Triển Chiêu lần đầu diễn thử đã đánh một tiếng chuông, một tiếng chuông làm kinh động mọi người, Ngũ Kinh Hoàn gọi mọi người lại, vẫy vẫy kịch bản trong tay lớn tiếng nói: “Tuyến chính vẫn như cũ, còn lại cứ diễn theo mọi người, chỉ cần phù hợp hình tượng vai là được rồi!” Chị Hồng thấy Ngũ Kinh Hoàn lớn gan, tựa hồ muốn phóng tay thả cửa, nhưng trong lòng cô cũng đang nhảy loạn không thể ngăn cản, tựa như rất mong ngóng vào tương lai của bộ phim này, càng thêm nhiệt liệt càng thêm phong quang.
Diễn viên các vai đều nóng lòng muốn thử, có một người kiêu ngạo la lớn: “Đây là đạo diễn tự nói đó nha!”
Ngũ Kinh Hoàn không giận không bực chỉ nói: “Cậu làm được liền lên.” Cười cực ưu nhã, trong mắt lại có ẩn hiện vài tia giảo hoạt, diễn cuối cùng vẫn là giả, sao so được với hàng thật.
Người này đắc ý cười to, trong lòng ít nhiều đã có cách, mang thân phận là tiền bối nhịn không được có chút ý niệm muốn ác chỉnh diễn viên mới, ai biết được sau này bị Ngũ đại đạo diễn chọt đinh vào bánh bao (*làm khó dễ) nhiều nhất cũng chính là người này.
Phần sau lại diễn, là màn Triển Chiêu gặp Bao Chửng, Triển Chiêu từ lúc gặp Công Tôn đến lúc này, đã lặng lẽ thấy rõ, lại thêm một Bao đại nhân xa lạ, Triển Chiêu đều có thể bình lặng nhìn, phối hợp cùng diễn, không chút nào kinh ngạc, Ngũ Kinh Hoàn nhìn thấy, hàm răng trắng cắn chặt, lẳng lặng làm đau.
Thẳng cho đến khi màn đêm buông xuống, hôm nay mới kết thúc, mọi người thu thập về nhà, nói cười liên tục, đầy dư vị, bộ dạng tựa hồ vẫn thấy chưa đủ.
Triển Chiêu lúc này đang ở phía sau màn thay ra bộ lam sam võ sinh, đổi thành áo POLO màu trắng tay dài và quần dài thâm lam, sạch sẽ, vừa người.
Triển Chiêu đi ra, Ngũ Kinh Hoàn cười cười, vô luận trang phục cổ hay kim, anh đều thích, chỉ là đỉnh quan(*đồ cài tóc) không thể cài tiếp, Ngũ Kinh Hoàn đưa tay lên chỉ chỉ, Triển Chiêu hiểu ý đưa tay lấy xuống, tóc dài đen như mực xõa ra, theo gió tung bay, cô em đứng bên cạnh ngây ngốc nhìn, ra đó là tóc thật.
Ngũ Kinh Hoàn nhìn qua mấy lần, lần nào cũng nhịn không được mà tâm động. Thẳng đến lúc cảm nhận được đường nhìn của Triển Chiêu, mới kiềm chế lại, đưa qua dây buộc màu đỏ cho y buộc lên.
Sau khi về nhà dùng cơm, Ngũ Kinh Hoàn biết hôm nay lăn qua lăn lại thái quá, muốn Triển Chiêu sau khi đánh răng rửa mặt thì đi ngủ sớm.
Triển Chiêu lúc đi vào phòng, khi đứng ở cửa chuẩn bị đóng lại, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Tề Phóng đó…”
Ngũ Kinh Hoàn trong lòng khẩn trương, nhưng trên mặt bất động, hỏi lại: “Tề Phóng làm sao?”
Triển Chiêu chỉ hỏi một câu đó, im lặng thật lâu, cúi đầu không biết làm sao nói tiếp, đôi môi mân mê day day, sau đó mới nói: “Không, không có gì, Ngũ huynh cũng sớm đi ngủ.” Buông tầm mắt, đóng cửa.
Cửa đóng ‘sầm’ một tiếng, Ngũ Kinh Hoàn cảm thấy trái tim bị mắc kẹt tại cổ họng của mình cũng bị cánh cửa ấy hung hăng kẹp chặt, đứt đôi, sau đó không ngừng rỉ máu.
Từ sau khi Bạch Ngọc Đường chết, giấc mộng hằng đêm của Triển Chiêu bắt đầu dày đặc.
Tòa lầu tường vàng huy hoàng ấy, con người máu tươi đầm đìa ấy, hôm nay lại rõ ràng trước mắt, lại xuất hiện như hôm qua.
Từ lúc Bạch Ngọc Đường vào lâu, từng bước thận trọng, cực kỳ nguy hiểm, nhất cử nhất động trước mắt, Triển Chiêu đều có thể đếm kỹ trong lòng.
Chính một khắc sau, Bạch Ngọc Đường sơ ý đoạt ấn, Triển Chiêu có la thế nào cuối cùng cũng không phát ra được tiếng, cũng không thể ngăn cản, đất sụp xuống, Bạch Ngọc Đường rơi rồi, đồng võng trận ép xuống, sau đó không còn như cũ, lưỡi đao bén nhọn cuối cùng ấy, Bạch Ngọc Đường không thể tránh, lưỡi nhọn chém qua, cứng ngắc móc vào, đem da mặt của hắn kéo ra –
Triển Chiêu kinh hoàng tỉnh giấc, nhìn quanh bốn phía, không biết đang ở nơi nào, đã từng đón qua biết bao mưa gió, lúc này đây lại cảm thấy sợ hãi không nơi tựa vào, mỗi một tiếng hít thở tựa hồ đều khiến bản thân kinh sợ, so với những giấc mộng trước giờ tỉnh dậy càng khó chịu hơn.
Hốt hoảng xuống giường, sự nhẹ nhàng linh hoạt thường ngày đã mất, như người bệnh lâu ngày, suy yếu không thôi.
Con mèo nhỏ bên giường cũng bị đánh thức, meo một tiếng, nhìn Triển Chiêu đi ra khỏi cửa, như một du hồn.
Nỗi khiếp sợ của Triển Chiêu vẫn còn, như muốn tìm kiếm thứ gì, bừng tỉnh chạy ra ngoài, ngoài sảnh có một người, trên màn hình máy tính đang mở lóe sáng, từng tấm hình bộ dạng đáng yêu của Triển tiểu miêu liên tục thay đổi, nằm sấp phía trước, chính là Ngũ Kinh Hoàn.
Triển Chiêu từng bước lại gần, vô thanh vô tức.
Khuôn mặt nghiêng mệt mỏi ngủ say đó đập vào mắt, Triển Chiêu chỉ mặc một kiện lý ý, sụp xuống ngồi bên cạnh, nhìn thẳng đằng trước, không biết bao lâu, không biết mệt mỏi.
Ngũ Kinh Hoàn bị tiếng meo meo ồn ào của Triển tiểu miêu đánh thức, trong mơ màng, thấy khuôn mặt Triển Chiêu, cho là trong mơ, hãy còn buồn ngủ, cười khẽ hỏi: “Sao thế?”
Ngũ Kinh Hoàn nghe xong câu này, mới biết không phải là mộng, bật người ngồi dậy, nhìn thấy thần tình của Triển Chiêu, đã không còn là Nam hiệp khi xưa, lại quay về đau lòng thấm máu.
“Cậu thế này không được, trong này hàn lạnh thương thân, quay về phòng ngủ đi!” Anh kéo Triển Chiêu lên, hai bàn tay tự nhiên nắm lấy, mang vào trong phòng.
Tay Triển Chiêu rất lạnh, khiến tim y phổi y cũng bị đông lạnh, Ngũ Kinh Hoàn phía trước không biết, bàn tay ấm nóng của anh, đã sưởi ấm lồng ngực Triển Chiêu.