"Hì, cậu vẫn còn rất tỉnh táo đấy chứ."
Hắn thừa lúc cô không để ý liền nghĩ muốn tháo kính của cô ra, ai dè cô đã kịp quay mặt 180 độ.
"Cậu còn cười được? Đưa kính đây!"
"Cậu rất yêu chiếc kính của mình thì phải." Hắn đặt lại kính vào tay Vũ Thiên.
"Vì tôi rất xấu xí." Đeo lại kính.
"Cũng được, tôi vẫn muốn xem."
"Mắt tôi chỉ có lòng trắng, không có con ngươi. Uhm... mắt tôi còn không có lông mi nữa."
"....." Cậu đang miêu tả cái gì vậy?
Một hồi im lặng.
"Vũ Thiên, trong đó đã... xảy ra chuyện gì..."
"Không có gì, là do tôi."
"Do cậu?"
"Hồi nhỏ tôi từng bị bắt cóc. Chúng nhét tôi vào cốp xe suốt mấy tiếng liền. Từ đó tôi rất sợ những nơi tối và chật hẹp."
"Xin lỗi..." Là tại hắn. Lông mày hắn nhíu chặt.
Đẩy cô xuống cầu thang, đổ rác lên bàn đối với cô chẳng nhằm nhò gì, nhưng cô không ngờ Lan Hoa còn nghĩ ra cả trò này nữa.
"Thấy có lỗi thì đi nói thật với cô ta đi. Tôi cũng không muốn cô gáinào khác phải chịu mấy trò như thế này đâu." Nhưng Vũ Thiên nghĩ, LanHoa ghét cô đến mức này chắc cũng tại mấy câu mình châm chọc cô ta.
".... Được."
Khi nói ra chữ "được", hắn bỗng cảm thấy rất khó chịu.
"Đại đại đại... Vũ Thiên! Sao cậu lại phải vào phòng y tế thế này?"
Diệp Tinh bước vào phòng. Suýt nữa thì kêu đại tỷ.
"Tớ không sao."
"À Thiên Vũ này, có tớ ở đây rồi, cậu vào lớp trước đi."
Thấy Vũ Thiên cũng nhìn mình bằng ánh mắt đuổi khách, hắn có cảm giác thật giận dỗi.
"Vậy tôi đi trước."
Cạch. Cửa phòng đóng lại.
"Có việc gì gấp sao?"
"Đại tỷ, vừa rồi Mộc Thanh biết Lan Hoa *** hại cô liền đánh cô ta đến nỗi mặt biến dạng."
"Đây đúng là phong cách của Mộc Thanh. Nhưng sao cô ấy biết việc này?"
"A. Là bạn trai giả của cậu. Vì không thấy cậu vào lớp nên hỏi mình, khi nghe mình nói không biết, mặt cậu ta liền như có bão, chạy sang lớp12C."
Việc giả bạn gái Thiên Vũ, cô không muốn giấu bất kì ai trong số họ nên đã lựa chọn nói thẳng.
"Cô ta là tiểu thư nhà họ Bạch, cổ đông lớn nhất của trường ta. Tuy tộicủa Mộc Thanh không đến mức đuổi học, nhưng Bạch gia đã nhúng tay vàothì e là..."
"Cô ta đe dọa đuổi học Mộc Thanh?"
"Đúng vậy."
"Cô ta đâu?"
"Vừa gọi xe chuẩn bị về rồi."
Vũ Thiên đứng dậy, nói: "Cậu về lớp xin nghỉ cho tớ."
"Được." Không nói nhiều, nhưng Diệp Tinh hiểu Vũ Thiên định làm gì.
.........
Kíííttttttt! Chiếc xe hơi nhà Lan Hoa mới ra khỏi cổng trường chưa được mấy mét đã phanh gấp.
"Chuyện gì nữa vậy??" Lan Hoa cáu gắt.
"Tiểu thư, có người đứng chặn ở đầu xe."
Cạch, Lan Hoa chưa kịp thấy gì, cửa sau xe đã bị mở, cô ta bị ai đó lôi ra ngoài.
"Dừng lại! Cô là ai?" Hai tên vệ sĩ của Lan Hoa cũng ra khỏi xe, chặn trước mặt Vũ Thiên.
"Tôi muốn nói chuyện với tiểu thư đây một lúc, phiền các anh tránh đường."
"Tôi không quen cô ta, ngăn cô ta lại!" Lan Hoa dãy dụa.
Hai tên vệ sĩ tiến tới, chưa kịp làm gì đã bị đánh ngã ra đất. Biết côgái xinh đẹp này không hề tầm thường, họ liền nghiêm túc lại để đánh.Nhưng vẫn thua.
Vũ Thiên tuy có thể đánh bại hai người này, nhưng vì là vệ sĩ nên thểlực tốt, cứ ngã lại đứng dậy. Hết cách, Vũ Thiên lôi chiếc kìm điệntrong túi ra, khiến hai người kia bất tỉnh.
"Thả tôi ra, thả tôi ra..."
"Thấy tôi hạ 2 người kia như thế nào chứ? Im đi."
Vũ Thiên ném Lan Hoa xuống đất.
"Cô... cô muốn gì?" Lan Hoa run rẩy.
"Nghe nói cô muốn đuổi học ai đó? Hử?"
"Con... con bé đó xứng đáng bị như vậy! Á á..." Thấy Vũ Thiên giơ tay lên định đánh, Lan Hoa ôm đầu hét.
"Mày dám nói lại câu đó một lần nữa không?"
"Huhu. Cô là ai chứ, khi về nhà nhất định tôi sẽ nói với bố đuổi học hết các người!"
"Nếu mày còn có ý định đó nữa thì e là mày sẽ không được gào bố thân yêu nữa đâu."
"Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!" Lan Hoa bỗng giật mình gào thét khi thấy một con chuột trước mặt mình.
"Nói đi, cô muốn ăn gỏi con chuột này hay đuổi học Mộc Thanh?"
"Huhuu... tha cho tôi tha cho tôi... Không ai bị đuổi học cả, không ai bị đuổi học cả..."
"Tốt nhất là vậy. Nếu không thì ngày nào tôi cũng muốn gặp cô đấy."
"Làm ơn bỏ con chuột...."
"Hù!" Vũ Thiên bỗng dí sát con chuột vào mặt Lan Hoa.
"Hấc!"
Lan Hoa ngất xỉu.
Vũ Thiên phủi váy đứng lên, nhìn ông tài xế vẫn yên lặng quan sát nãygiờ: "Xin lỗi, làm phiền bác đưa cô tiểu thư và 2 tên vệ sĩ này về."
"Vâng... vâng..."
Vui thật đấy!
Vũ Thiên bắt xe bus ra về.