Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 53: Chương 53




Đạo trưởng Dương Minh nhìn nội dung trên sách với vẻ mặt khiếp sợ: “Là Thiên Nhất Phái này sao?”“Không thể nào.” Tần Mặc gãi gãi đầu: “Không phải nói Thiên Nhất Phái này đã chặt đứt truyền thừa từ 700 năm trước rồi sao?”“Nói cũng đúng, truyền thừa này không thể so với những thứ khác được, nếu bị chặt đứt sẽ rất khó nối lại.

Nếu không phải như thế thì đạo phái chúng ta và Huyền Môn cũng không đến mức xuống dốc như vậy.” Đạo trưởng Minh Dương thở dài: “Mặc kệ nói như thế nào thì Hàn Hướng Nhu này có lẽ thật sự có thiên phú ở phương diện bùa chú, về sau cô ấy gặp phải chuyện gì cần hỗ trợ thì con kịp thời giúp đỡ một chút; Huyền Môn có hoạt động gì thì con cũng gọi cô ấy, đều là con cháu Huyền Môn thì cần giúp đỡ nhau mới phải.”Tần Mặc vội vàng đồng ý.Sau khi Trần Kiến Thành xuống núi, ông trực tiếp đưa con gái trở về công ty, cũng gọi điện thoại bảo người vợ Lý Phượng Quyên của mình tới công ty.


Tuy Trần Kiến Thành rất hiếu thuận với cha già nhưng bàn về khôn khéo thì tất cả mọi người nhà họ Trần không ai bằng ông.

Nếu ngay cả Lisa cũng đoán được thân thích nào đó của mình động tay chân thì đương nhiên là Trần Kiến Thành cũng nghĩ đến.

Ông mang vợ và con mình đến ngay cạnh mình, trước khi giải quyết chuyện này cần đảm bảo người nhà của mình không thể xảy ra chuyện.Lisa cũng không nói với cha Hàn Hướng Nhu là thư ký của Cố Bách Nhiên, cô lo lắng sau khi cha biết thân phận của Hàn Hướng Nhu sẽ mượn cơ hội chế tạo một loạt thời cơ để mình và Cố Bách Nhiên tiến thêm một bước tiếp xúc với nhau.

Lisa biết cha muốn cô và Cố Bách Nhiên liên hôn để ổn định địa vị, thuận lợi tiếp quản tập đoàn Khang Thành.

Nhưng Trần Lisa càng muốn dựa vào năng lực của bản thân để nói chuyện chứ không muốn hy sinh tình yêu của chính mình.Nói đến tình yêu, Trần Lisa không nhịn được mở WeChat chọc chọc ảnh chân dung của Tần Mặc rồi gửi icon phẫn nộ.Lisa: Tôi tên là Trần Lisa! Rốt cuộc thì anh thấy tôi mấy lần mới có thể nhớ kỹ tên của tôi?Tần Mặc: ???***Đảo mắt đã tới lúc tan tầm, Lisa mở cửa xe thể thao đang đỗ ở dưới tầng của tập đoàn Thần Huy rồi lấy di động gửi tin nhắn WeChat cho Hàn Hướng Nhu: “Hôm nay em đừng lái xe, chị tới đón em rồi, sáng mai chị sẽ đưa em đi làm.”Hàn Hướng nghe được tiếng thông báo WeChat, lấy di động nhìn lướt qua rồi trả lời: “Có tài liệu của một hạng mục hợp tác vẫn chưa sửa xong, cần khoảng nửa giờ nữa mới xong được.”Đại tiểu thư Trần từ trước tới này không phải là người chịu thiệt thòi, cô không muốn ngồi chờ trong xe nên trực tiếp dùng thang máy lên tầng 18.


Lúc này gần như tất cả mọi người của phòng thư ký đều ở, ánh mắt khi nhìn thấy Trần Lisa tới đều hơi phiêu, đoán không ra là cô tìm Cố Bách Nhiên hay tìm Hàn Hướng Nhu.Cố Bách Nhiên nhận được điện thoại của lễ tân, lần này anh kiên quyết ngồi trong văn phòng không ra, bị mất mặt một lần là được rồi, anh không muốn trải qua lần thứ hai.Quả nhiên là Lisa chào hỏi Trần Lâm xong là không nói về Cố Bách Nhiên mà thân mật tiến đến bên cạnh Hàn Hướng Nhu: “Chị tới đón em tan tầm.”Hàn Hướng Nhu giơ tài liệu trong tay lên rồi giải thích một câu: “Tài liệu hợp tác với tập đoàn Khang Thành của chị còn chưa chuẩn bị xong đây.”Nếu là hạng mục hai nhà hợp tác thì Lisa cảm thấy mình không cần kiêng dè, cô kéo ghế dựa ngồi bên cạnh rồi giúp đỡ Hàn Hướng Nhu, tài liệu nhanh chóng được chỉnh sửa xong.

Sau đó dưới biểu cảm trợn mắt há hốc mồm của mọi người, Lisa kéo cánh tay của Hàn Hướng Nhu đi luôn.Mặt của Khương Manh Manh xụ xuống: “Em cứ cảm thấy cô Trần chiếm lấy vị trí của em, các chị nói có phải em bị thất sủng rồi không?”Lập tức Vương Nhạc Nhạc cười ha hả: “Khương quý phi nén bị thương! Đúng là tiểu thư Lisa đẹp hơn ngài một chút.”Tống Vũ cũng góp vui, cô hạ giọng xuống: “Mọi người cảm thấy cô Trần có phải cũng gặp chuyện như vậy hay không?”Đồng thời mọi người chợt hiểu ra: “Nói vậy đúng là có khả năng lắm.” Ngay cả Trần Lâm cũng gật đầu: “Hướng Nhu có nói với tổng giám đốc Cố là cô Trần có huyết quang tai ương.”Vương Nhạc Nhạc tặc lưỡi tò mò: “Cũng không biết chuyện cô Trần gặp phải là dạng gì? Khẳng định là lần này Hướng Nhu sẽ không mang chúng ta đi xem đâu.”Cả đám người nghe vậy bèn thở dài, biểu cảm rất là cô đơn.Lisa lái xe đưa Hàn Hướng Nhu về nhà, ngồi ở phòng khách là một người đàn ông hơn 50 tuổi đang bất mãn hừ một tiếng: “Muộn như vậy mới trở về, làm người một nhà chờ cháu ăn cơm thì ra thể thống gì?”Từ khi Trần Lisa biết thân thích này ăn chùa uống chùa nhà mình còn tính toán hại mình sau lưng thì không còn cho sắc mặt tốt nữa, cũng hừ lạnh một tiếng chế giễu: “Nếu bác cả chờ không được thì có thể trở về nhà mình ăn cơm, cứ luôn ăn chùa uống chùa nhà chúng cháu cũng không ra gì đâu.”Bị Lisa giễu cợt trước mặt người ngoài, Trần Kiến Nghiệp lập tức thẹn quá thành giân, ông ta đứng lên duỗi tay muốn tóm lấy cổ áo của Lisa thì Trần Kiến Thành đang ở bên cạnh đanh mặt lại: “Anh, anh muốn làm gì?”Trần Kiến Nghiệp dám ra vẻ oai phong với cháu gái nhưng lại không dám la lối khóc lóc với em trai nên chỉ có thể ngượng ngập thu tay lại: “Em nhìn xem, Lisa lớn như vậy rồi còn không biết lễ phép gì cả, sao lại nói chuyện với người lớn như vậy được.”Trần Kiến Thành cười lạnh một tiếng rồi nói không chút khách khí: “Em cảm thấy con gái của em rất biết lễ phép, nhưng Nặc Hàng sắp ba mươi đến nơi mà sao cũng không chịu đi tìm việc làm? Trông cậy anh nuôi nó cả đời?”Trần Kiến Nghiệp nghĩ đến việc sau khi thằng con mình ở nhà Trần Kiến Thành mười năm ngoại trừ ăn cơm không cần tiêu tiền thì ngày thường Trần Kiến Thành ngay cả một đồng tiền tiêu vặt cũng không cho lập tức càng nén giận.

May là ông già nhà mình thương cháu đích tôn, bằng không bản thân không gánh nổi chi phí của Trần Nặc Hàng.Ông lão Trần đi ra khỏi phòng, lúc nghe thấy hai người con trai của mình cãi nhau thì hơi bất mãn lấy gậy chống chỉ chỉ vào Trần Kiến Thành: “Lão Nhị, mày không cần ỷ vào chính mình làm ông chủ là không để người nhà vào mắt, mày đừng quên mày cũng chỉ có một đứa con gái, về sau còn phải dựa vào cháu trai mày dưỡng lão đấy.”“Cha, cha đừng đùa nữa.” Bởi vì chuyện con gái bị ám hại nên hôm nay Trần Kiến Thành bị tức nghẹn trong bụng, ông lập tức cười mỉa mai: “Cha vẫn nên để anh và em con trông cậy vào đi, con không khiến chúng nó nhọc lòng.


Nhưng con thấy chúng nó như đồ bỏ đi vậy, chỉ sợ ngay cả bản thân còn không tự nuôi được, cũng không biết phải để cho cha của chúng nó dưỡng lão cho chúng nó hay không đây.”Ông lão tức đến đỏ bừng mặt: “Vậy mày không cần chúng nó giúp mày đưa ma hả?”Trần Kiến Thành vẫn ung dung gật đầu: “Con tiêu tiền mời đại sư làm pháp còn đáng tin cậy hơn bọn chúng nhiều.”Trần Kiến Thành thấy môi của cha mình bắt đầu run run, nhận thấy mồi lửa mình châm cũng đã đủ, ông lén trao đổi ánh mắt với Hàn Hướng Nhu rồi đứng dậy: “Hôm nay bạn của Lisa tới nhà làm khách, chúng ta cũng không thể để khách chờ lâu được.

Lisa, đưa bạn con vào phòng ăn ăn cơm thôi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.