[Thử Miêu] Đãi Trọng Đầu

Chương 27



Lúc A Tử cầm súng xuống xe đã cảm thấy kỳ quái, mấy tên tiểu tử kia nhìn thấy vật trên tay anh tựa hồ rất ngạc nhiên.

A Tử bắn  trước mấy phát khống chế người, khiến đám người kia nghe thấy kinh ngạc nhìn nhau nói: là thật đó!

Cái gì mà thật với giả? Chẳng lẽ cái đám chặn đường đánh người này chỉ là đi đùa?

A Tử cười lạnh, ra đám này toàn là ‘mấy anh bạn nhỏ’, một phát súng bắn ra cũng như đánh chuột.

Đao tới gậy tới quyền tới cước tới… nhưng súng đâu?

Đi công kích lão nhị của Triệu thị kẻ ngốc đều biết, sao có thể không mang theo hỏa lực cường đại mà đánh?

Người bên cạnh tựa hồ ít dần, đa phần đều nằm trên đất ôm tay ôm chân khóc lóc đau đớn.

A Tử tay vẫn không ngừng, lại bắn một phát vào đùi một tên, kéo lên cái tên sắp ngã xuống, họng súng chỉ thẳng vào huyệt thái dương, dữ dằn nói: “Câm miệng!”

Tên kia cảm nhận được nỗi sợ hãi khôn cùng, ngậm chặt miệng, nhưng cổ họng khống chế không được phát ra thanh âm lập cập.

Quay đầu nhìn lại, mày nhíu càng chặt.

Bên kia đang hỗn chiến – không, hỗn loạn chỉ có đối phương thôi.

Ba bốn mươi người đấu một, so với A Tử bên này số người hơn gấp đôi. Một đám người cùng xông lên, nhưng không có chút ăn rơ nào, tận dụng triệt để mọi loại đấu pháp, nhưng vòng vây quanh thân Triển Chiêu thật sự là quá hẹp, Triển Chiêu cũng hiểu rõ đối phương chỉ là hữu dũng vô mưu, mượn sức của giặc đi đánh giặc, khiến đối phương đao gậy tay chân hỗn loạn trộn lẫn thành một đống.

Kiếm thật sự rất sắc bén, gậy thô cứng cũng bị nó tước thành hai nửa, A Tử không khó mà tưởng tượng ra nếu chém vào thịt vào xương người, muốn chặt đứt thì nhẹ nhàng cỡ nào.

Nhưng chủ nhân của kiếm rất kiêng dè, chém chỉ là da thịt, không nỡ mở toang bao tử, không nỡ moi gân chọc xương.

Cả đối phương cũng thấy được sự kiêng dè của người đó, cứ thế mà bạo gan đánh tới.

Có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, có lẽ đã qua nửa khắc.

A Tử nắm cái tên đã bị dọa ngốc đứng trơ ra, hay có thể nói là đã phát ngốc, phát ngốc nhìn không gian kì diệu đầu bên kia, một người, giữ lại một mái tóc dài đến khó hiểu, cầm quốc bảo Cự Khuyết sử ra một màn kiếm thuật tinh xảo.

Thẳng cho đến khi Triển Chiêu dùng đuôi kiếm đâm trúng ngực một kẻ, rồi phóng ngược lại đạp đổ hàng loạt tên, Cự Khuyết thuận thế lật ngang để trên cổ một gã, A Tử mới bừng tỉnh.

“Không được nhúc nhích!” Đám người tức khắc dừng lại, phía sau có mấy kẻ định tiến lên, Cự Khuyết đè vào, khuôn mặt Triển Chiêu đã không còn mang vẻ tươi cười: “Một bước một mạng, dưới kiếm Triển mỗ không phải chưa từng có vong hồn.”

Sợ hãi.

A Tử đột nhiên rùng mình, nghe không ra lời đe dọa từ miệng Triển Chiêu là thật hay giả.

“Kẻ nào sai sử?” Triển Chiêu nhìn thẳng gã dưới kiếm hỏi.

Gã đó lúc này mới thấy sợ, run lẩy bẩy, mắt liếc tới liếc lui, nhưng không ai dám cứu, chỉ nghe gã nói: “Tôi, chúng tôi… chúng tôi cũng chỉ là cầm tiền làm việc thôi…”

Cổ đột nhiên đau đớn, chợt thấy ẩm ướt, lưỡi kiếm sắc bén đã đâm sâu vài phần, gã kia la lớn: “Là thật! Một gã đàn ông, bọn này cũng không biết… cầm một đống tiền làm đặt cọc, nói với anh em bọn này muốn cho một người biết mặt, làm xong thì có thể cầm toàn bộ số tiền…”

Triệu nhị xuống xe lắc lư đi tới, ngắt lời nói: “Mục tiêu của bọn mày là Triển Chiêu?”

“Triển… Triển Chiêu? Tôi, tôi không biết! Là kẻ kia trước tiên muốn chúng tôi chờ trên đường xx, sau đó gọi điện nói muốn đám người chúng tôi chặn chiếc xe này, làm cho một người nam tóc dài nửa sống nửa chết…”

Triệu nhị và A Tử vừa đi qua trao đổi ánh mắt, Triệu nhị hỏi lại: “Lẽ nào mày không biết tao là ai sao?”

Tim gã nhảy dựng, lắp bắp: “… Đại, đại ca là?”

“Triệu Mãn Thu đó!” Triệu nhị tận lực nói rất đáng yêu, nhưng đám người kia lại nghe như bom nổ ầm ầm bên tai, lời này vừa rơi xuống, hơn mười cỗ xe đen vun vút lao tới, đem đám người vây thành vòng lớn, binh mã Triệu thị cuối cùng cũng tới.

Đám thanh niên nóng nảy kia toàn bộ nhũn chân, từng kẻ từng kẻ bị nắm như phạm nhân mà rời đi.

Thế như thủy triều, đến nhanh mà đi cũng nhanh, trước sau không tới mười phút, đám người đi mất, chỉ để lại một cỗ xe mới hoàn toàn cho bốn người Triệu Triển.

Triệu Mãn Thu vội vội vàng vàng, kéo Triển Chiêu lên xe, trên đường hỏi: “Triển Chiêu, cậu đã biết trước sao?”

Triển Chiêu cười khổ lắc đầu.

——————————-

So với giờ hẹn đã muộn hơn 20 phút, đối phương mặt lạnh băng khoanh chân ngồi chờ.

Triệu nhị cười làm lành kính ba ly rượu: “Phó lão đại, thật xin lỗi, không cẩn thận bị mấy con cá tạp ngáng đường.”

Phó lão đại nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Triệu nhị, khẽ cúi đầu, vẻ mặt âm tình bất định khó đoán, tay hắn đột nhiên phóng vào trong ngực, Tiểu Thư đứng bên Triệu nhị mất kiên nhẫn, cũng theo tay hắn soàn soạt rút súng ra, hành động này kích cho mấy tên đứng đằng sau đối phương cũng soàn soạt rút súng, lúc này tay Phó lão đại vẫn còn nằm trong áo khoác ngoài của bộ vest.

Triệu nhị cười cười nói: “Tiểu Thư, làm gì vậy? Không lễ phép gì hết.” Tiểu Thư nghiến răng buông súng, nhưng súng của A Tử vẫn âm thầm để nơi tay đặt sau lưng,

Phó lão đại chậm rãi móc ra một điếu xì gà, cắt đầu điếu thuốc, Triệu nhị nhanh tay, bật quẹt lửa giúp hắn châm thuốc.

Một lát sau Phó lão đại mới nói: “Không nghe Triệu tiên sinh nói gì sao? Thu súng lại.” Mấy người phía sau mới đem súng cất lại trong áo.

Đợi Phó lão đại phà ra một hơi, làn khói chầm chậm bay lên rồi lại chầm chậm tản ra, mới nói: “Triệu tiên sinh… dạy thuộc hạ thật tốt.”

Triệu nhị vẫn chưa thu lại nụ cười, chỉ thấy hắn nhìn về phía Triển Chiêu, y nhìn thấy ánh mắt của hắn nhưng không tránh, đáp lại bằng ánh mắt thản nhiên.

Vừa lúc nãy, chỉ có Triển Chiêu không hề động đậy, không hề biến đổi, đứng thẳng sau lưng Triệu nhị.

Phó lão đại gian xảo còn hơn bạch nhãn lang, đột nhiên nhắc tới Triển Chiêu, Triệu nhị chỉ có thể đáp lại hai tiếng hắc hắc.

Nhưng Triển Chiêu lại nói: “Triển mỗ, không phải thuộc hạ của ‘Triệu tiên sinh’.”

Triệu nhị nghe tiếng nâng mắt.

“Là bằng hữu.”

Một lời này khiến không chỉ Phó lão đại mà cả Triệu Mãn Thu cũng kinh ngạc.

“Bằng hữu sao… tôi cũng muốn kết giao bằng hữu thế này, Triệu tiên sinh vận khí thật tốt a…” Phó lão đại đáp lời đầy ý vị, thần thái cũng chuyển thành vui vẻ.

Nếu Phó lão đại thích, dùng bao nhiêu tiền lôi kéo người của Triệu Mãn Thu cũng được, nhưng bằng hữu thì sao?

Lăn lộn giang hồ đã lâu, bao lâu rồi chưa nghe được từ “bằng hữu” này, bao lâu rồi chưa thấy qua nhân vật thế này.

Cuộc hẹn trên đường này bình tĩnh hơn hẳn so với tai vạ bất ngờ giữa đường khi nãy.

Sau đó Triệu Phó hai người trao đổi hiệp ước, giao dịch tiền và súng đạn, kết thúc đơn giản.

Phó lão đại sau cùng còn nói với Triệu nhị: “Triệu tiên sinh, cậu cần quý trọng bằng hữu của mình.”

Triệu nhị lần này cả cười cũng vờ không nổi, ngây ngốc đáp lại một tiếng giống như là ‘ừ’.

Đường về, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu hỏi Triển Chiêu: “Tóc cậu ổn chứ?”

Triển Chiêu chưa từng nghe qua kiểu hỏi thăm kỳ quái thế này, chớp chớp mắt, Triệu nhị gấp gáp đưa tay qua muốn sờ sờ, Triển Chiêu đưa tay lên ngăn cản, Triệu nhị nháy mắt một cái, la hoảng ra tiếng.

A Tử nhìn qua, chỉ thấy Triệu nhị nắm tay y khóc không thành lời: “Không phải kêu cậu bảo vệ chính mình rồi sao?”

A Tử phun ra: “Thiếu gia, cậu chỉ kêu Triển thiếu gia bảo vệ cho tốt tóc của cậu ấy thôi.”

———————

Tay của Triển Chiêu khớp xương thon dài rất đẹp, Triệu Mãn Thu nghĩ, bàn tay này thật thích hợp mang một chiếc nhẫn nam bằng bạc sáng chói kiểu đơn giản đi quay tuyên truyền, cao nhã tôn quý,

Nhưng, hiện tại trên tay trái của đôi tay này, vắt ngang một vệt máu.

So với hai từ ‘chói mắt’, Triệu Mãn Thu càng sợ hơn là, bốn chữ ‘uy hiếp sinh mạng’.

“A, A, A Tử, có cách nào khiến vết thương này biến mất ngay tức khắc không?” Lão nhị Triệu gia vẻ mặt khóc lóc như đưa đám, mắt mở trừng trừng nhìn sự thực ‘máu chảy đầm đìa’ này.

“… Chặt đứt tay sẽ không thấy nữa.” Triệu Mãn Thu nghe xong, một bộ dạng nứt răng muốn cắn người.

“Triệu huynh không cần lưu ý.” Triển Chiêu đem tay trái rút về, lơ đãng đem vết thương bị đao chém liếm liếm.

MAN… Triệu Mãn Thu thở dài trong lòng, thế nhưng cho dù có MAN thế nào cũng…

“Triển Chiêu! Chúng ta là bạn tốt ha! Là bạn tốt thì không nên để bạn bị một người bạn khác giết ha! Vì vậy –“ Triệu nhị cứ vòng tới vòng lui bạn rồi lại bạn, Triển Chiêu nén cười nhưng cũng nghe hiểu được ý cậu ta.

“Đây là do Triển Chiêu không cẩn thận tự làm mình bị thương.” Triển Chiêu tiếp lời, một bộ dạng muốn cười lại bất đắc dĩ.

Triệu Mãn Thu gật đầu luôn miệng nói đúng đúng, làm sao biết được ‘hiểu mèo đâu bằng chuột’, vết thương thế này, Triển Chiêu phải ‘không cẩn thận’ thế nào mới làm mình bị thương được?

Triển Chiêu nghĩ, việc bị chặn đường cũng không thể hỏi Ngũ Kinh Hoàn.

Tối chín giờ, Ngũ Kinh Hoàn đã đợi hơn năm mươi bốn phút, đếm được một trăm bảy mươi lăm chiếc xe tuyệt trần vút qua, nuốt được ba trăm không biết mấy chục câu chửi rủa, trong đầu không ngừng nghĩ ra mười mấy hai mươi loại cực hình… đương lúc con số không ngừng gia tăng, xe của Triệu nhị cuối cùng cũng tới, ‘két’ một cái dừng trước mặt Ngũ Kinh Hoàn.

“Ngũ Kinh Hoàn tiên sinh, xin mời kí tên nhận hàng.” Triệu Mãn Thu trên mặt treo nụ cười hi hi ha ha rất bình thường, sau lưng mồ hôi lạnh đã túa ra.

“… Cậu qua Mỹ gửi hàng hả?”

“ya! You know, because of traffic jam!” Triệu nhị nhún vai xổ một câu tiếng Mỹ khoa trương.

“Bushwa!” (nói bậy nói bạ)

Hai mắt Ngũ Kinh Hoàn như tia X chiếu cho Triệu Mãn Thu tim đập kinh hoàng, Triển Chiêu xuống xe, cậu chợt nói: ”ha! Just a joke! Oh! It’ s time! I must go! See you! BYE! BYE!” Cậu hướng Triển Chiêu nắm nắm tay nói lời từ biệt.

Triển Chiêu hơi hơi hiểu ý, đáp lời: “Triệu huynh đi thong thả.”

Đèn đuôi xe còn chưa biến mất ở góc đường, Ngũ Kinh Hoàn đã sớm mất nhẫn nại, nắm lấy tay Triển Chiêu lôi vào tòa nhà.

Lúc Ngũ Kinh Hoàn nắm lấy, tay Triển Chiêu đang khẽ nhúc nhích chợt dừng lại, người trước đi một bước cảm giác được, dừng lại, quay đầu nhìn.

“Ngũ huynh, vào trong đi, ngoài này trời lạnh.” Triển Chiêu nói, thân nhiệt lành lạnh của Ngũ Kinh Hoàn từ tay truyền đến, Triển Chiêu nhớ lại, lúc trước hai người bọn họ cũng từng nắm tay thế này, một lạnh một ấm, lúc này nhiệt độ lại đổi ngược…

Ngũ Kinh Hoàn ngồi chờ giữa đêm lạnh, có bao nhiêu bất an, có bao nhiêu lo lắng, Triển Chiêu trong lòng hổ thẹn, lại kinh ngạc khi lòng mình còn mang theo một tia hài lòng.

Trước cửa, Ngũ Kinh Hoàn vẫn sợ Triển Chiêu chạy đi xa, kéo tay y kẹp dưới nách, móc chìa khóa mở cửa.

Trong tay đột nhiên ẩm ướt, khóa cũng vừa mở ra, Ngũ Kinh Hoàn cúi đầu nhìn, đập vào mắt là một vệt đỏ nghiêng nghiêng trong lòng bàn tay phải của anh.

Ngũ Kinh Hoàn cầm lấy tay Triển Chiêu, nhìn vết thương vừa chảy ra máu tươi.

Ra vừa nãy khẽ nhúc nhích là bởi vì đau mà co rụt, nhưng không muốn kinh động Ngũ Kinh Hoàn nên nhịn lại, cả mày cũng không nhíu, ai biết níu như vậy, lại khiến vết thương không nông không sâu bị rách toạc ra.

“Cậu…”

“Là Triển Chiêu vô ý tự làm bị thương.”

Là Triển Chiêu hay là Triệu Mãn Thu, là vô ý tự làm bị thương hay bị làm cho bị thương, dùng Cự Khuyết hay là dùng thứ khác, Triệu Mãn Thu cùng y đi nơi nào thấy người nào gặp chuyện gì…

Ngũ Kinh Hoàn có biết bao lời muốn hỏi, một hơi nghẹn tại cổ họng, hai người nhìn nhau thật lâu, lão thử đầu hàng, khẽ thở dài: “Triển Chiêu, cậu thật không biết cách giấu diếm.” Triệu Mãn Thu, thêm một món nợ, nhớ kỹ đó, Ngũ Kinh Hoàn nhủ thầm trong lòng.

Triển Chiêu chớp chớp mắt, lại buông tầm mắt, bản thân thật sự là vô ý, nhưng trong lòng cũng có chút quẫn bách vì bị nhìn thấu.

Phút sau, vào phòng, rửa tay, ngồi xuống, bôi thuốc.

Con mèo xám lai Ba Tư và Chinchilla thấy hai người quay về, hài lòng nhảy tới nhảy lui, Ngũ Kinh Hoàn đang cầm tay Triển Chiêu cẩn thận tiêu độc bôi thuốc băng lại, con mèo nhỏ bên cạnh cứ nhốn nhốn nháo nháo, đợi đến khi xong xuôi, con mèo nhỏ chơi đùa ồn ào quá mức, lông mày Ngũ Kinh Hoàn cũng nhíu lại hết cỡ.

Triển Chiêu đưa tay trấn an con mèo nhỏ, mèo con nhưng lại nhìn bàn tay quấn băng trắng kia của y, meo meo muốn nắm lấy chơi đùa.

Ngũ Kinh Hoàn cất hộp cứu thương về chỗ cũ, như sao xẹt phóng lại, móng vuốt mèo con vừa đụng vào tay trái của Triển Chiêu, hai tay của anh đã đem móng mèo con tách ra, nâng lên cao cao, tức giận quát lớn: “Triển tiểu miêu!”

Một người một mèo bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, đều giương mắt nhìn Ngũ Kinh Hoàn, mà người sau chỉ nhìn vào mèo con, sau đó nói không ngừng: “Không ngoan không ngoan không ngoan không ngoan! Ngươi không ngoan! Quá không ngoan! Không ngoan!”

Mèo con bị ôm hai bên nách, thân mình bị kéo dài ra, theo tay của Ngũ Kinh Hoàn mà lắc tới lắc lui, sau đó như phản bác lại, mèo con cũng kêu meo meo đáp lời.

“Sao lại không ngoan! Phải ngoan phải ngoan! Miêu nhi! Miêu nhi! Ngoan ngoan! Phải ngoan!”

Triển Chiêu nghe lời này, trong lòng kỳ dị, Ngũ Kinh Hoàn ôm mèo, lại giống như đang oán y.

Trước đây cũng có một con lão thử nóng tính bại hoại, đuổi theo y, lải nhải: Miêu nhi! Sao không bao giờ nghe lời Bạch gia gia ngươi! Tức chết lão nhân gia ta rồi!

Chủ nhân con mèo phát tiết xong, đem mèo còn giơ cao cao ôm vào lòng, mèo con vẫn còn không phục, chân sau đạp đạp cào cào ngực anh, không cho tới gần.

Ngũ Kinh Hoàn mắt nhìn thẳng, chưa dời khỏi quanh thân mèo con, Triển Chiêu bên cạnh nhìn, trông thấy thần tình ảo não vừa không nỡ vừa yêu thương, sau đó đôi môi mỏng dày vừa phải tới gần, chụm lại, hôn lên môi mèo con.

Hôn đến mức mèo con thô ráp cũng bị kinh hách nhảy dựng.

Triển Chiêu đột nhiên đứng bật dậy, giống như cũng bị kinh hách, không biết vì sao, hai má từ từ chuyển hồng, Triển Chiêu cầm kiếm cổ bọc vải, trước khi đi bỏ lại một câu: “Triển Chiêu vào phòng trước!”

Ngũ Kinh Hoàn cùng mèo con nhìn lại chỉ thấy bóng lưng có thể xưng là bỏ chạy trối chết, người trước giảo hoạt lại ác ý, le lưỡi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.