[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 6 - Chương 82



## Thiếu nữ thâm cung chết thảm nơi đáy hồ ##

## Ai là người cha bí ẩn của đứa nhỏ bốn tháng tuổi chết trong bụng mẹ ##

## Một xác hai mạng oan hồn quấy phá ##

Hậu cung trăm ngàn năm qua đã thay đổi bất ngờ, phàm là có chuyện cung nữ châu thai ám kết, mười thì tới tám chín đều là do hoàng đế háo sắc gây ra. Nhưng Hoàng đế đương nhiệm Triệu Tiểu Trăn chỉ là tiểu long bao còn chưa mọc đủ lông, chờ hắn tiến hóa trở thành 『 Long bao hoàn toàn thể 』 sẽ cưới một ổ mĩ nữ làm lồng hấp, mỗi ngày tân tân khổ khổ cùng bánh mì bánh bao, thêm củi thêm lửa nỗ lực chưng bánh bao, lại thêm một mẻ tiểu long bao mới ra lò…

Muốn bận rộn làm việc được như vậy, ít nhất cũng phải bảy tám năm nữa, cho nên Triệu Tiểu Trăn tuyệt đối trong sạch! So với đậu hủ trộn hành lá còn trắng hơn!

Loại trừ Triệu Tiểu Trăn khỏi hiềm nghi, người trong cung có khả năng làm ra loại chuyện này chỉ có thị vệ, ám vệ, cấm quân…

Mọi người đều cảm thấy nhóm ám vệ cũng không có khả năng! Ám vệ hoàng gia bề ngoài nhìn như rất vẻ vang nhưng nói trắng ra chính là một đám fan cuồng bị tẩy não thành công! Mỗi ngày đều ở trước mặt Triệu Trăn liều mạng tranh giành tình cảm, bọn họ có muốn ngủ cũng là ngủ cùng Triệu Trăn, không có khả năng chạy tới ngủ cùng tiểu cung nữ gì đó!

Nghe xong lý do của mọi người, Triệu Trăn theo bản năng lau mồ hôi hột – so với thâm cung thiếu nữ, sự trong sạch của trẫm càng cần được bảo hộ!!!

Nhóm ám vệ mỗi ngày đều vây quanh Triệu Trăn không có khả năng, mà cấm quân chỉ tuần tra ở bên ngoài cung cũng không có khả năng, nên chỉ có những thị vệ có khả năng ra vào nội cung là có hiềm nghi lớn nhất.

Bình thường thị vệ đi tuần hai ngày sẽ nghỉ một ngày, cứ hai ngày sẽ đổi một nhóm thị vệ trực ban khác, ba tháng trước Triệu Trăn đã cải cách lịch trình đi tuần của nhóm thị vệ. Từ [cố định không đổi] thành [mỗi ngày ba đổi] cái gọi là [ba đổi] chính là đổi chỗ, đổi người, đổi khẩu lệnh, loại bỏ hoàn toàn quy định phân tổ bất biến không đổi từ trước tới nay, mà địa điểm đi tuần mỗi ngày cũng thay đổi, chỉ có ám vệ dẫn đội đi tuần hôm đó mới biết địa điểm và khẩu lệnh, các thị vệ chỉ cần đi theo là được.

Quá trình cải cách tự nhiên gặp không ít lực cản, rất nhiều thị vệ già đều lên mặt không phục, Triệu Trăn cũng lười để ý tới bọn họ, đang lo lắng không có vị trí để xếp nhân thủ của mình vào, may quá gặp một đám lão già ngoan cố bảo thủ liền mạnh mẽ vang dội cho bọn họ về vườn một thể, đám thị vệ còn lại như rắn mất đầu, dần dần cũng không dám la lối nữa.

Hiện giờ đã ba tháng trôi qua, thị vệ đã sớm hình thành thói quen với quy củ mới, lúc tuần tra không còn chuyện kéo bè kéo cánh, trật tự trong cung rõ rệt tốt hơn trước đây rất nhiều. Đám thị vệ chướng khí mù mịt trong truyền thuyết trải qua đợt cải cách này, rốt cuộc không còn hiện tượng rượu chè bài bạc ăn bám chọc ngoáy người khác.

Triệu Trăn nhíu mày nói: “Vụ án này không thể kéo dài cũng không thể để nhiều người biết. Tin đồn cung đình chung quy không dễ nghe, huống chi đã có thai bốn tháng. Tuy rằng ta không để tâm nhưng trong cung vẫn còn Thái hậu, công chúa, các vị Thái phi, bọn họ vẫn cần mặt mặt.”

Bát Hiền vương cũng lên tiếng: “Lúc trước chưa cưới đã chửa còn bị người ta lên án, huống chi mê hoặc người trong cung, đây là trọng tội, không bằng dựa theo vụ án chết đuối bình thường để điều tra, tạm thời giấu diếm chuyện cung nữ mang thai, như vậy đối với trong cung hay cung nữ đã chết, và cả người nhà cung nữ đều có lợi.”

Bao Chửng cũng không phải người ngoan cố, đồng ý gật đầu nói: “Cứ làm như vậy đi.”

Triển Chiêu hỏi Triệu Trăn: “Bốn tháng trước chưa chấp hành quy củ tuần tra mới, khi đó có ghi chép lại lịch đi tuần không?”

Triệu Trăn gật đầu: “Suốt đêm qua ta đã tìm ra danh sách lịch trực tuần, nhưng những thị vệ có tên trong danh sách này, ngoại trừ 6 người bị cho về vườn ba tháng trước không biết tung tích, thì còn lại hai mươi mấy người biểu hiện cũng không tệ lắm, bình thường cũng không thấy có gì dị thường, cũng không thấy ai tới gần phòng giặt quần áo.”

Triệu Trăn vẫy vẫy tay, sau lưng hạ xuống một nữ ám vệ, nữ ám vệ này đưa danh sách thị vệ cho Bao đại nhân.

Cuối cùng mọi người quyết định chia thành ba đường, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ đi tìm 6 người bị cho về vườn, Triển Chiêu sẽ tiến hành hỏi thăm nhóm thị vệ và cung nữ, Công Tôn tới Lâm Giang Lâu điều tra chuyện hạ độc rượu tối qua. Bạch Ngọc Đường làm không công tự nhiên đi theo Triển Chiêu, Bàng Thống nhàn rỗi không có việc gì  tiếp tục đi quấy rối Công Tôn, Triệu Trăn tuy rằng thích bám đuôi Triển Chiêu nhưng lại tương đối có hứng thú đối với độc dược thấy quỷ, đứa con ghẻ suy tính trước sau quyết định bám đuôi Công Tôn!

…………………….

Vì chuyện ầm ĩ thấy quỷ ảnh tối hôm qua mà cả hỏa kế và đầu bếp Lâm Giang Lâu đều vô cùng ỉu xìu, Lý Giai Hào cũng không còn tâm tình mở quán.

Là một ông chủ cửa hàng ăn, Lý Giai Hào thật sự rất tùy hứng, hắn mở quán không phải vì kiếm tiền, hắn nấu cơm còn phải xem người kia có thuận mắt hay không, thái độ ngạo mạn không ai bì nổi, hôm nào tâm tình tốt hắn sẽ mở quán từ sáng sớm tới tận đêm khuya, còn hôm nào tâm tình không tốt sẽ đóng kín cửa ngủ cả ngày. May mắn Lý gia  gia đại nghiệp đại không thiếu tiền tiêu xài, bằng không Lâm Giang lâu còn tiếp tục kinh doanh tùy hứng như vậy đã sớm đóng cửa, nào còn náo nhiệt người truy ta phủng như hiện tại.

Không làm không chết, lời này thực sự không thể áp dụng trên người Lý Giai Hào, cho dù mỗi ngày hắn đều đang tìm đường chết thì chỉ dựa vào bản tĩnh trù nghệ xuất quỷ nhập thần cùng gương mặt anh tuấn tiêu sái, hắn vẫn được người truy phủng như cũ. Trong cái thế giới chỉ nhìn mặt người này, mỹ nam tử mà đặc biệt là mỹ nam tử biết nấu ăn thực sự rất nổi tiếng.

Triệu Trăn vẫn cảm thấy Lý Giai Hào rất có đầu óc kinh doanh, không chỉ nắm chắc sở thích ưa mới lạ, độc đáo của giới nhà giàu mà còn vô sự tự thông lĩnh ngộ hunger marketing, hắn không tiếc bỏ tiền trang hoàng Lâm Giang lâu, người có thể vào cửa ăn cơm đều là những người có tiền có thể diện, giá đồ ăn dù có cao thế nào cũng có người mua!

Lý Giai Hào phá vỡ quy tắc thương mại, nếu đặt ở hiện tại, sớm đã bị cảnh cục gọi đi uống trà, nhưng luật kinh doanh cổ đại còn chưa hoàn thiện, Lâm Giang Lâu quả thật là lợi khí gom tiền! Nhưng cục diện này rất nhanh sẽ kết thúc, Triệu Trăn gần đây đang soạn một bộ luật kinh doanh, vừa tăng cường đãi ngộ cho thương nhân đồng thời cũng bắt bọn họ vì dân chúng mà suy nghĩ, nhân tiện chỉnh lý nhóm gian thương phú khả địch quốc vì tiền bất nhân!

Tuy rằng Lý Giai Hào bộ dạng ưa nhìn trù nghệ cao siêu nhưng Triệu Trăn càng thích Bạch cha dượng ôn nhu gấp trăm ngàn lần hơn, chính là thích không chịu nổi đó.

Trở lại chuyện chính.

Công Tôn đã kiểm tra toàn bộ đồ ăn thừa tối hôm qua, quả nhiên không có vấn đề, chỉ có mấy hũ rượu bị hạ độc kia.

Công Tôn hỏi: “Trước lúc khai tiệc, mấy hũ rượu này để ở đâu? Những ai có thể tiếp xúc với chúng, ta muốn gặp bọn họ.”

Lý Giai Hào tựa hồ vĩnh viễn không học được thái độ đoan đoan chính chính, toàn thân tựa như không xương, bên mình có cái gì có thể dựa liền dựa, thực sự hoàn toàn đối lập với Bàng Thống tùy thời tùy chỗ cao ngất thẳng tắp như cây tùng. Lý Giai Hào không có hứng thú đối với việc tra án, cả người mềm nhũn dựa vào cây cột lười biếng nói: “Rượu đương nhiên để trong hầm rượu, rượu ngon có rất nhiều điều phải chú ý, có rượu sợ lạnh, có rượu sợ nóng, có rượu sợ ồn, có rươu sợ người…”

Lý Giai Hào chậm rì rì nói: “Để chiếu cố tốt đống rượu khó tính này, tất nhiên phải thuê một lão sư phụ có kinh nghiệm, trong quán tôi chỉ có Chung lão sư phụ chuyên môn trông coi rượu, ông ta có 4 tiểu đồ đệ, trên lý thuyết chỉ có 5 người này là có thể tiếp xúc với những vò rượu kia.” Lý Giai Hào vừa nói xong: “Hơn nữa trong tiểu lâu người tới người đi nhiều vô kể, cũng có thể là do người ngoài vào gây án, nếu đại nhân muốn coi hỏa kế nhà ta như phạm nhan mà thẩm vấn, vậy thỉnh đưa ra chứng cớ.”

Công Tôn Sách nhiều năm phá án, đã gặp qua rất nhiều người không chịu phối hợp phá án, thái độ Lý Giai Hào không phải tốt nhất cũng không phải xấu nhất. Nhưng Lý Giai Hào khiến Công Tôn thấy khó hiểu, hôm qua còn tích cực cung cấp manh mối như vậy, mà hôm nay lại hỏi không thèm đáp, người này trở mặt cũng nhanh quá đi?

Công Tôn tiên sinh không hiểu, nhưng Triệu Trăn trời sinh đôi mắt phát hiện gian tình, khụ khụ không đúng, là đôi mắt phát hiện chân tướng!

Lý Giai Hào bệnh kiều hóa (được nuông chiều hay nhõng nhẽo), cho tới nay luôn tìm cơ hội để tiếp cận Triển Chiêu, hôm qua hắn tích cực cung cấp manh mối như vậy, thứ nhất chính là muốn hướng Triển Chiêu hiến ân cần, thứ hai là hi vọng Triển Chiêu tự mình tới Lâm Giang lâu điều tra. Vì muốn làm thân với Triển Chiêu mà không tiếc hi sinh mấy tên thủ hạ!

Ai ngờ hôm nay tới lại là Công Tôn, trong lòng Lý Giai Hào không thoải mái, xem tư thế dây dưa không dứt này, Triển Chiêu không ra mặt quyết không hợp tác!

Đáng tiếc hôm nay hắn đá phải cục sắt rồi, Công Tôn tiên sinh đâu có dễ bắt nạt~~~

Khi Triệu Trăn đang nghĩ ngợi lung tung, Công Tôn Sách và Lý Giai Hào đã lời qua tiếng lại vài câu, không khí xung quanh cũng trở nên đông cứng.

Bàng Thống sớm không còn kiên nhẫn, tâm nói: con mọt sách thật phiền toái, bắt toàn bộ hỏa kế về Khai Phong phủ rồi muốn lấy khẩu cung gì thì lấy, cần gì phải ở đây cằn nhằn với một tên đầu bếp bất nam bất nữ? nha môn phá án quá phiền phức, nếu ở trong quân đội, tha ra ngoài đánh một trăm quân côn xem có còn dám lên mặt nữa không?!

Công Tôn tựa hồ cũng hết kiên nhẫn: “Khai Phong phủ sẽ không oan uổng người vô tội, ngươi chỉ cần tập trung mọi người lại là được.”

Công Tôn nói xong lời này, Lý Giai Hào đành phải tạm thỏa hiệp, cho dù không phải vì Triển Chiêu, hắn cũng không thể đắc tội Khai Phong phủ.

Lý Giai Hào nghiêng mình dựa lên lan can, không tình nguyện nói với hỏa kế bên cạnh: “Gọi mọi người tới đại sảnh tập trung.”

Trong Lâm Giang lâu, đầu bếp, hỏa kế, thủ quỹ, quét dọn, cả nam cả nữ tất cả có 25 người, trong đó tận 20 người chỉ chuyên môn hầu hạ chuyện ăn uống sinh hoạt hằng ngày của Lý Giai Hào, có thể thấy thiếu gia Lý Giai Hào kiều hóa bình thường sống vô cùng xa xỉ, quả thực là áo dâng tận tay, cơm dâng tận miệng. Dung mạo của hai mươi người chuyên môn hầu hạ hắn đều không tệ, xem ra Lý thiếu gia còn có bệnh nhan khống, chỉ là mấy khuôn mặt này… dường như có chút quen mắt?!

Triệu Trăn vốn chỉ tùy ý nhìn, ai ngờ khi nhìn kỹ lại, lửa giận trong lòng có chút bùng lên!

Tiểu tư bên người Lý Giai Hào, cơ hồ mỗi người đều có nét giống Triển Chiêu! Có người ngũ quan giống, có người khí chất giống, có người động tác cử chỉ giống, thậm chí có một thiếu niên trẻ tuổi, không chỉ có dung mạo giống Triển Chiêu mà ngay cả cử chỉ động tác cũng cố ý bắt chước y hệt Triển Chiêu!

Triệu Trăn hai mắt phun hỏa, lại không thể chỉ trích ra miệng, chỉ có thể âm thầm áp chế lửa giận.

Bàng Thống cảm giác được nộ khí của Triệu Trăn, quét mắt nhìn đám người trong Lâm Giang lâu, hoàn toàn không hiểu vì sao Triệu Trăn lại tự dưng nổi giận? kỳ thật cũng không thể trách Bàng Thống trì độn, Bàng Thống và Triển Chiêu tuy rằng giao tình không tệ lắm, nhưng rất ít khi chú ý tới dung mạo hay cử chỉ của Triển Chiêu, trong ấn tượng của hắn thì Triển Chiêu chỉ là một bằng hữu dễ nhìn mà thôi.

Công Tôn thì càng đừng nói, hắn tuy rằng rất quen thân với Triển Chiêu nhưng thần kinh so với mũi khoan còn thô hơn, đừng nói tới một đám người giống Triển Chiêu mà ngay cả nhìn thấy một đám người giống mình, hắn cũng chưa chắc đã nhận ra.

Trải qua một phen sàng lọc điều tra, Công Tôn bắt hai tiểu hỏa kế muốn dẫn đi, Lý Giai Hào đương nhiên không đồng ý, nhưng Công Tôn đã có chứng cớ.

Công Tôn kiên nhẫn nói: “Hai người bọn họ đều từng tiếp xúc với độc tố.”

Lý Giai Hào nhất quyết không tha: “Rượu ngày hôm đó còn thừa, ta đã sai người phân phát cho mọi người, trong lâu này không chỉ có hai người bọn họ từng uống rượu độc.”

Công Tôn xụ mặt giải thích: “Người từng tiếp xúc độc tố khác với người từng uống qua rượu độc, uống rượu độc chỉ phát sinh ảo giác, còn người trực tiếp hạ độc ngược lại càng trúng độc nặng hơn.” Công Tôn chỉ vào hai tiểu hỏa kế: “Ngươi xem, móng tay và mi tâm hai người bọn họ đều thâm đen, so với những người đã uống rượu độc càng nghiêm trọng hơn, hôm qua ngươi cho bọn họ uống bao nhiêu rượu? chắc cũng không nhiều bằng số ngươi đã uống đi?!”

Ánh mắt Lý Giai Hào lướt nhẹ qua, hai tiểu hỏa kế chịu không nổi áp lực quỳ rạp xuống đất, trán cụng xuống sàn nhà kêu cộp cộp.

Công Tôn thiện tâm, dùng ánh mắt ra hiệu cho nha dịch kéo hai người kia mang đi, Lý Giai Hào không biết nghĩ tới cái gì, cư nhiên không còn ngăn cản nữa.

Mọi người thuận lợi rời khỏi Lâm Giang lâu, Công Tôn mới chú ý tới Triệu Trăn không được ổn lắm?

Công Tôn tiên sinh vỗ vỗ Triệu Trăn: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy, sắc mặt so với người chết còn thối hơn?”

Bàng Thống mặt thối như người chết vô tội bị trúng đạn, yên lặng hết nói nổi: Thôi, anh hùng hảo hán không chấp với mọt sách.

Triệu Trăn lắc đầu: “Không nghĩ gì hết.” Đêm khuya nguyệt hắc phong cao là thời điểm tốt nhất để phóng hỏa giết người!

Bàng Thống nhìn theo bóng Triệu Trăn: hình như Hoàng thượng muốn hắc hóa làm chuyện gì nguy hiểm thì phải, ảo giác chăng?

Công Tôn xoa xoa cánh tay: “Thời tiết gần đây sao cứ lúc nóng lúc lạnh vậy nhỉ…”

…………………………….

Chuyện bên Lâm Giang lâu tiến triển thuận lợi, còn bị Triệu Tiểu Trăn phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, nhưng bên phía Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường thì lại gặp một lực cản không nhỏ.

Vì để điều tra mối quan hệ lúc còn sống của cung nữ Bội Văn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới Hoán y viện (khu giặt đồ) hỏi thăm.

Các cung nữ nghe được tin hai đại nam thần Khai Phong phủ tới liền triệt để oanh động, tất cả đều thi nhau chạy tới vây xem!

Hoán y viện là nơi trừng phạt những cung nữ phạm sai lầm, phàm là cung nữ đã bị đưa tới đây, vận khí tốt còn có thể trèo lên cao mà có khả năng rời đi, bằng không vận khí quá kém chỉ có thể một đời chết già ở nơi này…ở đây không có nữ tử rụt rè, cũng không có tình bạn hữu nghị, chỉ có những con người trần trụi tựa như chim chết vì miếng ăn!

Tiếp cận cung nữ đầu tiên để hỏi thăm, người này dung mạo dễ nhìn khoảng hơn mười tuổi, khi nhìn thấy hai vị đại hiệp khẩn trương tới độ lắp bắp nói không nên lời, ánh mắt vừa xấu hổ vừa tràn đầy sùng bái, sau khi hỏi thăm không có kết quả, đã bị Triển Chiêu mời ra ngoài.

Cung nữ thứ hai mặt đỏ tai hồng giọng lí nhí như muỗi kêu, nàng nói không ít chỉ là hoàn toàn không nghe rõ nàng nói cái gì, cứ nơm nớp lo sợ tựa như thỏ nhỏ chấn kinh, hệt như khi Bạch Ngọc Đường sơ ngộ Điệp Vũ… cuối cùng bị Bạch Ngọc Đường nhịn không nổi mời ra ngoài.

Cung nữ thứ ba, quần áo hở hang, hai mắt liên tục bắn kim quang tứ phía, mị nhãn muốn lòi tròng mắt bay ra ngoài, trên mặt còn chát đầy son phấn mùi nước hoa nồng nặc sực nức tới nghẹt mũi, Triển Chiêu nhẫn a nhẫn cuối cùng nhịn không được hắt hơi một cái, lại bị Bạch Ngọc Đường đen mặt mời ra ngoài.

Cung nữ thứ tư rất bình thường, đáng tiếc lại là một kẻ ngốc, hỏi cái gì cũng chỉ lắc đầu không biết…

Tới khi lòng kiên nhẫn của hai vị đại hiệp sắp cạn khô, cuối cùng tiến vào là một cung nữ lớn tuổi nhìn qua tương đối đáng tin.

Vị cung nữ này khoảng chừng bốn, năm mươi tuổi, dù trên mặt đầy phong sương nhưng vẫn có thể nhìn ra phong hoa tuyệt đại lúc còn trẻ. Năm đó chính vì dung mạo phúc hậu này mà nàng bị mấy vị phi tử được sủng ái biếm tới hoán y viện làm khổ công, bà giặt quần áo cũng đã ba mươi mấy năm. Ngạo khí hồi trẻ cũng đã theo tuổi tác năm tháng bay đi, ở trong cung lăn lộn cả một đời, còn có chuyện gì mà không minh bạch, bà nhìn biểu tình sầu khổ trên mặt Triển Chiêu, nhịn không được khẽ cười ra tiếng…

Lão cung nữ cười trêu chọc nói: “Triển đại nhân lần này hẳn không dễ chịu đi.”

Triển Chiêu cười khổ, Bạch Ngọc Đường cũng thấy mệt với đám nữ nhân này, về sau thấy nữ nhân liền đi đường vòng đi!

Lão cung nữ nói tiếp: “Người trẻ tuổi hăng hái, tràn đầy sinh lực là chuyện tốt, nhưng cũng phải nắm rõ phương thức, hoán y viện là nơi dơ bẩn, âm thịnh dương suy, hai ngươi dám đi thẳng vào trong, thật đúng là nghé con không sợ hổ.” Lão cung nữ lại cười vang một trận: “Là Phúc Tuyền tổng quản kêu ta tới, hắn cho phép ta xuất cung, nhị vị có vấn đề gì cứ hỏi, ta biết sẽ nói hết.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, không hẹn mà cùng nghiến răng nghiến lợi: Phúc Tuyền sớm biết tình huống bên này, sao tới tận chiều mới cử người tới đây? Cái tên béo khẩu phật tâm xà kia khẳng định cố ý muốn chê cười chúng ta!

Ở trong đầu yên lặng tẩn Phúc Tuyền một trăm cái, Triển Chiêu mới bắt đầu hỏi chuyện đứng đắn: “Bình thường Bội Văn quan hệ với mọi người thế nào?”

Lão cung nữ nghĩ nghĩ: “Nói tốt cũng đúng mà không tốt cũng chẳng sai, Bội Văn là một cô gái trẻ tuổi, lại có vài phần tư sắc, tự nhiên không cam lòng cả đời ở lại trong hoán y viện. Con người Bội Văn hào sảng trượng nghĩa, nhưng lòng dạ thâm sâu, vẫn luôn muốn leo lên chức cao để rời khỏi hoán y viện. Nàng có tâm tư này, nên những cung nữ khác cũng có cùng suy nghĩ giống vậy tự nhiên nhìn nàng không vừa mắt, nói chung nữ nhân ở đây đều bị nghẹn tới điên rồi, bình thường đấu khẩu cãi nhau kéo bè kéo cánh đánh nhau cũng không phải chuyện hiếm lạ.”

Bạch Ngọc Đường lười vòng vèo, hỏi thẳng: “Ngươi có biết nàng tư thông cùng ai không?”

Triển Chiêu lại bị sặc nước trà ho khù khụ hai tiếng, ác liệt lườm Bạch Ngọc Đường một cái – ngươi hàm súc một chút!

Bạch Ngũ gia sắc mặt đen xì có thể sánh ngang Bao đại nhân – tra án thì cần gì hàm súc, ta một khắc cũng không muốn ngây người ở đây nữa!

Triển Chiêu dùng ánh mắt trấn an hắn – Ngọc Đường ngoan, lập tức sẽ được về nhà ~~

Bạch Ngũ gia khóe miệng co giật – Mèo ngốc, cái ngữ khí dỗ dành con nít kia của ngươi là thế nào vậy?!

Lão cung nữ thấy hai người cứ mắt qua mày lại, khẽ mỉm cười, hai mắt vốn âm trầm khô cạn lần đầu lộ ra tiếu ý nhợt nhạt.

Thật tốt a thật tốt…trong khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời, có một người bồi ngươi đi tới tận chân trời góc bể, đợi tới khi hai ngươi tóc mai phong sương, đi đường phải dìu đỡ nhau, thì những kí ức đẹp nhất trong đời không phải là những hành động vĩ đại oanh oanh liệt liệt mà có khi chỉ là lúc người kia vô tình ngoái đầu lại cười với ngươi, hình ảnh đó giản dị nhưng bình yên mà tươi đẹp, rung động tới tận tâm can…

Hết chương 82

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.