Thử Lại Lần Nữa

Chương 42: Tớ cũng nhớ cậu



Nơi mà Đặng Phong hẹn uống rượu là một quán bar mà họ thường đi tới, Quý Minh Luân đỗ xe ở hầm gửi xe, đi thang máy lên tầng 42, đẩy cửa quán bar ra.

Quán bar này được thiết kế rất độc đáo, âm nhạc ở đây rất thích hợp để nói chuyện, cửa sổ là cửa sổ trong suốt, từ trong nhìn ra có thể thấy được một bãi biển, là quán bar Đặng Phong thích nhất, trước khi Quý Minh Luân đồng ý cùng anh mở [Chaka], đây là nơi mà bọn họ ngồi lại bàn bạc với nhau.

Hắn nhìn thấy bóng lưng Đặng Phong ở chỗ thường ngồi, Quý Minh Luân đi đến bên cạnh quầy bar, bảo nhân viên phục vụ mở chai Ice Wine*, sau đó cầm lấy hai cái ly nhỏ đi tới trước mặt Đặng Phong.

*Ice Wine (hoặc icewine, tiếng Đức: Eiswein) còn có tên gọi khác là rượu vang tuyết, rượu vang đá, vang băng, đây là loại rượu tráng miệng nổi tiếng có xuất xứ từ Canada và Đức... Rượu có vị ngọt đậm đà cùng hương thơm trái cây tuyệt vời nên thường được sử dụng để thay thế cho các món tráng miệng sau bữa ăn

Đặng Phong cầm một chai rượu Tequila Olmeca Gold* đã hết, nhìn hắn mở chai rượu Ice Wine chua chua ngọt ngọt, oán trách nói: "Cậu làm gì vậy? Sao lại gọi rượu của nữ**."

*Rượu Tequila Olmeca Gold, đây chính là loại tequila phổ biến nhất thế giới. Rượu được làm từ cây thùa xanh được thu hoạch bằng tay và chọn lọc lại. Mang trong mình đầy đủ hương vị của loại rượu tequila Olmeca Gold rất thích hợp để pha chế cocktail hay với các đồ uống khác.

**Loại rượu này đa số sẽ là nữ giới uống, đàn ông ít ai uống loại này

Quý Minh Luân không để ý tới chai tequila anh đặt ở trước mặt mình, rót rượu vào hai ly, đẩy một ly đến trước mặt Đặng Phong: "Đêm nay tôi không muốn uống say, thỉnh thoảng cũng nên đổi khẩu vị. "

Đặng Phong bưng ly rượu lên, nhìn rượu vàng óng trong ly thủy tinh trong suốt, bất đắc dĩ cười cười, ngửa đầu uống cạn.

Quý Minh Luân hơi lắc nhẹ ly rượu, nhấp một ngụm, cảm nhận hương thơm đặc trưng của rượu, hắn nhìn về phía cái ly gần được uống cạn.

Biển yên biển lặng mênh mông, đêm nay không có trăng, mây mù dày đặc che đi bầu trời, vừa ra ngoài đã nghe đài phát thanh thông báo hai ngày nữa sẽ có bão đổ bộ.

"Trong cửa hàng có tuyển thêm người mới không?" Quý Minh Luân nhìn chằm chằm biển xa hỏi.

Nhấp một ngụm tequila, Đặng Phong nói: "Chúc Chúc sẽ giới thiệu bạn bè của mình tới làm, nhân lực sẽ không có vấn đề gì. "

Quý Minh Luân gật đầu, vừa nói xong câu "Vậy thì tốt rồi" Đặng Phong liền ném bao thuốc lá tới, hắn muốn từ chối, nhưng khóe mắt lại phát hiện ra bao bì của thuốc là Baoheng Mojito.

Đặng Phong luôn không thích loại thuốc mà hắn hút, chê hương vị quá nhạt nhẽo, nhưng bao Baoheng Mojito này đã được khui hơn nữa đã hết nữa bao.

Hắn cầm bao thuốc lá và hỏi: "Sao lại đổi khẩu vị rồi?"

"Đặng Di," Đặng Phong chống cằm nhìn Quý Minh Luân, "Tôi phát hiện ở trong phòng của em ấy, hỏi em ấy sao lại bắt đầu hút thuốc, em ấy nói mình đã bỏ thuốc, chuẩn bị vứt những thứ này đi. "

Sau khi uống nốt phần rượu còn lại trong ly, Quý Minh Luân lấy ra một bao Baoheng Mojito hoàn toàn mới từ túi quần của mình ra, xé bao bì châm một điếu.

Thấy hắn hút thuốc, Đặng Phong cũng hút một điếu, sau khi hít một hơi vẫn cảm thấy không quen, bỏ thuốc vào gạt tàn: "Cậu và em gái tôi xảy ra chuyện gì vậy? Hai người đã nói rõ ràng với nhau chưa? "

Quý Minh Luân nhìn cảnh biển ngoài cửa sổ, lơ đãng trả lời: "Tôi nói với cô ta nếu cô ta không biết kiềm chế bản thân, thì tôi và cậu sẽ không thể làm bạn với nhau nữa. "

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Em ấy đã làm gì? "

Hôm sinh nhật của Đặng Di Quý Minh Luân rời đi rất sớm, về sau Đặng Phong cũng có việc nên không thể tham dự, Đặng Di hẳn là đã dặn Thi Hiểu Mân không được nói ra, cho nên đến giờ Đặng Phong vẫn chưa biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì.

Hắn ở đây là muốn nói rõ mọi chuyện, nếu đã nói đến đây thì Quý Minh Luân cũng không giấu diếm nữa, hắn gạt tàn thuốc vào gạt tàn trên bàn, nói: "Đặng Di phát hiện tôi và Giang Lẫm ở bên nhau, nhưng cô ta hiểu lầm Giang Lẫm đang quen cả tôi và cậu, ngày đó Giang Lẫm đến tiệc sinh nhật của cô ta để tìm tôi, bị cô ta không cẩn thận đẩy xuống nước. "

Giọng điệu của Quý Minh Luân rất bình tĩnh, chỉ nói mấy câu cũng đã tóm được toàn bộ câu chuyện, nhưng lượng thông tin trong vài câu này quá lớn, thế cho nên Đặng Phong lúc đầu hơi sửng sốt, qua mấy giây mới bắt được trọng điểm, khó tin nhìn hắn.

" Cậu và Giang Lẫm, hai người đang ở bên nhau?!"

Quý Minh Luân biết Đặng Phong sẽ rất khó để tiếp nhận chuyện này, dù sao hắn cũng có lỗi trong chuyện này, lúc đầu vì sợ Giang Lẫm sẽ xấu hổ nên hắn đã giấu diếm mọi người quan hệ giữa mình và Giang Lẫm, thời gian trôi qua càng lâu càng khiến người ta khó chấp nhận được. Nếu như Đặng Phong sớm biết được quá khứ của hắn và Giang Lẫm có lẽ sẽ không phiền phức như bây giờ.

"Ừm, " hạ giọng xuống, Quý Minh Luân càng thêm áy náy, "Thật ra lúc tôi học mẫu giáo tôi đã quen cậu ấy, cho đến khi tốt nghiệp thì chúng tôi vẫn chỉ là bạn thân, nhưng trước khi cậu ấy ra nước ngoài tôi có tỏ tình với cậu ấy, khi đó cậu ấy không tiếp nhận tôi, còn cãi nhau với tôi, cho nên kỳ nghỉ hè năm nay, khi cậu ấy trở về, tôi cũng không ngờ cậu ấy sẽ đến tiệm của chúng ta làm việc. "

Đặng Phong vẫn còn bày ra vẻ mặt khó tin: "Vậy khi cậu ấy từ chối tôi, cậu ấy nói đã có người mình thích, người đó chính là cậu? "

Nhận lấy ly tequila vừa rồi Đặng Phong rót cho mình, Quý Minh Luân ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, đợi chất lỏng cay đắng xuyên qua cổ họng mới nhìn về phía người đối diện: "Ừm. "

Đặng Phong ngơ ngác một lúc, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, bả vai theo động tác mà run lên. Quý Minh Luân nhìn thấy anh giơ tay trái lên, mu bàn tay đang chống cằm bỗng nắm chặt thành quyền, rất nhanh lại cười lên lần nữa, sau đó cười đến mức ngả người ra sau dựa vào lưng ghế.

Động tác của hắn quá lố, Quý Minh Luân thấy vậy nhíu mày, đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, liền nghe thấy anh tự giễu thở dài: "Khó trách."

"Khó trách Giang Lẫm lại đến tiệm thường xuyên như vậy, khó trách một tháng nay cậu cũng đến tiệm thường xuyên, khó trách tôi vừa bảo cậu ấy đi du lịch cậu ấy liền đồng ý."

"Còn có, lần trước, tôi nói đưa cậu ấy về thì cậu ấy lại nhìn cậu." Đặng Phong vỗ vỗ mặt bàn đá cẩm thạch, trong lòng bàn tay phát ra âm thanh nghèn nghẹn, "Thì ra khi đó cậu ấy muốn ngồi xe của cậu. "

Quý Minh Luân đã không biết nên nói cái gì cho phải.

Biểu cảm của Đặng Phong cũng lên xuống thất thường, một giấy trước còn đang cười trào phúng, một giây sau lại suy sụp rũ vai, giấy tiếp theo lại ngồi thẳng lưng, trừng mắt nhìn hắn tổng kết những suy đoán lúc trước.

"Bộ dạng thảm hại của cậu khi đó cũng là vì Giang Lẫm, hai người ở bên nhau từ khi nào?"

Không đợi quý Minh Luân trả lời, Đặng Phong tiếp tục hỏi: "Lúc ở Tây An? "

"Không có, " Quý Minh Luân phủ nhận, "Khi ở Tây An tôi còn hỏi có phải cậu đang theo đuổi Giang Lẫm hay không, khi đó tôi cũng không biết suy nghĩ thật sự của cậu ấy. "

Tay trái của Quý Minh Luân tùy ý đặt bên cạnh ly rượu, Đặng Phong liếc thấy vòng tay màu bạc trên cổ tay hắn, gõ gõ đầu ngón tay, hỏi: "Cái vòng tay này cũng là của Giang Lẫm tặng? "

Người bạn ở cạnh Quý Minh Luân trong năm nay là Đặng Phong, vì vậy anh cũng nhận ra chiếc vòng tay không rời thân này của hắn, cũng biết lúc trước vì bị hư khóa mà đem đi sửa. Bây giờ nhìn hắn đeo lại, Đặng Phong liền nhớ lại hình ảnh Giang Lẫm vui vẻ đeo thử vòng trong cửa hàng trang sức kia, khi đó anh cho rằng Giang Lẫm cảm thấy đắt nên mới không mua, bây giờ nghĩ lại chắc là do Quý Minh Luân đã nhìn thấy nó nên mới không mua. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Nghĩ đến chuyện mình làm sau này, Đặng Phong cảm thấy mặt mũi của mình mất hết rồi, một hơi uống liền ba ly rượu, cuối cùng bị Quý Minh Luân ngăn lại.

"Nếu cậu thấy tức giận thì hai chúng ta đi ra ngoài đánh nhau một trận đi, tôi cho cậu đánh." Quý Minh Luân lấy bình rượu trong tay anh, chân thành nói.

Quý Minh Luân không phải là người sẽ chủ động gây chiến với người khác, nhưng chuyện này đã gây ra tổn thương cho Đặng Phong, vả lại hắn cũng không muốn Đặng Phong trách Giang Lẫm, cách tốt nhất chính là để cho Đặng Phong đánh mình một trận.

Đặng Phong nhìn hắn, con ngươi vô cảm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của một dãy đèn bên cạnh, khiến hắn thấy có hơi xa lạ. Quý Minh Luân không tránh khỏi ánh nhìn chằm chằm của anh, hai người nhìn nhau một hồi lâu, bàn bên cạnh bỗng nhiên phát ra tiếng cười. Sự chú ý của Đặng Phong bị cắt đứt, quay đầu liếc mắt nhìn bàn bên kia một cái, rút lại ánh mắt nói: "Thôi bỏ đi, đánh cậu tay tôi sẽ bị đau. "

Nói cho cùng, khi đó Quý Minh Luân đã hỏi anh có phải có ý với Giang Lẫm hay không, chính anh cũng không thừa nhận. Nếu như lúc đó anh thừa nhận, có thể tình tiết sẽ phát triển hơi quanh co một chút, nhưng kết cục hẳn là sẽ không thay đổi.

Ngày đó Giang Lẫm không nói người mình thích là ai, hiện tại biết đó là Quý Minh Luân, anh liền hiểu ra trong khoảng thời gian này Giang Lẫm vì muốn tiếp cận Quý Minh Luân mà rất cố gắng.

Ngay từ đầu Giang Lẫm đã có mục đích rõ ràng, Quý Minh Luân vẫn luôn nhớ Giang Lẫm không quên, giữa hai người này làm sao có thể cho những người khác nhúng tay vào?

Điều con người sợ nhất là không thể hiểu được, một khi đã hiểu ra sự thật thì khó mà nuốt trôi được. Huống chi mấy ngày nay, mặc dù anh cũng muốn níu kéo Giang Lẫm, nhưng trong lòng anh cũng biết rằng, khi Giang Lẫm quay về Los Angeles, năm kế tiếp sẽ là liên lạc xuyên biên giới, sẽ rất khó khăn.

Hai tay chống lên bàn, Đặng Phong dùng lòng bàn tay xoa xoa khuôn mặt, một lát sau phát ra một tiếng thở dài.

Tiếng nhạc của quán bar vang lên, Quý Minh Luân không nghe thấy tiếng thở dài này, chỉ thấy anh rất nhanh đã hạ tay xuống, khi nhìn về phía mình, đôi mắt của Đặng Phong cũng đã trở nên bình tĩnh.

"Được rồi, chuyện đã qua rồi đừng nhắc nữa."

Đặng Phong là người có tư tưởng cởi mở, nhưng chuyện tình cảm này rất khó nói, trước khi nói rõ ràng Quý Minh Luân cũng rất lo lắng, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ tiếp theo lại nghe anh hỏi: "Nhưng cậu có nghĩ đến việc một năm sau mình phải làm gì không? "

Khi rời khỏi quán bar, Quý Minh Luân vòng ra sân thượng phía sau và đứng trước lan can ngắm phong cảnh một lúc.

Bầu trời xa xăm, màn đêm chìm vào biển sâu, ánh đèn nê-ông của những tòa nhà bên trái hiện lên trên tấm bạt tối như những nét màu đậm, chia thế giới ra thành hai bên. Cô gái đứng cách đó vài bước đang livestream, tiếng nói chuyện trong trẻo của cô ấy gần như che lắp cả bầu trời, Quý Minh Luân đứng một lúc liền rời đi, lúc đi có nhìn chỗ khi nãy mình ngồi, Đặng Phong vẫn còn ngồi ở đó, không biết anh đang nói chuyện điện thoại với ai.

Trở lại xe, hắn gọi cho Giang Lẫm.

Chuông reo hồi lâu Giang Lẫm mới bắt máy, trước khi nói chuyện hắn nghe được tiếng nước xào xạc, trong lòng không khỏi dựng lên một hình ảnh quyến rũ.

"Đang tắm?" Hắn hỏi.

"Ừm, " Giọng nói Giang Lẫm có hơi khàn khàn, "Cậu nói chuyện với Đặng Phong xong chưa? "

"Nói xong rồi." Quý Minh Luân lấy bao thuốc từ trong túi ra, sau khi hạ cửa sổ xe xuống, hắn châm một điếu, "Tớ nói rõ ràng với cậu ta rồi, cậu ta có thể hiểu được. "

"Thật sao?" Không ngờ lại có thể thuận lợi như vậy, giọng điệu của Giang Lẫm có chút giật mình. Quý Minh Luân cười cười, trong khoang mũi phun ra một lại khói trắng: "Tớ lừa cậu làm gì. "

Giang Lẫm không nói nên lời, sau đó nghe Quý Minh Luân nói: "Bây giờ tớ về đây, cậu có đói không, có muốn ăn gì không? "

"Tớ không đói, " Giang Lẫm nói, "Mau về sớm một chút."

Quý Minh Luân dùng tay đang kẹp điếu thuốc thắt dây an toàn, nhấn nút khởi động xe: "Nhớ tớ? "

Giang Lẫm không nói gì, đầu dây bên kia chỉ có tiếng nước chảy. Nghĩ đến cơ thể Giang Lẫm ướt đẫm nước, trần truồng đứng trong phòng tắm của mình, cổ họng của Quý Minh Luân có hơi đau rát, có thể ngửi được mùi gỗ đàn hương tuyết tùng độc nhất vô nhị trên người của Giang Lẫm, còn có bọt sữa trắng mịn màng trượt xuống cơ thể cậu.

Siết chặt tay lái, Quý Minh Luân hạ thấp giọng nói: "Giang Lẫm, tớ nhớ cậu. "

Đầu dây bên kia vẫn không có ai trả lời hắn, nhưng hắn nghe được một tiếng hít thở rất nhẹ, giống như tiếng thở hổn hển.

Giang Lẫm rũ mi mắt, trên lông mi còn đọng lại vài giọt nước nhỏ, bị Quý Minh Luân nói một câu trêu đùa không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy hơi khó thở, trong lòng ngực cũng dâng lên một trận khát vọng khó có thể khống chế.

Giơ tay trái ôm lấy cánh tay phải nhắm mắt nói: "Tớ cũng nhớ cậu, mau đi về đi. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.