Triển Chiêu nói: “Nếu Do tướng quân không nguyện ý quản, vụ án này liền giao cho Khai Phong phủ đi.”
Ánh mắt Do Phảng chợt lóe: “Trong lúc tế thiên, trị an trong chùa đều do bản tướng quân phụ trách, chính là cái gọi bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính, Triển hộ vệ dù có Hoàng thượng làm chỗ dựa vững chắc cũng không nên đoạt bát cơm của người khác!” Do Phảng ánh mắt tối tăm đảo qua chúng hòa thượng: “Các người cứ kiên nhẫn chờ đi, ngày một không thành còn có ngày hai, một năm không thành còn có hai năm, chỉ cần đám lừa ngốc các ngươi chưa chết hết, bản tướng quân sớm hay muộn cũng sẽ phá án!”
Lời Do Phảng tuy khó nghe nhưng lại đúng ở cái “Lý”, Triển Chiêu cũng không có biện pháp.
Do Phảng nói như vậy kỳ thật là hắn đang tính tiểu kế.
Vụ án gây ầm ĩ trước mặt Triển Chiêu, Hoàng thượng sớm hay muộn cũng sẽ biết, một khi đã hạ lệnh tra rõ, Do Phảng là đầu lĩnh tướng quân sẽ đứng mũi chịu sào.
Mà như thế, xuất đầu lộ diện trước mặt Hoàng thượng cũng là một cơ hội tốt, Do Phảng tự nhiên việc tốt không thể nhường ai. Thế nhưng nay đã khác xưa, Do Phảng tự mình hiểu được, hung thủ rất có thể là người trong hàng ngũ công khanh quý tộc đại thần. Những người có thể cùng Hoàng thượng tới lễ tế thiên, nào dễ đắc tội?
Do Phảng không muốn đắc tội người nào, đẩy vụ án sang cho Khai Phong phủ tự nhiên là biện pháp tốt nhất. Nhưng ý tứ này Do Phảng tuyệt đối không nói ra miệng, bằng không đỉnh đầu sẽ bị chụp mũ 『 vô năng 』 chức vụ tướng quân của hắn cũng nên nhường cho người khác được rồi.
Do Phảng nghĩ: Để Triển Chiêu tiếp nhận vụ án này, ta sẽ được giải thoát, Triển Chiêu rơi xuống hạ phong bị bêu danh ỷ thế hiếp người; còn nếu Triển Chiêu điều tra ra được hung thủ thì càng tốt, người đắc tội là hắn, công lao sau khi phá án lại là ta, phá không được án là do Khai Phong phủ làm việc bất lợi!
Tính toán của Do Phảng, Triển Chiêu không cần nghĩ cũng có thể đoán được đại khái.
Có công lao hay không, Triển Chiêu thật sự không chút để ý, chỉ cần có thể thuận lợi phá án là được rồi. Đắc tội với người nào lại càng không cần quan tâm tới, người có năng lực đắc tội người khác nhất trong Khai Phong phủ chính là Bao đại nhân, Bao đại nhân có câu: Quân tử luôn thẳng thắn, tiểu nhân luôn lo sợ, nếu sợ đắc tội người đã không làm thanh quan!
Triển Chiêu là đại hiệp, là quân tử, hắn không quan tâm cá nhân được mất.
Triệu Trăn là tiểu nhân, còn là bao che khuyết điểm cuồng, tối không thể để cho tiểu nhân ngoại trừ mình được đắc chí!
Do Phảng có thể nghĩ ra, Triệu Trăn lại càng nghĩ ra rõ ràng hơn, Do Phảng muốn từ vũng bùn thoát thân, Triệu Trăn lại càng muốn đạp hắn chìm sâu xuống!
Triệu Trăn nghĩ nghĩ, đi ra khỏi đám đông.
Do Phảng nhìn thấy Triệu Trăn, sắc mặt nguy biến: “Hoàng… Hoàng thượng!”
Vạn lần không nghĩ tới Triệu Trăn lại đang ở đây, không biết đã bị hắn thấy được bao nhiêu, chẳng lẽ là tới cùng Triển Chiêu?
Đầu óc Do Phảng lướt qua trăm ngàn ý niệm, trong lòng chuẩn bị vô số nỗi “khổ trung”, liều mạng vắt hết óc trốn tránh trách nhiệm.
Các hòa thượng sợ ngây người — Phật tổ a! tiểu hài tử Tằng sư thúc tổ trộm về cư nhiên lại là Hoàng thượng!
Tiểu hòa thượng đang cầm tay Triệu Trăn cũng sợ ngây người — ta…ta…ta cư nhiên xoa đầu Hoàng thượng!
Triệu Trăn tươi cười vỗ vai Do Phảng: “Do tướng quân bình thân, ngươi xưa nay trung với cương vị công tác, trẫm đều biết.”
Do Phảng không phải ngốc tử, tự nhiên minh bạch Hoàng thượng đang trong chê ngoài khen bày kế lừa người tổn hại hắn!
Nhưng cho dù là chân tâm hay giả ý, Hoàng thượng mở miệng khen ngươi, ngươi cũng không có lý do mà xin tạ tội đi?
Không thể thỉnh tội, vậy làm sao giải thích mình thất trách?
Do Phảng cuối cùng biết được cảm giác câm điếc ăn hoàng liên đến tột cùng có bao nhiêu đau khổ, nghẹn đầy mình ‘khổ trung’ nói không nên lời, diệu kế cẩm nang cũng không có đất dụng võ, Do Phảng chỉ có thể nói câu không dám: “Hoàng thượng ưu ái, thần còn kém xa, kém rất xa…”
Chỉ cần một câu, vênh váo tự đắc Do Phảng đã bại trận hoàn toàn, cao thấp lập tức được phân định.
Triệu Trăn đắc ý cười: đồ nít ranh, đây mới là tinh túy ti bỉ nha, dù bạn không cao nhưng người khác vẫn phải ngước nhìn! = =+
Tình thế nghịch chuyển, Triệu Trăn hóa bị động thành chủ động: “Do tướng quân công vụ bận rộn lực bất tòng tâm, vụ án này giao cho Khai Phong phủ đi.”
Lực bất tòng tâm? Chụp mũ kiểu này Do Phảng không dám nhận, biết rõ sẽ chọc Triệu Trăn không vui nhưng Do Phang cũng chỉ có thể kiên trì nói: “Thần không thể so với Hoàng thượng nhật lý vạn ky*, chỉ là một vụ tiểu án…” (Nhất lý vạn ky: ý chỉ hoàng đế ngày xưa một ngày bận rộn xử lý muôn vàn chính sự, rất nhiều chuyện quan trọng cần được giải quyết trong một ngày)
“Chỉ là tiểu án? Xem ra tướng quân đã định liệu trước.” Triệu Trăn tự hỏi tự đáp: “Một khi đã vậy, trẫm liền giao vụ án này cho Do tướng quân, lúc nào phá án, lúc đó tướng quân hồi kinh.” Triệu Trăn chậm rì rì nói: “Ngày một không thành còn có ngày hai, một năm không thành còn có hai năm, cho dù phải điều tra cả đời cũng không sao, một phần độ điệp (cấp thẻ đi tu), trẫm vẫn còn xuất ra được.”
Phun nước miếng, lại bị người phun lại đầy mặt, mặt Do Phảng đã không thể gọi là mặt nữa rồi.
Hiện tại trước mặt Do Phảng chỉ có hai con đường: thứ nhất chịu thua, dứt khoát không biết xấu hổ, giao vụ án lại cho Triển Chiêu; thứ hai là cứng đầu tới chết, có thể bảo trụ mặt mũi, thế nhưng Hoàng thượng đã nói trước, không phá được án không thể hồi kinh, một đời phá không được án vậy dứt khoát xuất gia đi tu làm hòa thượng đi!
Vì bảo trụ chức quan, Do Phảng chỉ còn cách vứt bỏ mặt mũi. Do Phảng cắn răng nói: “Xưa nghe Khai Phong phủ xử án như thần, vi thần nhất giới vũ phu, không dám sánh vai cùng Bao đại nhân, vụ án này…” nói được một nửa, da mặt Do Phảng tái lại không nói được nữa.
May mà Triệu Trăn chỉ muốn cảnh cáo ông ta, không muốn đuổi tận giết tuyệt.
“Vụ án này giao cho Khai Phong phủ, Do tướng quân dẫn binh tăng cường tuần tra, nếu còn có tăng nhân gặp chuyện không may, cứ ngươi mà hỏi.”
************
Các hòa thượng rất thuần phác, tuy rằng không nghe hiểu những lời nói sắc bén giữa Triệu Trăn và Do Phảng. Nhưng đầu sỏ gây chuyện Do Phảng đã gặp xui xẻo, Hoàng thượng cũng đã đáp ứng làm chủ cho bọn họ, các hòa thượng niệm vài tiếng A Di Đà Phật, rồi không còn oán ngôn nào nữa, nâng thi thể rời đi.
Triển Chiêu nhìn nhìn Triệu Trăn: “Ngươi làm sao lại chạy tới đây?”
Triệu Trăn nhún nhún vai: “Vốn định dẫn sư tổ đi tìm các ngươi, kết quả nửa đường bị trì hoãn.”
“Sư phụ cũng đến đây?” Triển Chiêu điểm mũi chân nhìn quanh.
Bạch Ngọc Đường cầm tay Triển Chiêu, giúp hắn điều chỉnh phương hướng: “Ngươi vừa xuất hiện hắn đã chạy mất, là chạy hướng này.”
Triển Chiêu híp mắt: “Hướng này là…”
Triệu Trăn sờ sờ cằm: “Sư tổ cố ý dẫn ta đi vòng quanh, chẳng lẽ là giả ngây giả dại?”
“Không có khả năng.” Triển Chiêu lắc lắc ngón tay: “Ta đã nhờ Công Tôn tới khám cho người, đầu sư phụ từng bị tổn thương, tâm trí vĩnh viễn dừng lại ở giai đoạn hài đồng. Hơn nữa sư phụ không biết gạt người, cũng không nhớ được kế hoạch phức tạp, trừ phi có người từng bước một dạy hắn, tỷ như trước giờ đánh thức ngươi, cùng ngươi ăn điểm tâm, sau đó dẫn ngươi đi vòng quanh chùa gì đó!”
“Có thể khiến sư phụ ngươi nghe lời hẳn không nhiều người đi.” Bạch Ngọc Đường một lời khẳng định.
Triển Chiêu gật đầu, vươn ra hai ngón tay: “Một là ta. Hai là Phương Trượng!”
Triệu Trăn nắm tay trái gõ vào lòng tay phải, giống như bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách ta cứ cảm thấy Phương Trượng cười y như hồ ly, quả nhiên không phải ảo giác!”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời: Phương Trượng từ vành tai đến vai, mặt mũi hiền lành, mắt cười thành một khe hở nhìn giống hồ ly sao?
Được rồi, quả thật rất giống…
Triển Chiêu đang muốn đi tìm Phương Trượng tính sổ, chỉ thấy cách đó không xa có một tiểu hòa thượng đang đứng, dùng mũi chân di di mặt đất.
“Ngộ Tâm, ngươi có chuyện gì sao?”
Tiểu hòa thượng Ngộ Tâm ngẩng đầu, chính là tiểu hòa thượng lúc trước đã xoa đầu Hoàng thượng Triệu Trăn.
Ngộ Tâm lỗ tai hồng hồng, chắp tay nói với Triệu Trăn: “Bần tăng là muốn tới xin lỗi, A Di Đà Phật.”
Ngộ Tâm vẫn còn ngượng ngùng: “Bần tăng trời sinh nóng nảy, sư đệ đừng trách móc.”
Triệu Trăn nháy mắt mấy cái: sư đệ?
Thấy Triệu Trăn nghi hoặc, Triển Chiêu giải thích nói: ‘Trong chùa, bối phận cao nhất là sư phụ. Sau đó là Phúc tự bối (thế hệ có tên chữ Phúc) gồm Phương Trượng, hai vị sư huynh Phúc Nghiễm, Phúc Thiện. Xuống dưới nữa là Ngộ tự bối, Ngộ Tâm là Ngộ tự bối nhỏ tuổi nhất. Sau Ngộ Tâm là Như tự bối.”
Triểu chiêu nhìn Triệu Trăn: “Lại nói ngươi cũng thuộc Ngộ tự bối, cả ngươi và ta đều là đệ tử tục gia, không cần câu nệ, vậy cứ gọi ngươi là Ngộ Không đi.”
Ngộ Không à…..
Không đợi Triệu Trăn phản bác, tiểu hòa thượng Ngộ Tâm đã chắp tay nói: “A Di Đà Phật, Ngộ Không sư đệ.”
Khóe miệng Triệu Trăn thoáng co giật: “Ách, Ngộ Tâm sư huynh hảo…”
Nhận cái tên 『 Ngộ Không 』 này, Triệu Trăn nhịn không được não bổ (tưởng tượng) một hồi.
Ngày tháng năm nào đó mình bị bắt đi, mọi người sẽ đồng loạt hô to: sư phụ, đại sư huynh bị yêu quái bắt đi rồi!
Ngày tháng năm nào đó mình bị bắt đi, tặc nhân rút binh khí ra, chính mình hét lớn một tiếng — Quy phái khí công!
(*/ω*) hình ảnh rất hại mắt, quả thực không đành lòng nhìn…
Triệu Trăn u u nhìn Triển Chiêu: “Sư phụ, pháp danh của ngài sẽ không phải là Tam Tạng đấy chứ.”
Triển Chiêu cười tủm tỉm lắc đầu: “Trước đây ta thể nhược nhiều bệnh, sau khi bái sư, Phương Trượng tứ danh cho ta là Phúc Thọ.”
Triệu Trăn âm u thầm nghĩ: Phúc Thọ, Phúc Thụ, ngươi cả đời liền làm thụ đi!
(Jeremy: >////< xác định trên dưới luôn rồi nha =)))) mà t nhớ trong phim thời niên thiếu của Bao thanh thiên, từng có tập nhắc tới pháp danh của Triển Chiêu, hình như là Háo Sắc thì phải =))) khi đó mn đều cười như điên…. Há há há ko bit nhớ có đúng ko….)
***************
Cáo biệt tiểu hòa thượng, ba người tới gặp Phương Trượng.
Sư tổ quả nhiên đang ở trong thiện phòng của Phương Trượng. Bốn bề cửa thiện phòng đều được mở rộng, Phương Trượng ngồi trên đệm hết sức chuyên chú tụng kinh gõ mõ, sư tổ nằm bên dưới bàn thờ, dùng kinh Phật che mặt ngủ gà ngủ gật. Tiếng niệm kinh pha lẫn tiếng ngáy ồn ào, cũng may định lực Phương Trượng rất tốt.
Phương Trượng đang niệm kinh, ba người đành phải rút ra ngoài không dám làm phiền.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi ngoài sân chơi cờ, Triệu Trăn ngồi bên cạnh quấy rối…. bị hai người kia ghét bỏ, một cước đá văng.
Một ván cờ hạ xong, hai người ngang tay, Phương Trượng cũng niệm kinh xong.
Dù Phương Trượng niên kỉ (tuổi) rất lớn nhưng thân thể kiện khang như cũ, động tác pha trà lưu loát thành thục, tay cầm ổn định vững vàng.
Nghe Triển Chiêu nói rõ ý đồ tới, Phương Trượng ha ha cười: “Sư đệ a…”
Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường đều nhịn không được mà quay mặt đi — niên kỉ Phương Trượng còn lớn hơn cả ông nội Triển Chiêu, cư nhiên là sư huynh.
“Thật sự là do lão nạp kêu sư thúc làm.” Phương Trượng không phủ nhận: “Chuyện như vậy, đã không phải lần đầu phát sinh. Mười mấy năm gần đây, mỗi khi triều đình tới tế thiên, trong chùa sẽ có chuyện không may. Các tăng nhân hoặc là tử vong, hoặc là mất tích, những năm vừa rồi chỉ có một hai người, lão nạp tuy có hoài nghi, nhưng chung quy vẫn không thể xác định. Thẳng tới năm nay…”
Triển Chiêu cau mày, phi thường bất mãn: “Phương Trượng sao không sớm báo lại cho ta biết?”
Lão Phương Trượng nói: “Sư đệ tuổi trẻ khí thịnh, không thể nói, không thể nói.”
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên chen vào: “Vậy sao hiện tại lại nói?”
Phương Trượng từ ái cười, xoa xoa đầu Triệu Trăn: “Nay bất đồng xưa.”
Triệu Trăn nói: “Ta nghe nói những người gặp nạn năm nay đều là Như tự bối, Phương Trượng có manh mối gì sao?”
Phương Trượng thở dài: “A Di Đà Phật, mấy năm nay ngộ hại (bị giết) tăng nhân, đều là thiếu niên hơn chục tuổi, những người lớn tuổi ngược lại vô sự. Vài năm trước, tộc đệ (em họ) Ngộ Thông, Ngộ Phàm bị ngộ hại, Ngộ Thông vẫn đang truy lùng hung thủ, các ngươi cần manh mối, có thể đi hỏi hắn.”
Triển Chiêu sửng sốt: “Năm trước nghe nói Ngộ Thông rời chùa trốn đi, chẳng lẽ là vì điều tra hung thủ?”
Phương Trượng gật đầu: “Một tháng trước, Ngộ Thông bị trọng thương ngã xuống chân núi, hiện tại đang ở Bát Khổ Nhai dưỡng thương.”