Khác với fans, khi Tạ Minh Duệ nghe thấy Tạ Bình Qua bị mời chiến, anh không những không căng thẳng, thậm chí còn ngồi ngay ngắn, trên mặt tràn đầy chờ mong không cách nào che dấu được.
Đến khi lên đài luận võ, vẻ mặt Tạ Minh Duệ càng thêm chờ mong và khen ngợi, anh mắt không chớp nhìn Tạ Bình Qua trên màn hình, thấy cậu thắng lợi với khí thế áp đảo, cảm thán từ tận đáy lòng: "Không hổ là Bình Qua nhà ta, thật lợi hại."
Tạ Bình Qua trên đài luận võ được những người khác khen ngợi cũng bất động, lại bị một câu như vậy làm cho đỏ mặt, cậu không biết nên trả lời thế nào, một lúc lâu sau mới nói: "Em vẫn luôn rất lợi hại mà."
Tạ Bình Qua nói xong, tự cảm thấy bị bản thân làm cho ngại ngùng câu cuối đồ đầu giả bộ đang xem điện thoại, đã bị quen ôm trong lòng.
"Ừm, là anh nói sai, Bình Qua nhà ta vẫn luôn rất lợi hại."
Giọng Tạ Minh Duệ rất nhẹ nhàng, còn mang theo ý cười, Tạ Bình Qua ngẩng đầu nhìn anh, mặt càng đỏ hơn, sau đó đáp lại một cách đúng lý hợp tình.
Ý cười trên mặt Tạ Minh Duệ càng rõ hơn, tâm cũng mềm nhũn, tay càng ôm chặt cậu hơn, như thể người trong lòng là trân bảo quan trọng nhất của mình, hơi buông lỏng tay là sẽ biến mất.
Bọn họ giữ tư thế đó xem phim phóng sự, đến khi xem xong, Tạ Bình Qua mới nằm trên đùi anh, tìm khu bình luận trên trang web video, đưa điện thoại cho Tạ Minh Duệ: "Điện hạ thấy thế nào?"
Tạ Minh Duệ đọc nhanh như gió, sau đó vuốt vuốt mái tóc của Tạ Bình Qua rồi nói: "Em quên rồi sao? Mỗi ngày lúc chúng ta gọi video, em đều nói với anh chuyện xảy ra ngày hôm đó."
Tại Bình Quang ngẩn ra, hiển nhiên là thật sự quên mất.
Tạ Minh Duệ buồn cười vỗ nhẹ đầu cậu, động tác nhẹ như lông vũ lướt qua: "Nhưng mà không sao, cho dù em không nói, cho dù anh không hiểu biết ngành nghề này, anh cũng có thể đoán được thay đổi bất ngờ kế tiếp. Bởi vì trên đời này, mỗi người đều có khả năng thực hiện ước mơ, nhưng trong một nhóm người không phải ai cũng có khả năng thực hiện được, ngành nào cũng vậy."
Lời Tạ Minh Duệ nói cũng là suy nghĩ của một số người; những người khác đã biết rõ về giới giải trí thì không cần suy đoán phân tích nữa, họ đã biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì nên chỉ lắc đầu thở dài nhìn khu vực bình luận.
Có người đăng tin trên diễn đàn giải trí để thảo luận tương lai của những người này trong hiện thực, và càng có nhiều người thậm chí không vào diễn đàn mà chỉ mong tập tiếp theo.
Tập 2 phim phóng sự kết thúc tại võ giáo, bầu không khí của tập này không tệ hơn tập đầu tiên, tuy số màn ảnh của Tạ Bình Qua ít hơn một chút, nhưng với tư cách là MC, số màn ảnh này rất bình thường, vì vậy ngay cả fans cũng không phản đối được.
Do bầu không khí không thay đổi nên phong cách thảo luận ở khu bình luận cũng chưa thay đổi, rất nhiều người thảo luận võ giáo và võ quán cái thế nào lợi hại hơn giống như Chương Nghị Duy nói, hoặc cụ thể là võ giáo nhà ai và võ quán nhà ai lợi hại hơn, thích hợp cho con nhỏ đến học hơn.
Bầu không khí bắt đầu thay đổi ở tập 3, tập 3 là bắt đầu tiến vào đoàn phim, nhìn hậu kỳ giới thiệu người trẻ tuổi đạt được rất nhiều vinh quang trong trận đấu võ thuật lại vì giá trị nhan sắc nên chỉ có thể làm thế thân, còn bị la lên la xuống, khán giả trước màn hình đều rơi vào im lặng.
Các thế thân khác tuy không có nhiều vinh dự như vậy, nhưng hầu hết tuổi tác của bọn họ đều xấp xỉ những diễn viên quan trọng, nhìn thân hình tuổi tác xấp xỉ nhau, nhưng đãi ngộ lại là một người trên trời một người dưới đất, trong lòng khán giả cứ cảm thấy khó chịu.
Mặc dù thực tế cũng là như vậy, nhưng những người vừa mới xem xong hai tập trước, vẫn còn nhớ rõ những đứa nhỏ đó có bao nhiêu mong chờ vào tương lai, nghĩ đến những người đó tuổi còn trẻ đã đạt được nhiều vinh dự có bao nhiêu khí phách hăng hái, bọn họ đột nhiên sinh ra xúc động muốn tắt phim phóng sự và không bao giờ mở lên nữa.
Nhưng dù nghĩ thế nào bọn họ cũng không hành động. Bọn họ vẫn nghiêm túc xem, nghiêm túc thảo luận về những nhân viên trước sân khấu và sau màn.
Còn về việc vì sao là thảo luận chứ không nghiêng về một phía chửi rủa... Tất nhiên là vì Chương Nghị Duy cắt nói biên tập hậu kỳ những cảnh tổ võ thuật lười biếng, động tác tự đơn giản hóa, tổ đạo cụ và những tổ khác làm qua loa cho xong nội dung cũng đưa vào màn ảnh.
【 Thế giới này thật phức tạp... 】
【 Thật không ngờ tổ chế tác sẽ thả nội dung cảnh đoàn phim làm ăn cẩu thả ra cho khán giả xem. Tổ chế tác quay rất nhiều tư liệu sống đúng không? Vì sao không chỉ đăng cái tốt thôi, như vậy mới càng được nhiều người đồng tình. 】
【 Nhưng sự thật là vậy mà, vì sao phải kiêng dè? Tôi thấy như bây giờ rất tốt, sẽ không kéo dư luận nghiêng về một bên mà mắng lưu lượng, lại có thể tạo ra một cuộc thảo luận, rất đáng khen! 】
【 Cá nhân tôi cảm thấy sự khác biệt giữa tổ võ thuật và những nhân viên hậu trường khác không kiếm được nhiều tiền như các diễn viên trước sân khấu, bọn họ đánh cược với vận mệnh... Có cảm giác như đang đánh đổi cuộc sống vì tiền... 】
......
Nếu nói tập 3 chỉ là "Có cảm giác như đang đánh đổi cuộc sống vì tiền", vậy 3 tập cuối cùng chính là củng cố suy nghĩ này của khán giả.
Bọn họ nhìn những nhân viên trẻ tuổi "về hưu" bị tổn thương đến mức ngay cả sinh hoạt hàng ngày cũng có phần khó khăn, nhất thời không biết phải nói gì.
Ngoài ra, tập 4 có một đoạn nội dung cũng được thảo luận rất rộng rãi, đó là đạo diễn thờ ơ không thèm để ý giao cho tổ võ thuật nhiệm vụ thuần hóa ngựa, và Tạ Bình Qua sau khi lên ngựa, giọng đạo diễn run rẩy.
【 Đối với tôi những thứ khác còn ổn, nhưng sự tương phản trong tập 4 này thật sự khiến tôi sởn tóc gáy... chẳng lẽ cái giá của mạng sống con người lại khác nhau đến vậy sao? 】
【 Rất tàn nhẫn trả lời cho bên trên: Đúng vậy, cái giá của mạng người kém nhau nhiều đến vậy đó. Mạng của diễn viên chính và vai võ phụ nhỏ không phải cùng một giá, huống chi là Tạ Bình Qua. 】
【 Lá gan của Tạ Bình Qua cũng lớn thật, cậu ta không sợ xảy ra chuyện sao. 】
【 Bởi vì cậu ta rất mạnh, tôi thấy Chương Nghị Duy không hề căng thẳng chút nào. 】
【 Nhưng mà... những vai võ phụ xảy ra chuyện cũng rất mạnh mà? Trong tập 5 có quán quân thi đấu võ thuật làm nghề chưa được một năm đã bị thương nặng đó thôi? Cả bản thân Chương Nghị Duy cũng vậy đúng không? Lúc ấy anh ta không chỉ là quán quân võ thuật, mà còn là nghệ sĩ siêu sao hạng một! 】
【 Tôi thấy ngoại trừ giá cả mạng người, toàn bộ hoàn cảnh chung đều có chút vấn đề... Bọn họ mạnh thì mạnh, nhưng đó không phải lý do để bọn họ thả lỏng tinh thần! Rất nhiều chuyện đều do thả lỏng tinh thần mà ra đúng không? 】
......
Bởi vì tổ chế tác đã thực hiện theo hợp đồng, làm mờ nhiều chi tiết, đồng thời bọn họ nhiều lần nhấn mạnh ở đầu và cuối phim rằng mong khán giả thảo luận về nội dung chứ không tấn công một đoàn phim cụ thể, nên khán giả không bám vào những chi tiết cụ thể, mà rất nghiêm túc thảo luận về các vấn đề được phản ánh trong phim phóng sự.
Trên các nền tảng xã hội cho phép viết bài đăng dài nên đã có nhiều bài viết dài được thảo luận nghiêm túc, mỗi tác giả có một quan điểm riêng, nhưng cũng chính vì điều này mà ngày càng có nhiều người đăng bài, và ngày càng có nhiều cuộc thảo luận được diễn ra rộng rãi.
Trong những bài viết này, có nhiều nhóm theo hướng khác nhau, tích cực và tiêu cực, cùng với một người duy nhất độc lập với tất cả các nhóm, đó là Tạ Bình Qua.
Cậu xuất thân từ võ thuật, lần đầu tiên xuất hiện là trong chương trình bình chọn, trong 《 Mạc hậu chi vương 》 vì dáng người và diện mạo quá xuất chúng nên bị kiêng kị, đến cả vai diễn đã quyết định xong cũng bị thu hồi lại —— chỉ vì Hà Lạc Minh, người đã bị kim chủ bỏ rơi, những gì hắn làm bấy lâu nay đều bị vạch trần, bao gồm cả mâu thuẫn với Tạ Bình Qua trong lúc quay 《 Mạc hậu chi vương 》, cùng với việc hắn cáo trạng với chỗ dựa của hắn khiến Tạ Bình Qua bỏ lỡ bộ phim truyền hình đầu tiên đã được lên lịch sẵn.
Cho đến sau đó khi đoàn phim thăm ban bị gây khó xử, tất cả những chuyện này khiến mọi người dần nhận ra, những gì Tạ Bình Qua có được ở hiện tại quả thật không thể tách khỏi liên quan với Tạ Minh Duệ, nhưng đây không có nghĩa là Tạ Minh Duệ giúp cậu lấy được những thứ không thuộc về cậu, mà là nhờ có sự tồn tại của Tạ Minh Duệ, đã cho cậu một môi trường hoàn toàn công bằng, để cậu có thể tự dựa vào chính sức cậu lấy được những thứ cậu có thể lấy.
【 A, giới giải trí này hoang đường quá. 】
【 Muốn được đối xử công bằng và hợp lý cũng cần phải có chỗ dựa vững chắc mới thực hiện được, tôi có một vạn lời thô tục không biết có nên nói hay không. 】
【 Cả chuyện thuần hóa ngựa lần đó nữa nhỉ? Đạo diễn lo lắng cho Tạ Bình Qua cũng không có gì bất thường, mà là hắn thờ ơ với các vai võ phụ khác mới là bất thường. 】
【 Đúng vậy, một trong những nguyên nhân chính dẫn đến thương tích bất thường của vai võ phụ là những người trong đoàn phim có ý thức an toàn không đúng chỗ, thiết bị phòng hộ an toàn không đủ, việc thay đổi tình trạng này là một yêu cầu chính đáng chứ không phải là yêu cầu quá đáng. 】
......
Trọng tâm thảo luận sau đó của khán giả và người qua đường cũng là vấn đề trong mắt Tạ Bình Qua.
Cậu không nghĩ rằng mình có thể dựa vào sức mình để quét sạch những xu hướng bất chính trong giới giải trí, cậu cũng không có mục tiêu cao cả như vậy, cậu chỉ là muốn thông qua một vài phương thức để những nhân viên hậu trường đó được hưởng đãi ngộ nên có.
Những biện pháp bảo vệ thích đáng, sự tôn trọng đúng mực... Chứ không phải bị cân nhắc và sau đó cảm thấy mạng của bọn họ không đáng giá rồi có thể hủy hoại.
Tạ Bình Qua không ngại bày tỏ suy nghĩ của mình với Chương Nghị Duy khi bọn họ gặp lại nhau, Chương Nghị Duy hiểu biết về ngành này sâu hơn Tạ Bình Qua, hắn biết Tạ Bình Qua nói chính xác, cũng thật sự có tính khả thi nhất: "Bình Qua, cậu muốn làm thế nào?"
Tạ Bình Qua đưa cho hắn văn bản đề nghị đã được sửa lại trong khoảng thời gian này, Chương Nghị Duy nhanh chóng nhận lấy, lật xem, xem xong không giấu được vẻ kinh ngạc: "Có phải Tạ tổng cũng giúp không?"
Tạ Bình Qua gật đầu: "Anh ấy giúp tôi xem xét, sửa đổi một số thứ."
Chương Nghị Duy nhận được câu trả lời thì càng ngạc nhiên hơn. Hắn cho rằng văn bản này là Tạ Minh Duệ giúp đỡ soạn ra, không ngờ là Tạ Bình Qua tự mình viết?
Vậy xem ra, Tạ Bình Qua cũng không phải hoàn toàn giống như cận vệ mà Tạ Minh Duệ bồi dưỡng, nhà ai lại bồi dưỡng loại năng lực này cho cận vệ chứ?
"Minh Duệ nói chủ yếu là tùy thuộc vào chúng ta, nếu thật sự không giải quyết được, anh ấy có thể hỗ trợ."
Lúc Chương Nghị Duy đang cau mày suy nghĩ thì bên tai lại truyền đến giọng của Tạ Bình Qua.
Nghe cậu câu nào câu nấy cũng "Minh Duệ", đồng thời nghĩ đến mối quan hệ của bọn họ, Chương Nghị Duy lại bỏ qua nghi hoặc.
Quan hệ giữa Tạ Bình Qua và Tạ Minh Duệ cũng không phải là quan hệ giữa người bồi dưỡng và bảo tiêu, với mức độ thân mật và sự coi trọng giữa bọn họ, Tạ Minh Duệ dạy cậu bất cứ thứ gì cũng là chuyện rất bình thường.
Chương Nghị Duy buông bỏ nghi hoặc, tập trung chú ý lại vào công việc, hắn đọc văn bản ba lần, cuối cùng hạ quyết tâm nói: "Cứ quyết định vậy đi."
Chương Nghị Duy là một người làm việc vô cùng quyết đoán, hắn đã quyết tâm thì sẽ bắt đầu hành động.
Một tuần sau, Tạ Bình Qua và Chương Nghị Duy gặp mặt những nhân viên có liên quan được mời tới, những người này có Chương lão gia tử, có tiền bối của các võ quán khác, có hiệu trưởng võ giáo, cũng có chỉ đạo võ thuật nổi tiếng trong nghề, bao gồm Mục Tuần.
Bọn họ nghe Tạ Bình Qua trần thuật, sau đó nghe Chương Nghị Duy bổ sung giải thích, lâm vào trầm tư.
"Tôi thấy có thể làm được." 20 phút sau, Chương lão gia tử là người đầu tiên tỏ thái độ.
Không phải ông không nghĩ đến chuyện này, ông tin rằng những người khác đang ngồi ở đây cũng có nghĩ tới chuyện này, chỉ là bọn họ không quyết đoán và không thật sự hạ được quyết tâm, bọn họ cũng không muốn đắc tội với người ta.
Hiện tại dư luận đã vào đúng chỗ, lại có người dẫn đầu, nếu ông lại lùi bước, vậy thật có lỗi với những đứa nhỏ bước ra từ võ quán tiến vào tới giải trí.
Sau khi Chương lão gia tử tỏ thái độ, những người khác cũng dần dần hạ quyết tâm, biểu đạt ủng hộ.
Rất nhanh, người duy nhất không tỏ thái độ chỉ còn lại Mục Tuần.
Mọi người nhìn hắn, Chương Nghị Duy hơi há miệng muốn giải thích gì đó, kết quả chưa kịp nói đã bị Mục Tuần giơ tay cản lại.
Hắn đứng lên, nhìn mọi người xung quanh, nói rất chậm: "Tôi vẫn luôn không đồng ý với quan điểm của hầu hết mọi người, tôi vẫn luôn cảm thấy chính vì quan điểm của mọi người nên mới dẫn đến tỷ lệ vai võ phụ bị thương quá cao. Nói thật, đến bây giờ tôi vẫn nghĩ như vậy, nên tôi vốn không định làm bạn cùng mọi người."
Mục Tuần nói, tầm mắt dừng trên người Chương Nghị Duy, cuối cùng nhìn về phía Tạ Bình Qua: "Nhưng mà, nếu điều Tạ Bình Qua đề nghị thực sự có thể thực hiện tốt, quả thật có thể tránh rất nhiều vấn đề, có lẽ Nghị Duy năm đó sẽ không bị thương, có lẽ một vài vai võ phụ khác có thể bình yên về hưu. Vì vậy tôi đồng ý chuyện này."
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: ^_^
Lời editor: Hôm nay nóng quá nên mình bị lười, chỉ có 1 chương thôi >.<