Thư Ký Riêng Toàn Giờ Của Tổng Giám Đốc

Chương 37-38



Chương 37: Hạnh Phúc Trong Tay

Giữa những tia nắng sớm ban mai, một hồi chuông điện thoại của ai đó đã phá vỡ không gian tĩnh lặng cuả buổi sáng sớm.

“Tổng tài, chủ tịch Kim muốn gặp anh gấp, bởi vì sau khi tin tức được công khai, giá cổ phiếu Nhất Phi Trùng Thiên của xí nghiệp Kim thị liền tăng kịch trần.” Kỷ Tồn Viễn ở đầu dây bên kia báo cáo cho Cận Thế Phong.

“Giá cổ phiếu tăng kịch trần, hẳn là hắn rất thích mới đúng.” Đã dự tính trước chuyện này, nên bất luận thế nào cũng không thể kích thích nổi sự hứng thú của Cận Thế Phong, trong mắt hắn bây giờ chỉ thấy mỗi bộ ngực đang nhẹ nhàng hô hấp cuả một dung nhan xinh đẹp vẫn đang còn ngủ.

“Lão cáo già, vốn định dùng toàn bộ tài chính tự có để mua về được nhiều cổ phiếu, không nghĩ tới việc ngày hôm nay tin tức được phơi bày ra ánh sáng, đột nhiên phải bổ sung thêm một khoản tiền đáng kể cũng không phải là chuyện dễ dàng gì , cho nên hắn mới nhảy dựng lên tức giận.”

Cận Thế Phong cười. “Cậu nói cho hắn biết, người nên nhảy dựng lên tức giận là tôi mới đúng, vốn đã dự định là liên tục ba ngày sau giao dịch thì báo cáo cuối ngày phải tăng 8%, vì vậy “Khải Thành” của chúng ta tổn thất vô cùng nặng nề.”

“Cho nên ý của Tổng giám đốc là phải…”

“Đối với việc hắn để cho tin tức bị tiết lộ, tôi muốn nói cho hắn biết, tôi vô cùng bất mãn, không hài lòng.”

“Sao?” Tin tức rõ ràng là do Tổng tài muốn hắn làm lộ ra, lão Kim thì có liên quan gì chứ?

“Không ai tự ném đá vào chân mình cả, cho nên đương nhiên tôi có thể cho rằng tin tức là do hắn làm lộ ra, bởi vì hắn mới là người được lợi nhiều nhất.”

“Ách…Cho nên ý của Tổng tài là phải…” Vì sao Tồn Viễn càng nghe càng bối rối?

“Cậu chỉ cần truyền đạt cho hắn như vậy, nhân tiện đã chuẩn bị tốt cho buổi họp báo ba ngày sau chưa?

“Vâng, đều chuẩn bị ổn thỏa rồi.”

“Vậy tất cả làm phiền cậu, mấy ngày nay tôi chỉ muốn cùng Yên Lam ở chung một chỗ, buổi họp báo ba ngày tới tôi sẽ tham dự đúng giờ.” Nói xong, Cận Thế Phong đặt điện thoại xuống, lần thứ hai ôm lấy cô gái đang ngủ vào trong lồng ngực.

Để tránh không cho nàng thấy tin tức không nên thấy, nghe điều không nên nghe dù chỉ là một chút, hắn buộc phải áp dụng thượng sách là canh giữ bên người nàng liên tục hai bốn tiếng.

Tin tức tổng giám đốc “Khải Thành” và thiên kim tiểu thư của xí nghiệp Kim thị sắp đính hôn bắt đầu lan truyền dày đặc trên các phương tiện truyền thông, tivi lẫn báo chí, tất cả các phóng viên đều muốn phỏng vấn Tổng giám đốc Cận Thế Phong của tập đoàn “Khải Thành”, nhưng hết lần này đến lần khác cũng không tìm thấy người đang ở đâu, nên đành chuyển sang phỏng vấn nữ nhân vật chính Kim Dục Chi con gái của Kim Bất Hoán, tin tức thu được này cũng được xem có tính chân thực.

Căn cứ vào trước đây, hắn đã cùng Kim Bất Hoán hứa hẹn, tất cả những người bị phỏng vấn đều ngậm miệng kín bưng, né tránh chuyện này, cho dù lời đồn đãi có bay đầy trời đi chăng nữa, thì giá trị cổ phiếu Nhất Phi Trùng Thiên vẫn còn giá trị. Tất cả các cổ đông đã sớm một bước mua hết cổ phiếu đều vui mừng của Kim thị đều cười sung sướng, chờ đợi tin tức được công bố chính thức để kiếm một món lời to.

Ở một nơi khác, Cận Thế Phong mang theo Yên lam du ngoạn ở bờ biển phía Đông. Mấy ngày hôm nay, hắn đều tự mình lái xe, không nghe đài phát thanh, chỉ có nghe nhạc, ở cách xa khu dân cư đông đúc một chút, trong một ngôi nhà gỗ nhỏ, hai người như đôi chim uyên ương ham muốn cuộc sống thần tiên, không xem ti vi, không mua báo, mỗi ngày đều ta với ta qua ngày.

“Hai ngày nay, anh quái lạ lắm nha.” Yên Lam nhìn trời và biển nối liền thành một đường thẳng, bầu trời mênh mông bát ngát, đột nhiên mở miệng khẽ nói.

Cận Thế Phong khẽ nghiêng khuôn mặt góc cạnh tuấn tú, híp mắt nhìn nàng.“Quái lạ như thế nào?”

“Bỗng nhiên, anh dường như biến thành một người không phải làm việc, suốt ngày ở cùng với em.” Khóe miệng của nàng khẽ cười, đến bây giờ vẫn không thể tin nổi, không ngờ người đàn ông này cùng nàng suốt ba ngày hai đêm, không thấy hắn mở máy tính, không thấy hắn đọc báo, không thấy hắn nghe điện thoại bàn bạc công việc, cũng không thấy hắn xem ti vi. Trên thực tế, một ngày hai bốn tiếng hắn đều ở bên người nàng, ngoại trừ lúc nàng ngủ thì nàng không biết được hắn còn làm việc gì khác không.

“Em không thích sao?” Đã từng trải qua việc bị phụ nữ ghét bỏ giống như chính lần đầu tiên vậy. Nếu như tại đây nàng nói ghét bỏ hắn…

“Thích.”

“Nhưng sao anh nghe trong lời nói của em có phần oán giận?”

Yên Lam nở nụ cười. “Là em sợ anh sẽ nhanh chóng chán ghét. Hạnh phúc ở trong tay cũng sẽ như vậy mà bay đi.”

Hạnh phúc đến làm nàng trở tay không kịp.

Một giây đông hồ trước hắn còn tức giận đến thâm tím mình mẩy, một giây đồng hồ sau đã bị hắn ôm chặt vào trong ngực, hắn dùng hết đời này để dịu dàng hôn nàng, yêu nàng, ôm nàng…

Đêm hôm đó, hắn không giải thích gì cả, nhưng lúc hắn trở về lần nữa, trực giác của nàng cảm thấy hắn hình như có chỗ nào đó không giống như trước.

Nàng không dám hỏi…

Sợ hỏi, cảm giác kia sẽ bay đi.

Đơn giản, mặc hắn yêu chiều nàng, đem nàng đi khắp nơi, nhìn biển, nhìn núi, nhìn trăng, nhìn sao, thật ra nhìn cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là… Nàng thích cùng hắn ở cùng một chỗ, giống như trên đời này chỉ có hai người bọn họ, lại có được hạnh phúc của toàn bộ thế giới.

Nàng khắc sâu bộ dáng cười rộ lên của hắn.

Nàng biết mình xong đời rồi…

Bởi vì nàng đã thương hắn, đã yêu đến mức khắc sâu tướng mạo tuấn tú của hắn, tên của hắn, hơi thở, tất cả mọi thứ của hắn vào trong tim.

Lúc này, nàng giơ tay ra là có thể chạm được hắn, bắt được hạnh phúc, nhưng nàng đang sợ hãi, rất sợ hãi.. Những thứ này, trong nháy mắt đều có thể biết mất.

 

Chương 38: Hạnh Phúc Trong Tay 2

 

Nghe vậy, Cận Thế Phong với đôi tay dài kéo nàng vào trong lòng, há miệng cắn lấy môi nàng, nàng bị hắn cắn có chút đau, muốn trốn tránh, nhưng lại bị hắn cắn tiếp một cái trên cổ…

“Này, sẽ bị người khác nhìn thấy đó, buông em ra.”

“Trên bờ biển chỉ có người bán hàng rong, cá mực nướng, còn ai nữa đâu?”Sóng biển cứ liên tục vỗ vào núi đá, ngay cả những lời nói của hắn cũng đều cuốn theo gió biển

Trời cao biển rộng, gió lớn, ngay cả ma cũng không gặp, ngoại trừ hai bọn họ.

Kể từ lần đó trở lại đây, hắn còn chưa từng gặp qua tình huống thế này, toàn tâm toàn ý giao trái tim cho một người phụ nữ, suốt ba ngày chỉ có cùng nàng ở cùng một chỗ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau ngủ, không những không chán ghét mà còn ngày càng chìm đắm trong đó… Cận Thế Phong mê muội , thật sự đã yêu nàng rồi sao?

“Người bán hàng rong cũng là người mà.” nàng lại một lần nưã đẩy gương mặt tuấn tú cuả hắn ra không cho lại gần mình.

“ Đầu cuả bọn họ còn ở rất xa, em muốn hù anh sao? “Quay đầu lại tiếp tục cắn, đôi bàn tay to không yên phận nâng mông nhỏ nhắn của nàng ép lên người hắn, hắn như vậy đã bị nàng dễ dàng khơi mào nguồn nhiệt…

Chết tiệt! Nếu như suốt ngày hắn lại cùng nàng ở chung một chỗ, hắn có thể sẽ biến thành một sắc lang chỉ biết động dục…

Như vậy mà vẫn không đủ, mấy ngày nay liên tục đòi hỏi nàng việc đó, có thể trong bụng của nàng đã mang cục cưng của hắn… Bởi vì, hắn hoàn toàn không dùng các biện pháp phòng tránh, cũng không muốn làm. Nhưng hắn không nghĩ rằng mình muốn có con, tâm tình rất mâu thuẫn.

Nghĩ vậy một lúc, Cận Thế Phong xoay người buông nàng ra, hai mắt long lanh không hề chớp nhìn vào khuôn mặt của nàng bị hắn hôn đến đỏ ửng, còn có bụng của nàng…

Nàng thở hổn hển, hắn cũng thở gấp, giống như vừa mới trải qua vận động kịch liệt vậy.

Hắn muốn nàng…

Nhưng cố gắng đè nén xuống.

Nàng nhìn thấy tất cả trong đáy mắt sâu xa của hắn, cũng cảm nhận được, ngoại trừ lần đó ra, nàng vẫn cảm nhận được tiềm ẩn ở tận sâu đáy mắt hắn có một chút nôn nóng…

“Có thể nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Bất ngờ Yên Lam đem nghi vấn mấy ngày nay ẩn sâu ở trong lòng ra hỏi

Con ngươi của Cận Thế Phong lóe lên. “Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Em hỏi như vậy rất kỳ quái sao?”Yên Lam nở nụ cười.

Nàng không phải là kẻ ngốc, sao lại không biết đường đường là Cận đại tổng tài lại bỏ hết tất cả để ở bên cạnh nàng, tình huống đó làm sao hợp với lẽ thường, chỉ là nàng lựa chọn làm con rùa rụt đầu, không muốn đối mặt với sự thật quá sớm thôi.

“Tiểu Lam…” Cận Thế Phong than nhẹ, ngón tay thon dài xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng của nàng một cách nhẹ nhàng. “Anh chỉ muốn em tin tưởng anh, những việc khác, em chuyện gì cũng không cần phải lo lắng.”

Yên Lam nhìn hắn, sự bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.

“Đồng ý với anh, em sẽ tin tưởng anh, mặc kệ sau này nghe được chuyện gì, em cũng phải tin tưởng anh.”

“Tin tưởng… Cái gì?”

“Tin rằng… Mấy ngày hôm nay em có cảm giác tin tưởng vào cảm giác cuả anh đối với em”

******

“Bây giờ đang tiến hành buổi họp báo, tên tiểu tử Cận Thế Phong này sắp sưả tuyên bố nó cùng con gái nhà họ Kim đính hôn, nó là một người đàn ông như vậy, để đạt được mục đích sẽ không trừ bất cứ thủ đoạn gì, chuyện đã quyết nhất định phải làm, cho dù phía trước có bao nhiêu trở ngại nó đều diệt sạch, bằng thời gian ít nhất, tổn hại thấp nhất mà đạt tới mục tiêu của hắn.” Yên Lam im lặng không nói, khẽ đưa mắt nhìn cha của Cận Thế Phong, tuy tóc đã bạc nhưng khuôn mặt vẫn còn vẻ tuấn tú mê người.

Thảo nào, hai hôm nay Cận Thế Phong lại biểu hiện khác thường như vậy, thì ra hắn cùng với Kim Dục nhi đính hôn! Sau khi Yên Lam biết chân tướng sự thật xong, liền ngây ngốc đứng đó. Mấy hôm nay lại toan tính cái gì? Vì sao lại đối với nàng tốt như vậy, hại nàng đắm chìm trong khoảnh khắc đó, rồi lại đột nhiên đánh thức nàng, xong rồi, đã tỉnh mộng đẹp. Thì ra hạnh phúc đến rất nhanh, nhanh đến mức chưa kịp với tay ra đã giương cánh bay đi mất rồi. Mặt mày Yên Lam tái nhợt tưởng nhớ.

Thế nhưng, vì sao hắn lại nói những lời đó? Những lời đó có ý tứ gì? Hắn có thể không cần giải thích, nàng chỉ là người phụ nữ mà hắn mua về thôi không phải sao? Vì sao hắn lại để ý đến cảm nhận của nàng như vậy?

Đêm qua, nàng cùng Cận Thế Phong trở về Đài Bắc. sáng sớm trước khi rời đi, hắn muốn nàng đáp ứng hắn trước mười hai giờ trưa không bật TV, không xem báo, không nghe phát thanh, nàng căn bản vẫn còn mơ hồ không rõ nguyên nhân. Bây giờ nghĩ lại, hoá ra là có chuyện như vậy!

Thì ra mấy ngày nay vị tổng giám đốc cao cao tại thượng kia canh giữ bên người nàng cả ngày hai bốn tiếng đồng hồ, là không để cho nàng nghe được tin tức trước buổi họp báo hôm nay, thậm chí ti vi, báo chí cũng không cho nàng xem. Nhất định là phải thế sao?

Hắn không cần lo lắng khổ sở nếu nàng biết? Nếu tin tức mấy ngày hôm nay là thật, sớm muộn gì nàng cũng biết. Hắn không muốn nàng nghe được tin này, có khả năng tin này không phải là sự thật, hoặc là, trong lòng hắn còn có ý định khác, chỉ là không thể tiết lộ chân tướng sự thật trước họp báo, nên mới dùng cách này để giấu dếm nàng.

Huống chi hắn còn hẹn nàng sau khi ăn cơm trưa cùng các phóng viên xong, đầu giờ chiều, hắn sẽ tự mình đến đón nàng đi ăn…

Nếu như, hắn thực sự muốn kết hôn với Kim Dục Nhi, nếu hắn không quan tâm đến cảm giác của nàng, nếu hắn không thương nàng, hắn cũng không cần phải hao tâm tổn sức, đúng không?

Thảo nào, hắn muốn nàng tin tưởng hắn.

Cho dù nàng nghe được cái gì, cũng phải tin tưởng hắn yêu nàng, mấy ngày nay nàng cảm giác được tình cảm đó cuả hắn…

Nàng tin tưởng hắn yêu là thật, cho nên tuyệt đối tin tưởng hắn sẽ không làm tổn thương nàng.

Suy nghĩ thấu đáo, liền bình thường trở lại. Nghĩ vậy, bỗng dưng Yên Lam rất muốn cười. Hóa ra Cận Thế Phong cũng có lúc ngốc nghếch nha! Nếu hắn biết cho dù bản thân có cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót, chính cha hắn bán đứng hắn, không biết hắn sẽ xuất hiện với vẻ mặt như thế nào? Lúc mới nghe được sự thật thì kinh ngạc cùng bi thương bây giờ nhưng giờ đã trở thành hư không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.