[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 3 - Chương 39



Tuy nói anh hùng cứu mỹ nhân là chuyện tốt ~

Nhưng mỹ nhân được anh hùng cứu về, hơn nửa đêm tìm tới cửa khóc lóc sướt mướt, chỉ sợ ngay cả anh hùng cũng hold không nổi…

Mọi người ngồi ở đại sảnh dưới lầu, tiểu hỏa kế bưng tới một bình trà nóng, rồi thức thời rời đi.

Triển Chiêu thấy Trần cô nương vẫn khẩn trương giằng co cái khăn tay, liền ôn hòa nói: “Phụ thân ngươi thế nào rồi?”

“Tiểu nữ tên gọi Phỉ Phỉ.” Trần Phỉ Phỉ sau khi báo danh, lặng lẽ nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, rồi lại yếu mềm trả lời Triển Chiêu: “Đa tạ công tử tưởng nhớ, chân gia phụ đã không đáng lo ngại, tiểu nữ thuở nhỏ có học y thuật, có thể chiếu cố tốt cho phụ thân.”

Bạch Ngọc Đường trong lòng ùng ục ùng ục sôi trào axit, không thèm để ý tới ánh mắt Trần Phỉ Phỉ lạnh băng hỏi: “Trần cô nương vì sao giữa đêm khuya lại tới đây?”

Trần Phỉ Phỉ nước mắt lưng tròng, nhưng cuối cùng vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện: “Mẫu thân mất tích, phụ thân thụ thương, huynh trưởng ra ngoài tìm dược không ở nhà. Tiểu nữ không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể tới cầu cứu nhị vị công tử giúp người giúp cho trót, cứu giúp tiểu nữ!” Nói xong còn quỳ xuống.

Triển Chiêu nhanh chóng ngăn lại: “Cô nương cứ nói đừng ngại, có thể giúp được gì chúng ta sẽ không đứng ngoài bàng quan.”

Trần Phỉ Phỉ căm giận nói: “Huyện nha bộ khoái nói nương ta cùng nam nhân khác… ta tuyệt đối không tin, nhất định là có người cưỡng ép mẫu thân ta. Huyện thái gia tựa hồ quyết tâm muốn kết án là bỏ trốn, đáng thương nương ta sinh tử chưa biết…” nói nói, Trần Phỉ Phỉ lại rơi lệ.

Triệu Trăn lên tiếng: “Ngươi nói nương ngươi không phải bỏ trốn, ngươi có chứng cớ gì?”

“Ta có!” Trần Phỉ Phỉ kiên định nói: “Cha mẹ ta nhiều năm ân ái, vẫn cử án tề mi* tương kính như tân. Nhà ta tuy rằng bị trộm nhưng tiền bạc cất giữ được cũng không ít. Nếu nương ta thật sự… nàng vì sao không đem tiền bạc mang đi, ngược lại chỉ lấy đống đồ không dễ bán lấy tiền?” (Cử án tề mi = nâng khay ngang mày: vợ chồng tôn trọng nhau, dựa vào tích vợ Lương Hồng thời Hậu Hán mỗi khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)

Triển Chiêu gật đầu: “Nói như vậy, cũng có đạo lý.”

Bạch Ngọc Đường nói: “Cha con các người thường xuyên vào núi hái thuốc sao?”

Trần Phỉ Phỉ sửng sốt, Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm khiến nàng đứng ngồi không yên, cẩn thận cân nhắc mới lắc đầu nói: “Ta không thường đi, trước kia đều là cha nương cùng vào núi hái thuốc, ta ở nhà trông nhà. Hôm nay vì nương ta cảm phong hàn chưa lành, căn bản không đi được nên ta mới thay nàng bồi phụ thân đi hái thuốc.”

Mọi người liếc nhau, Triển Chiêu nói: “Trần cô nương, ngươi gần đây có đắc tội người nào không?”

“Ta đắc tội người?” Trần Phỉ Phỉ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức phản ứng lại, che miệng kinh hô một tiếng, lại hạ giọng run rẩy nói: “Ý công tử chính là, mục tiêu của kẻ xấu kỳ thật chính là ta?”

Triển Chiêu trấn an nói: “Ngươi đừng hoảng hốt, đây chỉ là phỏng đoán, chưa chắc đã là thật.”

Triệu Trăn bỗng nhiên nói: “Hơn nữa, gặp chuyện không may hôm nay không chỉ có nương ngươi, nơi ngươi và cha ngươi hái thuốc thường có lang lui tới sao?”

Trần Phỉ Phỉ lắc đầu: “Không có khả năng, chưa từng nghe nói chỗ đó có lang, bằng không cha nương ta căn bản sẽ không tới đó.”

Triển Chiêu sờ cằm: “Hai chuyện này không phải là trùng hợp, hung thủ rất có khả năng muốn mưu hạ người Trần gia. Cô nương cẩn thận nhớ lại một chút, nhà ngươi có đại cừu nhân gì không, kiểu như huyết hải thâm thù, hận không thể khiến các ngươi tan nhà cửa nát.”

Trần Phỉ Phỉ nghĩ nghĩ, cũng không có đầu mối: “Mở hiệu thuốc tiếp xúc nhiều nhất là bệnh nhân, bệnh nhân phần lớn tính tình không tốt, chỉ một chút không thuận liền đại náo một hồi. Tới chửi bới là chuyện thường xuyên, nháo lên công đường cũng không phải chưa từng có, nhưng nếu nói tới oán hận nhà tan cửa nát, ta đích thực nghĩ không ra…”

“Thân bằng hảo hữu thì sao?” Triệu Trăn bỗng nhiên nói: “Rất nhiều vụ án cuối cùng tra được, hung thủ là người bên cạnh.”

Trần Phỉ Phỉ đắn đo suy nghĩ vẫn lắc đầu: “Hẳn là sẽ không.”

Bạch Ngọc Đường nói: “Gần đây trong thành có chuyện gì lớn không?”

Trần Phỉ Phỉ sửng sốt, tuy rằng không rõ chuyện này có quan hệ gì nhưng Bạch Ngọc Đường đã hỏi, nàng vẫn hồi đáp thật cẩn thận: “Nói tới chuyện lớn, mấy ngày trước một nhóm người võ lâm đánh nhau giữa đường, không ít dân chúng vô tội bị thương. Lúc ấy ta và nương cũng đang ở trên đường, nương ta lúc đó chịu kinh hách, mới mắc phải phong hàn, nằm liệt giường vài ngày.”

Triển Chiêu hỏi: “Lần đại loạn đó có gì đặc biệt không?”

“Chỗ đặc biệt à?” Trần Phỉ Phỉ có chút mờ mịt: “Chính là nơi nơi đao quang kiếm ảnh, mọi người đều bị dọa sợ, rồi nháo nhào chạy tán loạn, rất nhiều người vì chen lấn mà bị xô ngã, ta và nương ta cũng bị đám đông tách ra…”

Triệu Trăn đánh gãy lời nàng, càng tiến thêm một bước hỏi: “Ngươi có làm chuyện gì đặc biệt không?”

“Đặc biệt…cứu người có tính là đặc biệt không?” Trần Phỉ Phỉ do dự nói: “Lúc ấy trên đường có một vị dựng phụ sắp sinh, ta tới đỡ đẻ giúp nàng, sau đó nha dịch chạy tới duy trì trật tự, còn dẫn theo cả bà mụ tới, sau đó ta liền đi giúp người khác.”

“Dựng phụ!” Ba người trăm miệng một lời: “Ngươi giúp nàng đỡ đẻ?”

Trần Phỉ Phỉ mặt đỏ lên: “Chỉ một chút, ta và nương ta đều đã học qua đỡ đẻ…”

Ba người liếc nhau – chẳng lẽ hung thủ là Lưu bộ khoái?! Là Trần Phỉ Phỉ làm gì đó khiến đứa nhỏ tử vong? Còn Lưu bộ khoái tưởng lầm Trần Phỉ Phỉ là đầu sỏ gây tội? Hoặc là không rõ nguyên nhân, chỉ đơn thuần là giận chó đánh mèo lên người Trần Phỉ Phỉ?

Triển Chiêu nói: “Ngươi nhận thức vị dựng phụ kia không?”

Trần Phỉ Phỉ lắc đầu: “Chưa từng gặp, thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, có lẽ là người giàu có?”

Triệu Trăn biết rõ còn cố hỏi: “Hài tử sau khi sinh sao rồi?”

Trần Phỉ Phỉ không quá xác định: “Nghe nói thai đã chết lưu, huyện nha Lưu bộ khoái đã tới riêng nhà ta để hỏi thăm.”

Triển Chiêu nói: “Hắn hỏi cái gì, ngươi đã trả lời như thế nào?”

Trần Phỉ Phỉ cố gắng nhớ lại: “Hắn hỏi ta là ai đánh ngã dựng phụ, ta nói ta không phát hiện. Lại hỏi ta giúp nàng đỡ đẻ thế nào, ta liền kể lại quá trình. Sau đó hắn còn hỏi thêm về tình hình hài tử, ta nói khi ta ở đó nước ối còn chưa vỡ, sau đó liền không rõ ràng…”

Triển Chiêu và Triệu Trăn liếc nhau – hiềm nghi Lưu bộ khoái càng lúc càng lớn.

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên chen vào: “Cha ngươi hiện tại đang ở nhà một mình?”

Trần Phỉ Phỉ gật đầu: “Lúc chạng vạng ta đã muốn tới đây, thế nhưng phụ thân ta không đồng ý, ta thừa dịp phụ thân ngủ rồi mới dám đi ra.”

Mỗi lần bị Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm, Trần Phỉ Phỉ đều mạc danh kì diệu thấy khẩn trương. Lam y công tử tuy rằng ôn hòa hữu lễ, nhưng Bạch y công tử càng thêm phong lưu tuấn mỹ, tuy rằng ánh mắt rất lạnh nhưng là người ngoài lạnh trong nóng, bằng không trước khi nàng ngã sẽ không ra tay cứu giúp…

Trần Phỉ Phỉ say mê đắm chìm, chỉ thấy Triển Chiêu viu một cái đứng lên: “Nguy rồi! Hung thủ có khả năng sẽ quay lại hại cha ngươi!”

Triển Chiêu lôi kéo Bạch Ngọc Đường dùng khinh công bay đi, trong khách điếm chỉ còn lại Triệu Trăn, Thừa Ảnh và cả Trần Phỉ Phỉ sắc mặt trắng bệch.

Triệu Trăn liếc nhìn nàng một cái: “Trần cô nương, chúng ta cũng xuất phát thôi.”

Trần Phỉ Phỉ tinh thần hốt hoảng đi theo Triệu Trăn, trên mặt tràn đầy kinh hãi, cả người cơ hồ bị hối hận bao phủ.

Triệu Trăn mỉm cười: “Trần cô nương, trong nhà còn người thân nào không?”

Trần Phỉ Phỉ trong lòng bất ổn, nói chuyện cũng không còn lưu loát: “Có, chỉ là bình thường rất ít khi lui tới.”

Triệu Trăn nói tiếp: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, theo lý thường sẽ tới tìm người thân quen, chúng ta dù sao cũng chỉ là người xa lạ tiện đường đi ngang qua.”

Trần Phỉ Phỉ cắn cắn môi, thần sắc thập phần ủy khuất: “Phải, tiểu nữ quả thật không nên rước thêm phiền toái cho ân nhân.”

“Hôm nay đáng lẽ ngươi không nên tới.” Triệu Trăn ngữ khí lạnh nhạt, lại có chút khí thế bức nhân lợi hại.

Trần Phỉ Phỉ mặt nóng tới bỏng rát, tựa như vừa bị người hung hăng tát cho mấy cái. Dưới ánh mắt hiểu rõ hết thảy của Triệu Trăn, nàng không biết tự lượng sức mình đã thể hiện hết sự ái mộ không chút che giấu! nàng muốn xoay người bỏ chạy, nhưng nàng không thể, nàng muốn tìm một cái cớ thật tốt… càng hoàn mỹ càng tốt…

Triệu Trăn mỉm cười: “Không cần vắt óc lừa gạt ta, có thể tự lừa gạt chính ngươi là đủ rồi.”

Trần Phỉ Phỉ tươi cười miễn cưỡng: “Tiểu công tử lời ấy có ý gì, tiểu nữ nghe không hiểu…”

“Nghe không hiểu?” Triệu Trăn tươi cười rất khả ái, lại giống như lưỡi dao bôi thuốc độc, đâm thẳng vào tim gan Trần Phỉ Phỉ.

Triệu Trăn nói tiếp: “Cha ngươi làm sao ngủ được?”

Người thụ thương tương đối nặng, sao có thể ngủ được?

Gia đình có kịch biến, sao có thể ngủ được?

Ấu nữ có tâm tư không tốt, sao có thể ngủ được?

Đồng tử Trần Phỉ Phỉ mở lớn, sắc mặt khó coi trước nay chưa từng có.

— Nó biết! Nó thế nhưng biết!

Là ta, là ta khiến phụ thân ngủ mê. Bởi vì phụ thân không cho ta tới đây, bởi vì phụ thân nói ta không xứng, cho nên ta làm cho phụ thân ngủ say, ta muốn chứng minh ta có thể! Thế nhưng… vì vậy mà lại khiến phụ thân bị hại, ta đây chẳng lẽ đã trở thành đồng lõa… thành đồng lõa…

Trần Phỉ Phỉ không dám nhìn sắc mặt Triệu Trăn, nàng nhấc chân chạy nhanh về nhà.

Nàng rốt cuộc không chịu nổi nữa, một khắc cũng không nổi, hài tử này – nó là ma quỷ!

(Jeremy: Lại thêm một tiểu cô nương ngốc ảo tưởng mình là nữ chính ngôn tình rầu, haiz… poor nàng ấy….…)

***************

Thẳng tới khi Trần Phỉ Phỉ nghiêng ngả lảo đảo chạy đi không còn thấy thân ảnh, Thừa Ảnh mới hỏi Triệu Trăn: “Không giống tính cách ngài.”

Triệu Trăn sớm không còn khí thế bức nhân như vừa rồi, lại đổi thành bộ dáng cười tủm tỉm: “Dựa theo tính cách của ta thì phải như thế nào?”

Thừa Ảnh nghĩ nghĩ: “Đứng xem náo nhiệt gì đó…”

Trần Phỉ Phỉ tuy rằng không đáng giá nhắc tới, nhưng ít nhiều cũng sẽ khiến Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cảm thấy ngột ngạt, đứng ngoài xem náo nhiệt tương đối giống tính cách của Triệu Trăn. Mạnh mẽ vang dội ra tay can thiệp như vậy, trực tiếp dập tắt hy vọng hoang đường của Trần Phỉ Phỉ như vậy, còn thuận tay giúp Bạch Ngọc Đường… đích thực không phù hợp với tính cách Triệu Trăn.

Triệu Trăn lắc lắc ngón tay nhất phái bí hiểm: “Thừa Ảnh, ngươi còn nhỏ, chuyện tình cảm cần phải lưỡng tình tương duyệt nha ~”

Thừa Ảnh nghiêng mặt nhìn bé, hình như ngài còn nhỏ hơn ta mấy tuổi đi?

Triệu Trăn gãi gãi mũi: “Bình thường ta quấy rối như vậy là vì hâm mộ tình cảm của hai người bọn họ, thời khắc mấu chốt tự nhiên tận lực vun đắp chân ái!”

Thừa Ảnh có chút kinh ngạc: “Hâm mộ?” không có hậu cung tham gia chính sự, không có quyền thần nhiếp chính, không có ngoại xâm lấn chiếm, không có thiên tai địch họa, tuy rằng ngẫu nhiên vẫn bị ám sát, nhưng mỗi lần đều có thể gặp dữ hóa lành. Mới bảy tuổi đã an vị tọa ủng giang sơn còn phải đi hâm mộ người khác?

“Đã nói ngươi không hiểu mà.” Triệu Trăn lắc đầu thở dài: “Hai người vô dục vô cầu chỉ đơn giản là thích nhau, cỡ nào khó có được…”

Thừa Ảnh đầu đầy hắc tuyến, ý tứ thành khẩn nói: “Hoàng thượng ngài còn quá nhỏ, về sau lớn lên sẽ phải cưới phi tử.”

“Phi tử?” Triệu Trăn tự giễu cười: “Chỉ cần ta nói một tiếng, dạng nữ tử nào mà không chiếm được? hậu cung ba ngàn giai lệ, đều bởi vì ta là ‘Trẫm’ mới tụ lại, các nàng ái mộ Trẫm, nịnh nọt Trẫm, trung với Trẫm, các nàng là một lòng một dạ, không phải vô dục vô cầu.”

“Ta nói như vậy, không phải vì muốn hạ thấp các nàng ấy, chỉ là muốn giả vờ giả vịt, trải nghiệm một chút cái gọi là tình yêu mà ta chưa từng có được đã mất đi.” Triệu Trăn cười lắc đầu: “Nhân tâm không giống rắn nuốt voi, cả đời này ta có được nhiều thứ, chỉ là có một số thứ nhất định cầu mãi mà không được…”

Thừa Ảnh nửa minh bạch, nửa hồ đồ.

Thừa Ảnh ma xui quỷ khiến nói: “Có lẽ có người không màng danh lợi vô dục vô cầu cho dù ngươi không phải Hoàng đế cũng sẽ toàn tâm toàn ý mà thích ngươi.”

Triệu Trăn đầu tiên là sửng sốt, sau đó thoải mái cười to: “Nếu thật sự có người tốt như vậy, ta nhất định sẽ cách người đó thật xa.”

Triệu Trăn nói tiếp: “Ta không xứng với người đó.”

Thừa Ảnh nhìn sườn mặt Triệu Trăn tới xuất thần, ở trong lòng yên lặng bổ sung: Ngươi xứng!

— Nếu ngươi muốn, ta đều cho ngươi.

Hết chương 39

Tác giả có lời muốn nói:

┗|`O′|┛ Ngao, đoạn cuối viết có chút sến…

Bởi vì manh manh nhóm vẫn luôn rối rắm vì sao Trăn Trăn không có CP, nên tác giả khuẩn phân tích một chút thế giới nội tâm của Trăn Trăn.

Trăn Trăn không có CP, là vì hắn tôn trọng tình cảm.

Là một Hoàng đế đủ tư cách, Trăn Trăn phải cân bằng thế lực khắp nơi, phải ngăn chặn mồm miệng dân chúng, phải sinh hạ hoàng tử công chúa….

Cho dù Trăn Trăn không vui, hắn vẫn phải làm ngựa đực, đây là trách nhiệm của Hoàng đế!

Trăn Trăn tính cách tiêu sái, nhưng cũng có nguyên tắc không thể thỏa hiệp.

Trăn Trăn cho rằng – trách nhiệm làm một con ngựa đực, hắn không có khả năng toàn tâm toàn ý yêu một người, cho nên không có tư cách có được một người toàn tâm toàn ý yêu hắn.

Cho nên Triệu Trăn thoải mái cười to: “Nếu thật sự có người tốt như vậy, ta nhất định sẽ cách hắn thật xa.”

Cho nên Triệu Trăn nói: “Ta không xứng với hắn.”

Cho nên tác giả cho rằng, Trăn Trăn không có CP mới là tốt nhất!

Trăn Trăn khả năng sẽ thích ai đó (tiếng hô tối cao: Thừa Ảnh) nhưng thích không nhất định phải giữ làm của riêng.

So với việc để người mình thích bị nghìn người chỉ trỏ, còn không bằng thấy người đó con cháu mãn đường ~

Đây chính là một Trăn Trăn siêu cấp tiêu sái ~

Jeremy: hic…hic.. nghe có mùi ngược đâu đây ọ.ọ *cắn khăn* ~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.