[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 2 - Chương 25



Nghe nói Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường muốn đi tắm, các cung nữ trong Thanh Hoa điện đều sôi trào, ngao ngao tranh nhau đòi tới phục vụ cho hai người bọn họ.

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đều rất xấu hổ, nghĩ tới lát nữa còn phải tắm chung càng xấu hổ hơn, sau lưng đứng một đám chảy nước miếng cung nữ quả thực xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn! Nhóm nội thị không dấu vết chặn ở ngoài cửa, các cung nữ như hổ rình mồi theo dõi hai người, tựa hồ sẽ xông lên lột xiêm y cả hai bất cứ lúc nào…

『╰(*°▽°*)╯Buông hai thiếu hiệp kia ra, để ta tới! 』

May mà Phúc Tuyền thiện giải nhân ý, đem đám cung nữ nội thị đều đuổi hết đi, cứu nguy hai vị đại hiệp đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng!

Triển Chiêu thiên ân vạn tạ tiễn bước Phúc Tuyền. Đầu tiên đóng hết tất cả cửa sổ lại cài then chặt chẽ, phòng ngừa có người tới rình coi. Lại dùng lực đẩy thử vài cái, xác định cửa sổ ở Thanh Hoa điện đủ kiên cố sẽ không bị đám cung nữ công phá, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi…

Triển Chiêu quay đầu, phát hiện Bạch Ngọc Đường đã tháo dây buộc tóc, đầy mặt không kiên nhẫn dùng lược chải đầu.

Tuy rằng không phải lần đầu thấy bộ dạng Bạch Ngọc Đường xõa tóc nhưng Triển Chiêu vẫn theo bản năng sờ sờ mặt — thực nóng a ~

Sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc…

Bạch Ngọc Đường dung nhan vốn tuấn mỹ chỉ vì luôn mắt xếch mày lạnh một thân buốt thấu xương mới lộ ra vẻ đặc biệt không thân cận. Một khi dỡ xuống khí tràng cự tuyệt người cả ngàn dặm, kỳ thật Bạch Ngọc Đường là người rất hiền hòa, đặc biệt buông lỏng đề phòng thường đi ngủ trước, cùng với buổi sáng khi vừa mới tỉnh dậy…

Bạch Ngọc Đường đối với giấc ngủ siêu cấp nghiêm túc, đúng thời gian cố định sẽ lên giường, quả thực coi giấc ngủ là đại sự nhân sinh hạng nhất. Hơn nữa Bạch Ngọc Đường ngủ rất thành thật, trước và trong khi ngủ đều duy trì một tư thế, cả đêm đều ngoan ngoãn không động đậy.

Bạch Ngọc Đường sáng tỉnh giấc, cả người đều là lười biếng yên đát đát, mắt phượng hẹp dài nửa nhắm nửa mở luyến tiếc tỉnh lại. Có lẽ ngay chính Bạch Ngọc Đường cũng không biết, mỗi buổi sáng hắn sẽ theo bản năng ỷ lại trên giường, cọ cọ gối đầu không muốn dậy, túm túm góc chăn không muốn tỉnh, chân mày khẽ nhíu phát giận không muốn thức — muốn ngủ thêm thật lâu thật lâu mới tỉnh.

Triển Chiêu đợi một hồi, đích thực không đành lòng nhìn Bạch Ngọc Đường tự ngược đãi tóc mình đành phải giành lại cây lược gỗ giúp hắn chải.

Bạch Ngọc Đường trời sinh mệnh thiếu gia, trong phương diện sinh hoạt, các loại việc vặt bình thường đều không am hiểu, đa số đều do khoái trá Triển Chiêu tiếp nhận.

Chất tóc Bạch Ngọc Đường thực cứng, Triển Chiêu hai ba cái đã giúp chải thẳng. trả cây lược lại cho Bạch Ngọc Đường, bắt đầu cởi dây buộc tóc của mình. Bạch Ngọc Đường cầm lược gỗ nghĩ nghĩ, cảm giác có qua có lại mới toại lòng nhau, vì thế sờ sờ ngọn tóc Triển Chiêu nói: “Có cần ta giúp chải tóc cho ngươi không?”

Triển Chiêu che chở mái tóc viu một cái chạy thật xa, híp mắt cảnh giác nói: “Ngươi muốn biến ta thành đầu trọc à?!”

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường liên tục co rút: “Phúc Thọ đại sư, ngươi suy nghĩ nhiều.”

Bạch Ngọc Đường từ từ tốn tốn cởi đai lưng, đến khi chuẩn bị cởi ngoại bào tay bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu hỏi Triển Chiêu: “Ngươi tắm rửa không cởi quần áo?”

Triển Chiêu đang hưng trí bừng bừng đứng xem Bạch Ngọc Đường cởi áo tháo thắt lưng, bị hỏi như vậy khẽ sửng sốt: “Có, muốn thoát.”

Bạch Ngọc Đường hướng hắn hất hất cằm, ý là — mau thoát!

Triển Chiêu nhìn trời: “Ngươi thoát của ngươi, ta thoát của ta, không cần loạn chỉ huy.”

Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm: “Vạn nhất ta thoát xong, ngươi bỗng nhiên đổi chủ ý không tắm nữa, hoặc là trộm y phục mới của ta đi, bắt ta làm những chuyện kỳ quái gì đó, ta chẳng phải rất chịu thiệt sao.”

Triển Chiêu trợn to hai mắt vô tội: “Ta là người nhàm chán như vậy sao?!”

Bạch Ngọc Đường dùng ánh mắt nói cho hắn — phải, ngươi chính là một con mèo nhàm chán!

Mất đi một cơ hội ghẹo chuột — Triển Chiêu trong lòng tiếc nuối, nhanh chóng cởi đai lưng.

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

Bạch Ngọc Đường nói: “Một người một kiện, cùng nhau thoát.”

Triển Chiêu ngửa đầu nghĩ nghĩ cảnh tượng kia, lỗ tai chậm rãi biến đỏ: “Không được, như vậy hảo kỳ quái!”

Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ nghĩ cảnh tượng kia, gãi gãi mũi, ho khan một tiếng nói: “Không bằng thế này đi.”

Bạch Ngọc Đường vung tay áo, tắt hết nến trong Thanh Hoa điện, trong phòng tối đen một mảnh. Bồn nước trong Thanh Hoa điện là nước chảy, ngoài cửa sổ có nguyệt quang nhợt nhạt chiếu vào, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chỉ có thể thấy thân ảnh mông lung của đối phương, cùng với gợn sóng lấp lánh trong bồn.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng thả nhẹ thanh âm: “Trời đều sắp sáng, đừng nháo.”

Triển Chiêu cảm giác một chút, cảm thấy không quá mất tự nhiên, vì thế động thủ cởi quần áo.

Không hiểu vì sao, hai người lần này tắm rửa đặc biệt cẩn thận, đến khi chậm rì rì ra khỏi Thanh Hoa điện, trời đã tờ mờ sáng.

**************

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bận rộn suốt một đêm, ngủ tới khi mặt trời lên ngọn sào mới tỉnh lại.

Triệu Trăn đã sớm tỉnh, quấn chăn ngồi ở bên cạnh giường bọn họ, trên tay cầm một quyển du ký.

Thấy hai người đã tỉnh, Triệu Trăn thò tay chỉ thẳng Triển Chiêu nói: “Sư phụ, tướng ngủ của ngươi quá kém, xem Bạch đại ca thành thật bao nhiêu, bả vai bị ngươi coi là gối đầu đè cả một đêm cũng không lộn xộn. Đổi lại là người tính tình không tốt, đã sớm đạp ngươi xuống đất rồi!”

Triển Chiêu nhu nhu mặt cho tỉnh táo, sau khi tìm lại được chỉ số thông minh lập tức phản kích: “Ngươi vừa ngủ vừa đánh quyền, còn không biết xấu hổ chỉ trích tướng ngủ người khác không tốt. Ngươi nhìn Thừa Ảnh xem, hơn nửa đêm thà rằng ngủ dưới đất cũng không thèm đồng sàng cộng chẩm với ngươi!”

Vô tội bị trúng đạn Thừa Ảnh vỗ vỗ tay, nhóm ảnh vệ bưng thau rửa mặt đi vào.

Vị đương sự còn lại, Bạch Ngọc Đường rõ ràng còn chưa tỉnh hẳn, mắt phượng vẫn híp tịt, ôn ôn nhuận nhuận nằm im không động, biểu tình tỉnh tỉnh đát ~

Triển Chiêu đưa tay banh quai hàm hắn: “Con chuột kia mau dậy ngay, nếu không dậy Miêu gia đem ngươi đi làm điểm tâm sớm!”

Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng bị đau tỉnh, xoa xoa hai má, đánh móng vuốt tác loạn của Triển Chiêu một cái trả thù.

Bạch Ngọc Đường là người cực kỳ chú ý hình tượng, sáng dậy chưa súc miệng tuyệt đối không mở miệng nói chuyện.

Ngược lại Triển Chiêu và Triệu Trăn, đã lăn trên giường đánh lộn thành một đoàn.

Bạch Ngũ gia lau mặt, nhìn trời quang sau mưa ngoài cửa sổ — chậc, lại là một ngày gà bay chó sủa.

**************

Sau khi cả ba rửa mặt xong xuôi, vừa vặn bắt kịp bữa cơm trưa.

Hôm nay người đến cọ ngự thiện đông hơn mọi ngày, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, sư tổ, ngay cả Bát Vương gia và Phương Trượng cũng đều tới.

Chú ý tới tầm mắt của mọi người, lão Phương Trượng cười ha hả lấy ra một quyển sách cũ: “Đây là phương thuốc [Vấn Tâm] bần tăng suốt đêm tìm ra.” Ngụ ý — lão nạp cũng không phải là đến cọ cơm không, ha ha ha ~~

Ăn xong cơm trưa, mọi người lại cùng nhau thảo luận vụ án.

Triệu Trăn cũng muốn dự thính, lại bị mọi người hợp lực đuổi về nằm trên giường, tặng kèm một vị sư tổ cầu chơi cùng.

Công Tôn cầm phương thuốc cẩn thận nghiên cứu: “Phương pháp điều chế Vấn Tâm cực kỳ phức tạp, mười sáu chủng hoa độc này giá cả xa xỉ khó kiếm, có thể thấy được người này chẳng những tinh thông y lý, còn rất có tiền. Nhưng kỳ quái chính là, căn cứ vào phương thuốc ghi chép lại, Hoàng thượng sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy.”

Phương Trượng nói: “Bần tăng cũng rất nghi hoặc, năm đó sư thúc trúng độc ròng rã điên khùng suốt một năm trời.”

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nói: “Có lẽ người nọ đã thay đổi dược hiệu của Vấn Tâm.”

Công Tôn sửng sốt: “Muốn thay đổi phương thuốc phức tạp như thế, khẳng định muốn tìm người thử dược, chẳng lẽ những vị tăng nhân đã chết kia…”

Sắc mặt Bao Chửng trầm xuống: “Dùng tự tăng thử dược, hung thủ cũng chỉ có thể là tự tăng.”

Bát Vương gia nâng chung trà lên nói: “Dám hỏi Phương Trượng, trong chùa tối am hiểu y dược là vị cao tăng nào?”

Triển Chiêu trong lòng khẽ động, nhất thời có loại dự cảm bất hảo.

Phương Trượng thành thật nói: “Là Phúc Thiện sư đệ.”

Bát Vương gia nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên nói: “Nghe nói Phúc Nghiễm đại sư bệnh nặng, dược và châm cứu cũng vô dụng.”

Nói đến nước này, tất cả mọi người nghe xong đều minh bạch.

Phúc Nghiễm bệnh tình nguy kịch, Vấn Tâm có thể trị bách bệnh, Phúc Thiện tinh thông y lý, khả năng hai người hợp mưu gây án là phi thường lớn.

Bao Chửng và Công Tôn Sách liếc nhau, kỳ thật hai người bọn họ tối qua cũng đã hoài nghi hung thủ là tăng nhân trong chùa.

Triều đình bên này, người có y thuật tốt nhất chính là Công Tôn, mà đến chính Công Tôn cũng không biết phương thuốc cổ này, nhóm thái y lại càng không có khả năng biết được.

Lại nói, cho dù vị vương công đại thần nào muốn giết Triệu Trăn, sát thủ đều lẩn được vào tẩm cung, vì sao không trực tiếp giết Triệu Trăn, ngược lại còn phí công bắt bé đi? Hơn nữa độc dược kiến huyết phong hầu nhiều như vậy, việc gì phải cho Triệu Trăn ăn Vấn Tâm, này không phải trộm gà không thành còn mất nắm gạo sao?

Phương Trượng thở dài: “A Di Đà Phật, thanh giả tự thanh, chư vị tùy ý điều tra.”

*****************

Tiễn bước Bát Vương gia và Phương Trượng, Bao Chửng và Công Tôn đi tới Tàng Kinh Các tìm hai vị đại sư, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường tự nhiên đi theo.

Đến khi bốn người tới Tàng Kinh Các, cư nhiên hoàn toàn trống không?

Bao Chửng ở trên bàn phát hiện một phong thư Phúc Nghiễm lưu lại, Triển Chiêu sau khi xem qua thư xác định đây là chữ viết của Phúc Nghiễm.

Trong thư nói, Phúc Nghiễm tự biết mệnh mình không còn dài, tìm khắp thiên hạ mới tìm được phương thuốc Vấn Tâm. Phúc Nghiễm y thuật không tinh, vì bảo đảm dược tính, dành phải dùng tăng nhân trong chùa thử dược. vì sợ sự tình bại lộ, đã giết chết mọi tăng nhân thử dược, sắp xếp thành ngoài ý muốn bỏ mình.

Phúc Nghiễm một hơi thừa nhận mọi tội trạng, nói chính mình không có mặt mũi sống tạm hậu thế, muốn tìm một nơi tự kết liễu bản thân.

Công Tôn đi một vòng trong phòng chế dược, tìm được dược liệu phối chế Vấn Tâm, thậm chí còn tìm thấy được mấy viên dược hoàn bán thành phẩm.

Bốn người liếc nhau, đều cảm thấy vụ án được phá quá kỳ quái.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu mặt cau mày có, liền an ủi hắn: “Phúc Nghiễm đại sư không hẳn là hung thủ.”

Triển Chiêu lắc đầu: “Phúc Nghiễm sư huynh nhất định không phải hung thủ, ngược là Phúc Thiện sư huynh, Vấn Tâm hẳn là do hắn làm.”

Bao Chửng và Công Tôn liếc nhau, đều cảm thấy kỳ quái sao Triển Chiêu lại nói như vậy.

Triển Chiêu nói tiếp: “Phúc Thiện sư huynh ít nói, ngôn ngữ hạn hẹp, tính cách phi thường quái gở, hơn nữa trong đầu không có quan niệm thị phi. Hắn từ trước tới nay không tiếp xúc với bất kỳ ai ngoài Phúc Nghiễm sư huynh, trừ định kỳ vào núi hái thuốc đều không rời khỏi Tàng Kinh Các một bước.” Triển Chiêu dừng một chút, tựa hồ không biết nên hình dung thế nào: “Phúc Thiện sư huynh ở trong lòng tự xây một bức tường thành, bên trong thành chỉ có hai người, một là chính hắn, một là Phúc Nghiễm sư huynh. Nếu Vấn Tâm có thể cứu sống Phúc Nghiễm sư huynh, vô luận có hại chết bao nhiêu ‘người ngoài thành’, Phúc Thiện sư huynh cũng sẽ không hối hận.”

Bạch Ngọc Đường nhướn mày: “Nhưng Phúc Nghiễm sẽ áy náy một đời.”

Triển Chiêu gật đầu: “Ta lo lắng hai người bọn họ sẽ bị diệt khẩu.”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Nếu vậy, hai người bọn họ thấy thế nào cũng giống kẻ chết thay.”

Triển Chiêu cau mày: “Nói Phúc Thiện sư huynh dùng tăng nhân thử dược ta tin, nhưng nói hắn mưu lại Hoàng thượng ta nhất định không tin. Công Tôn nói độc hoa điều chế Vấn Tâm rất quý, Phúc Thiện sư huynh lấy tiền từ đâu, khả năng lớn nhất chính là có kẻ thuê giết người, Phúc Thiện sư huynh lấy tiền làm việc.”

Bạch Ngọc Đường hiểu ra: “Kẻ chủ mưu đằng sau biết Triệu Trăn không chết, sợ sự việc bại lộ nên muốn tìm người chết thay.”

Triển Chiêu gật đầu: “Ta chỉ không rõ, Phúc Nghiễm sư huynh vì sao phải gánh tội thay cho kẻ chủ mưu đằng sau?”

Công Tôn nghĩ nghĩ nói: “Chỉ có một lời giải thích, Phúc Nghiễm đại sư bị kẻ đó lừa gạt, nên đã lấy bản thân ra gánh tội thay cho Phúc Thiện đại sư.”

Bao Chửng trầm ngâm một lát: “Dù thế nào, hai vị đại sư đều đang gặp nguy hiểm, trước mắt phải tìm ra bọn họ đã.”

Triển Chiêu phi thường lo lắng: “Không biết Phúc Thiện sư huynh đã đi đâu, nếu hắn hiểu rõ sự tình, không có khả năng sẽ để Phúc Nghiễm đại sư gánh tội thay.”

“Tê…!” Bao Chửng bống nhiên hít một ngụm khí lạnh: “Chẳng lẽ hắn đi ám sát Hoàng thượng?!”

*************

Chán muốn chết Triệu Trăn cùng sư tổ đại nhân mặt đối mặt gặm táo, rốp rốp ~ rốp ~~

Triệu Trăn ăn xong một quả ném hột đi: “Sư tổ, thời tiết tốt như vậy, chúng ta ra ngoài chơi đi ~”

Sư tổ lắc đầu, gặm xong quả táo lại chuyển sang gặm lê.

Triệu Trăn bám riết không tha nói: “Ta mời người ăn bữa tối!”

Sư tổ cười tủm tỉm: “Như thế rất tốt.” ngụ ý, ngươi không mời ta cũng tới ăn a ~

Triệu Trăn chống quái hàm buồn bực: “Sư tổ, người một chút cũng không đần.”

Sư tổ cười y như Phật Di Lặc, bắt đầu mở máy hát lải nha lải nhải: “Trước khi tiểu sư huynh cùng bạch bạch tiểu bằng hữu, hắc hắc tiểu bằng hữu, bạch bạch tiểu bằng hữu đi ra ngoài, đã dặn bần tăng trông chừng ngươi, không cho ngươi chạy loạn. Hắc hắc tiểu bằng hữu nói ngươi bị bệnh phải nằm im trên giường, bạch bạch tiểu bằng hữu nói lộn xộn liền dùng kim đâm ngươi. Bạch bạch tiểu hằng hữu nói tiểu sư huynh giống mẫu thân ngươi, tiểu sư huynh nói xinh đẹp như hoa mới là mẫu thân…”

Triệu Trăn bị niệm tới đau đầu.

Sư tổ không nhớ được tên người, nói chuyện cũng lộn xộn, y như tiểu hài tử thích đặt biệt danh cho người khác. Bạch Ngọc Đường và Công Tôn đều mặc đồ trắng, liền thành hai cái bạch bạch tiểu bằng hữu, hắc hắc tiểu bằng hữu tự nhiên là Bao đại nhân. May mắn chỉ có bốn người, Triệu Trăn phải đoán bừa đoán bãi lắm mới nghe hiểu.

Nhịn không được châm chọc: không hiểu sư tổ bình thường làm sao xưng hô với các hòa thượng trong chùa, liệu có mở miệng gọi ‘cái kia đầu trọc tiểu bằng hữu gì gì’ đó không, trong chùa có mấy ngàn đầu trọc hòa thượng, làm sao khoái trá trò chuyện a? ╮(╯_╰)╭

Vừa nghĩ tới chuyện này, chỉ thấy sư tổ nháy mắt mấy cái, cười nói: “Chữa bệnh tiểu hòa thượng tới tìm chúng ta chơi ~”

Triệu Trăn quay đầu, chỉ thấy một hòa thượng chưa từng gặp mặt đang ở trong phòng, lúc trước hoàn toàn không phát hiện ra!

Thừa Ảnh đưa tay kéo Triệu Trăn, một đám ám vệ lục tục từ trên trời giáng xuống!

Vị trí ám vệ lần lượt xuất hiện đều rất quỷ dị. Từ cửa sổ xuất hiện đã không thể thỏa mãn dã tâm của bọn họ, nào là từ gầm giường chui ra, từ ngăn tủ nhảy ra, từ trong rương hiện thân, thậm chí có người còn xốc gạch dưới sàn trồi lên… tóm lại bốn phương tám hướng đem Triệu Trăn bao vây ở giữa, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vị khách không mời. Triệu Trăn thầm nghĩ: cầm đầu một đám đậu bỉ* như vậy, Thừa Ảnh thật sự là vất vả, khó trách lão đại thường nhanh như vậy. (đậu bỉ: vừa ngốc ngốc ngớ ngẩn vừa đáng yêu)

Nhóm ám vệ cảm động tới lệ nóng doanh tròng! Cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội hộ chủ!

Giá trị nhân sinh của ám vệ chính là, bình thường bảo hộ chủ nhân trong tay cầm toàn đao kiếm, thời khắc mấu chốt còn phải xả thân chắn đao kiếm bảo vệ an toàn cho chủ nhân. Thế nhưng chủ nhân nhà bọn họ ngược lại quá tốt đi, bình thường hảo ăn hảo uống dưỡng béo bọn họ không nói, đến lúc gặp nguy hiểm lại đuổi bọn họ đi, đây là nuôi heo hay nuôi con hả? Có thể hay không khoái trá tìm chết?!

(╬  ̄ 皿  ̄) Nếu chủ nhân lại ngăn cản chúng ta, chúng ta trước hết cùng hắn liều mạng!

Triệu Trăn vừa mở miệng: “Cái kia, các ngươi…” trở về đi.

Lời còn chưa dứt, nhóm ám vệ đồng loạt phóng tầm mắt đằng đằng sát khí về phía Triệu Trăn, hết thảy đều không nói được ra miệng.

Triệu Trăn đưa tay bịt miệng lại.

Đại hòa thượng giống như thấy thiên hạ chưa đủ loạn, lại cười hì hì nói: “Sinh bệnh tiểu hòa thượng, ngươi cũng cùng nhau tới chơi a ~”

Triệu Trăn bị nhóm ám vệ vây kín xung quanh, che từ đế giày tới tận đỉnh đầu, mạng già gắng sức kiễng mũi chân cũng không thấy được sinh bệnh hòa thượng là ai.

Trong một mảnh hỗn loạn, Triệu Trăn nghe được một tiếng thở dài mỏi mệt tới cực điểm: “Phúc Thiện, ngươi thu tay lại đi.”

Hết chương 25

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.