Mặc kệ là mệnh phạm thủy hay mệnh phạm tiểu nhân, Triệu Trăn đều cảm thấy tâm sinh đau.
— mỗi lần ngồi thuyền đều bị tập kích, còn có thể khoái trá chơi đùa?!
Những lời này Bạch Ngọc Đường lại không ủng hộ: “Há chỉ ngồi thuyền bị tập kích, không phải ngươi đi tới đâu cũng đều bị tập kích đó sao?”
Triệu Trăn căm tức nhìn hắn.
Triển Chiêu xoa xoa đầu Triệu Trăn, nhẹ nhàng bổ thêm một đao: “Tuy rằng đi tới đâu cũng bị tập kích, nhưng không phải ngươi vẫn gan lì sống tới tận bây giờ còn gì?!”
(┬┬﹏┬┬) Cầu đừng nói! Cái mệnh Gián đập không chết này, càng nghĩ tâm càng đau!
Tiêu Phương và Ân Dương vừa mới đại náo một hồi, giữa hồ vốn huyên náo dần trở nên thập phần yên tĩnh, có người chú ý tới việc chìm thuyền bên này, xa xa truyền tới vài tiếng hô to, vừa thấy bên này lại có đánh nhau, mấy chiếc thuyền định chạy tới cứu người đều dừng lại xa xa quan vọng, không dám tiến lại quá gần…
Vạn hạnh mặt hồ không có sóng, dùng khinh công mượn lực nước cũng có thể bay tới cái đình giữa hồ.
Triển Chiêu ôm Triển Tân Như dùng chiêu Nhất Phi Trùng Thiên từ dưới đất bất ngờ bay lên, Bạch Ngọc Đường mang theo Triển Tân Duệ Phù Quang Lược Ảnh lướt trên mặt nước như giẫm trên đất bằng, Thừa Ảnh cõng Triệu Trăn siêu siêu vẹo vẹo lảo đảo bò lết… (*/ω*) không phải Thừa Ảnh học nghệ không tinh! Mà là Triệu Trăn đòi cảm thụ một chút cảm giác Titanic, giãy dụa nhất định không chịu lên bờ…
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cùng cặp song bào thai khô mát đứng trong đình, vì phận Thừa Ảnh gặp phải ông chủ đểu mà đồng tình rơi lệ. (Jer: số Thừa Ảnh khổ nhất truyện =))))
Bởi vì luôn có người nhớ thương muốn giết chết Triệu Trăn, mà Thừa Ảnh thường xuyên thần hồn nát thần tính, đem sự an toàn của Triệu Trăn bay lên cấp độ báo động đỏ. Mười mấy hắc y nhân không quen hoàn cảnh, không đợi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra tay đã bị nhóm ám vệ nghẹn cứu chủ nhiều lần chen chúc lấn tới, đem toàn bộ đám hắc y nhân đều bị tóm gọn!
Cuối cùng nhóm ám vệ hãnh diện vô ngần, đánh cho đám hắc y nhân mặt mũi bầm dập vênh mặt đi trước.
Mọi người lấy tiền bồi thường cho thuyền phu, cáo biệt Tiêu Phương và Ân Dương vẫn không hiểu chuyện gì, khởi hành hồi Triệu gia.
************
Kết quả thẩm vấn đám hắc y thích khách khiến người ta thất vọng.
Cũng không khác mấy với vụ án ngân phiếu lúc trước, thích khách chỉ là đám tiểu lưu manh giang hồ nhận tiền làm việc, ngay cả thân phận của đám Triển Chiêu cũng không biết, càng miễn bàn tình huống của kẻ chủ mưu đứng đằng sau. Cuối cùng chỉ hỏi ra được người thuê bọn họ là một nam nhân võ công rất tốt nhưng lại che kín mặt, trừ cái đó ra cái gì cũng không biết.
Bạch Ngọc Đường nói: “Lần trước bị chìm thuyền ở Tùng Giang phủ, lần này ở Thường Châu phủ cũng bị chìm thuyền, có thể nào là do cùng một nhóm người làm không?”
Triệu Trăn nghĩ nghĩ: “Khi đó chúng ta hoài nghi Lưu hậu, nay Lưu hậu đã chết, chẳng lẽ là hiểu lầm?”
Thừa Ảnh lắc đầu: “Còn chưa thể khẳng định là do cùng một nhóm làm.”
“Ta cũng thấy không giống cùng một nhóm làm.” Triển Chiêu sờ sờ cằm: “Vụ chìm thuyền lần trước là dùng trí, do kế hoạch chu toàn của kẻ chủ mưu đằng sau, đám người ám sát cũng đã được huấn luyện kỹ càng. Còn lần chìm thuyền này giống như một trò đùa của đám ô hợp bất tài, vậy mục đích đả thảo kinh xà của đối phương là gì?”
Triệu Trăn như có điều suy nghĩ: “Chẳng lẽ bọn họ không biết ta, muốn dùng việc này để xác nhận thân phận của ta?”
Thừa Ảnh nhướn mày: “Nếu như vậy, nhóm ám vệ xuất hiện chẳng phải gãi đúng chỗ ngứa rồi sao?!”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Không ai có thể dự đoán trước hôm nay trên hồ xảy ra đại loạn, chỉ có thể là lâm thời dựng lên.”
Triển Chiêu thở dài: “Nếu thế thì càng phiền toái, chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ không có ngàn ngày phòng trộm.”
Bạch Ngọc Đường nói thêm: “Trước không nói tới Lưu hậu, mà là người nào đã tiết lộ hành tung của chúng ta?”
Thừa Ảnh nghĩ thầm: “Có thể là Mạnh Kha không?”
Triển Chiêu chống quai hàm: “Manh mối quá ít, thật sự khó nói.”
Triệu Trăn lên tiếng: “Ta cảm thấy không hẳn, hắn không ngốc như vậy, hơn nữa đi thuyền du hồ là chuyện lâm thời, làm sao hắn biết được?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Nhìn người không thể nhìn bề ngoài.”
Mọi người đang thảo luận, một ám vệ mở cửa sổ nhảy vào dâng lên một phong mật tín, Thừa Ảnh chuyển cho Triệu Trăn.
Triệu Trăn mở ra vừa thấy, là thư viết tay của Bao Chửng.
Trong thư nói thành Biện Kinh hết thảy đều mạnh khỏe, bảo Triệu Trăn cứ yên tâm. Còn nói bắt được mấy con cá lớn làm hại triều đình, đáng tiếc không liên quan gì tới vụ ám sát. Còn nói từ khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ly khai, Điệp Vũ cũng thành thật hơn, ai ngờ hai ngày trước đột nhiên mất tích, nha dịch điều tra toàn thành cũng không tìm được. Còn nói Bát vương gia rất lo lắng cho sự an toàn của Triệu Trăn, lệnh cho Bàng Thống mang binh tới hộ vệ, Công Tôn cũng đi theo giúp đỡ.
Đọc xong thư, tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái.
Bắt được cá lớn gì? Điệp Vũ làm sao trốn? Công Tôn, Bàng Thống sao cũng tới đây?
Quá trình truyền thư chung quy không an toàn, Bao Chửng cũng không viết gì trọng yếu, mọi người cân nhắc nửa ngày vẫn thấy thực khó hiểu. Căn cứ vào ngày gửi thư, Công Tôn và Bàng Thống có thể hai ngày nữa sẽ tới nơi, Triển Chiêu vỗ tay cái bộp: “Có vắt óc suy nghĩ cũng vô dụng, đợi Công Tôn tới liền biết thôi.”
***************
Từ khi tới Triển gia, tất cả mọi người đều đối với việc ăn cơm sản sinh nồng hậu hứng thú!
Triệu Trăn ăn xong cơm chiều vỗ vỗ cái bụng tròn vo, cảm giác bữa cơm trưa còn chưa kịp tiêu hóa hết, mà buổi tối đã lại ăn quá no. Cứ tiếp tục ăn đến no căng không ngừng nghỉ như vậy, khó trách đôi Long Phượng thai Triển gia đều tròn vo như thế, Triệu Trăn chỉ mới ăn hai bữa đã cảm thấy cước bộ có chút trầm trọng…
Dùng xong cơm chiều, Triển Huy nhiệt tình hộ tống mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Đi được nửa đường, Triển Huy nói với Bạch Ngọc Đường: “Tiểu Bạch, đến phòng ngươi rồi, hành lý đều đã thu thập xong.”
Mọi người đồng loạt sửng sốt – không phải ở cùng một chỗ sao?
Triển Chiêu cũng nghi hoặc: “Hành lý không phải đều để ở phòng đệ sao, sao lại phải đổi?”
Triển Huy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đối với đệ đệ chậm tiêu nhà mình một chút biện pháp cũng không có: “Tiểu Chiêu a, Tiểu Bạch là khách từ xa tới, nhà chúng ta lại nhiều phòng như vậy, sao có thể để khách chen chúc ngủ cùng phòng với đệ được?!” Đệ đệ ngu ngốc của ta ơi, đại ca không ở cạnh, không biết đệ đã bị người ta chiếm tiệm nghi bao nhiêu lần rồi?!
Triển Chiêu ngửa đầu nhìn trời.
Ở Khai Phong phủ ngủ cùng một gian, là vì phòng ở không đủ. Dọc đường đi cũng ở cùng phòng là vì thuận tiện bảo hộ cho Triệu Trăn. Hiện tại nhà nhiều phòng như vậy, lại không có nguy hiểm, việc gì phải chen chúc cùng một phòng với nhau?
Nghĩ thông suốt điểm này, Triển Chiêu phất phất móng vuốt với Bạch Ngọc Đường: “Tiểu Bạch ngủ ngon, ngày mai gặp ~”
Bạch Ngọc Đường biểu tình thực tàn khốc, Triệu Trăn nhìn ánh mắt liền biết tâm hắn cực đau…
Triệu Trăn thực sự bội phục. Không hổ là Triển đại ca, còn đang kỳ quái sao ổng lại có thể yên lặng suốt cả buổi chiều, hóa ra là nghẹn ra đại chiêu! Triệu Trăn bỗng nhiên cảm giác thể xác và tinh thần thực thư sướng, ngay cả dạ dày bị nhồi đầy cũng thấy thư thái – hóa ra, đứng xem Bạch Ngọc Đường khốn quẫn, còn có thể xúc tiến dạ dạy co bóp, vận động tiêu thực ~
Triển Huy loại bỏ được Bạch Ngọc Đường, cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Triệu Trăn dựa vào ưu thế cường đại độ tuổi, thành công ở lại trong phòng Triển Chiêu, cao hứng phấn chấn chuyển chuyển hai vòng, vừa quay đầu lại liền thấy Bạch Ngọc Đường đang ngồi cạnh bàn tao nhã uống trà… Triệu Trăn bị dọa nhảy dựng, chân trái dẫm chân phải ngã dập mông xuống đất, 囧 囧 nhìn Bạch Ngọc Đường…
“Bạch đại ca, ngươi làm sao vào được?”
Bạch Ngọc Đường chân mày thoáng nhướn, từng từ phun châu nhả ngọc: “Thảo luận vụ án!”
Triệu Trăn khóe miệng co giật: “Trắng đêm thảo luận?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Trắng đêm thảo luận!”
Triển Chiêu còn chưa nắm rõ tình hình: “Không phải nói đợi Công Tôn tới rồi mới thảo luận tiếp sao?”
Thừa Ảnh khoanh chân ngồi trong góc khắc khổ luyện công, không để ý tới chuyện bên ngoài.
Vì thế, Triển đại ca bọ ngựa bắt ve, Bạch Ngọc Đường hoàng tước (chim sẻ) đứng đằng sau, Triểu Miêu Miêu vẫn bị Cẩm Mao Thử tóm gọn…
*****************
Lại nói về cặp còn lại.
Công Tôn và Bàng Thống phụng mệnh đi bảo hộ Triệu Trăn, hai người một văn một võ chênh lệch khá xa, khó được tính cách lại hòa hợp.
Bàng Thống bởi vì cảnh ngộ thời thơ ấu, có chút thản nhiên chán đời, hắn cũng không phải không rành thế sự, chỉ là thiên tính lạnh nhạt, ít khi để ý tới người hay việc gì khác. Bà vú là một trong số không nhiều những thứ mà Bàng Thống 『 để ý 』 Công Tôn cứu bà vú, vốn chỉ là người qua đường giáp trong lòng Bàng Thống lại nhanh chóng thăng cấp lên thành ân nhân cứu mạng.
Cuộc đời Công Tôn chỉ có hai đam mê lớn nhất, trị bệnh cứu người cùng đọc hết các loại sách trong thiên hạ.
Bàng Thống vì muốn cảm tạ hắn, sai người từ các nơi vơ vét các ấn bản quý hiếm cùng linh dược đưa cho Công Tôn.
Làm một con mọt sách có tiết tháo, Công Tôn tuy rằng tâm can ngứa ngáy lại kiên quyết chống lại dụ hoặc, tuyệt không nhận cái gì đó từ Bàng Thống!
Bàng Thống ngã ngựa một lần, sau khi trở về phòng ngấm ngầm ngâm cứu binh pháp suốt đêm – lạt mềm buộc chặt, treo đầu dê bán thịt chó, ám độ trần thương (hoạt động bí mật), phao chuyên dẫn ngọc (tung gạch nhử ngọc = thả con săn sắt bắt con cá rô)…
Ngày nào đó, Bàng Thống nhận được một quyển sách độc nhất, lãnh mặt lừa gạt Công Tôn: “Bàng mỗ không biết vật này là thật hay giả, thỉnh tiên sinh giúp ta phân biệt.”
Công Tôn là người thành thật, căn bản không suy nghĩ nhiều, tiếp nhận quyển sách rồi tỉ mỉ xem từ đầu tới cuối, nghiêm túc xem xét sau đó trịnh trọng trả lại cho Bàng Thống, nhiều lần dặn dò: “Đây là trân phẩm hi hữu độc nhất vô nhị, trăm năm truyền đời chỉ có một bản duy nhất, thỉnh Bàng tướng quân hảo hảo bảo quản, tương lai có thể làm đồ gia truyền!”
Bàng Thống tiếp nhận quyển sách ‘trăm năm truyền đời chỉ có một bản duy nhất’ này, cuộn tới cuộn lui định nhét bừa vào trong vạt áo…
“Bàng tướng quân! Vật này phi thường trân quý!” Công Tôn yêu sách như con, ngóng trông nhìn theo hành động của Bàng Thống, vô cùng đau lòng a ~
Bàng Thống mặt lạnh ném quyển sách cho Công Tôn: “Tiên sinh thay ta bảo quản.”
Công Tôn luống cuống tay chân tiếp được quyển sách độc nhất, dè dè dặt dặt vuốt phẳng phiu, trịnh trọng biểu đạt: “Tướng quân yên tâm! Ta không phụ sự nhờ vả!”
Bàng Thống: “Ân.”
Thư sinh này ngốc hồ hồ, thực dễ lừa…
***************
Ngày nào đó, Bàng Thống nhận được một gốc thánh dược chữa thương, lệnh cho thân binh tùy tiện tìm một bình hoa cắm vào, tùy tiện để ở trên bàn chờ cá ngốc cắn câu.
Công Tôn đêm khuya bừng tỉnh, một đường ngửi mùi tìm tới ‘rầm rầm’ đập cửa phòng Bàng Thống.
Bàng Thống mở cửa, chỉ thấy Công Tôn quần áo hỗn độn nửa mơ nửa tỉnh mơ mơ màng màng, ánh mắt vừa lia tới bình hoa trên bàn, cũng không biết là kinh hay hỉ, trước mắt bỗng tối đen thiếu chút lăn đùng ra hôn mê! Công Tôn kích động nói: “Bàng tướng quân! Đây là thánh dược chữa thương! Ngươi như thế nào, như thế nào….”
Giọng Công Tôn run a run ~
Bàng Thống gương mặt băng sơn vô tội, tùy tay cầm lấy thánh dược chữa thương, bình tĩnh nói: “Mùi không dễ ngửi, chuẩn bị vứt bỏ.”
Công Tôn cả kinh, nhào tới ôm chặt lấy cánh tay Bàng Thống, ra sức cướp đoạt đến đáng thương, thánh dược sắp bị vứt bỏ a!
╮(╯_╰)╭ Vì bảo hộ dược liệu trân quý, Công Tôn tiên sinh liều mạng…
Bàng Thống suy nghĩ một chút – thư sinh này so với trường thương của mình còn nhẹ hơn, chỉ cần một tay là có thể thay phiên đùa giỡn nửa ngày, lại còn phải chú ý cầm nhẹ thả khẽ không hắn gãy mất.
Công Tôn đoạt được thánh dược, khó được khi nghiêm túc phê bình Bàng Thống một tràng, tư tưởng chủ đề chính là — láng phí đáng xấu hổ, tiết kiệm là vinh quang!
Bàng Thống thản nhiên nói: “Cái này không đáng thưởng thức, đối với ta vô dụng, tiên sinh thay ta ném đi.”
Công Tôn là người tư văn nhã nhặn, nhưng lúc này đã bị tên tướng quân ngu ngốc kia chọc tức tới mức muốn văng tục chửi người, hít sâu vài lần mới hòa hoãn lại nói với Bàng Thống: “Tướng quân chinh chiến thường xuyên, khó tránh sẽ có lúc thụ thương, không bằng ta đem gốc dược này chế thành dược hoàn, thuận tiện cho tướng quân mang theo bên mình?”
Bàng Thống gật gật đầu: “Rất tốt.”
Công Tôn giẫm bình bịch ly khai, dùng lực bước ra tới cửa mới nói: “Tại hạ cáo từ!”
Bàng Thống: “Ân.”
Thư sinh này nổi giận cũng nhuyễn đát đát, thật thú vị…