Địa điểm hẹn là quán Tân Hạ gần trường Orient vào lúc 9h sáng.
"Chào." Âu Thần cười cười.
Vũ Thiên vừa vào đến nơi hẹn đã thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ.
"Cậu uống gì?" Hắn hỏi.
"Gì cũng được."
Hắn liếc bộ đồng phục học sinh và chiếc kính trên người cô một lúc rồiquay ra chỉ chỉ tay chọn đồ uống, sau đó nhìn cô nói: "Thật có duyên,không ngờ sau nhiều năm chúng ta gặp lại trong hoàn cảnh đó." Ý là hoàncảnh 2 trường đánh nhau.
"Nhưng tại sao cậu lại biết là tôi?" Vũ Thiên hỏi ngay.
"Vì từ lần bị cậu đánh, tôi đã để ý đến cậu. Tôi biết thủ lĩnh đó chính là cậu. Rồi sau đó tôi tìm thông tin của cậu trên mạng."
"Tìm trên mạng? Trên mạng đâu có thông tin nào về tôi chứ?"
"Cậu không có, nhưng bố mẹ cậu thì có." Hắn lấy chiếc ảnh trong túi ra,cười nói: "Đây là ảnh của nhà vật lý thiên văn Lưu Nhật và vợ là nhàkhoa học Vũ Phi Yên cùng với con gái 7 tuổi của họ - chính là cậu."
Vũ Thiên biết tấm ảnh này, rất lâu về trước bố cô đã đăng nó lên website riêng để khoe với mọi người về cô con gái của mình. Nếu hắn lên website đó hẳn sẽ nhìn thấy hình ảnh này đầu tiên, vì nó là ảnh bìa.
"Cậu điều tra về gia đình tôi?" Bởi vì rất ít người biết bố mẹ cô là nhà vật lý thiên văn.
"Là tìm hiểu." Hắn sửa lại.
"Vậy cậu đã nhận ra cô bé trong bức ảnh này sao?"
"Ừ, nhận ra."
"Sau 14 năm sao?"
"Vì ngày nào tôi cũng nhớ đến cậu. Nên khi nhìn tấm ảnh tôi đã nhận ra."
Hắn nhớ đó là siêu thị Memo ở thành phố K, hắn nói hăn nhớ rõ khuôn mặt đó của cô sau 14 năm, nhưng hắn lại là Âu Thần.
Cô trước đây đã nghĩ ra mấy loại tình huống khi gặp lại cậu bé đó - cậubé đã giúp cô che đi nửa trên của cơn ác mộng để cái cô nhớ lại khôngphải là nơi đen tối chật hẹp kia mà chỉ là nụ cười rạng rỡ cùng chiếcchong chóng hồn nhiên dành tặng người xinh đẹp nhất. Nhưng bây giờ thìsao? Khi nhìn thấy cậu ta, cô chỉ có cảm giác... chán ghét. Chán ghét vì hắn cũng như bao tên con trai khác, thèm khát khuôn mặt xinh đẹp này.
"Vũ Thiên, không sao chứ?"
Âu Thần vẫy vẫy bàn tay trước sự im lặng của cô. Rồi bỗng nhếch mép cười khi thấy bóng dáng của Thiên Vũ ngoài cửa sổ. Hắn nhoài người lên ômlấy Vũ Thiên rồi nhẹ giọng nói: "Tôi rất nhớ cậu."
Cô cứng người, nhất thời không biết nên đối xử với hắn ra sao.
Thiên Vũ, Lâm Hạo và Thiếu Phong có thể coi như khách quen của quán Tân Hạ nên Thiên Vũ xuất hiện ở đây là chuyện bình thường.
Nhưng Thiên Vũ không ngờ lại thấy 2 người quen ở đây: Vũ Thiên và ÂuThần, hơn nữa lại còn đang ôm... Bàn tay hắn càng siết chặt hơn khi thấy cô không có ý muốn đẩy Âu Thần ra.
Chuyện gì đang xảy ra?
Thiên Vũ không thể nghĩ nhiều hơn nữa, nhanh chóng bước tới và kéo mạnh Âu Thần ngã xuống đất.
"Vũ Thiên, cậu đang làm cái gì?!" Hắn hét.
Vũ Thiên giật mình nhìn người trước mắt: "Sao cậu lại ở đây?"
"Câu đó phải để tôi hỏi mới đúng!" Hăn lớn tiếng nói với cô.
Vũ Thiên ngạc nhiên khi thấy hắn đang lớn tiếng với cô, nhưng nhìn đến Âu Thần ngã dưới đất, cô liền hiểu.
"Chỉ là... có chút chuyện thôi..." Cô hơi lúng túng.
Thiên Vũ cắn chặt răng, đưa tay kéo cô ra khỏi quán. Có chuyện sao? Chuyện gì mà cô lại để yên cho hắn ôm?
Âu Thần nhìn biểu hiện của Thiên Vũ liền cười cười. Bước đầu tiên... đã xong.
..........
Thiên Vũ vẫn không nói gì, kéo cô đi mãi đi mãi, không hề dừng lại trong suốt một quãng đường dài.
"Dừng lại... dừng lại... cậu sao vậy?" Vũ Thiên cố sức kéo cậu ta đứng lại.
"Chúng ta đi..."
Hắn vẫn cố chấp bước đi, Vũ Thiên liền chạy lên chắn phía trước khiến hắn phải dừng lại.
"Thiên Vũ!"
"..."
"Thiên Vũ..." Nhìn ánh mắt buồn của hắn, cô không biết nói gì tiếp theo.
Hắn hiện tại chỉ có suy nghĩ kéo cô đi thật xa, tránh thật xa khỏi tênđó. Nghe tiếng cô gọi, hắn mới bình tĩnh lại được một chút.
"Tại sao... cậu lại để yên cho hắn ôm?"
"Là..."
Phải giải thích thế nào? Giải thích rằng đó là người cô mong nhớ baonhiêu năm sao? Cô không muốn nói thật, nhưng cũng không muốn nói dốihắn.
"Cậu còn nhớ tôi đã nói... ngày xưa tôi bị bắt cóc chứ?"
Hắn gật đầu.
"Chính vào hôm đó, cậu ấy đã giúp tôi xua đi nỗi sợ đó. Tôi rất... biết ơn cậu ấy." Ừm, nên sửa thành biết ơn.
"Haha, vậy là 2 người đã quen nhau từ trước sao?" Hắn cười, mang theo vị chua trong cổ họng.
"Cậu ấy mới chỉ nhận ra tôi." Cô không thích giọng cười này của hắn.
"Cũng gọi là thanh mai trúc mã đi."
Hắn nói, rồi rút tay mình ra khỏi bàn tay của cô.
"Cậu thích hắn?" Thiên Vũ hỏi.
"Tôi..."
Khi thấy cô ngập ngừng, ánh mắt hắn ưu thương đến cực điểm. Nếu cô phủnhận ngay lập tức, hắn sẽ coi như chuyện hôm nay chỉ là một chuyện nhỏ,vẫn sẽ nghĩ trong lòng cô hắn vẫn nặng hơn Âu Thần. Còn bây giờ thì sao? Bây giờ thì cô không thể trả lời câu hỏi của hắn. Thà rằng... cô nóidối hắn....
"Không phải tôi thích hắn." Cô nói.
"Tôi biết cậu không phải người sẽ dễ dàng để cho người khác ôm." Đây là vướng mắc vẫn đang ứ nghẹn trong lòng hắn.
"Lúc đó tôi không để ý!"
"Không để ý? Không để ý thì hắn có ôm cậu hay... hay làm gì cậu cậu cũng không biết sao? Cậu đang nghĩ cái gì chứ? Cậu quá vui mừng vì gặp lạihắn sao?" Hắn gằn giọng nói từng câu một.
Dù cho có trăm ngàn kẻ thích cô, theo đuổi cô, hắn cũng sẽ chẳng để ý.Bời vì hắn biết cô không thích họ. Nhưng đối với Âu Thần, không chỉ làtên đó dám động chạm cô, mà là cô... không ghét tên đó. Nhớ tới khuônmặt tái nhợt của cô khi bị nhốt trong nhà kho, hắn biết trong lòng cô,phân lượng của kẻ đã vực tinh thần cô dậy sẽ không hề nhỏ đi? Hắn biếthắn đang ghen, hắn đang thất vọng.
"Chuyện này đâu có nghiêm trọng đến mức này chứ?" Cô không hiểu nổi sự tức giận này của hắn.
"Với cậu thì không nghiêm trọng. Nhưng với tôi thì nó rất nghiêm trọng.Cậu nói đi. Chỉ cần cậu nói ghét hắn, hoặc nói thằng điên đó chẳng là gì trong lòng cậu là được." Bây giờ thì hắn đang cố chấp.
"Cậu ấy không phải thằng điên." Cô nhíu mày. Cô không muốn nghe ai nói xấu cậu bé đó.
Bây giờ mà cô còn nói được câu đấy ư?
Hắn cười thất bại nói: "Xin lỗi vì đã lớn tiếng với cậu. Nhưng hiện tại tôi muốn suy nghĩ một chút."
Thiên Vũ bước từng bước đi qua cô.
Hắn chỉ muốn suy nghĩ lại một chút. Nhưng lòng hắn lại càng nặng nề hơn, khi mà cô không níu hắn lại.
Trong lòng Vũ Thiên rối bời.
Mình có lỗi sao? Tại sao hắn lại tức giận đến mức đó? Tại sao... khuôn mặt ưu thương đó lại khiến ngực cô khó thở như vậy....
.............
Âu Thần nhìn 2 người trước mắt, cười khẩy một cái rồi bỏ đi.
Âu Thần luôn luôn coi Thiên Vũ là một kẻ chướng mắt. Bởi vì Thiên Vũsinh ra đã có tất cả mọi thứ. Từ gia thế, khuôn mặt cho đến thành tích,Thiên Vũ luôn là kẻ đứng đầu trong trường.
Không chỉ là ghen tị, hắn còn căm hận Thiên Vũ. Bời vì nguyên nhân cái chết của mẹ hắn có một phần là do mẹ của Thiên Vũ.
Vì vậy hắn đã luôn cố gắng để có thành tích vượt qua Thiên Vũ. Hắn cầmđầu trường Ares, tìm cớ gây khó khăn cho Thiên Vũ. Thành tích của ThiênVũ ở một số lĩnh vực đã bắt đầu thua kém hắn. Nhưng hắn vẫn biết, chẳngqua là Thiên Vũ không để hăn vào mắt nên mới lựa chọn nhường một bước để bớt đi phiền phức...
Âu Thần hắn luôn có suy nghĩ muốn cướp đi mọi thứ của Thiên Vũ thì sao có thể bỏ qua cơ hội này?
oOo
Trước bảng tin của trường có rất đông học sinh. Nguyên nhân là vì mộtposter rất lớn. Trong đó một bên là Lan Hoa trong bộ váy màu trắng, mộtbên là Vũ Thiên trong bộ váy màu đỏ. Bên trên có một dòng chữ "who woreit better?" (Ai mặc nó đẹp hơn). Cái này 99% là do anti fan của Lan Hoalàm.
Người xem liên tục chỉ trỏ bàn tán. Nam sinh thì đặc biệt nhìn khôngchớp mắt. Câu hỏi phía trên chắc bất cứ ai cũng có một câu trả lời giống nhau. Trừ khi muốn lừa dôi chính mình.
Xoẹt!
Bỗng chiếc poster bị xé xuống, và người xé thì không hề lạ măt: hotboy no.1.
"Xem cái gì mà xem? Tránh ra hết đi!"
Thiên Vũ bực tức nhìn đám người lục tục rời đi.
Hình ảnh xinh đẹp của cô, hắn đã cực lực muốn giấu đi! Tên chết tiệt nào lại dám lôi nó ra trước bàn dân thiên hạ như vậy cơ chứ???
Nhìn tấm poster, hắn biết mình chỉ có thể tức giận, tuyệt đối không thể buông tay.
..............
Cô và hắn mới xích mích với nhau buổi sáng, buổi chiều đi học tất nhiênlà sẽ chạm mặt nhau. Cả hai người đều im lặng, im lặng đến nỗi ảnh hưởng tới những người xung quanh.
Và mọi thứ còn tồi tệ hơn khi có một kẻ tìm đến: Âu Thần.
Vũ Thiên bước ra ngoài cùng Âu Thần trong ánh mắt u ám của Thiên Vũ.
"Sao cậu lại đến đây?" Vũ Thiên cảm thấy rất khó khăn trong việc phải tỏ ra thân quen với Âu Thần. Đó mới chỉ là chuyện của sáng nay.
"Tôi đã rất nhớ cậu, vậy mà chỉ gặp lại được một lúc... tôi thấy không đủ. Nhưng cậu không muốn gặp tôi sao?"
"Không phải nhưng... cậu đừng tìm tôi ở trên trường nữa." Cô nhăn mày.
Âu Thần cười không đáp. Thật ra tới trường là do hắn cô ý. Càng nhiềungười thấy càng tốt, đặc biệt là tên kia... Âu Thần liếc mắt đã thấy ánh mắt của Thiên Vũ bắn từ trên tầng xuống đây.
"À Vũ Thiên này... có phải cậu rất thân thiết với Thiên Vũ không?" Hắn dừng lại, hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Không, chỉ là... chỉ là tôi có chút... ganh tị khi thấy hắn đi cùng cậu."
"Cậu ấy là..." Vũ Thiên muốn nói: bạn trai.
"Vũ Thiên. Từ lúc đó tôi đã rất thích cậu rồi. Cậu làm bạn gái tôi nhé?" Âu Thần cướp lời cô. Thật ra hắn muốn tiếp cận từ từ, nhưng mà cô đãmuốn gạt bỏ thì hắn đành phải tấn công trước.
Vũ Thiên sững người, vì cô thấy mình không có cảm xúc gì cả. Cô đã mongđợi bao nhiêu khi gặp lại cậu bé đó, nhưng bây giờ khi người đó đã đứngtrước mặt, cô cũng vẫn chỉ tìm kiếm hình ảnh của cậu bé năm xưa chứkhông phải người của hiện tại. Giờ cô lại nghĩ đến Thiên Vũ...
Rốt cuộc là cô đang muốn níu giữ cậu bé mà cô âm thầm ghi nhớ bao nhiêunăm hay là hắn - kẻ đã chậm rãi đi vào lòng cô chỉ trong vài ngày? (hắnlà ai? :v)
Cái thứ mọc rễ ở trong lòng cô 14 năm không phải nói nhổ là có thể nhổđược. Cô biết mình thích ai, nhưng cô không muốn làm tổn thương ngườitrước mặt.
"Cho tôi thời gian." Nuốt xuống cảm xúc, cô nói.
"Được, tôi biết rồi. Nhưng đừng để tôi phải đợi lâu."
Âu Thần đưa tay lên xoa đầu cô rồi quay về.
Thiên Vũ vẫn lặng yên nhìn, nắm chặt hai bàn tay. Móng tay vô tình cắmsâu vào thịt… một giọt lại một giọt máu chảy xuống nhưng hắn thì lạikhông hề cảm nhận được...
Hắn... đã thua rồi sao?