[Thử Miêu] Đãi Trọng Đầu

Chương 18



Triển Chiêu đến đây đã được hơn một tháng, nhưng trước đó thì bị thương sau lại đi diễn, ngoại trừ trong nhà đạo diễn Ngũ và phim trường, cũng chưa từng ra ngoài đi kiến thức. Hai ngày này đoàn phim xếp lịch cho nghỉ, khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi, Ngũ Kinh Hoàn liền dẫn Triển Chiêu ra ngoài dạo phố.

Triển Chiêu dùng dây đỏ buộc tóc dài lên, mặc áo len mỏng màu lam nhạt của Ngũ Kinh Hoàn, hai người thể trạng khác nhau, Triển Chiêu mặc vào có chút rộng, lại tạo nên một hương vị khác, quần tối màu giày trắng là lần trước Ngũ Kinh Hoàn bỏ chút thời gian đi mua, vì thế nên vừa người. Trên vai đeo túi đựng kiếm, nhìn vào người ta sẽ nghĩ là người luyện kiếm đạo, kỳ thật bên trong là Cự Khuyết, Triển Chiêu từ nhỏ đã kiếm không rời thân, Ngũ Kinh Hoàn hiểu được, không biết từ đâu kiếm được túi đựng kiếm này, cho y mang theo cũng không quá đột ngột, bên hông còn treo một túi đeo xéo, tụ tiễn cùng vật nhỏ tùy thân của Triển Chiêu đều để bên trong.

Ngũ Kinh Hoàn đi bên cạnh, áo sơmi trắng quần jean xanh đơn giản, nhìn kỹ, bên trên còn thêu hoa văn nổi, thêm vào đó trên cổ còn tùy ý đeo trang sức bạc, người sáng mắt vừa thấy đã biết rất có địa vị, Cẩm Mao Thử vốn thích hoa mỹ, đến kiếp này thu liễm rồi vẫn rất xa hoa.

Gió đầu xuân vẫn còn lành lạnh, đi dưới ánh mặt trời khiến thân nhiệt người ta ấm áp, Triển Chiêu ra khỏi tòa nhà thì ngẩng đầu nhìn trời, Ngũ Kinh Hoàn trên mũi treo mắt kính màu lam, cũng dừng bên cạnh theo tầm mắt y nhìn theo, một câu cũng không hỏi, cho đến khi Triển Chiêu cảm thấy trước mắt lay lay, mới nghe y nhẹ nói: “Ngũ huynh, đi đi!” Ngũ Kinh Hoàn mới đáp lời, đi về phía trước.

Hôm nay không phải là ngày nghỉ, trên đường chỉ có hai ba đám người đi tản bộ, Ngũ Triển hai người cũng chầm chậm hòa vào dòng người, tuy nói Triển Chiêu đã xem hết mấy quyển bách khoa toàn thư lớn dành cho nhi đồng mà Ngũ Kinh Hoàn đem tới, nhưng thế giới này biến hóa rất nhiều, những thứ Triển Chiêu có thể biết khó mà thấy được, sách dù tỉ mỉ thế nào, cũng chỉ là một góc của tảng băng, hơi thở nơi này thấm vào mắt, vào mũi, vào tai, rõ ràng, chân thật, đột nhiên trong lòng nổi lên nghi hoặc, có lẽ Đại Tống trước đây, mới là một giấc mộng giả tạo, mà Triển Chiêu, chỉ vừa tỉnh dậy.

Triển Chiêu chớp mắt nhìn khắp nơi, thỉnh thoảng lại hỏi, Ngũ Kinh Hoàn luôn giải thích thật rõ ràng cẩn thận, có khi chỉ cần một ánh mắt nhìn qua, Ngũ Kinh Hoàn đều có thể hiểu được sự hoang mang của y, chậm rãi nói, Bạch Ngọc Đường đã từng sống ở Đại Tống, Ngũ Kinh Hoàn thì  sống ở nơi này, anh cổ kim đều biết, dùng từ uyển chuyển linh hoạt, Triển Chiêu nghe thường bị chọc cho cười vang, thần tình khẩn trương cũng dần nhu hòa.

Ngũ Kinh Hoàn tựa hồ như chưa từng được vui vẻ thế này, những tưởng, kiếp này chỉ có cô đơn, những tưởng, kiếp này chỉ có thể hoài niệm.

Triển Chiêu, ngươi còn nhớ hay không, đường lớn nơi kinh đô, ngươi ta cũng từng thế này, thoải mái vui vẻ. Sau đó, Bạch Ngọc Đường thích nhất, chính là chọc mèo, làm cho ngươi dở khóc dở cười, tức giận đến mắng câu xú lão thử…

“Ngũ huynh?” Triển Chiêu quay đầu lại gọi.

Ngũ Kinh Hoàn ngẩn ra một lát, cười đáp lại: “A, không có việc gì! Phía trước có quầy bán đồ ăn ngon lắm, đi đi!”

‘Ngũ huynh’, cuối cùng lại là Ngũ Kinh Hoàn, không phải xú lão thử, không phải Bạch Ngọc Đường.

Có lẽ khách đến quầy hôm nay thật sự rất thưa thớt, ông chủ quầy thấy hai người thì vui muốn chết, đồ ăn gấp lên cũng tăng gấp bội, ha ha nói thẳng: “Thấy hai người các cậu đều đẹp trai, cho hai người thêm mấy miếng! Khuyến mãi đó nha!” Ngũ Kinh Hoàn tựa hồ rất thỏa mãn, khóe miệng mỉm cười, bắt chuyện với ông chủ như anh em, Triển Chiêu cũng cười cười, Ngũ Kinh Hoàn có đôi khi tính tình cũng cũng thật trẻ con, với việc nhỏ sẽ vui vẻ không thôi, cũng thích gần gũi người chân thành thân thiết.

Triển Chiêu đứng sau Ngũ Kinh Hoàn, cách đó không xa có cái hẻm tối, y quay đầu lại bước qua, bên trong truyền ra một ít tiếng động, Ngũ Kinh Hoàn phát hiện động tĩnh của y cũng nhìn qua, Triển Chiêu quay lại mỉm cười, xua xua tay, tỏ vẻ ‘không sao, sẽ không đi xa’, Ngũ Kinh Hoàn không muốn khiến Triển Chiêu cảm thấy được mình quấn lấy y quá mức, miễn cưỡng đem bản thân đính chặt bên cạnh quầy, ánh mắt vẫn hướng về phương hướng của y.

Triển Chiêu đi vào hẻm tối, trong hẻm có một đứa bé trai trên người mặc cái áo dơ hầy, trên má phải tựa hồ có vết thương cào trầy da, nhìn nó liều mình bò lên tường cao, chắc là do vậy mà bị trầy da, bức tường này chắn ngang, phía bên trên là bậc cửa sổ một căn phòng trên lầu, một con mèo con lông ngắn không biết làm cách nào mà leo được lên bậc cửa sổ ấy, cứ meo meo kêu, thân hình nho nhỏ run rẩy không ngừng, cậu chủ nhỏ bên dưới nghe mèo kêu càng sốt ruột, dùng cả tay lẫn chân nỗ lực leo lên rồi lại ngã xuống, miệng vẫn còn hô: “Tiểu Hùng ngoan! Tao lập tức lên cứu mày xuống đây! Còn không phải do mày phá sao! Cứ thích chạy khỏi cửa còn leo lên chỗ cao như vậy! Nếu mẹ biết thế nào cũng nhốt mày lại!”

Tường cao với đứa nhỏ mà nói thật giống một ngọn núi lớn, mỗi khi leo tới sườn núi lại ngã nhào xuống chân núi, ngay lúc nó đang muốn leo tới đỉnh, đôi tay nhỏ bé lại không chịu được trọng lượng, ‘a’ một tiếng, ngã xuống, Triển Chiêu nhanh tay, vững vàng tiếp được.

Đứa nhỏ thở dốc, mồ hôi nóng chảy ròng ròng, hai má đều đỏ hết lên cả, nó bị Triển Chiêu ôm vào lòng, chỉ chốc lát sau lại giãy dụa đòi xuống, Triển Chiêu bất đắc dĩ, đặt nó xuống đất, nói: “Anh giúp em được không?”

Đứa nhỏ không cảm kích, một bộ dạng tiểu nam tử hán, cúi đầu không nhìn mặt Triển Chiêu, lại không buồn hé răng bắt đầu bò lên tường.

Mèo của mình phải do mình cứu sao?

Triển Chiêu im lặng nở nụ cười.

“Triển Chiêu!” Ngũ Kinh Hoàn cầm món ăn mua ở quầy nhỏ đứng ngoài hẻm hô lên, đứa nhỏ leo được một nửa lại bị anh dọa, loạng choạng rơi xuống đất, tức giận trừng mắt nhìn về phía Ngũ Kinh Hoàn, phía sau đột nhiên có gió nổi lên rồi ngừng lại, khóe mắt còn chưa kịp bắt lấy, quay đầu lại đã thấy một cái mặt mèo thật to ngay trước mặt.

“Tiểu Hùng!” Nó cao giọng kêu một tiếng, ôm lấy mèo con trên tay Triển Chiêu, trên mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc, người này làm sao mà đem mèo con về được!?

“Đừng đánh mất mèo nữa.” Triển Chiêu xoa xoa đầu nó, rồi không nhìn lại mà đi về phía Ngũ Kinh Hoàn, đứa nhỏ ôm chặt lấy mèo, ngẩng đầu nhìn bức tường cao chót vót kia, thầm giật mình, sau đó có một ngày, nó thấy người này trên TV, rồi nhớ lại, khinh công có lẽ là có thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.