Câu hỏi này của Trần Tử Nam mới sâu cay làm sao! Nếu anh trả lời là có, như vậy Trần Tử Nam sẽ nghi ngờ anh có dã tâm quá lớn, từ đó sẽ phòng bị anh trên tất cả các phương diện.
Nếu anh trả lời là không, vậy cũng không được, thứ nhất, Trần Tử Nam chưa chắc đã tin lời anh nói, thứ hai, dù Trần Tử Nam có tin tưởng đi chăng nữa, nhất định cũng không phải là chuyện tốt với anh. Cho dù có nghĩ nát óc Ân Tấn Minh cũng chưa bao giờ nghĩ được, Trần Tử Nam dựa vào cái gì để tin anh có năng lực để đảm nhiệm chức vụ này.
Ân Tấn Minh thằm suy đoán trong giây lát, ngước mắt nhìn Trần Tử Nam, ánh mắt thành khẩn, giọng nói cũng chậm rãi: “Trần tổng, nếu là trước đấy, đúng là tôi không quan tâm lắm, vì chuyện mở rộng thị trường vùng Hoa Bắc khiến tôi không có thời gian rảnh rỗi để nghĩ đến những chuyện khác. Nhưng lúc này, tôi nghĩ rằng không chỉ có mình tôi, mà bất kỳ ai trong công ty cũng đều hy vọng công ty có thể ngày càng phát triển, nên việc người nào nắm quyền cao chức trọng đều vô cùng quan tâm”.
Trần Tử Nam liếc ánh mắt sáng quắc như hồ ly nhìn Ân Tấn Minh. Trước câu trả lời lấp lửng của anh, ông ta chỉ nhìn chằm chằm anh rồi cười, nụ cười vô cùng kỳ dị.
Nụ cười đó khiến Ân Tấn Minh thoáng sợ hãi. Thị trường vùng Hoa Bắc bị người khác nhúng tay vào, chuyện này đối với anh mà nói không phải là một ưu thế. Tuy anh có công trong việc khống chế cục diện nhưng xét một cách toàn diện, ảnh hưởng của người đó cũng rất lớn. Người này nhất định không chỉ nhúng tay vào một mảng, nhưng người đó lại hoàn toàn không tơ tưởng gì đến chức vụ này.
Trần Tử Nam uống một hớp cà phê rồi ngẩng đầu lên, thần sắc lại tỏ vẻ thân thiết còn hơn cả Đức Phật Di Lặc, cười “ha ha” nói: “Tấn Minh à, Tiểu Mỹ rất coi trọng cậu, nó quả nhiên là có mắt nhìn người. Chúng ta cũng sắp là người nhà đến nơi rồi, tôi không giả bộ ngớ ngẩn để gạt cậu nữa. Nói cho cậu biết, chức phó tổng giám đốc này, sẽ do nội bộ công ty tự quyết định, cố gắng lên nhé!”.
Lời của Trần Tử Nam đã rất rõ ràng, nhưng Ân Tấn Minh biết ông ta còn có thâm ý khác. Anh không muốn mình cũng hùa vào nói chuyện đó, sắp là người nhà đến nơi rồi, là ý gì đây?
Anh cố kìm nén mối ngờ vực trong lòng, nói: “Trần tổng, tôi sẽ cố gắng, cảm ơn ông!”.
Trần Tử Nam cười cười, cố tình ám chỉ nói: “Tấn Minh, cậu là người thông minh, buổi khiêu vũ tối mai, cậu cũng nên chuẩn bị thông tin tốt lành để thông báo với mọi người đi!”.
Từ trong phòng làm việc của Trần tổng đi ra, Ân Tấn Minh về cơ bản cũng đoán ra được thâm ý đó. Ông ta nhắc đến An Thư Mỹ, lại đề cập đến buổi khiêu vũ, từ hàng loạt những ám chỉ đó, ông ta nhất định là muốn làm mai mối đây.
Ông ta đang ám chỉ, nếu Ân Tấn Minh anh không phải là “người nhà”, thì cơ hội này thuộc về ai cũng rất khó nói.
Nhưng nếu anh là “người nhà”, thì cơ hội này nhất định sẽ thuộc về anh.
Mọi thứ càng lúc càng mơ hồ, cho dù đúng là anh có tình cảm An Thư Mỹ, như vậy thì sao chứ? Tình cảm và công việc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Anh không muốn dựa vào mối quan hệ, hay bám váy người khác để thăng tiến. Nhưng anh cũng hiểu rõ, nếu anh không theo ý Trần Tử Nam trở thành “người nhà”, thì cơ hội này, tất nhiên sẽ rơi vào tay người khác.
An Thư Mỹ vẫn chưa đi xa, nhìn thấy anh bước ra, liền mỉm cười chạy lại đón, gọi: “Tấn Minh!”.
Cố kéo mọi suy nghĩ vẩn vơ trở về với hiện thực, Ân Tấn Minh mỉm cười thân thiết nói: “Sao, tìm tôi có chuyện gì à?”.
Rõ ràng An Thư Mỹ biết Ân Tấn Minh và cậu mình bàn chuyện gì. Thấy sắc mặt Ân Tấn Minh khá tốt, mỉm cười rạng rỡ, trong lòng rất vui, nên cô ta liền đưa tay ra khoác tay anh, nói: “Tất nhiên rồi, chúng ta đi ăn nhé”.
Ân Tấn Minh cười nói: “Ăn cơm? Giờ còn chưa tan ca mà!”.
“Chẳng phải cũng sắp rồi sao?”, An Thư Mỹ liếc xéo anh, mắt đảo như sóng tình trào dâng, “Hôm nay chúng ta chẳng phải vừa mới đi công tác về sao? Tan ca sớm một chút để nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai còn có buổi khiêu vũ nữa!”.
Buổi sáng sau khi trở về, họ chỉ về nhà cất hành lý sau đó đến thẳng công ty làm việc, vì có một vài chuyện Ân Tấn Minh cần gấp rút báo cáo với Trần Tử Nam. Đúng là anh cũng thấy hơi mệt rồi, nhưng cảm giác mệt mỏi không phải trong người mà sâu thẳm nơi trái tim.
Trần Tử Nam ám chỉ, sắp tới công ty có điều chỉnh nhân sự, nhưng còn chuyện sắp xếp nhân viên marketing ở vùng Hoa Bắc, vẫn cần anh phải hao tâm tổn sức.
Vì thế Ân Tấn Minh cười nói: “Được, nhưng cô cũng nên cho tôi về phòng làm việc sắp xếp lại một vài thứ chứ”.
An Thư Mỹ ánh mắt sáng bừng, nét cười rạng rỡ: “Đi đi, tôi đợi anh ở thang máy!”.
Ân Tấn Minh vội rút cánh tay đã bị cô nắm chặt ra, trở về phòng làm việc tắt máy tính, cho tài liệu vào trong ngăn bàn khóa lại, rồi cùng An Thư Mỹ đi xuống lầu.
Trong thang máy, khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau gang tấc, An Thư Mỹ mỉm cười nhìn Ân Tấn Minh.
Ân Tấn Minh thấy kỳ lạ liền hỏi: “Có chuyện gì mà vui vậy?”.
An Thư Mỹ cười “khì khì”, tiến sát lại gần, nói vẻ thần bí: “Tấn Minh, liệu tôi có nên chúc mừng anh được thăng chức không?”.
Ân Tấn Minh khẽ nhíu mày, lại cười nói: “Vấn đền này cô nên đi hỏi cậu của cô chứ, hỏi tôi, tôi cũng chẳng biết!”.
Nói nói cười cười trong thoáng chốc, thang máy đã xuống đến nơi, cánh cửa chầm chậm mở ra, lúc đó, An Thư Mỹ đứng rất gần, thoải mái đưa tay khoác tay Ân Tấn Minh. Đối với sự thân mật đột xuất của cô ta, Ân Tấn Minh thoáng sững người, còn chưa kịp phải ứng thì khi ấy, cánh cửa mở ra, anh nhìn thấy Vương Nhã Khả đang đứng ngoài đợi thang máy.
Hình như Nhã Khả vừa đi gặp khách hàng về, tay xách cặp, đang chuẩn bị bước vào, nhìn thấy trong thang máy là hai người họ đang thân thiết như thế thì cũng chợt sững người giây lát.
An Thư Mỹ cười như hoa nở, nói: “Cô Vương, thật trùng hợp, về công ty à?”.
Vương Nhã Khả cũng thoáng ngây người trước cảnh tượng đó, nhưng rất nhanh, cô đã lấy lại được nét bình tĩnh, tự nhiên và nhiệt tình trên khuôn mặt, mỉm cười nói: “Đúng vậy, vừa đi gặp khách hàng. Hai người ra ngoài ư?”.
Cách chào hỏi này không những giữ được thể diện mà còn chứng tỏ sự nhiệt tình thân thiết, Ân Tấn Minh rất không thoải mái. Lần trước ở trong thang máy, cô hoàn toàn không như thế,nhưng lúc này cô lại như vậy. Anh nhất định phải kiên nhẫn nói cho cô biết những hoài nghi và suy đoán của anh, không để cô phải lao đầu vào vũng bùn lầy sâu ngàn trượng.
Cô đối với An Thư Mỹ thì cười rạng rỡ thân thiết, nhưng lại như kẻ thù ngàn đời với anh, ngay cả nhìn thẳng mắt anh, cô cũng chẳng thèm nhìn. Dù sao đã nửa tháng không gặp mặt, cô ta đã quên phép lịch sự tối thiểu rồi sao?
Vương Nhã Khả cười "khì khì" nói, "Không làm phiền hai vị nữa, tôi đi trước đây." Nói xong, cô khẽ khàng bước vào thang máy, bấm số tầng cần lên, rồi mỉm cười híp mắt vẫy tay chào. Đương nhiên là vẫy tay chào An Thư Mỹ, cảm giác thân thiết như bạn bè bao năm không gặp vậy.
An Thư Mỹ khẽ nhíu mày với Ân Tấn Minh, mỉm cười mang ý vị sâu xa. Ân Tấn Minh chẳng thèm đáp lại, anh biết khoảnh khắc cửa thang máy từ từ hé mở, An Thư Mỹ nhất định đã nhìn thấy người đứng bên ngoài chính là Vương Nhã Khả, nên mới cố tình diễn trò này.
Vương Nhã Khả cũng chẳng vừa, vai diễn của cô cũng hoàn thành rất đạt. Anh biết Vương Nhã Khả rất căm hận anh, luôn nhìn anh với ánh mắt thô bỉ, cho nên cô mới không thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái như thế.
Sau khi cánh cửa thang máy đóng lại, nét cười trên mặt Vương Nhã Khả bất giác cứng đờ. Hôm nay tâm trạng của cô rất không tốt, ra ngoài gặp khách hàng về, cô còn gặp Dương Thành Hải.
Sau khi Dương Thành Hải và Chương Tây ly hôn, đây là lần đầu tiên cô gặp lại anh ta. Lúc đó, anh ta đang chăm chăm nhìn vào một người phụ nữ ăn mặc sáng sủa, gọn gàng nhưng nét mặt dâm đãng, đưa tình. Đúng là chẳng khác nào tên biến thái đang cố đi tìm những món ăn lạ.
Gã đàn ông "sở khanh" đó khiến trái tim cô như bị đóng băng, cảm thấy sự lựa chọn của Chương Tây rất đúng. Nghĩ đến bản thân mình, nhớ đến cuộc điện thoại hồi sáng bị Ân Tấn Minh chế giễu, nỗi căm hận càng bốc ngùn ngụt, răng nghiến kèn kẹt, không ngờ oan gia ngõ hẹp, lại gặp anh ngay trước cửa thang máy.
Như thế là còn tình nghĩa vợ chồng với cô sao?
Cô biết An Thư Mỹ đang thị uy, còn anh thì sao? Anh vẫn ung dung thản nhiên tựa như chuyện này không liên quan đến mình, còn hào hứng nhìn hai người phụ nữ vì anh mà đấu khẩu, tranh giành sao?
Vương Nhã Khả nghiến răng nghiến lợi căm hận nhưng lại không biết làm sao, thầm mắng chửi trong lòng, "Đồ thấp hèn! Đồ nông cạn! Đồ vô sỉ!..."
Cô chỉ hận không thể dùng những từ ngữ thấp hèn nhất của tất cả các dân tộc trên thế giới để ném vào Ân Tấn Minh.
Lúc này, Ân Tấn Minh cùng An Thư Mỹ bước vào taxi. An Thư Mỹ nghiêng đầu nhìn anh, "Ăn cơm xong, chúng ta còn có chương trình gì nữa không?"
Ân Tấn Minh nhìn cô ta cười, chậm rãi nói, "Sau khi ăn cơm xong, tôi đưa cô về nhà, sau đó tôi cũng về. Hôm nay mệt rồi, nghỉ ngơi dưỡng sức, tối mai còn có buổi khiêu vũ."
An Thư Mỹ thoáng chút thất vọng, nhưng những điều Ân Tấn Minh nói, nghĩ đi nghĩ lại đều rất hợp tình hợp lý, nên cô ta lại vui vẻ. Chẳng phải còn buổi tối mai nữa sao? Thế là cô ta lập tức tươi cười hớn hở.
Vương Nhã Khả vừa về phòng làm việc liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên bàn reo vang, vội vàng chạy đến nghe. Là Bạch Đào Ninh gọi đến, giọng anh ta ấm áp, dịu dàng nói, "Nhã Khả, tan ca rồi, thím giúp việc cũng đã làm xong đồ ăn, đợi em đến thưởng thức thôi."
Sự ấm áp, nhiệt tình này khiến Vương Nhã Khả phì cười, nỗi bực dọc khi nãy cũng nhanh chóng tựa như mây bay gió thoảng. Dường như cô cảm nhận được hương vị hạnh phúc trong đó. Ân Tấn Minh đang dương dương đắc ý với gió xuân mơn mởn của anh, còn cô cũng đang tận hưởng niềm hạnh phúc ngọt ngào của riêng mình. Ân Tấn Minh cho rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều phải vây quanh anh sao? Cô phải để anh nhìn thấy cuộc sống của cô vui vẻ, hạnh phúc như thế nào!
Vương Nhã Khả nhẹ nhàng đáp lời, "Vâng! Chúng ta đi luôn bây giờ nhé!"
Đúng thời điểm tan ca, trong thang máy có rất nhiều người, hai người họ đứng sau cùng. Bạch Đào Ninh nở nụ cười lặng lẽ, rồi đưa tay ra nắm chặt tay Vương Nhã Khả. Cô cũng mỉm cười, nắm chặt tay anh ta. Từng ngón tay của cô và anh đan vào nhau. Sau đó, anh ta khẽ khàng viết chữ vào lòng bàn tay cô, từng nét từng vạch, liên tiếp không ngừng. Vương Nhã Khả ban đầu chỉ cho rằng anh ta chỉ vô tình gạch gạch viết viết lên tay cô mà thôi, sau đó mới cảm nhận được từng chữ được viết đi viết lại mấy lần, rồi một cảm giác ngọt ngào từ từ lan thẳng vào lồng ngực. Cô cảm nhận được những từ anh ta viết, "Anh yêu em" rất nhiều, rất nhiều "Anh yêu em".
Con tim của Vương Nhã Khả bất giác trở nên yếu mềm, từng cử chỉ lãng mạn, từng hành động chiều chuộng của Bạch Đào Ninh đều khiến cô cảm thấy mình là người vô cùng hạnh phúc.
Hai người đứng phía sau đám đông làm từng động tác nhỏ như thế, bất giác đưa mắt nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt hòa vào làm một. Vương Nhã Khả cảm thấy thật ngọt ngào, thật lãng mạn.
Khi ấy, mọi hờn giận bị Ân Tấn Minh châm ngòi trước đó đã hoàn toàn tiêu tan.
Bạch Đào Ninh sớm đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ. Sau khi hai người về đến nhà cũng đúng lúc thím giúp việc theo giờ rời đi. Toàn bộ không gian lúc này là của riêng hai người. Bạch Đào Ninh mỉm cười nói: “Nhã Khả, đây là lần đầu tiên em đến nhà anh, em cứ thoải mái, sau khi ăn xong anh sẽ đưa em đi tham quan một vòng nhà của người đàn ông độc thân sẽ như thế nào”.
Vương Nhã Khả cười. Cô ngồi lên sofa trong phòng khách, nghiêng đầu nhìn thầm đánh giá, gian phòng này cũng chẳng nhỏ hơn phòng khách nhà cô, ngôi nhà có ba phòng, xem ra còn lớn hơn nhà cô một chút, kiến trúc trang trí cũng rất tuyệt, trông rất thoải mái, hài hòa.
Vương Nhã Khả làm ở Phòng Kế hoạch nên đối với việc trang trí nội thất cũng hiểu biết sơ sơ. Cô cảm thấy người thiết kế nội thất trong nhà và phong cách của cô cũng gần giống nhau, thích sự hài hòa và ngọt ngào.
Đối với một gia đình mà nói, tất cả những sự hòa và ấm áp ngọt ngào đều dễ đi vào lòng người,
Bạch Đào Ninh đã bày xong đồ ăn lên bàn, từng giọt nước long lanh đọng trên cánh hồng từ từ nhỏ xuống, tươi tắn mà kiều diễm, anh ta còn châm cả nến, sau đó gọi: “Nhã Khả, ăn cơm thôi!”.
Vương Nhã Khả bước vào, nhìn thấy cảnh tượng đó liền cười, nến cho bữa tối, trước đây cô cũng thường thực hành những thứ Trung Tây kết hợp như thế này. Vì cô thích các món ăn theo phong cách Tây, nên Ân Tấn Minh thường châm chọc cô là chẳng ra ngô chẳng ra khoai gì.
Giờ đây nhìn thấy Bạch Đào Ninh làm như vậy, cô cảm thấy vô cùng thú vị.
Trên bàn có ba món xào, một món canh, rất thịnh soạn. Bạch Đào Ninh kéo ghế cho cô ngôi xuống trước, rồi bê một bát canh đầy đến, đưa cho cô và nói: “Em xem, đây là canh gà hầm, uống nhiều một chút”.
Vương Nhã Khả nhận lấy, bát canh vẫn còn nóng, bốc khói nghi ngút, thơm phức, chưa đến mấy tiếng mà đã hầm được nồi canh có mùi vị như thế này, nên cô cảm thấy có phần hổ thẹn trước sự chu đáo của Bạch Đào Ninh.
Bạch Đào Ninh tắt đèn điện, chỉ còn lại luồng sáng mông lung mờ ảo của ánh nến, sau đó ngồi xuống đối diện với Vương Nhã Khả, bắt đầu bữa tối lãng mạn.
Trong bữa ăn, Bạch Đào Ninh mới thể hiện hết sự tận tụy, ấm áp và quan tâm của mình, nét tinh tế tỉ mỉ trong con người anh ta, từng lời nói cử chỉ của anh, tất cả đều toát lên vẻ ưu tú, vượt trội.
Sau khi ăn xong, Vương Nhã Khả muốn giúp Bạch Đào Ninh thu dọn bàn ăn nhưng Bạch Đào Ninh đâu để cho cô làm? Anh ta bảo cô về phòng khác ngồi còn mình thì thu dọn tất cả đống bát đũa gọn vào một chỗ, ngày mai thím giúp việc sẽ đến rửa.
Tất cả đã dọn dẹp xong xuôi, nhìn Vương Nhã Khả lặng lẽ ngồi trên sofa, Bạch Đào Ninh cười cười, bước đến bên cạnh nói: “Nhã Khả, nào, anh đưa em đi tham quan chút xíu, rồi em cho anh ý kiến”.
Vương Nhã Khả nghe theo liền đứng dậy đi cùng anh ta tham quan ngôi nhà. Anh ta chỉ cho cô xem, giới thiệu cho cô biết, còn Vương Nhã Khả thì mỉm cười lắng nghe.
Sau khi giới thiệu xong, hai người quay trở lại phòng khách, Vương Nhã Khả ngồi lên sofa, còn Bạch Đào Ninh mở tủ lạnh, lấy một lon coca, mở nắp sau đó đưa cho cô.
Nhã Khả nhân lấy, mỉm cười nói: “Cảm ơn!”. Cô vốn không thích Coca, mà thích uống nước dừa hơn. Cô nhớ, trong tủ lạnh nhà mình, Ân Tấn Minh đã mau rất nhiều chai nước dừa về, không ngờ An Thư Mỹ cũng thích uống loại đồ uống này.
Nghĩ đến chai nước dừa trong tủ lạnh, lồng ngực cô thoáng âm ỉ một nỗi đâu chẳng thể nguôi ngoai. Trước đây Ân Tấn Minh chưa từng đối xử với cô như thế. Nếu anh có nửa phần chu đáo và tinh tế như vậy thì quan hệ của họ liệu có bước đến đường này không?
Lúc này, họ đang làm gì? Anh và cô ta đã ăn cơm xong, về nhà, anh cũng đang ân cần mở nắp chai nước dừa, rồi đưa cho cô ta sao?
Bạch Đào Ninh ngồi xuống bên cạnh Vương Nhã Khả, nhẹ nhàng nói: “Em đang nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?”.
Vương Nhã Khả định thần trở lại, mỉm cười nói: “Không nghĩ gì cả. Nhà anh rộng thật!”.
Bạch Đào Ninh cười, nói: “Em biết đấy, anh mua xe rồi thì đâu còn nhiều tiền mua nhà to thế này. May mà anh có người dì có điều kiện, đây là quà cưới dì anh tặng anh trước!”.
“Quà cưới?” Vương Nhã Khả sững người giây lát.
Bạch Đào Ninh cười “ha ha” nói: “Đúng vậy, năm ngoái dì anh từ Canada về có đi tìm rồi mua cho anh ngôi nhà này, còn nói đợi này nào đó anh kết hôn, dì sẽ tặng vợ anh một bộ váy cưới lộng lẫy”.
Vương Nhã Khả cười noi: “Dì thương anh nhỉ!”.
“Tất nhiên rồi”, Bạch Đào Ninh cười như gió xuân tràn về, tay trái vòng qua đặt lên vai Nhã Khả, rất thân thiết nói: “Em thấy thiết kế nội thất của ngôi nhà này thế nào? Anh thiết kế đấy, anh phải dân chuyện nghiệp, nên thiết kế theo ý thích của mình thôi”.
“Rất tuyệt”, Vương Nhã Khả rất bất ngờ, Bạch Đào Ninh thân mật như thế khiến cô có chút gượng gạo, nhưng, cô cũng không cảm thấy Bạch Đào Ninh có gì đó không đúng. Khi quyết định đến nhà anh ta, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Nhưng cảm giác lúc này rất lạ, cô phải mượn cớ uống Coca để che giấu, nhưng ga của nó cứ xộc lên mũi, dù sao cô vẫn thấy nước dừa thích hợp với mình hơn. Vương Nhã Khả cố giữ nụ cười tươi tắn trên mặt, “May mà anh không phải dân chuyên nghiệp, chứ nếu anh mà chuyên nghiệp thì chắc miếng ăn của các nhà thiết kế nội thất khác đều bị anh hớt tay trên mất rồi!”.
Vương Nhã Khả lướt nhìn xung quanh một lượt, cười nói: “Không gian rất tuyệt, gần gũi, tự nhiên và ấm áp, đúng là cao thủ, anh còn khiêm tốn như vậy sao?”.
Bạch Đào Ninh trầm ngân nhìn cô, giọng nói cũng dần dịu lại, vô cùng chân thành nói: “Nhã Khả, anh còn lo là em không thích. Anh đang nghĩ, nếu em không thích, anh sẽ mời một nhà thiết kế nội thất khác đến để thiết kế lại toàn bộ. Em thích thì được rồi!”.
Vương Nhã Khả có chút cảm động, nhưng sâu thẳm trong đáy lòng vẫn mang đôi chút thất vọng, cô dịu giọng giống như lời cảm thán, nói: “Đào Ninh, anh rất tốt với em!”.
“Anh đối tốt với em cũng là chuyện nên làm mà." Bạch Đào Ninh khẽ nói, "Nhã Khả, chúng ta xem đĩa đi, hai hôm trước anh có mua mấy cái đĩa mà vẫn chưa có thời gian xem."
"Vâng!"
Bạch Đào Ninh mở đĩa, sau khi video bắt đầu chạy, anh ta quay lại ngồi xuống bên cạnh Nhã Khả, điềm nhiên ôm vai cô.
Chiếc đĩa đang phát chương trình nghệ thuật, đúng là thể loại mà Vương Nhã Khả thích. Dường như Bạch Đào Ninh cũng rất vui, hai người vừa xem vừa nói chuyện, không khí vô cùng hòa hợp.
Bạch Đào Ninh còn mở chai rượu vang, mặc dù xem đĩa cũng là một hình thức hưởng thụ rồi.
Vương Nhã Khả cảm thấy rất hạnh phúc, khi có một người bên cạnh cùng xem đĩa với mình, nói nói cười cười, vô cùng ấm áp, rất đỗi ngọt ngào. Những điều này, Ân Tấn Minh cũng từng làm với cô trước khi kết hôn.
Sau khi xem xong đĩa, hai người ngồi nói chuyện một lát, cảm giác tuyệt vời, cực kỳ ý nghĩa. Bạch Đào Ninh nghiêng đầu thấy nụ cười rạng rỡ của Vương Nhã Khả nên quyết định rèn sắt ngay khi còn nóng. Anh ta nhìn Vương Nhã Khả, dịu dàng nói, "Nhã Khả, nhà anh cũng khá rộng, sau khi chúng ta kết hôn thì không phải mua nhà nữa. Khi nào em mới đồng ý lời cầu hôn của anh?"
"Đào Ninh, anh... cho em thêm thời gian nhé!" Vương Nhã Khả vẫn đắm mình trong những tình tiết của chiếc DVD, đột nhiên bị anh ta hỏi câu đó nên hơi bối rối. Bạch Đào Ninh nhắc lại chủ đề cũ khiến cô vẫn chưa biết phải trả lời như thế nào, khó khăn nói, "Chuyện này đến quá bất ngờ, em vẫn chưa thích ứng kịp."
"Được, anh cho em thêm thời gian." Bạch Đào Ninh cười nói, "Nhã Khả, em chuyển đến sống cùng anh đi, như thế em có thể hiểu anh hơn. Rồi chúng ta chuẩn bị mọi thứ cho đám cưới cũng thuận tiện hơn."
Vương Nhã Khả giật thót tim, "Chuyển đến đây?"
"Đúng vậy! Chuyển đến đây, chúng ta sống cùng nhau." Bạch Đào Ninh nhìn vào mắt cô, thành khẩn nói, "Nhã Khả, em và Ân Tấn Minh đã ly hôn, cho nên sống cùng nhà cũng không tiện lắm. Người ngoài không biết chuyện, lại cho rằng hai người còn vương vấn. Như thế đối với em cũng không tốt. Ở chỗ anh, nhà cửa cũng rộng, em là bạn gái của anh, chuyển đến ở cùng anh danh chính ngôn thuận, cũng tiện lợi hơn. Em xem có đúng không?"
Vương Nhã Khả im lặng không nói. Cô và Ân Tấn Minh ly hôn rồi mà ở cùng nhau thì đúng là không tiện lắm, nhưng ngôi nhà đó đã vô cùng quen thuộc với cô. Cô và Ân Tấn Minh cũng chia rõ ranh giới, không can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau. Tuy có đôi khi cô muốn né tránh, không muốn đối diện với anh, nhưng bảo cô chính thức chuyển đi, cô lại không nỡ.
Bạch Đào Ninh tiếp tục nói, "Nhã Khả, chỉ cần em đồng ý, chúng ta có thể kết hôn ngay. Em không nên nghi ngờ thành ý của anh. Em chuyển đến đây sống, như thế tình cảm của chúng ta sẽ thêm khăng khít, em còn do dự gì nữa?"
Vương Nhã Khả chợt thấy mềm lòng trước những lời dỗ dành của anh ta, cô gật đầu, "Được, đợi em và anh ấy làm xong thủ tục chia tài sản thì sẽ chuyển đến chỗ anh."
Bạch Đào Ninh vô cùng hạnh phúc, mỉm cười rạng rỡ, "Nhã Khả, em thật tốt!"
Vương Nhã Khả nghiêng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thăm thẳm ngập tràn ân tình của anh ta, điềm nhiên nở nụ cười. Câu nói kia vừa thốt ra, bàn tay anh ta càng nắm chặt tay cô hơn, cả người cô cũng dần dựa vào anh ta. Theo bản năng, bờ môi Bạch Đào Ninh như đang muốn chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của Vương Nhã Khả.
Vương Nhã Khả cảm thấy một tiếng "rầm" chấn động trong lồng ngực. Mọi thứ bất giác trở nên trống rỗng, đôi môi nóng bỏng và cuồng nhiệt đã đặt trọn lên môi cô, hương vị đàn ông đậm đặc như xông thẳng vào khoang mũi, lồng ngực ấm áp của Bạch Đào Ninh như ôm trọn cơ thể cô. Bất giác mọi thứ trở nên mơ hồ, mất phương hướng.
Nụ hôn của Bạch Đào Ninh cuồng nhiệt mà mạnh mẽ. Cánh tay rắn chắc của anh ta ôm trọn Vương Nhã Khả trong lòng mình, tay phải vòng sau gáy cô, để nụ hôn thêm sâu, sự ngọt ngào càng thêm dâng trào.
Cơ thể Vương Nhã Khả trở nên mềm nhũn, gò má ửng hồng. Cô nhắm mắt, không kìm nén nổi tình cảm đang dâng trào nên cũng cuồng nhiệt đáp trả anh ta.
Bạch Đào Ninh mang đôi môi nóng bỏng ngao du khắp nơi trên cơ thể Vương Nhã Khả, từ môi, đến mặt, rồi mắt, rồi lông mày, rồi vành tai, cổ, vai...
Những nơi đôi môi nóng bỏng của anh ta dạo qua đều là những cùng nhạy cảm trên cơ thể. Thế nên, đôi môi đó đi đến đâu, cơ thể Vương Nhã Khả như hừng hực lửa đến đó. Cơ thể của cô đã khô cằn hơn bốn tháng, lúc này đang chờ đợi Bạch Đào Ninh đến tưới mát, dục vọng và sự thèm khát trong cô, tất cả như bị đốt cháy trong giây phút này.
Ý thức trong Nhã Khả trở nên mơ hồ, cơ thể nóng bừng, lại mềm nhũn. Nụ hôn của Bạch Đào Ninh giống như từng hạt mưa cứ khẽ khàng chậm rơi xuống cơ thể đang khô hạn, héo hon của cô.