần trước, Trì Mộc Dương dướn cổ nhìn nhìn vào bên trong, lại ngẩng đầu nhìn Cửu Lộ, không dám nói ra, thẹn thùng cười cười.
Cửu Lộ bỗng nhiên nhớ ra Trì Kiến từng nói gì, nắm lấy tay bé: “Tiểu Mộc có đói bụng không?”
Trì Mộc Dương vẫn cười.
Cửu Lộ đề nghị: “Nếu không chúng ta đi ăn KFC nhé?”
Đôi mắt bé rõ ràng sáng lên, vài giây sau, lại khó xử: “Nhưng bố không cho con ăn đâu.”
“Bố con không ở đây mà!”
Tiểu Mộc Dương hỏi: “Vậy dì sẽ không mách bố con chứ?”
“Đương nhiên là không.” Cửu Lộ ngồi xổm xuống, cong ngón út: “Chúng ta cũng giữ bí mật nhé.”
Trì Mộc Dương hoan hô, ôm cổ Cửu Lộ, thơm một cái thật kêu lên má cô.
Thật ra trẻ con rất dễ thỏa mãn, có đôi khi chỉ vì được ăn một món khoai tây chiên yêu thích mà không được ăn thường xuyên, sẽ vui vẻ nhảy nhót cả ngày.
Đồng thời tình hữu nghị của hai người cũng dễ dàng thành lập, rất tin tưởng và sẵn sàng chia sẻ.
Cửu Lộ sợ bé ăn nhiều không tốt, khoai tây chiên, gà rán và hamburger, mỗi món chia cho bé một ít.
Khi hộp giấy còn thừa lại miếng khoai tây chiên cuối cùng, Tiểu Mộc nhìn nhìn, nhịn đau từ bỏ thứ mình yêu thích mà đưa đến bên miệng Cửu Lộ bên: “A ~, dì ăn đi.”
“Tiểu Mộc ăn đi.”
Trì Mộc Dương lại đưa ra trước.
Cửu Lộ nhìn bé, cắn một miếng nhỏ: “Còn lại Tiểu Mộc ăn hết nhé.”

Trì Mộc Dương không bỏ được, cắn xong lại nhìn sang phía cô.
Hai người con đưa dì đẩy, chia sẻ một miếng khoai tây chiên, trên mặt như lau mật, đều vui vẻ cười rộ lên.
Sau đó Cửu Lộ đưa Tiểu Mộc vào phòng vệ sinh rửa tay, đến khi ra cửa, bên ngoài đã bắt đầu có mưa phùn.
Các cô trú dưới mài hiên của hàng đối diện, sau lưng là cửa hàng bánh ngọt, tiểu gia hỏa nhìn chằm chằm bánh kem trong tủ kính, liếm liếm môi.
“Con muốn ăn nữa không?”
Tiểu Mộc gật đầu.
Cửu Lộ phát hiện mình không thể từ chối bé, đành phải mua thêm một miếng bánh nhỏ, cầm cho bé, dùng cái thìa nhỏ múc cho bé ăn.
Trì Mộc Dương ăn ngọt đến mức đôi mắt nheo lại, thổ lộ: “Dì Cửu Lộ, con bắt đầu thích dì rồi đấy.”
Cửu Lộ cố ý bĩu môi: “Muộn thế cơ à!”
Tiểu Mộc có vẻ cực kỳ thẹn thùng, ngượng ngùng xoắn xít nói: “Trước kia là bố con thích dì, bây giờ là con thích dì mà.”
Cửu Lộ cười rộ lên: “Thật thế à?”
“Thật ạ!”
“Vậy con thích dì nhiều như thế nào?”
“Rất thích rất thích rất rất thích ạ……” Tiểu Mộc khoa trương cười to, mở cánh tay ra: “Thích nhiều như vậy nè.”
Tiếng cười của bé có thể lan ra cả thế giới, hạt mưa rơi xuống, nở những đóa hoa nhỏ trên mặt đất.
Cửu Lộ cảm giác hốc mắt hơi ướt, lấy đầu ngón tay chấm một miếng bơ, bôi lên mũi bé: “Con thật là nghịch ngợm.”
Tiểu Mộc học theo cô, cũng lấy bơ bôi lên chóp mũi cô: “Dì Cửu Lộ thật là nghịch ngợm.”
Bé cười hì hì.
Khóe mắt Cửu Lộ chứa nước mắt, cũng cười.
Mùi bơ từ cửa hàng bánh ngọt bay ra, nước mưa rơi xuống mái hiên tạo tiết tấu vui nhộn, mặt trời chưa lăn, chân trời hiện lên cầu vồng sặc sỡ.
Tất cả đã thay đổi, đáy lòng cô toát ra cảm xúc hạnh phúc ngập tràn.
Mưa ngừng rơi, Cửu Lộ đưa Trì Mộc Dương chạy ra bến tàu.
Con đường đến đảo Nham Sùng không xa, mới ngắn ngủn vài phút, mưa lại rơi trở lại, càng ngày càng to.
Hai người khó khăn né dưới mái hiên phòng bán vé, khi đang nôn nóng, lại thấy một người đi ra từ trong đám đông, che ô đến gần.
Anh mặc quần áo ở nhà, bước đi rất lớn.
Ngày mưa làm mọi vật trước mắt anh trở nên mờ mịt, nhưng bóng người anh lại càng ngày càng rõ ràng.
Rốt cuộc Trì Mộc Dương cũng nhận ra, sung sướng hét lớn: “Bố ơi!”
Hết chương 61
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.