Thử Lại Lần Nữa

Chương 2: Tôi đến để xin lỗi



Siết chặt vô lăng, đầu óc Giang Lẫm nhất thời trống rỗng, mãi đến khi xe của Quý Minh Luân chạy vào tiểu khu, biến mất khỏi tầm nhìn của cậu, cậu mới rút lại tầm mắt của mình, tựa đầu vào ghế.

Ban đêm, không đủ ánh sáng, cậu không thấy rõ người ngồi trên ghế phụ, nhưng từ thái độ của Quý Minh Luân đối với đối phương cùng với các cử chỉ thân mật ấy, cậu có thể nhìn ra bọn họ hẳn là có mối quan hệ rất tốt.

Buổi chiều Trần Ny Đan có nói quý Minh Luân không có bạn gái, chẳng lẽ đây là đối tượng mà hắn thích nhưng vẫn chưa tỏ tình?

Nhìn qua cửa sổ tầng 28 tòa nhà B, khoảng mười phút sau ánh đèn sáng lên, nhà bên cạnh lúc này cũng đã sáng đèn. Giang Lẫm vốn muốn đạp ga rời đi nhưng khi nhìn thấy hai cửa sổ đồng thời sáng đèn, cậu cảm thấy có chút trùng hợp.

Người trong xe là hàng xóm?

Căn hộ mà Quý Minh Luân đang ở là ba mẹ mua cho hắn từ hai năm trước, lúc ấy Giang Lẫm còn giúp hắn chọn không ít nội thất và đồ để trang trí căn hộ, còn người kế bên nhà hắn hình như là mới chuyển tới bởi trước khi Giang Lẫm xuất ngoại, cậu chưa từng gặp qua người đó, có phải Quý Minh Luân chỉ là vừa vặn đưa hàng xóm về nhà?

Vấn đề này đến khi cậu tắm rửa xong, nằm lên giường cũng không nghĩ ra, cậu không phải là người thụ động, nếu không tìm ra được câu trả lời thì hỏi thẳng vậy. Dù sao lần trở về này cậu cũng không có ý định giấu Quý Minh Luân, đã đến lúc đi gặp mặt rồi.

Sáng hôm sau, Giang Lẫm từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi vải cotton sọc trắng, vạt áo được sơ vin trong chiếc quần dài màu be, tóc được buộc thành một búi tóc dài sau gáy, cả người nhìn qua trong khá tươi tắn.

Sau khi chỉnh lại mái tóc của mình, tầm nhìn của cậu lúc này dừng lại trên áo sơ mi của mình. Bộ quần áo này là của Quý Minh Luân tặng cho cậu vào dịp tết nguyên đán năm ngoái, trước kia Quý Minh Luân thường xuyên nhân dịp các ngày lễ mà tặng quà cho cậu, do quá chậm chạp nên cậu cũng không rõ ý nghĩa của những món quà này, luôn bị Quý Minh Luân lừa để nhận lấy.

Lái xe đến tiểu khu, Giang Lẫm nhìn thời gian trên đồng hồ. Hiện tại còn chưa tới bảy giờ, lại là kỳ nghỉ hè, Quý Minh Luân cho dù muốn ra ngoài cũng sẽ không ra ngoài sớm như vậy.

Cậu ngồi trong xe, cậu như ngày hôm qua chờ Quý Minh Luân, một lúc sau cậu bắt gặp nhân viên bảo vệ đang đăng ký chủ sở hữu xe cho khách,, bỗng nhiên nhớ ra lúc trước Quý Minh Luân cũng từng đăng ký chủ sở hữu xe cho cậu.

Muốn thử xem Quý Minh Luân còn giữ lại quyền hạn của cậu hay không, Giang Lẫm lái xe qua, vừa đến cửa liền nghe thấy bộ định dạng điện tử phát ra một tiếng nhắc nhở "Hoan nghênh về nhà", ngay sau đó thanh màu đỏ tự động nâng lên.

Đạp chân ga chạy vào trong, cậu kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình, sau khi tiến vào gara, cậu dựa vào trí nhớ của mình tìm được chỗ đậu xe của Quý Minh Luân, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe màu xanh kia, còn có chỗ đậu xe bên cạnh từng thuộc về cậu bây giờ vẫn còn trống.

Đỗ xe xong, Giang Lẫm tắt máy xuống xe. Quay đầu lại nhìn hai chiếc xe đang đậu cạnh nhau, cậu nhớ tới trước kia Quý Minh Luân mua chỗ đậu xe cho hai chiếc xe có thể ở cạnh nhau nhau, khi đó, cậu hỏi tại sao lại muốn mua hai cái cạnh nhau, Quý Minh Luân nói khi ba mẹ tới tiện đỗ xe, sau lại phát hiện ba mẹ Quý Minh Luân chưa tới chỗ này bao giờ, chỗ đậu xe kia từ đầu đến cuối đều để cho cậu dùng.

Đi thang máy lên tầng 28, sau khi cửa mở, Giang Lẫm hít một hơi thật sâu, siết chặt điện thoại di động đi ra.

Các hộ gia đình ở đây rất chú ý đến sự riêng tư, mỗi tầng chỉ có hai hộ gia đình ở hai bên trái và phải, khoảng cách ở giữa là một hành lang dài. Quý Minh Luân sống ở phòng 2802 nằm bên trái, cậu nhìn thoáng qua cánh cửa kia, lại nhìn bên phòng 2801.

Cảnh tượng tối hôm qua cậu vẫn còn ghi trong lòng, đáng tiếc chỉ nhìn từ bên ngoài không phân biệt được phòng 2801 có người ở hay không. Giang Lẫm đi tới cửa phòng 2802, nhìn khóa cửa mật mã cộng với dấu vân tay trước mắt, suy nghĩ lại biến mất.

Đã từng có vô số lần cậu đều dùng dấu vân tay của mình và mật khẩu để mở khóa, nếu Quý Minh Luân không xóa đăng ký xe của cậu, vậy có thể cũng không xóa vân tay của cậu đúng không?

Sau khi do dự một lúc, lần này cậu không thử, mà là nhấn chuông cửa ở góc trên bên trái.

Tiếng nhạc quen thuộc xuyên qua khe cửa truyền ra ngoài, tim cậu cũng theo giai điệu đã lâu không nghe này đập càng ngày càng nhanh, ngay khi cậu khẩn trương đến mức tay chân không biết nên đặt ở đâu thì trong cửa truyền đến tiếng nói chuyện.

"Ai vậy?"

Đây là một giọng nói xa lạ, Giang Lẫm không trả lời, chờ đối phương mở cửa, cậu nhìn thấy một nam sinh mặc quần ngủ, trên mặt còn có vết hằng của gối.

Màu da của nam sinh này không khác gì cậu, tuy rằng còn chưa tỉnh ngủ, nhưng có thể nhìn ra diện mạo khá ổn. Khi nhìn thấy cậu, nam sinh còn ngáp một cái: "Anh là....?" "

Trong phòng khách không có bóng dáng của Quý Minh Luân, Giang Lẫm nhìn bức tranh hình sóng biển do mình chọn được treo trên tường sau ghế sofa, trong ánh mắt tò mò của nam sinh mở miệng: "Tôi tìm Quý Minh Luân. "

"Đàn anh vẫn chưa dậy, anh là ai, sao lại đến tìm anh ấy sớm như vậy?"

Nam sinh không có ý định cho Giang Lẫm vào cửa, Giang Lẫm hỏi ngược lại: "Vậy cậu là ai? "

Nam sinh cười cười, giọng điệu tùy ý nói: "Tôi là ai không quan trọng, nếu không thì anh chờ một chút, tôi giúp anh đánh thức đàn anh." "

Sau khi nói xong, nam sinh tránh sang một bên, đợi Giang Lẫm đi vào rồi đóng cửa lại, nhắc nhở một câu "Anh ở đây chờ tôi." rồi xoay người đi vào.

Giang Lẫm đứng trên tấm thảm trước cửa, tầm mắt di chuyển theo bóng lưng của nam sinh.

Nam sinh không coi ai ra gì đi vào phòng ngủ chính, bóng dáng biến mất ở góc cửa, cậu nhìn chằm chằm vào lưới giấc mơ* màu xám treo trên khung cửa, sau đó nghe được tiếng nói chuyện của một người khác.

*Lưới giấc mơ: Trong văn hóa bản địa châu Mỹ, một dreamcatcher hay lưới bắt giữ giấc mơ là một vật dụng được làm thủ công từ nhánh của cây liễu sau đó được uốn cong thành vòng, từ một khung tròn người ta dệt các mạng lưới thưa ở ngoài và càng vào trong càng thắt chặt.

Đó là giọng nói đã lâu cậu chưa được nghe, giọng nói khàn khàn mà giàu từ tính.

Cậu lại có chút khẩn trương, nhưng vị trí cậu đang đứng không thể nghe rõ Quý Minh Luân nói gì, cũng may nam sinh rất nhanh đã đi ra, phía sau là người đàn ông đang ở trần, người đó chỉ mặc một chiếc quần ngủ tối màu.

Chưa bao giờ nghĩ tới lâu ngày gặp lại sẽ gặp lại ở cảnh tượng như vậy, Giang Lẫm thẳng lưng, cố gắng làm cho vẻ mặt được tự nhiên. Nhưng sự che dấu của cậu đã thất bại khi Quý Minh Luân nhìn thẳng vào mắt cậu, biểu cảm của hắn chuyển từ ngạc nhiên sang không hài lòng.

Ở vị trí cách cậu hai bước, Quý Minh Luân dừng bước, giơ tay ôm lấy bả vai nam sinh bên cạnh. Nam sinh bị ôm, thân thể nghiêng về phía hắn, quay đầu nhìn hắn một cái, cũng không có đẩy hắn ra, ngược lại thuận thế dựa vào trong ngực hắn.

Ánh mắt Giang Lẫm dừng lại ở tư thế thân mật của hai người, mặc dù Quý Minh Luân không nói một lời nhưng cậu có thể hiểu được ý hắn.

Cố nén loại cảm giác xa lạ không thoải mái này, Giang Lẫm không nhìn vào ánh mắt của Quý Minh Luân, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Tôi có thể nói chuyện với cậu không? "

Nam sinh nhìn Giang Lẫm, rồi nhìn Quý Minh Luân, đại khái đoán được chuyện gì đang xảy ra, dựa vào bên tai Quý Minh Luân nhỏ giọng nhắc nhở: "Đàn anh, em có người mình thích rồi, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ không tốt cho lắm. " ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Tiếng nói của nam sinh vô cùng nhỏ, chỉ có Quý Minh Luân nghe rõ. Hắn nhìn nam sinh kia một cái, thu tay lại, nói với Giang Lẫm: "Tôi muốn ngủ, tôi cũng không có gì để nói chuyện với cậu. "

Trước khi tới, Giang Lẫm đã ngờ tới việc bị Quý Minh Luân từ chối, nên cậu cũng không bị những lời này làm tổn thương, ngược lại còn ngăn người đang muốn đi vào trong phòng kia lại.

"Minh Luân," giọng điệu của cậu thành khẩn nói, "Tôi đến để xin lỗi."

Quý Minh Luân mặt hướng về phía phòng ngủ chính, Giang Lẫm nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy hắn cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Có phải tôi nghe lầm không? "

Môi Giang Lẫm khẽ động, lời giải thích còn chưa nói ra đã bị cắt ngang, Quý Minh Luân vẫn không quay người lại, hắn dùng giọng điệu lãnh đạm nói: "Nếu là vì chuyện của một năm trước thì không cần, tôi đã quên rồi. "

Sải bước đi vào phòng ngủ, Quý Minh Luân trở tay đóng cửa lại, còn vặn khóa cửa lại.

Nghe một tiếng "rắc rắc", nam sinh quay đầu nhìn Giang Lẫm đang rơi vào trạng thái thất thần, ho một tiếng nhắc nhở: "Cái kia, ừmmm, tôi đưa anh ra cửa. "

Giang Lẫm không cần nam sinh đưa, cũng không định ở lại ở đây nữa, quay người ra cửa rời đi, đợi sau khi cậu rời đi, nam sinh đến phòng ngủ chính gõ cửa: "Đàn anh, anh ấy đi rồi. "

Trong phòng không có ai trả lời, chỉ có tiếng bật lửa lặp đi lặp lại, nam sinh do dự một chút, đi đến phòng đối diện thay quần áo, sau khi thu dọn hành lý xong, muốn nói với Quý Minh Luân mình phải đi rồi, liền nghe thấy tiếng mở cửa ở phòng ngủ chính.

Quý Minh Luân vẫn ăn mặc như khi nãy, nhưng hiện tại trong miệng ngậm thêm điếu thuốc, biểu tình âm trầm có chút đáng sợ.

Hắn ôm hai tay tựa vào khung cửa, nhìn vào vali bên chân nam sinh: "Không phải không có chỗ ngủ sao? "

"Em đi tìm chỗ ngủ của người khác cũng được " nam sinh gãi gãi tóc, "Đàn anh, nếu em ở lại thì không tiện lắm, anh đừng để người ta hiểu lầm. "

Sự hiểu lầm mà nam sinh ám chỉ là việc Quý Minh Luân cố ý ôm vai y. Quý Minh Luân không giải thích, thở ra một làn khói trắng, hắn nói với nam sinh: "Được rồi, vừa rồi làm phiền cậu rồi. "

"Không sao đâu," nam sinh cười cười, "Nhưng anh ấy là ai vậy? Hình như anh ấy rất quen thuộc nơi này, sao trước đây em chưa từng thấy qua? "

Giơ tay lên nhéo vai nam sinh, Quý Minh Luân nói: "Đi đi, đừng nhiều chuyện. "

Nam sinh vẫy vẫy tay, dứt khoát rời đi. Nhìn căn phòng yên tĩnh trở lại, Quý Minh Luân quay đầu, nhìn về phía bức tranh sóng biển khổng lồ được treo trên tường sau ghế sô pha.

Khuôn mặt Giang Lẫm hiện rõ trong đầu hắn, một năm không gặp, Giang Lẫm hình như không thay đổi gì, đi Los Angeles cũng không bị rám nắng, lại còn mặc áo sơ mi hắn tặng tới đây.

Hai người bọn họ quen nhau từ khi còn nhỏ, từ tiểu học, trung học đến đại học cũng chưa từng tách ra, dấu vết trưởng thành của nhau đều khắc sâu trong tim đối phương, mặc dù Giang Lẫm nhắm mắt không lên tiếng, Quý Minh Luân cũng có thể đoán được cậu đang suy nghĩ cái gì, huống chi là ám chỉ rõ ràng như vậy.

Chưa kể Giang Lẫm sao lại đột nhiên trở về, Quý Minh Luân không ngờ cậu đến tìm mình xin lỗi.

Chẳng lẽ là qua một năm, cậu có thể cho rằng chuyện đêm đó chưa từng xảy ra sau đó tiếp tục làm bạn?

Quả nhiên là cách suy nghĩ của thẳng nam.

Hắn gạt điếu thuốc, quay trở lại phòng ngủ mặc hoàn chỉnh bộ đồ ngủ, đi đến căn hộ đối diện gõ cửa. Đợi vài phút, người đến mở cửa chính là nam sinh tóc dài tối hôm qua ngồi ở ghế lái phụ của hắn, hắn nhìn vẻ mặt mệt mỏi của đối phương, hỏi: "Hết sốt chưa? "

Tô Nghiễn tựa người vào cửa, vô lực lắc đầu. Quý Minh Luân đi vào, dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cho y, nói: "Thay quần áo đi, tôi đưa cậu đi truyền dịch."

Tô Nghiễn không muốn nhúc nhích, xoay người nằm lên sofa, mái tóc dài theo động tác nằm xuống của y chặn ngang ánh mắt y, chỉ lộ ra cái cằm nhỏ gọn và cái cổ thon dài trắng nõn. Quý Minh Luân muốn kéo y lên, vừa đi tới liền dừng lại.

Tuy rằng Tô Nghiễn và Giang Lẫm bộ dạng cũng không giống nhau, nhưng không biết vì cái gì, hắn thường xuyên nhìn Tô Nghiễn lại nhớ tới Giang Lẫm. Nhất là vừa rồi sau khi gặp Giang Lẫm, hiện tại lại nhìn Tô Nghiễn, loại cảm giác này so với trước kia lại càng rõ ràng hơn.

Trước đây, mỗi lần Giang Lẫm đau dạ dày, bộ dáng mệt nhừ không muốn cử động cũng giống như Tô Nghiễn bây giờ vậy. Quý Minh Luân nhắm mắt lại, đem toàn bộ suy nghĩ không đúng đắng này vứt ra sau đầu, kéo Tô Nghiễn lên nói: "Ngày mai Kỷ Kiền về rồi, nếu cậu không muốn anh ấy lo lắng thì thay quần áo đi truyền dịch. "

3

Đem Kỷ Kiền ra dọa Tô Nghiễn quả nhiên có hiệu quả, Tô Nghiễn thật sự đi rửa mặt, Quý Minh Luân cũng trở về bên mình chuẩn bị. Sau đó cùng Tô Nghiễn đi tới gara, muốn mở khóa xe thì phát hiện bên cạnh có một chiếc NIO màu trắng.

Người trong xe cách cửa sổ nhìn thẳng vào hắn, mà Tô Nghiễn bên cạnh hắn bởi vì bị sốt nên không tập trung, không phát hiện xe bên cạnh có vấn đề gì liền ngồi vào ghế phụ.

Thu hồi tầm mắt, Quý Minh Luân cũng mở cửa lên xe, cho đến khi hắn lái xe ra khỏi hầm, Giang Lẫm vẫn duy trì tư thế ngồi vừa rồi, không nhúc nhích nhìn về phía hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.