[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 6 - Chương 90



Bạch Cốc ngồi trên hòn giả sơn cao cao tự rót tự uống, Bạch Cốt sơn chúng quỷ nhìn thấy hắn, tựa như thiêu thân thấy ánh lửa, một đám ngoan ngoãn vây quanh bên cạnh hắn. Bạch Cốc nhìn thấy Bạch Ngọc Đường liền mỉm cười, nhẹ bẫng nhảy xuống trước mặt hắn tranh công: “Ngọc Đường a, hôm nay phụ thân đi dạo phố, thuận tay cứu được mấy tiểu cô nương, đều là người quen của con nha.” ẩn ý chính là – còn không mau vuốt mông ngựa, còn không mau gọi phụ thân!

Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật, đối với hành vi làm nũng của ông già một bó tuổi kia thập phần khinh thường, ánh mắt được di truyền từ Bạch Cốc tràn ngập ghét bỏ!

‘Mấy tiểu cô nương’ được Bạch Cốc cứu thoát vui vẻ ra mặt, hoan hoan hỉ hỉ mời bá phụ ở lại nhà, hoàn toàn không để tâm tới sự phản đối của Bạch Ngọc Đường. Chỉ cần là nữ nhân, ai cũng thích được người khác khen mình trẻ tuổi, huống chi là mấy vị tẩu tử đã thăng chức thành ‘mẹ trẻ con’.

Nhóm tẩu tử mĩ tư tư oán thầm nói: tính cách Bạch bá phụ khiến người ưa thích như vậy, sao thằng nhóc Ngọc Đường một chút cũng không di truyền được, từ nhỏ tới lớn cứ im thin thít như hũ nút! Nhất định là do phương thức nuông chiều đệ đệ của Tứ Thử không đúng, vẫn nên để Ngọc Đường và bá phụ ở chung với nhau nhiều một chút, có lẽ có thể cứu vãn lại! Cho dù tính cách không cứu vãn được, cũng muốn hỏi thăm bí quyết dưỡng nhan của Bạch bá phụ, thực muốn có dung nhan trẻ mãi không già như thế! [Nắm chặt tay]

Nói đến cũng kỳ quái, bây giờ Bạch Ngọc Đường đã hơn hai mươi, Bạch Cốc là cha hắn, cho dù có sinh con sớm thì ít nhất cũng phải bốn mươi rồi đi? Nhưng nếu chỉ nhìn mặt, đừng nói Tứ thử bận rộn, ngay cả Lô đại tẩu so với Bạch Cốc trông cũng già hơn mấy tuổi. Triển Thanh Phong và Triển Thanh Mang so với bạn bè cùng lứa cũng thuộc dạng trẻ hơn, nhưng người ta tốt xấu gì cũng nằm trong phạm vi người bình thường, không đến nỗi yêu nghiệt trẻ mãi không già như Bạch Cốc.

Đối với sự nghi hoặc của mọi người, Bạch Cốc vẻ mặt đương nhiên: “Người Bạch gia đều như vậy, chậm lão hóa.”

Mấy vị tẩu tử vô cùng buồn bực: Người Triển gia ăn nhiều không mập, người Bạch gia trẻ mãi không già, đây là muốn bức tử người bình thường sao?!

Ánh mắt Bạch Cốc đảo qua phát hiện Triệu Tiểu Trăn đang đứng cạnh Triển Chiêu ăn kẹo hồ lô, Triệu Trăn vốn định đứng một góc xem náo nhiệt, bỗng nhiên thấy bên người viu viu hai tiếng gió, bất ngờ xuất hiện một Bạch Cốt sơn chích quỷ râu tóc bạc phơ đang chìa một chuỗi kẹo hồ lô ra trước mặt bé, dù sao ngoại trừ bọn họ và Bạch Cốc, không ai có thể nhớ rõ danh tự của mấy chích quỷ này. Triệu Trăn cười tủm tỉm tiếp nhận kẹo hồ lô, ngọt giọng nói: “Cám ơn gia gia.”

Chỉ một câu nói mà hậu quả thực nghiêm trọng, chích quỷ râu bạc hồn lìa khỏi xác bị chúng quỷ xốc lên tha đi tâm sự chuyện nhân sinh….

Bạch Cốc thần không biết quỷ không hay vận khinh công bay tới nháy mắt xuất hiện trước mặt Triệu Trăn, Triển Chiêu sợ hắn dọa sợ Triệu Trăn, không ngờ Triệu Trăn lại vươn tay ra đòi bế, Bạch Cốc cũng thân thiện bế Triệu Trăn lên đi vào phòng, hai cái đầu một lớn một nhỏ cụng vào nhau thì thầm to nhỏ, bộ dạng trông tình cảm vô cùng?!

Triển Chiêu mặt đầy mờ mịt: “Hai người bọn họ…rất thân à?”

Bạch Ngọc Đường cau mày.

Lần trước Bạch Cốc vào kinh, bọn họ tổ chức tiệc đón gió ở Lâm Giang lâu, Triệu Trăn và Bạch Cốc từng ngồi cùng bàn ăn cơm.

Bạch Ngọc Đường còn nhớ rất rõ, Triệu Trăn ngồi ở bên tay phải mình toàn tâm toàn ý ăn cơm, còn Bạch Cốc ngồi bên trái toàn tâm toàn ý quấy rối mình, giữa hai người bọn họ bị cách bởi mình, từ đầu tới cuối không hề nói một câu gì với nhau, càng miễn bàn là có giao tình. Triệu Trăn thì dễ thân cận, nhưng Bạch Cốc tuyệt đối không phải loại dễ làm quen, ngoại trừ Bạch Cốt sơn chúng quỷ, Bạch Cốc rất ít khi chủ động tiếp xúc với những người khác, sao đột nhiên lại trở nên thân thiết với Triệu Trăn như vậy?

Bạch Ngọc Đường sâu sắc cảm thấy, Bạch Cốc trước sau hai lần vào kinh thành là có mục đích.

Trong lòng Bạch Ngọc Đường rất minh bạch, Bạch Cốc không phải loại tùy tâm sở dục như bề ngoài thể hiện, ông ấy có thể mai danh ẩn tích mấy chục năm, mấy chục năm không hề bước chân ra khỏi Bạch Cốt sơn một bước, loại người như thế sao có thể tùy hứng làm bậy? Bạch Cốc có thể không ra ngoài mấy chục năm mà lại có thể tự mình mò tới Khai Phong Phủ hai lần trong vài tháng, trong chuyện này thực sự không có gì liên quan tới mình sao?

Bạch Ngọc Đường tâm tình khó chịu, cảm giác khóe miệng bị người chọt chọt hai cái, Triển Chiêu cười tủm tỉm, ánh mắt gần trong gang tấc. Triển Miêu Miêu khóe môi nhếch lên cười xấu xa, hai ngón tay chọc chọc khóe miệng Bạch Ngọc Đường, lộ ra nụ cười hở răng, kéo dài âm nói: “Tiểu Bạch Thử, cười một cái cho Miêu gia coi ~”

Đầu óc Bạch Ngọc Đường trống rỗng, khó chịu gì đó toàn bộ đều bay biến, chỉ còn nhớ mỗi ánh mắt chớp a chớp xinh đẹp của Triển Chiêu ~

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, hai tay nắm hai cái lỗ tai của Triển Chiêu: “Không phải Tiểu Bạch Thử mà là Cẩm Mao Thử, Cẩm Mao Thử ăn Miêu.”

Hai người gần gũi đối diện, nhiệt độ hai khuôn mặt chậm rãi tăng lên, cố tình không ai chịu yếu thế rời đi trước. Ngay khi cả hai đang mải phân cao thấp, Triển Chiêu bỗng nhiên cảm giác đằng sau gáy bị người đập một cái, cả người dúi về phía trước, còn chưa kịp kêu đau, mũi đã đập phải mũi của Bạch Ngọc Đường!

Mũi vốn là bộ vị tương đối yếu ớt, sau khi va chạm, nước mắt sẽ không khống chế được mà tự động chảy ra.

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường nhanh chóng tách ra, che mũi đón gió rơi lệ, căm tức nhìn hai tên ti bỉ đánh lén.

Bị Bạch Cốc lấy làm ‘hung khí’ đánh lén, trán Triệu Trăn đỏ ửng một mảng. Triệu Trăn ủy khuất bĩu môi, khi không khí giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa đúng, Bạch Cốc bỗng nhiên nâng bé lên, đập mạnh vào gáy Triển Chiêu một cái… suýt nữa gây ra một hồi ‘thảm kịch’ yêu yêu đát ~

Bạch Cốc chậc lưỡi có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc, suýt nữa thì thành, lần đầu tiên đập còn chưa quen tay.”

Triệu Trăn xoa xoa cái trán đỏ đỏ hồng hồng nhe răng trợn mắt nói: “Nào ai có thể khéo tay được luôn, tiếp tục cố gắng!”

Bạch Cốc và Triệu Tiểu Trăn khoái trá đập tay: “Lần sau tuyệt đối không thất thủ!”

Vừa dứt lời, một đỏ một trắng lưỡng đạo thân ảnh nhấc chân lên đạp, tự nhiên không phải đạp Triệu Trăn, mà là Bạch Cốc đang bế Triệu Trăn. Bạch Cốc lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu, ôm Triệu Trăn tránh trái tránh phải hai chân đạp tới, còn rảnh rỗi trêu chọc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lấy nhiều khi ít.

Triệu Trăn e sợ thiên hạ bất loạn nói: “Lấy nhiều khi ít so với ỷ lớn hiếp nhỏ, không biết cái nào càng ti bỉ hơn ~~”

Bạch Cốc tùy tay vứt bỏ tiểu bánh bao, Triệu Trăn bay giữa không trung được các ám vệ phi tới cứu chủ vững vàng tiếp được, ngửa đầu vây xem Thử Miêu đại chiến Bạch Cốc.

Nghe Triển Chiêu nói, năm đó, hai huynh đệ Triển Thanh Phong và Triển Thanh Mang từng lấy nhiều khi ít liên thủ béo tấu Bạch Cốc, Triển gia huynh đệ và Bạch Cốc dù sao cũng là bạn cùng lứa, lấy nhiều khi ít tự nhiên nắm chắc thắng lợi! hiện tại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tuổi còn trẻ, dù cho hai người có phối hợp ăn ý tới mấy, cũng chỉ có thể cùng Bạch Cốc bất phân thắng bại. Ba người cũng không dùng tới binh khí, đánh tới đánh lui trúng đích thì ngưng, nếu dùng toàn lực cõ lẽ là lưỡng bại câu thương.

Ba người đánh từ mặt đất lên trên trời, càng đánh hưng trí càng cao, thẳng tới khi Triệu Trăn hô to một tiếng: “Ăn! Cơm! Thôi!”

╮(╯▽╰)╭ Bữa cơm chiều rốt cuộc bày ra bàn….

………………………….

Cơm chiều do mấy vị tẩu tử chuẩn bị, tuy rằng không ngon bằng đầu bếp Lâm Giang lâu hay ngự trù ngự thiện phòng, nhưng mọi người vẫn ăn rất thỏa mãn. Triển Chiêu lúc đầu còn ăn uống từ tốn chậm rãi, nhưng vì cùng Bạch Cốc đánh nhau tiêu tốn quá nhiều thể lực, cuối cùng vùi đầu vào bát cơm cố gắng nhai nuốt và lấy và để. Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ, chậm rãi tinh tế nhai nuốt, ăn tới thẫn thờ. Bạch Cốc phỏng chừng là đói rã họng, khó được khi thành thật ngồi ăn cơm không quấy rối Bạch Ngọc Đường.

Tứ Thử theo thường lệ lôi kéo Triển Huy so rượu, lại phát hiện tâm tình Triển Huy hôm nay buồn bã ỉu xìu, Hàn Chương lớn tiếng hỏi: “Triển lão đệ làm sao thế, có phải bị bệnh rồi không, bị bệnh thì tới tìm Công Tôn tiên sinh!” Hàn Chương trời sinh lớn giọng, bình thường nói chuyện cũng giống như đang cãi nhau với người ta, vừa mở miệng ồn ào là ai nấy đều biết.

Triển Chiêu phồng miệng cố gắng nhai, dùng ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên – người Triển gia chưa bao giờ thất thần trong lúc ăn cơm, đại ca làm sao thế?

Triển Huy tựa hồ không còn tâm tư đùa giỡn, chỉ lắc đầu nói: “Ta không sao, chỉ có chút mệt mỏi.”

Triệu Trăn vốn ngồi cùng bàn với nhóm trẻ con, nói nói cười cười trêu đùa tiểu bao tử cái gì đó, nghe thấy Hàn Chương nói, quay đầu lại nhìn gương mặt như có chút đăm chiêu của Triển Huy. Lần trước, bé ám chỉ Lý Giai Hào như vậy,  Triển Huy khẳng định là không ngồi yên, nói không chừng đã lén điều tra được cái gì đó. Trên người Lý Giai Hào tồn tại không ít vấn đề, ám vệ tra được Lâm Giang lâu thường xuyên có một số tiền lớn được chuyển tới, đều lấy danh nghĩa mở tiệc rượu, thực hiện loại hành vi mà người hiện đại gọi là tẩy tiền đen.

Cái gọi là ‘chỉ nấu cơm cho người nhìn thuận mắt’ của Lý Giai Hào, trừ một số cá nhân nhìn thực sự thuận mắt, còn lại đa số ‘người Lý Giai Hào nhìn thuận mắt’ đều có chút vấn đề. Nếu Lý Giai Hào không phải loại kiêu ngạo tùy hứng, sẽ tìm một số người để giấu tai mắt, như vậy Triệu Trăn sẽ rất khó điều tra được. Nhưng cố tình Lý Giai Hào lại tùy hứng như vậy, gã có bản lĩnh có chỗ dựa, gã đương nhiên sẽ làm chính mình khoái hoạt, gã không cần phải che giấu sự tùy hứng tự do của mình.

Bình ổn sự phẫn nộ ban đầu, Triệu Trăn khôi phục bình tĩnh bắt đầu phân tích về Lý Giai Hào.

Vô luận gây ra cho người khác bao nhiêu đại thương tổn, vô luận có tâm tư dơ bẩn thế nào, Lý Giai Hào trước sau như một đều tùy hứng kiêu ngạo. Triệu Trăn ghét nhất cũng đồng thời rất hâm mộ người như thế, chỉ có đại thiếu gia từ nhỏ được nuông chiều trong nhung lụa chưa bao giờ trải qua biến cố hay suy sụp mới có thể bốc đồng được như vậy.

Lý Giai Hào sưu tập nhiều người hầu giống Triển Chiêu, còn ra lệnh bọn họ bắt chước giọng nói cử chỉ của Triển Chiêu, Lý Giai Hào làm không chút che giấu, có lẽ cũng là một loại chờ mong, chờ mong một ngày nào đó, tâm tư không ai nhận ra của gã bị người công bố ra toàn dân, như vậy gã có thể quang minh chính đại thèm nhỏ dãi Triển Chiêu, cho dù gã sẽ bị Triển Chiêu khuất nhục, thậm chí bị người nhạo báng… vậy thì có quan hệ gì đâu?

Lý Giai Hào chỉ cần bản thân gã thống khoái là đủ.

Triệu Trăn cảm giác, Triển Huy đại khái còn chưa điều tra được những điều xấu xa của Lý Giai Hào bằng không với chứng bệnh đệ khống thời kỳ cuối đã sớm cầm đao đi chém người rồi.

……………………..

Ăn xong cơm chiều, mọi người theo thường lệ ngồi cùng nhau thảo luận vụ án, gần đây phát sinh mấy vụ án ngàn lời vạn chữ, cung nữ trầm thi đáy sông, rượu bị người hạ độc, hoàng cung mật đạo và tòa nhà này có vấn đề, có người luôn muốn tìm Triển Chiêu phiền toái, là ai đưa Tiểu Hồng tới trước mí mắt Khai Phong Phủ? Tất cả nhìn như không có liên quan gì tới nhau nhưng tựa hồ có một chút liên hệ nào đó, chung quy cho tới hiện tại vẫn chưa tìm ra được.

Nhắc tới hoàng cung mật đạo, Triệu Trăn liền tức mà không biết nói sao: “Thừa Ảnh miệng câm như hến, có cạy cũng cạy không ra.”

Triển Chiêu sờ cằm: “Cũng không phải hoàn toàn không hỏi ra, Thừa Ảnh không hề rời đi, lại có thể ngăn chặn cửa vào, điều này chứng tỏ cửa mật đạo ở những chỗ chúng ta thường tới. Phạm vi được thu nhỏ lại rất nhiều, cẩn thận tìm kiếm cuối cùng cũng sẽ phát hiện được.”

Công Tôn nói: “Hai người không phải đang điều tra vụ án cung nữ sao, có tiến triển gì không?”

Bạch Ngọc Đường nói: “Nửa đường bị trì hoãn, không đi được.”

Triệu Trăn nháy mắt mấy cái: “Kẻ nào lớn mật cản trở phá án?”

Triển Chiêu sửng sốt, lúc đầu nghe Bạch Ngọc Đường nói ‘nửa đường bị trì hoãn’, đầu tiên cũng nghĩ là trùng hợp gặp Tiểu Hồng, nhưng Triệu Trăn không rõ chân tướng lại nghĩ ngay tới ‘có kẻ cản trở phá án’, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau – nói không chừng có khả năng này!

Công Tôn phân tích nói: “Hiện tại Khai Phong Phủ có hai vụ án, một là vụ án cung nữ, một là án đầu độc, từ vụ án cung nữ dẫn tới hoàng cung mật đạo, từ án đầu độc dẫn tới tòa nhà này có vấn đề, mật đạo và tòa nhà tựa hồ có liên quan tới nhau. Hai vụ án, ta và Triển Chiêu vừa lúc chia làm hai đường, nếu xuất hiện vụ án thứ ba, tất yếu sẽ phân tán tinh lực của hai chúng ta. Nói như vậy, dường như rất có khả năng là cố ý, nhưng vụ án Tiểu Hồng khá đơn giản, công tác điều tra thân thế có thể chuyển giao cho quan phủ địa phương làm giúp, chúng ta chỉ cần kết quả là được, loại án tử này không tốn tinh lực mấy, sao có thể khiến chúng ta hao tổn tâm trí?”

Triển Chiêu híp mắt: “Nguyên nhân chỉ có một, thân thế của Tiểu Hồng khả năng không đơn giản.”

Bàng Thống ngồi một mình một góc ẩm trà bỗng nhiên lên tiếng: “Nhìn quen mắt.”

Tất cả đồng loạt quay sang nhìn Bàng Thống, Công Tôn giúp hắn phiên dịch: “Ngươi thấy Tiểu Hồng nhìn quen mắt?”

Bàng Thống gật đầu.

Mọi người đợi a đợi, nhưng đợi mãi không thấy Bàng Thống mở miệng vàng nói tiếp, tất cả đều cảm thấy lòng tràn ngập phiền muộn, ngực đau nhói.

Công Tôn bóp trán: “Ngươi nói tiếp đi a, Tiểu Hồng nhìn quen mắt rồi sao nữa? Ngươi đã nhìn thấy nàng ở đâu?”

Bàng Thống lắc đầu, biểu tình thản nhiên: “Quên rồi.”

Mọi người ôm ngực: Ah… đau quá, thực muốn đánh hắn một trận!

Công Tôn một phen rút ra mấy cây ngân châm: “Không sao! Ta từng nghiên cứu mấy phương pháp chữa bệnh mất trí nhớ! Để ta cho ngươi mấy châm!”

Mọi người nhào lên ngăn chặn ý đồ hành hung của Công Tôn, Bàng Thống bình tĩnh nghĩ nghĩ: “Ra rồi.”

Hơn mười ánh mắt nhìn chằm chằm Bàng Thống, Bàng Thống chậm rì rì nhấp ngụm nước trà: “Bàng…”

Mọi người nghiêng đầu: “Béo?” (Bàng (páng) – béo (pàng) đọc gần giống nhau)

Đuôi lông mày lưỡi đao của Bàng Thống khẽ nhếch lên, tựa hồ thực khó xử, thật lâu sau mới nói: “Con gái Bàng Cát, tên gì ấy nhỉ?”

Triệu Trăn triệt để hết chỗ nói: “Đó là muội muội ngươi! Ngươi còn hỏi ai?!”

Bàng Thống không để tâm tới chuyện tra án gì đó, chỉ là tiện đường vô giúp vui, ngay cả một phần khí lực cũng lười bỏ ra giúp đỡ. Mọi người biết rõ tính tình của Bàng Thống, chưa bao giờ trông cậy hắn sẽ cung cấp manh mối đáng giá, Bàng Thống hỗ trợ bảo hộ Công Tôn tay trói gà không chặt là đã giúp ích Triển Chiêu rảnh tay làm rất nhiều việc rồi.

Bàng Thống cẩn thận ngẫm nghĩ, thật sự nhớ không nổi muội muội cùng cha khác mẹ của mình tên là gì, hai người bọn họ mới chỉ gặp nhau được vài lần.

Bàng Thống lười nghĩ, rất thức thời nói: “Dù sao cũng rất giống.”

Mọi người hết nói nổi: Ngay cả muội muội ngươi tên là gì còn không nhớ rõ, ngươi xác định nhớ không nhầm diện mạo của nàng đấy chứ?

Hết chương 90

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.