Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 15: Chương 15 : Sinh nhật



"Tôi thấy sự xuất hiện của mình là không cần thiết." Ra đến cổng, Vũ Thiên nói.
"Rất cần thiết, để thể hiện quyết tâm lấy người tôi yêu và vạch trần bộ mặt giả dối của Lan Hoa."
"Vậy à." Thờ ơ.
Cô không thể quan tâm hắn nhiều hơn một chút sao????
Ra đến bến xe bus ngoài đường lớn, thấy hắn vẫn đứng cạnh mình, cô thắc mắc: "Cậu còn ở đây làm cái gì?"
"Còn có việc phải làm."
Một chiếc xe bus dừng lại, hắn kéo tay cô bước lên.
"Tôi không đi chuyến này!" Vũ Thiên giằng tay ra.
"Tôi muốn đưa cậu đến một nơi."
"Đây là việc cậu muốn làm sao?"
"Uhm." Hắn cười cười.
"Đi đâu?"
"Đến nơi cậu sẽ biết."
....
Chiếc xe bus dừng lại tại công viên trò chơi Funny Park.
"Waaa!" Vũ Thiên nhìn công viên với đủ các màu sắc liền thốt lên. "Saolại đưa tôi đến đây!" Cô chưa từng được tới công viên trò chơi, chỉ làthấy trên ti vi.
"Chúc mừng sinh nhật!" Hắn nhìn sự vui vẻ trên khuôn mặt cô liền cũng vui theo.
"Sao... cậu biết." Bất ngờ.
"Uhm... coi như đền bù cho cậu về việc giả làm bạn gái."
"Chúng ta có thân như vậy sao?" Hỏi vậy nhưng hiện tại Vũ Thiên thật sự háo hức.
"Thôi, chúng ta đi ăn đã, giờ là buổi trưa nắng nên không có ai chơi cả."
"Vậy sao?"
Thiên Vũ kéo tay cô đến quán KFC, gọi 2 phần Chicky Meal.
"Tôi chưa từng ăn KFC."
"Thật hả?"

"Uhm, tôi không có bạn."
"Tại sao?"
"Người ta không thích gần tôi."
"Này cậu bỏ kính ra đi."
"Làm gì?"
"Nếu để ai đó nhìn thấy tôi và cậu đi cùng nhau thì chắc đây không phải lần cuối cùng cậu làm bạn gái tôi đâu."
"Vậy sao?" Vũ Thiên tháo kính. Dù sao cũng bị cậu ta biết rồi.
"Cậu rất xinh đẹp, cậu không bị cận."
"Uhm."
"Sao phải đeo kính?"
"Người ta không thích tôi xinh đẹp."
Hắn chống cằm nhìn cô.
"Ăn nhanh lên chúng ta còn đi chơi."
"Ừ." Dáng vẻ cô ăn rất rất rất đáng yêu.
Hôm nay Vũ Thiên mặc một chiếc áo cánh dơi màu xanh biển và quần jean,tóc buộc đuôi ngựa thoải mái tự nhiên. Hắn được thấy bộ dáng ngày thường của cô, rất đắc ý.
"Này cậu ăn nhanh lên chứ!" Vũ Thiên đã ăn xong.
"Đợi chút... từ từ."
.......
"Giờ chúng ta đi đâu?"
"Vẫn còn nắng, chúng ta đi xem phim."
"Cũng được, tôi chưa đi xem phim rạp bao giờ."
"Tại sao?"
"Chẳng lẽ đi một mình?"
"...."
"Waaa, tôi muốn xem The Avenger 2!" Vũ Thiên chỉ chỉ.
"Được. Đợi tôi mua vé."
"Mua bỏng ngô và nước uống nhé! Trong phim họ hay mua như vậy." Vũ Thiên cười tít mắt.
"...." Đáng yêu chết đi được!!
Sau 2 tiếng đồng hồ ngồi xem phim, Vũ Thiên bước ra khỏi rạp, vươn vai.
"Chỉ là cái màn hình lớn hơn một chút!"
Lúc đó Vũ Thiên đã rất chăm chú xem phim và ăn bỏng ngô.
"Thiên Vũ, tới đó đi!" Cô kéo tay hắn.
Cô gọi tên hắn sao? Cô chủ động kéo tay hắn sao?
"Chơi trò này!" Tàu lượn siêu tốc.
"Được."
Vũ Thiên rất phấn khích.
"Thêm lần nữa nhé!" Vũ Thiên cười đến là rạng rỡ.
"Được." Dù cô có nói muốn chơi 10 lần nữa hắn vẫn nói được.
"Chong chóng..." Vũ Thiên chợt dừng lại, thì thầm nhìn những chiếc chiếc chong chóng đang xoay tít.
"Cậu thích sao?" Rút một que chong chóng và trả tiền, hắn cười rạng rỡ và đưa nó cho cô.
Cô không nhận lấy mà chỉ mờ mịt nhìn nụ cười rạng rỡ của Thiên Vũ...Cũng đã từng có một cậu bé cười xinh đẹp như vậy, tặng cho cô một chiếcchong chóng...
"Không thích sao?"
"Thích..." Vũ Thiên nhận lấy, nhẹ cười. Đã lâu rồi cô không nhớ tới cậu bé ấy, không biết bây giờ...

"Chúng ta đi thôi."
Dần dần cô và hắn đã chơi hết tất cả các trò chơi ở đây.
"Trong kia là gì thế?"
"Các trò chơi bằng xèng, vào thôi."
"Xèng là cái gì?" Vũ Thiên li3m li3m cây kẹo bông đường, nghiêng đầu hỏi.
"...." Thiên Vũ đỏ mặt quay đi. Dễ thương quá...
Đua xe, bắn súng, đập chuột, vật tay... trò gì họ cũng chơi qua.
"Gắp gấu bông kìa!" Vũ Thiên chỉ.
"Để tôi gắp cho cậu."
Hai người thay nhau gắp, tâm trạng cứ lên lên xuống xuống mà vẫn không gắp được con nào.
"Cố lên, cố lên..." Vũ Thiên căng thẳng nhìn con gấu đang sắp rơi xuống.
"Woa!! Được rồi!" Vũ Thiên hò hét ầm ĩ, ôm chặt con gấu bông, ôm chặt Thiên Vũ. "Cậu giỏi quá!"
"Haha..." Lần gắp thứ hơn 40.
Được Vũ Thiên ôm...
"Cho tôi nhé?"
"Được..." Đó là con gấu màu trắng ôm một trái tim đỏ chói giữa ngực.
Không biết Thiên Vũ suy nghĩ gì mà mặt hồng hồng.
"Tôi cũng muốn tặng quà cho cậu."
Vũ Thiên kéo hắn đến ném vòng chọn quà. Ngay từ lần quăng đầu tiên, một con gấu lớn đã lọt vòng.
"Tặng cậu!" Nụ cười rạng rỡ.
Đưa tay nhận lấy con gấu màu hồng, tim hắn đập thình thịch.
"5h rồi, chúng ta chuẩn bị về thôi." Vũ Thiên nói.
Quả thực ngày tháng 10 chưa cười đã tối.
Hắn cùng cô lặng lẽ đứng ở bến xe bus.
"Hình như chúng ta đi khác chuyến." Vũ Thiên cắn cắn cây kem ốc quế trên tay, nói.
"Ừ." Vừa rồi hắn vui bao nhiêu thì bay giờ hắn buồn bấy nhiêu.
"Xe bus đến rồi, tôi về trước. Hôm nay... cám ơn cậu."
Vũ Thiên đang định bước lên xe bus thì bị bàn tay hắn nắm lại.
"Cậu phải về sao?"
"Ừ?"
Đây là lần cuối cô giả làm bạn gái hắn, từ nay về sau không để mọi người hiểu lầm quan hệ giữa họ. Hắn sợ, sợ chiếc xe bus này sẽ mang cô đi,rời xa hắn. Trước giờ cái hắn thấy chỉ là bộ mặt lạnh lùng thờ ơ của cô, cho đến hôm nay hắn biết, mình đang càng lún sâu hơn vào cô rồi.

Nhớ đến ánh mắt của những thằng con trai hôm nay đi ngang qua nhìn cô, hắn thật chỉ muốn đem cô giấu kĩ vào trong túi.
Bỗng hắn cúi đầu, chạm môi mình vào môi cô một cái như chuồn chuồn lướtnước. Cảm giác được làn môi mát lạnh như kem, và có vị ngọt.
Trái tim luôn đạp chậm rãi bình ổn của hắn hôm nay hoạt động vui vẻ bấtthường. Hiện tại nó cũng đang đập rộn rã, như muốn nhảy ra khỏi lồngngực.
"Cháu có lên xe không vậy?" Bác tài xế hỏi.
"Có... có ạ." Vũ Thiên bước lên xe trong ánh mắt "đúng là tuổi trẻ!" của mọi người. Không dám quay lại nhìn hắn.
Hôm nay cô ấy vui như vậy, liệu cô sẽ thích hắn chăng?
Đầu óc hắn trống rỗng nhìn chiếc xe bus xa dần.
oOo
"Vũ Thiên, chúc mừng sinh nhật cháu!"
"Ông, bà..."
Sau cái chạm nhẹ kia, Vũ Thiên cũng không nhớ mình đã về được đến nhànhư thế nào. Vừa mở cửa cô đã thấy ông bà nội với neta mặt rất vui vẻ.
"Con bé này, cháu đi đâu mà không nói với ông bà lão này một tiếng, vìmuốn cho cháu bất ngờ nên cứ đợi mãi!" Giọng nói của bà Kim Hà tỏ vẻtrách móc nhưng tràn đầy sủng nịch yêu thương. Họ cũng mới về đến nhànên không biết Vũ Thiên vắng mặt từ sáng.
"Cháu xin lỗi..."
"Xin lỗi gì chứ? Cháu coi chúng ta là người ngoài sao? Cháu chưa ăn cơm phải không? Nào, vào đây."
Nhạc chuông điện thoại vang lên, Vũ Thiên vừa mở máy đã nghe tiếng nóivang vọng của Hoàng Kỳ: "Huhu, đại tỷ, hôm nay là sinh nhật đại tỷ chúng ta lại quên mất..."
Hoàng Kỳ còn liến thoắng cái gì đó, Vũ Thiên không thể nhớ. Sau đó những thành viên khác cũng lần lượt gọi đến chúc mừng.
Vũ Thiên thật sự rất vui. Nhiều năm trước cô chỉ sống một mình trong căn nhà lớn, bố mẹ thì luôn bận bịu tại nước ngoài sinh nhật của cô họ cónăm nhớ, có năm quên vài hôm mới nhớ ra. Mà cô lại không có bạn bè...cảm giác cô đơn rất đáng sợ.
Nhưng đến năm nay, cô dường như đã có tất cả mọi thứ.
"Tặng cho cháu một món quà." Bà Kim lấy ra một chiếc lắc tay nhỏ xinh gắn xung quanh rất nhiều ngôi sao lấp lánh.
Vũ Thiên vui vẻ tiếp nhận, gia đình họ đều yêu thích bầu trời và những ngôi sao.
Qua một buổi tối với ông bà, cô trở về phòng.
Cô nhìn con gấu trên tay, bất chợt lại nghĩ đến hắn...
Căn phòng của cô trước giờ chứa toàn sách vở, nay vì sự xuất hiện củamột con gấu nhỏ bé lạ lẫm mà khiến cả cô lẫn căn phòng đều thay đổi. Tất cả chỉ vì cái chạm môi chớp nhoáng kia...
Một đêm khó ngủ...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.