Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 67: Chương 67




Hàn Hướng Nhu lấy di động ra chuyển một khoản tiền cho cha Hàn và mẹ Hàn: “Mẹ, mẹ đến viện dưỡng lão thay con trả một năm viện phí cho bảy cụ, trong lúc đó nếu thân thể của các cụ không khỏe thì mẹ bảo họ liên hệ cho con, chi phí con sẽ tự trả.

Cha, viện trưởng Trương ở bệnh viện Ung Thư tỉnh không thể không có người chăm sóc, cha giúp con mời hai hộ lý đáng tin cậy chăm sóc viện trưởng Trương nhé.”Lưu Thục Cầm cả giận nói: “Điều này cha mẹ đều biết, con còn chuyển tiền gì chứ, đây chẳng phải đang khách sáo với cha mẹ sao.”Hàn Hướng Nhu ngượng ngùng cười: “Cha mẹ đã giúp con nhiều rồi, tiền vẫn nên để con ra thì tốt hơn, con đã hứa hẹn thì cần phải làm được.”Hàn Bình An biết gần đây Hàn Hướng Nhu kiếm lời không ít tiền nên cũng không đùn đầy cùng cô nữa, sau khi đỡ viện trưởng Trương vào ghế sau xe thì tạm biệt đi trước.

Lưu Thục Cầm nâng các cụ già lên xe rồi không yên lòng dặn dò Hàn Hướng Nhu: “Hai ngày qua con mệt muốn chết rồi, đưa nữ sinh này về trường xong thì nhanh chóng về nhà ngủ một giấc đi, ngày mai còn phải đi làm đấy.”“Con biết rồi ạ.” Hàn Hướng Nhu vẫy tay chào tạm biệt Lưu Thục Cầm, sau khi nhìn họ rời đi mới nhìn Lý Thanh: “Để xe của em vào cốp xe đi, chị đưa em về trường.”Lý Thanh thấy sắc mặt Hàn Hướng Nhu nhìn mình thờ ơ nên khó lòng chịu nổi xoắn xoắn ngón tay: “Chị Hàn, có phải chị cảm thấy cách em làm rất không hợp lý không?”Khóe miệng Hàn Hướng Nhu trễ xuống: “Về vụ nào?”Lý Thanh nhìn Hàn Hướng Nhu, cố gắng lấy đủ dũng khí nói: “Vụ của Trương Thịnh ạ, còn cả bà của em nữa.”“Những chuyện đó đều là chuyện của em, em làm đúng hay không không liên qua tới chị.” Hàn Hướng Nhu mở cốp xe ra, nhìn cô không mấy kiên nhẫn: “Có đi hay không? Chị còn muốn về nhà.”Lý Thanh cố gắng nâng xe đạp cho vào cốp rồi nhanh chóng ngồi ghế phụ, cô thấy Hàn Hướng Nhu không nói lời nào nên bản thân cũng không dám mở miệng.


Cho đến khi xe sắp tới cổng đại học Lâm hải, Lý Thanh mới nói nhỏ: “Trương Thịnh không nhận điện thoại của em, cũng không trả lời WeChat.”“Bình thường thôi.” Hàn Hướng Nhu nhìn đèn đỏ phía trước, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Lý Thanh: “Nếu là ai lừa chị đến chỗ có quỷ thì chị cũng sẽ trở mặt với người đó.

Lúc ấy Trương Thịnh chỉ bị dọa tới thôi chứ cậu ta không ngốc, đến khi cậu ta trở về trường bình tĩnh lại thì đương nhiên có thể suy nghĩ cẩn thận chuyện là như thế nào.”Lý Thanh cắn cắn môi: “Chỉ là em thấy hơi sợ nên muốn anh ấy giúp em có thêm can đảm hơn thôi.”Đèn xanh sáng lên, Hàn Hướng Nhu nhả phanh dẫm chân ga: “Nhưng em có nói cho cậu ấy sao? Có trưng cầu sự đồng ý của cậu ấy sao? Lý Thanh, thực ra nếu ngay từ đầu em nói rõ ràng với cậu ấy thì chưa chắc cậu ấy không đáp ứng.


Nhưng em lừa dối cậu ấy lấy danh nghĩa làm tình nguyện viên lôi cậu ấy đi là không hề đúng.

Kỳ thực tối hôm đó chị thấy Trương Thịnh bị lừa như vậy rất đáng thương cho nên đã đốt cho cậu ấy một lá bùa An Thần để cậu ấy ngủ một giấc ngon, bằng không buổi tối đó thể nào cậu ấy cũng bị dọa đến phát bệnh.

Khó khăn lắm mới ngủ được đến sáng, người ta muốn chạy mà em còn cản cậu ấy, đặt trường hợp đó vào bất kỳ ai thì cũng đều tức giận.”Lý Thanh vội vàng nói: “Buổi tối em tìm được bà, em muốn cho bà em nhìn anh ấy để cho bà yên tâm.”“Nếu sáng ngày đó em nói rõ mọi chuyện với cậu ấy cũng được nhưng em vẫn lựa chọn giấu giếm, còn muốn tiếp tục lừa cậu ấy ở lại.” Hàn Hướng Nhu cười nhạo: “Không biết sao em lại nghĩ được vậy.”Sắc mặt của Lý Thanh hơi ảm đạm: “Em không biết phải giải thích thế nào, em lo lắng anh ấy sẽ sợ hãi không chịu thấy.”Hàn Hướng Nhu dừng xe ở cổng trường đại học Lâm Hải rồi rút khóa điều khiển xe: “Lý Thanh, thực ra chị không cần thiết đi phân tích tình cảm cho người khác, nhưng nể mặt bà mới khuyên em vài câu thôi, lần sau trước khi làm chuyện gì cũng nên hỏi ý kiến của người khác, không nên thay người khác quyết định, đây là sự tôn trọng cơ bản.”Lý Thanh rơi nước mắt: “Chị Hàn, em biết rồi ạ.”Hàn Hướng Nhu thở dài một hơi, mở cốp xe ra, chờ Lý Thanh lấy xe đạp ra thì không nhịn được khuyên thêm: “Trở về nói rõ ràng ngọn nguồn với Trương Thịnh, mặc kệ nói như thế nào thì em đều thiếu cậu ấy lời giải thích.”Lý Thanh gật đầu, dùng ánh mắt xem chút khẩn cầu nhìn Hàn Hướng Nhu: “Chị Hàn, về sau em có thể liên hệ với chị không?”Hàn hướng Nhu nhướn mày: “Liên hệ chị làm gì? Gọi quỷ hay bắt quỷ? Chị nói em biết, chị thu phí rất đắt đấy!”Xe việt dã mui trần đi khuất, Lý Thanh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn thoại cho Trương Thịnh: “Trương Thịnh, em đi viện dưỡng lão Từ Tâm là đi tìm bà của em, thật xin lỗi vì đã không nói trước cho anh, anh có thể nghe em kể chuyện cũ về viện dưỡng lão Từ Tâm không?”*****Sau khi về tới nhà, Hàn Hướng Nhu đi vào phòng tắm tắm rửa, đến khi đi ra thì vừa lau tóc vừa mở di dộng ra, chỉ thấy trong nhóm thư ký có mấy chục tin nhắn chưa đọc trong lịch sử trò chuyện.


Hàn Hướng Nhu click mở nhìn lướt qua, hóa ra mọi người đều đang nói về hoạt động cuối tuần, Khương Manh Manh còn hỏi một câu: “Hướng Nhu trở về từ viện dưỡng lão rồi sao?”Hàn Hướng Nhu ném khăn lông ở một bên rồi bắt đầu gõ chữ bùm bùm: Em vừa về tới nhà, viện dưỡng lão chỉ còn lại có bảy cụ, viện trưởng cũng bị bệnh, em bỏ tiền ra đưa các cụ tới viện dưỡng lão thành phố rồi.Tống Vũ: Bảy cụ? Đầu năm lúc chị đi còn có rất nhiều cụ mà, buổi tối còn đánh bài trên lầu rầm rầm.Hàn Hướng Nhu: Ha hả!Khương Manh Manh: ……Khương Manh Manh: Có dự cảm không ổn!Vương Nhạc Nhạc: Có dự cảm không ổn 1!Vương Giác: “Đồng tình với Tống Vũ, ha ha ha!Tống Vũ: A a a a a a! Nhu Nhu, em đừng làm chị sợ nha!Hàn Hướng Nhu: Thực ra bọn họ đều là quỷ tốt!Tống Vũ: X﹏X!Hàn Hướng Nhu lật người lại nghé lên giường kể lại chuyện của viện dưỡng lão, lập tức trong nhóm ngập đầy tiếng khóc, thậm chí Khương Manh Manh còn nói muốn mua nhiều tiền giấy đốt cho các cụ.Hàn Hướng Nhu: Việc này giao cho em là được, các chị không biết cách đốt sẽ lãng phí mất tiền giấy.Trong chớp mắt đã xuất hiện một đống bao lì xì, đều là tiền mọi người nhờ cậy Hàn Hướng Nhu mua tiền giấy.

Hàn Hướng Nhu click mở mấy bao rồi nhìn số tiền bên trong thì đầu đầy vạch đen: Nhiều như vậy thì vài ngày cũng không đốt hết được.Trần Lâm: Em hiểu mấy thứ này, nhìn xem chúng ta có gì mà các cụ cần thì hỗ trợ cùng nhau đốt.Hàn Hướng Nhu: Được rồi ạ, nếu không dùng hết thì chờ khi nào trời lạnh em lại đốt cho các cụ lần nữa.Đang buôn chuyện thì bỗng nhiên Hàn Hướng Nhu nghe thấy tiếng của Hàn Thịnh Vĩ bèn vội vàng đổi bộ quần áo rồi đi xuống tầng: “Anh, anh trở lại rồi sao?”“Đã trở lại rồi!” Hàn Thịnh Vĩ hô lên, đi ra từ trong phòng: “Anh vừa về tới nhà, giữa trưa chúng ta ăn cái gì?”Hàn Hướng Nhu nhìn phóng bếp trống không, lúc này mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần dì giúp việc sẽ nghỉ, cần chính họ tự chuẩn bị cơm trưa.

Hàn Hướng Nhu không am hiểu nấu cơm là mấy nên dứt khoát tìm cơm thừa làm hai phần cơm chiên tôm bóc vỏ cùng Hàn Thịnh Vĩ mỗi người một đĩa.Hàn Thịnh Vĩ không kén ăn, nhét hai miếng xong mới nói một cách mập mờ: “Em gái, anh nói cho em này, Tổ sư gia nhà chúng ta hiển linh rồi, anh đã thấy chân thân của Tổ sư gia.”“Thật sự nha!” Hàn Hướng Nhu kinh ngạc mở to mắt: “Em nói cho anh biết này, Tổ sư gia chỉ để lại một phần ý thức ở linh bài, giờ đã qua nghìn năm rồi, ý thức của ngài nhiều lắm chỉ có thể căng thêm một hai trăm năm nên lão nhân gia ngài không dễ dàng hiện thân, ngay cả ông chúng ta cũng chưa gặp ngài bao giờ.”Hàn Thịnh Vĩ nghe xong lập tức đắc ý lên: “Nói như vậy là anh còn khiến Tổ sư gia thích đấy.”Hàn Hướng Nhu tò mò ngay cả cơm cũng không ăn, buông thìa xuống nhìn anh: “Tổ sư gia cho anh truyền thừa phương diện nào thế?”Hàn Thịnh Vĩ đơ người: “Truyền thừa?”“Đúng rồi.” Hàn Hướng Nhu vừa đếm đầu ngón tay vừa nói: “Thiên Nhất Phái chúng ta chia ra năm mạch là Đạo, Y, Mệnh, Tướng, Bặc; về y em không học được.


Tổ Sư gia nói về sau lại tìm một người học mạch này, ngài không dạy cho anh sao?”Hàn Thịnh Vĩ tủi thân đến sắp khóc, lắc lắc đầu vẻ vô cùng đáng thương.“Vậy thì lạ thật.” Hàn Hướng Nhu cắn đũa hỏi: “Vậy sao ngài lại hiển linh?”Hàn Thịnh Vĩ xoay người lấy một bản phác họa từ trong túi ra để lên bàn: “Anh thông báo cho Tổ sư gia chuyện anh đúc thần tượng cho ngài, Tổ sư gia ngại thiết kế của thần tượng khó coi cho nên tự mình hiển linh để anh xem khuôn mặt của ngài.

Tổ sư gia còn nói nếu đúc khó coi thì ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không cho anh làm.” Hàn Thịnh Vĩ thương tâm đến mức lòng tan nát: “Em nói xem rõ ràng hai chúng ta đều là anh em ruột mà sao thiên phú chênh lệch lớn như vậy?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.