Chương 19: Triền Miên
Người trên thân bỗng dừng lại sự chuyển động, hắn nhìn nàng, trong lòng chợt dấy lên sư thương tiếc, nhất là khi nhìn thấy khoé mắt nàng lấp lánh những giọt nước mắt. Nghĩ đến lần đầu tiên cuả người con gái này, cũng là do chính hắn đoạt lấy khi ý thức cuả nàng mơ hồ không rõ, đôi mắt lạnh lùng, lãnh đạm khẽ chớp vì hổ thẹn, chính mình ban nãy đã châm chọc, mỉa mai nàng, cũng chính mình ban nãy đã thô bạo tiến vào trong cơ thể nàng…
Ánh nhìn dần trở nên ôn hoà, diụ dàng, cùng lúc lại nhìn thấy môi dưới cuả nàng một màu đỏ sẫm, trong lòng lại bỗng nhiên cảm thấy đau xót. Chết tiệt, nàng sao lại có thể cắn phá chính môi mình như thế.
Mang theo một chút buồn bực, Cận Thế Phong hôn lên môi nàng, nhưng cái hôn ấy dường như không giống như những nụ hôn thô bạo cùng ngang ngược lúc trước, trái lại càng trở nên dịu dàng, nóng bỏng, triền miên. Hắn nhẹ nhàng di chuyển thắt lưng mình, thậm chí cẩn thận thăm dò sự chuyển động ra vào cuả bản thân, hắn e sợ chính mình quá mức vội vàng mà làm khắc sâu thêm sự đau đớn cuả người trước mặt.
Cảm nhận được sự ôn nhu, dịu dàng cuả hắn, trái tim Yên Lam khẽ run lên, tựa như có cái gì đó khác thường đang bay lượn trong lòng. Thế nhưng, không đợi nàng kịp cân nhắc lại cảm giác cuả mình, trong nháy mắt, một khát vọng khó hiểu đã lan tràn toàn bộ cơ thể nàng, sự trống rỗng phút chốc bị lấp đầy, khiến thân thể nàng không tự chủ được mà vặn vẹo. Đôi môi đỏ mọng càng phát ra tiêng rên rỉ khiến kẻ khác mê loạn.. “A…”
Nhận thấy được khát vọng cuả nàng, khuôn mặt tuấn mỹ cuả hắn lộ ra ý cười, con ngươi tinh anh nhưng lạnh lùng cuả hắn lại càng tràn ngập dục vọng cùng ham muốn. Hắn điều chỉnh tư thế, bắt đầu chuyển động thắt lưng cuả mình càng lúc càng nhanh hơn.
Cùng với tiêng rên rỉ mị hoặc là tiếng thở dốc nặng nhọc, tạo ra một cảnh phiến tình mờ mịt bên trong gian phòng…
Khi mặt trời hắt những tia nắng đầu tiên cuả buổi sáng sớm vào phòng, Cận Thế Phong chớp mắt tỉnh giấc. Nhưng hắn lại không lập tức bật dậy như những lần trước, mà là khẽ động khuỷu tay, những tia nắng sớm lung linh cứ lẳng lặng dừng bên người Yên Lam. Mái tóc nàng xoã dài rối tung trên gối, đôi mi daỳ, đen nhánh che phủ đôi mắt ngập nước càng làm nổi bật thêm khuôn mặt trắng nõn không chút tì vết, đôi môi đỏ hồng khẽ mở, hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn, chiếc chăn mỏng hầu như không thể che được hết những đường cong mê người cuả người con gái này.
Nàng thật đẹp, Cận Thế Phong không kìm được khẽ chạm vào gò má mềm mại cuả nàng, ngón tay lướt nhanh qua bờ vai nhỏ nhắn, gầy yếu cuả nàng. Nàng thật gầy, phải biết cẩn thận chăm sóc, nhiệt độ buổi tối xuống thấp khiến thân thể của nàng không khỏi tự giác dựa sát vào hắn, nàng ngoan ngoãn mà tin tưởng cuộn mình lại trong lòng hắn, tựa như một đứa trẻ không hề phòng bị, có vẻ hồn nhiên trong sáng đến không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng nàng không hồn nhiên, ngây thơ, trong lòng Cận Thế Phong nghiêm khắc nhắc nhở chính mình. Tiền chính là mục đích mà nàng tiếp cận hắn, bộ dạng ngày hôm qua của nàng khi cùng hắn thỏa thuận vô cùng điềm tĩnh, chứng minh rõ nàng đúng là có sở trường, và khéo léo khi cùng người khác “đọ sức”. Chỉ là hắn có chút hiếu kỳ, vì sao nàng không sử dụng công phu sư tử ngoạm, chỉ muốn một ít tiền, lại còn chỉ cần ba trăm vạn thôi? Chẳng lẽ nàng không biết số tiền này đối với hắn mà nói căn bản cũng không có gì đáng kể sao? Hay là nàng còn có mục đích gì khác? Không ai bỏ qua sự cám dỗ của tiền tài, huống chi là Yên Lam. Một nét cười lạnh lùng lướt qua trên môi Cận Thế Phong, nếu mục đích của nàng đã đạt được rồi, vậy thì hắn sẽ cùng chơi đùa với nàng, xem thử rốt cuộc nàng có bao nhiêu mưu tính.
Hắn rút cánh tay về, có thể là do động tác quá mạnh làm kinh động đến Yên Lam, nàng đang ngũ khẽ kêu lên một tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt. Nàng chớp nhẹ hàng mi dài đôi ba cái, nhất thời tỉnh giấc không biết rõ bản thân mình đang ở đâu.
“Chào buổi sáng” hắn khàn khàn giọng nói.
Giọng nói của hắn như thức tỉnh ký ức của nàng. Trong lúc nàng đang cố nhìn cho rõ khuôn mặt đàn ông tuấn tú kia, hai mắt của nàng đột nhiên trừng lớn, vội vàng luống cuống nhanh chóng giật lùi về phía sau.
Chương 20: Triền Miên 2
“Chào..chào buổi sáng” nàng khẽ giọng nói. Hắn nhìn mình như vậy đã bao lâu rồi chứ? Nghĩ đến việc hắn nhìn chăm chú vào bản thân khi nàng đang ngủ, hai gò má nàng nhất thời ửng đỏ.
Đến khi nàng nhận ra trên thân cái gì cũng không mặc, liền kinh hãi kêu lên một tiếng, vội vàng dùng chăn quấn quanh tấm thân trần như nhộng của mình. Cận Thế Phong liền cười khúc khích, nói “Tối hôm qua, cái gì nên nhìn, tôi cũng nhìn hết rồi, không nên nhìn, tôi cũng nhìn cả. Đến lúc này, em mới nhớ đến việc phải che lại, có nghĩ là chậm quá rồi không” Hắn
không lưu tâm đến động tác của nàng, tự ý xoay người xuống giường, tùy ý duỗi căng thắt lưng mệt mỏi. Nhìn hắn phơi bày ra khuôn ngực, cơ thể trơn nhẵn, cơ bụng rắn chắc trên người không hề có một chút mỡ thừa, Yên Lam phát hiện ánh mắt mình bất giác dõi theo hắn, như là bị nam châm hấp dẫn – không thể rời mắt.
Lúc này Cận Thế Phong xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt si ngốc của nàng đang nhìn hắn, một nét cười tinh quái lướt qua trên khóe miệng. “Thế nào, xem ra thân thể em nhìn vẫn chưa đủ thoã mãn nhỉ?” Dứt lời còn tận lực nhấc thân thể mình lên. Yên Lam lập tức tựa như bị điện giật hạ thấp tầm mắt, nhưng nhìn thấy phần dưới cơ thể của hắn không một tấc vải, liền a lên một tiếng, vội vã che mắt hoảng sợ kêu lên “Anh sao lại không mặc quần?”
Đối với Yên Lam mà nói thì cùng một người đàn ông đồng sang cộng chẩm là việc hoàn toàn xa lạ, cho nên nàng sẽ xấu hổ, nhưng Cận Thế Phong hiển nhiên không cảm thấy một chút hoang mang nào, giống như chuyện này là cực kỳ bình thường. Bởi vậy hắn đối với sự cả kinh bất chợt của Yên Lam cũng không hề đáp lại. Tự ý cầm áo sơmi khoác lên bờ vai rộng.
Trong lòng Yên Lam nảy sinh một chút cảm giác không thoải mái. Nhìn hắn bình thản ung dung, nàng nhịn không được liền suy đoán kinh nghiệm trước đây của hắn, rõ ràng đã biết hắn từng có vô số phụ nữ, rõ ràng biết đối với hắn mà nói, mình bất quá cũng chỉ là một trong số rất nhiều những người phụ nữ đó, nhưng mà bản thân vẫn không kìm lòng được nảy sinh đố kỵ. Nàng hạ thấp hàng mi dài, vô thức trừng mắt, tự mình xiết chặt tấm chăn phủ trên tay.
“Em còn có chuyện gì sao?” Nhìn biểu hiện Yên Lam như muốn nói rồi lại thôi, Cận Thế Phong liền mở miệng trước.
“Nếu như anh cho phép tôi nói, mấy ngày tới tôi không thể đi làm được, trong nhà tôi có chút việc riêng cần phải làm.” Nụ cười của Cận Thế Phong lập tức biến mất, đổi lại là sự lạnh lùng, ương ngạnh xuất hiện trên khóe môi cương nghị. Hắn ngừng tay, quay đầu nhìn Yên Lam, bộ dạng cuả nàng hiện giờ trông nhật nhỏ bé, yếu ớt, giống như sợ làm hắn tức giận. Trực giác mach bảo, hắn không muốn nàng sợ hắn. Chính vì vậy, hắn buộc bản thân mình phải thả lỏng.
“Em không cần phải một lần nữa nhắc nhở tôi đáp ứng điều kiện của em..tôi luôn luôn là một người trọng chữ tín. Nếu đã đồng ý với em, thì sẽ không nuốt lời.” Tầm mắt nàng dừng lại trên người hắn, nhìn thấy biểu hiện lãnh đạm cùng hờ hững của người đàn ông trước mặt, trong lòng không khỏi xẹt qua một chút cô đơn. Đối với hắn mà nói, nàng cũng chỉ là một người trong số những người đàn bà của hắn, hắn sẽ không bao thích nàng.
Nàng nhu thuận gật đầu, phát hiện ra ánh mắt hắn đã trở nên u ám. Hắn luồn tay vào mái tóc dài suôn dày phía sau gáy Yên Lam, hơi thở ấm áp hướng tới gần nàng. Giống như lúc trước, mỗi lần hắn tới gần đều khiến cho toàn thân nàng nóng lên. Hắn sẽ hôn nàng, tim Yên Lam đập mạnh lên, khẽ nhắm mắt lại, cảm giác được môi hắn nhẹ nhàng đặt lên trán nàng, sau đó là chóp mũi của nàng. Cử chỉ âu yếm nhỏ nhặt đó khơi dậy một cơn run rẩy nhẹ dọc sóng lưng nàng. Bàn tay nhỏ bé của nàng gắt gao nắm lấy áo sơmi trước ngực của hắn, trên đôi môi cảm nhận được một chút ấm áp. Tiếp theo, hắn dùng lưỡi tách môi nàng ra, quấn quýt cùng truy đuổi chơi đùa với lưỡi của nàng.
Ngay lúc nàng sắp mềm nhũn trong vòng ôm của hắn thì, hắn lại đột nhiên lùi lại.
“Đi thôi, chúng ta nên đi ra, đến lúc đi làm rồi.” Giọng nói của hắn tựa như khan đi trong sự khát khao. “Về phần kế tiếp, nếu như em mong muốn, buổi tối chúng ta còn có thể tiếp tục làm cho xong.”
“Ai muốn cùng anh tiếp tục làm mấy chuyện đó!” Yên Lam đỏ mặt