[Thử Miêu] Đãi Trọng Đầu

Chương 31



Triệu nhị trông thấy thần tình của Triển Chiêu, đột nhiên không biết làm sao mở miệng.

Ly rượu vang lên leng keng lạch cạch, tiếng nhạc dạo vang lên giữa tiếng người thầm thì to nhỏ, lấp vào khoảng không này.

Quá khứ trói buộc ra sao, so ra đều không bằng hiện tại, Triệu Mãn Thu dần dần dâng lên một loại phiền não và tức giận, lảm bẩm “Một người lo chuyện bao đồng, một người tự mình đa tình, còn có một người đâu! Tâm có nơi có chốn rồi sao?” lại đổ vào miệng mấy hớp rượu.

“Cậu có biết không…!” Thanh âm cậu ta bỗng nhiên cao lên, gấp rút gọi hồn phách Triển Chiêu quay lại, cậu dừng một lát, giống đứa trẻ biết mình làm sai, từ trên cao lại từ từ thấp giọng xuống nói tiếp: “Biết không… Kinh Hoàn cậu ta, cậu ta…” Lời cuối một chữ cũng không đẽo gọt ra được. Ai nói cậu ta lưỡi sáng như hoa sen (*miệng lưỡi dẻo quẹo)? Hiện giờ đến cả một nụ cũng nở không ra!

Triển chiêu nghe đến tên này, khóe miệng ngậm chặt, hình dạng cười như không cười, đôi mắt kia lại chưa dời đi khỏi hướng cũ, ngọn đèn nhỏ trên cao chiếu vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của y, Triệu Mãn Thu thế mới biết Triển Chiêu có một hàng mi rất dài, dưới ánh đèn rợp thành bóng, má như bạch ngọc, đôi mắt kia bị bóng đêm che lấp, vừa sáng vừa trầm, đọc không ra ý vị.

“Ngũ huynh… tâm rất tốt, vì Triển Chiêu lao lực bôn ba, phiền thần thương thân, Triển Chiêu hổ thẹn… thật sự, không cách gì hồi báo.”

Triệu nhị kinh hãi trừng mắt: “Cậu là đang, đang bỏ, bỏ…”

Lời cậu ta Triển Chiêu không cách nào hiểu được, nghi hoặc quay đầu lại, Triệu nhị quýnh lên, ‘vút’ một cái đạp người đứng dậy, mùi rượu mùi máu cũng theo đó dâng lên, xông lên đầu ầm ầm, đến cả lời nói ra cũng thành lộn xộn: “Cậu có biết hay không, cậu, cậu ta, cậu làm sao có thể bỏ người tốt như cậu ta, cậu biết cậu ta…”

“Thiếu, thiếu gia! Thiếu gia!” Lời Triệu nhị vừa ngừng lại lơ lửng, thì bị A Tử vừa rời ghế chặn ngang, Triệu nhị tức giận vì bị làm phiền, rống lên từ ‘biến’, bàn tay to mở ra, nói tiếp lời muốn nói, âm thanh vang vọng như tiếng chuông: “Cậu, cậu có biết hay không! Ngũ Kinh Hoàn cậu ta chính là ngu là ngốc mới — ”

“Mới sao?” Bên cạnh lại chen vào một câu, Triệu nhị bị cắt ngang hai ba lần, nổi nóng, quay đầu lại định xả giận lên cái tên không có mắt: “Cậu ta chính là bị đụng đầu rồi mới thí—”

Cái này đúng thực là tự châm ngòi nổ.

Mồ hôi Triệu nhị, trong nháy mắt tựa như thành ngữ tiếng anh nói, rain cats and dogs (*chảy xối xả).

Vị bị cậu ta chửi vừa ngu vừa ngốc lại bị đụng đầu kia, mỉm cười đứng một bên.

Mỉm cười, nụ cười khiến cho khuôn mặt anh tuấn cao nhã càng thêm đẹp mắt, đẹp đến mức ánh mắt mọi người trong ba đều bị si mê quấn quýt, chỉ là hàng mày kiếm nghiêng nghiêng ép vào khiến hai mắt híp lại, trong ánh mắt lưu chuyển đều là ánh đao, trong mắt Triệu nhị là một bộ dạng xanh mặt nhe răng.

Giận cực rồi, Ngũ Kinh Hoàn thật đã nổi giận đùng đùng rồi, qua một trăm năm một ngàn năm, tính tình Bạch Ngọc Đường vẫn còn, ngạo Bạch Ngọc Đường vẫn còn, vẫn còn, còn có ‘ngoan’ của hắn, ngoan đến mức đưa tay trực tiếp hướng về phía Triệu nhị.

Không thấy quan tài không đổ lệ!

Triệu nhị chỉ thấy bóng bay lại, muốn tránh cũng tránh không kịp, chỉ có miệng nhanh, kêu lên một tiếng thê thảm, đến cả A Tử cũng bị làm cho hoảng sợ.

Trong nháy mắt nhắm chặt mắt lại, đau đớn không tới, chỉ có gió mạnh táp vào mặt, Triệu nhị lại mở mắt, một bàn tay băng vải kín mít ngay trước mắt.

Triển Chiêu.

Trong quán ba đột nhiên xuất hiện một màn này, cả quán đều yên tĩnh chỉ còn tiếng tình ca bồi hồi, sau đó tiếng thì thầm khe khẽ nổi lên, nói đây là màn bạn trai chính thức đi bắt gian tình tại trận.

Ngũ Kinh Hoàn cười không nổi, lòng bàn tay đang bị thương của Triển Chiêu, đã tiếp một quyền vừa nhanh vừa mạnh của anh.

“Ngũ huynh, có chuyện từ từ nói.”

Ngũ Kinh Hoàn đẩy tay y ra, cắn răng nói: “Cậu ta làm ra biết bao việc hỗn trướng, còn muốn tôi “Có chuyện từ từ nói” sao!”

Khuôn mặt Triệu nhị hiện ra, biểu lộ thần tình chột dạ.

Chỉ bất quá là đem Triển Chiêu dùng như bảo tiêu, chỉ bất quá là đem Triển Chiêu đến quán ba đồng tính uống rượu, cũng không đến mức ngạc nhiên thế chứ…

“… Cậu xem hiện giờ không phải tôi đang giúp cậu sao…” Triệu nhị lập công chuộc tội nói.

Lời này vừa xong, giây sau, chân Ngũ Kinh Hoàn đã đạp gió như sét đánh tới, thi triển chiêu thập lục lộ thối. Chỉ có Triển Chiêu đỡ, cũng chỉ có Triển Chiêu đỡ được, Ngũ Kinh Hoàn thân cao chân dài, bước bước tiến tới, hai chân luân phiên di chuyển, vũ động như múa roi, áo khoác dài của Triển Chiêu bao lấy thân, chiêu chiêu đối lại, vạt áo mở rộng, đến cuối cùng giống như đuôi hổ chắn trước mặt khiến đối phương dừng lại.

Trước là chân đối chân sau là mắt cá đối gót chân, Triển Ngũ hai người chân đưa cao, vững như bàn thạch, đứng yên sừng sững.

Mọi người trong quán ba ồn ào ủng hộ, hai người đưa chân một lui một tới, vừa xảo diệu lại đặc sắc vạn phần, Triệu nhị bừng tỉnh, gấp gáp la lớn: “Tiểu Vu Tiểu Vu! Tôi bao nguyên quán! Bao luôn! A Tử nhanh nhanh! Dọn quán dọn quán!”

Tiểu Vu đành bất đắc dĩ với vị thiếu gia này, chỉ đành xin lỗi mấy vị khách trong quán, cùng A Tử tiễn khách ra cửa.

Trong quán chỉ còn lưu lại Triển Ngũ giơ chân nhìn nhau, Triệu Tử đổ mồ hôi đợi, Tiểu Vu trông quán.

“Triển Chiêu, việc này không liên quan đến cậu.” Ngũ Kinh Hoàn nhẫn nhịn không to tiếng mà thấp giọng nói.

“Thế nào không…!” Triệu nhị bị A Tử che miệng lôi xuống sàn.

“… Ngũ huynh tâm địa rất tốt, ” Triển Chiêu bỗng nhiên chầm chậm nói, có chút xa lạ với khẩu khí thường ngày, Ngũ Kinh Hoàn tim giựt thót một cái, hai người từ từ thu chân lại, chỉ nghe Triển Chiêu nói tiếp: “Ôm hết mọi việc, cẩn thận giấu kín, ra là vì Triển Chiêu.”

Ngũ Kinh Hoàn nghe lời thì cực kỳ kinh ngạc: “Cậu…… đang nói cái gì?”

“Triển chiêu nghe nói, phim này, vốn một vị diễn viên nổi tiếng muốn diễn, là Triển Chiêu giữa đường cheng ngang.”

“Triển…”

“Triển chiêu nghe nói, Ngũ huynh hủy kịch bản, muốn các vai khác diễn theo Triển Chiêu.”

“…”

“Trong phim việc xấu cứ liên tiếp xảy ra, là nhằm vào Triển Chiêu, lại khiến người khác gặp nguy hiểm thậm chí có thể thương đến tính mạng.”

“… Cậu đừng nghĩ lung tung…”

“Người đó, bị bắt vào quan phủ rồi sao?”Hai mắt Triển Chiêu, quay đầu nhìn lại, như một ngọn đèn đốt cháy người nhìn, có lẽ là dùng nội lực, vị rượu từ trong huyết mạch chảy ra, mặt dần dần chuyển hồng.

“Triển Chiêu, cậu, cậu say rồi…”

“Ngũ huynh hôm qua không phải tìm được ác phạm rồi sao?”

Triển chiêu tâm tư như phát, trực giác như linh, cho tới giờ đã thay Bao Chửng thu thập chứng cứ, phá biết bao chứng cứ phạm tội. Ngôn ngữ thái độ của người bên cạnh, vật chứng kẻ làm việc xấu lưu lại ── khóa sắt bị thay đổi, bịch máu bị lấy mất, bình nước bị đánh tráo, dây thép bị cắt đứt, còn có máu dính lại trên người Ngũ Kinh Hoàn hôm qua, cùng sắc mặt uể oải mệt mỏi, tất cả đều là đầu mối.

Triển Chiêu liên tục ép hỏi, nhìn chăm chăm thần tình của Ngũ Kinh Hoàn, trong lòng đã rõ ràng.

“Ngũ huynh tâm địa quá tốt,” y lại lặp lại, “Nguyên lai là Triển Chiêu vô dụng.”

Lời này, tựa như hung hăng đánh vào ngực Ngũ Kinh Hoàn, bóp nát tâm phế, khiến anh hít thở gian nan.

Nam hiệp xông xáo giang hồ, Ngự miêu chấp thủ triều đình, Triển Chiêu ở nơi đây, lại thành vô dụng.

Ngũ Kinh Hoàn mắt đỏ ngầu, rống to hơn: “Cậu đang nói bậy bạ gì đó?”

Triển chiêu bị thương bao nhiêu lần, nhưng chưa từng ủ rũ như lần này, càng khiến Ngũ Kinh Hoàn khó chịu.

“Triển Chiêu, cậu cái gì cũng không hiểu.” Ngũ Kinh Hoàn đè xuống cổ họng, chậm rãi phun ra.

Triển Chiêu cúi thấp đầu, thần tình khó thấy rõ, Triệu Mãn Thu đứng bên cạnh đang định tiến lại khuyên nhủ, giây sau, bóng Triển Chiêu dưới ánh đèn vàng mờ ảo đã không còn! Giây sau, Triển Chiêu nhanh như sấm sét đã đấu với Ngũ Kinh Hoàn!

Một quyền một chưởng, toàn bộ đều mang theo tức giận muốn bùng nổ.

Ngũ Kinh Hoàn thật quá tự đại, giấu diếm ngăn cản, muốn đặt Triển Chiêu che chở dưới cánh thì được sao!

Triển chiêu là người nào chứ, tuy ôn nhã như ngọc, nhưng vĩnh viễn không phải kẻ yếu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.