[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 7 - Chương 124



Là con tin, Triệu Tiểu Trăn tuyệt đối có thể nói là an phận thủ thường, vì muốn giết thời gian, Triệu Trăn giựt một sợi tóc, rồi kéo đứt một phần tóc chẻ ngọn, không nóng không vội, không ồn không nháo, tâm tình siêu tốt, so với tên bắt cóc Lý Bách Vị còn bình tĩnh hơn. Nhưng Triệu Trăn càng bình tĩnh, Lý Bách Vị càng tức ngực, một mình ngồi lỳ trong góc tối, thường thường dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Triệu Trăn.

Kỳ thật Triệu Trăn vô tội.

Triệu Trăn trời sinh phóng khoáng yêu ghét rõ ràng, cả hai đời đều chưa từng làm chuyện gì đuối lý, ngay cả việc ra tay đả thương người cũng là vì tự vệ, chung quy người muốn giết Triệu Trăn nhiều vô kể, mà Triệu Trăn hiển nhiên còn chưa sống đủ. Triệu Trăn cũng coi như mệnh nhiều xui xẻo, đời trước tráng niên chết thảm dưới gầm xe, đời sau đầu thai thành hoàng tộc bị li miêu tráo thái tử, lại thêm một lão cha Triệu Hằng nham hiểm cùng một vị tổ tông Triệu Quang nghĩ vô đạo đức, Triệu Trăn không hề làm sai bất cứ chuyện gì, nhưng người khác lại luôn coi bé là hoa lan mọc trước cửa, không thể không nhổ bỏ.

Đừng thấy Triệu Trăn bình thường bát diện linh hoạt, xảo ngôn thiện biện, nhưng trên bản chất luôn biết phân rõ phải trái đúng sai.

Nếu đối thủ là kiểu người gian nịnh giả dối như Bàng Cát thì Triệu Trăn so với hắn càng có thể gian trá hơn, còn có thể ỷ thế hiếp người ép Bàng Cát tới mức thổ huyết, co rúm người không dám nhúc nhích, lúc khi dễ người khác một chút cũng không cảm thấy tội lỗi. Nếu đối thủ là Bao đại nhân trung hậu hiền lương, Triệu Trăn liền thuận theo, ông ấy luôn tâm tâm niệm niệm muốn tốt cho bé, cho dù không mang ơn cũng không thể lấy oán trả ơn đi?

Lý Bách Vị tuy rằng không thể so được với Bao đại nhân, nhưng hắn dù sao cũng là hậu duệ của Vô Danh tiểu quốc, lão tổ tông Triệu Quang Nghĩa khốn nạn đã bức người ta tới mức nước mất nhà tan, hiện tại người ta tới cửa báo thù, nói trắng ra là người ta có [ lý do chính đáng], xét về phương diện đạo nghĩa thì Triệu Trăn hoàn toàn bị lép vế.

Nếu đổi lại là một hoàng đế ngang ngược khác, ai quản ngươi thị phi đúng sai thế nào, ai dám chọc giận ta hết thảy đều giết không tha! Nhưng Triệu Trăn lại phân rõ đúng sai, vì thế năm lần bảy lượt thủ hạ lưu tình, cho bọn họ cơ hội sửa đổi, chẳng lẽ Triệu Trăn thật sự không có phương pháp nhất đao vĩnh dật, vĩnh tuyệt hậu họa hay sao?

Không, không phải không có mà là vì bé không muốn uổng tạo sát nghiệt.

Sự kiên nhẫn của Triệu Trăn chung quy hữu hạn, đối với hậu duệ của Vô Danh tiểu quốc đã thấy có chút nhàm chán. Một đám con cháu bất hiếu, bình thường không cố gắng tiến tới mà ẩn nhẫn nhiều năm như vậy còn không ra hồn, càng muốn ỷ vào Triệu Trăn tốt tính, không ngừng tới khiêu khích nháo loạn, thực sự rất không biết điều. Triệu Trăn cũng lười phản ứng Lý Bách Vị, duy trì trầm mặc đợi viện binh, nhưng Lý Bách Vị cũng bảo trì trầm mặc thưc khiến người khó hiểu? Lý Bách Vị mai phục mấy tháng, mất sức chín trâu hai hổ mới khiêng được Triệu Trăn trái phép ra khỏi cung, chẳng lẽ là muốn trừng mắt to mắt nhỏ với vua một nước hay sao?

Lại một lúc lâu sau, khi Triệu Trăn sắp lăn ra ngủ đến nơi thì bên ngoài phòng truyền tới một tiếng bước chân vội vội vàng vàng.

Cước bộ từ xa lại gần, không có bất cứ do dự nào, chạy thẳng tới căn phòng Triệu Trăn và Lý Bách Vị đang ở. Triệu Trăn tuy rằng võ công bình bình nhưng bé vẫn luôn lăn lộn với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nhãn giới được tôi luyện không tệ. Chủ nhân tiếng bước chân này hiển nhiên không biết võ công, bộ pháp của hắn vừa nặng vừa loạn không có kết cấu, đến gần còn nghe được tiếng hít thở nặng nề, hiển nhiên thể lực không tốt lại vội vã chạy tới.

Triệu Trăn còn chưa suy nghĩ cẩn thận, người nọ đã đẩy cửa phòng bước vào.

Triệu Trăn nhìn người mới tới, nói: “Phương Tĩnh An? Sao lại là ngươi?”

Phương Tĩnh An không trả lời, ba bước thành hai chạy tới trước giường kiểm tra thân thể Triệu Trăn trên dưới một vòng, xác định bé không bị thương, lúc này Phương Tĩnh An mới thở phào một hơi, vội nói: “May mắn Hoàng thượng không sao, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, cuối cùng hắn còn…” Chưa nói xong, lúc này Phương Tĩnh An mới chú ý tới Lý Bách Vị vẫn ngồi im một góc, trong mắt chợt lóe tia kinh ngạc: “Ssao lại là ngươi?! Sao ngươi lại uy hiếp Hoàng thượng?! Là người kia ra lệnh sao?”

Lý Bách Vị lạnh lùng nói: “Không liên quan tới ngươi.”

“Ngươi!” Lý Bách Vị thái độ không biết nặng nhẹ khiến Phương Tĩnh An càng thêm nóng vội: “Đã sớm nói ngươi không được xúc động! Lưu Tuân đã chết, ngay cả nghĩa tử bảo bối một tay hắn bồi dưỡng Lưu Phục cũng đã làm phản, vậy mà ngươi còn cố chấp bán mạng cho hắn! Bao đại nhân và Bát Hiền vương đều đã đáp ứng sẽ điều tra rõ chuyện năm đó, Hoàng thượng cũng không ngăn cản, chúng ta không dễ dàng mới tới được ngày hôm nay, cơ hội trầm oan giải tội ngay gần trước mắt, nếu Hoàng thượng xảy ra chuyện gì, cố gắng mấy năm qua sẽ hoàn toàn uổng phí, ngươi chỉ vì một tên Lưu Tuân đã chết mà muốn kéo tính mạng mọi người cùng chết theo sao?!”

Phương Tĩnh An ngôn từ kịch liệt, Lý Bách Vị chỉ ngây ngốc lắc đầu: “Ngươi đi đi, ta và các ngươi không giống nhau.”

“Không giống nhau, có cái gì không giống?” Phương Tĩnh An cả giận nói: “Không phải chỉ là thân phận thôi sao? Ngươi và Triệu thị hoàng tộc tuy có oán cừu mất nước nhưng đó là chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi, người hại và bị hại năm đó đều đã chết hết rồi, ngay cả hậu duệ quốc chủ, khổ chủ chính thống nhất cũng đã bình thường trở lại, ngươi còn muốn gây ra chuyện gì nữa?” Phương Tĩnh An là một thư sinh nhã nhặn, lần đầu tiên lộ ra bộ dạng tức giận như vậy, thực khiến Triệu Trăn hiếu kỳ.

Hậu duệ quốc chủ, người thừa kế chính thống? sẽ không phải là Bạch Cốc đấy chứ…

Phương Tĩnh An tựa hồ hạ quyết tâm nói rõ chân tướng sự việc cho Triệu Trăn nghe, không để ý Lý Bách Vị ngăn cản, nghiêm túc nói: “Lần đầu tiên gặp mặt tại Thái Bạch lâu, thảo dân đã muốn nói rõ mọi chuyện cho Hoàng thượng, nhưng lại vì vụ án mạng mà vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, kỳ thật Lý Hồng chỉ là kẻ chết thay cho thảo dân.”

Triệu Trăn vẫn còn nhớ rõ vụ án ở Thái Bạch lâu.

Lúc trước, Triệu Trăn nhận được mật báo của thám tử, có một nhóm thư sinh bí mật tụ hội ở Thái Bạch lâu, muốn gây rối trong kỳ thi Hội. Vì dẫn xà xuất động, Triệu Trăn đã cố ý dẫn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới Thái Bạch lâu góp vui, còn cố ý bại lộ thân phận, nhằm khiến mấy tên mọt sách tâm hoài bất quỹ bị mắc câu.

Tục ngữ nói, thư sinh tạo phản ba năm bất thành, Triệu Trăn ngay từ đầu thật sự không quá để tâm tới chuyện này, ai ngờ càng tra càng sâu, lôi ra không ít chuyện chi ma lạn thóc (chuyện xấu được che dấu) ngày xưa, Triệu Trăn không dám bỏ qua, đúng lúc này, Phương Tĩnh An hai lần bị ám sát được Triệu Trăn phái người theo dõi…

Sau khi án mạng phát sinh, Triệu Trăn buông tha kế hoạch dẫn xà xuất động, giao chuyện nhóm thư sinh bí mật tụ hội cho Bàng Thống. Bàng Thống cũng không phải giá áo túi cơm, sau khi tìm hiểu rõ nguồn gốc rất nhanh đã tra được vụ án hài đồng bị bắt cóc 20 năm trước. 20 năm trước Bàng Thống mới chỉ có mấy tuổi, những vụ án có liên quan tới Tiên hoàng đều đã bị tiêu hủy, những người khác lại không dám đàm tiếu, Bàng Thống rơi vào đường cùng đã tới xin Bao đại nhân giúp đỡ.

Ngoại trừ Bàng Thống, Bát Hiền vương cũng luôn theo dõi sát sao vụ án năm đó, Triệu Trăn cho dù không tin ai, cũng sẽ không nghi ngờ Bát Hiền vương, nên đã thoải mái ủy quyền cho ông, ngồi một chỗ rung chân chờ kết quả. Nghĩ tới đây, Triệu Trăn triệt để bình tĩnh, cho dù Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường không kịp tới cứu giá, Bát Hiền vương cũng không phải ăn chay, Bát Hiền vương đã sớm phái người theo dõi Phương Tĩnh An, nếu Phương Tĩnh An đã xuất hiện, cứu binh của Bát Hiền vương còn cách xa nữa sao?

Tâm tư Triệu Trăn xẹt qua như điện, Phương Tĩnh An không biết vẫn thản nhiên nói: “Thảo dân vẫn muốn nói rõ chân tướng chuyện 20 năm trước cho Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng giải oan cho chúng thảo dân, thảo dân không tán thành hành vi cá chết lưới rách của phái cấp tiến, cũng không đồng ý phải bảo thủ nén giận chịu nhục, thảo dân chỉ cầu một phán quyết công bằng!”

Bát Hiền vương từng nói, Phương Tĩnh An hiện tại giống hệt Bao đại nhân hồi trẻ, cả người đều là công đạo chính nghĩa, hai mắt hắc bạch phân minh, vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ.

Triệu Trăn thở dài: “Ngươi nói đi.”

Thấy thái độ kiên quyết của Phương Tĩnh An, Lý Bách Vị không tiếp tục ngăn trở, hắn một lần nữa ngồi trở lại góc âm u, biến bản thân trở thành trong suốt, chỉ cần Phương Tĩnh An không dẫn theo Triệu Trăn chạy trốn thì những thứ khác đều không quan trọng. Phương Tĩnh An ước chừng nghẹn tới khó nhịn, liền đem Triệu Trăn trở thành thùng rác, kể lại toàn bộ chân tướng sự việc năm đó.

Phương Tĩnh An bắt đầu kể: “Năm đó, Tiên hoàng vì có thể một tay che trời, càn khôn độc đoán, vì muốn khống chế toàn bộ triều đình mà đã làm ra một việc hoang đường, sai ám vệ bắt cóc con cháu triều thần làm con tin. Vì giấu tai mắt người, tiên hoàng còn sai ám vệ ngụy trang thành thương lái, cũng bắt cóc không ít con cháu trong nhà bần hàn dân chúng, thảo dân chính là một trong số đó.” Nhắc tới chuyện cũ năm đó, Phương Tĩnh An thủy chung không thể tiêu tan.

“Mười mấy đứa nhỏ chúng thảo dân bị tiên hoàng nhốt trong địa lao tăm tối, mỗi ngày ăn cơm thừa canh cặn, không thấy được ánh sáng mặt trời, đến tối chỉ có thể dựa vào tự sưởi ấm cho nhau, mấy tên trông coi xem chúng thảo dân như lũ súc sinh mà đối đãi, chỉ cần người chưa chết, thì dù đói khát rét lạnh căn bản không ai để ý. Mỗi tấc trong nhà giam chính là địa ngục dân gian, lũ trẻ con chúng thảo dân khóc cả ngày cả đêm, khóc tới khô cổ họng, nôn ra máu.”

Phương Tĩnh An tiếp tục: “Thảo dân không biết mình đã bị nhốt bao lâu, mỗi khi ăn xong một bữa cơm đều vạch một vạch trên tường, sau này trên tường chi chít dày đặc vạch ngang, thảo dân đếm không hết. Thảo dân cho rằng thảo dân sẽ chết trong địa lao, thẳng tới khi người kia xuất hiện…”

“Người nào?” Triệu Trăn truy vấn.

Phương Tĩnh An đáp: “Người kia là ám vệ của tiên hoàng, là người đã khởi xướng hết thảy chuyện này. Năm đó, cũng chính là người kia đã hiến kế cho tiên hoàng, giam giữ hài tử của các đại thần làm con tin. Cũng chính người đã phóng hỏa địa lao, đem chúng thảo dân treo đầu dê bán thịt chó mang ra khỏi thành Biện Kinh. Người kia bắt chúng thảo dân gọi gã là “lão sư”, nhưng chúng thảo dân vô cùng hận gã, nên chỉ lén gọi gã là “người kia”.” Từ trong giọng nói của Phương Tĩnh An, có thể nghe ra ‘nỗi căm hận’ đối với tên kia.

Phương Tĩnh An không ngừng lên án:”Người kia phóng hỏa trong địa lao, dùng thi thể các khất cái để thế thân cho chúng thảo dân, mười mấy tiểu hài tử bị bắt cóc cứ thế vô thành vô tức biến mất trong ngọn lửa. Sau khi rời khỏi kinh thành, người kia chẳng những không thương tổn chúng thảo dân mà ngược lại còn thuê người dạy chúng thảo dân tri thức, nam học văn, học võ, học kinh thương, nữ học cầm kỳ thư họa ca hát nhảy múa. Không những thế, trong 20 năm qua, ngươi kia liên tục mang về mấy chục hài tử khác từ bên ngoài, những hài tử đó có người là con quan lại, có người là con võ tướng, có người là con thương nhân, có người chỉ là tiểu khất cái cũng có người là con nhà dân chúng bình thường. 20 năm trôi qua, chúng thảo dân là những đứa nhỏ lớn tuổi nhất bắt đầu bán mạng vì người kia…”

Phương Tĩnh An nhíu mày: “Những đứa nhỏ là con trai còn may, ai thông minh nhanh nhẹn thì có thể tham gia khoa cử làm quan, ai võ nghệ xuất chúng có thể lang bạt giang hồ, cũng có thể tòng quân, ai thích khinh thương, người kia sẽ đầu tư tiền vốn, chỉ cần chúng thảo dân ‘ngoan ngoan nghe lời, nghiêm túc làm việc’ thì cơ hồ là có cầu tất ứng.” Phương Tĩnh An dừng một chút: “Nhưng những nữ hài tử lại không may mắn như vậy, phần lớn các nàng đều bị đưa tới những nơi yên hoa phong nguyệt mua vui bán rẻ tiếng cười làm thu thập tình báo cho người kia, những nữ hài tử đó đều bị các ‘đinh tử’ khắp nơi chặt chẽ khống chế.”

Triệu Trăn nghĩ tới yên hoa nữ tử Điệp Vũ chết thảm, nghĩ tới ‘đinh tử’ Vương Hữu Tài đang bị giam giữ trong đại lao Khai Phong Phủ, lại nghĩ tới thương nhân Lưu Đào hành tung thần bí… tính Triệu Trăn là kiểu hay nghĩ nhiều, cầm được một đầu sợi liền có thể kéo ra được cả sợi dây, được Phương Tĩnh An nhắc nhở, Triệu Trăn càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng kinh hãi, rất nhiều vấn đề trước đây chưa được giải thích, hiện tại đều đã có được đáp án.

Kẻ chủ mưu sau màn quả nhiên đã hạ một ván cờ lớn!

Triệu Trăn nhíu lông mày thanh tú: “Các ngươi đông người như vậy sao không nghĩ tới việc cùng nhau phản kháng?”

Phương Tĩnh An cười khổ nói: “Phản kháng? Phản kháng thế nào? Nhất cử nhất động của chúng thảo dân đều bị người kia giám thị, tựa như cá trong chậu chim trong lồng, không được tự do. Huống chi ngay trong nội bộ chúng thảo dân cũng không hòa thuận…” Phương Tĩnh An thở dài: “Nhóm hài tử bị bắt cóc đầu tiên như thảo dân đều hận gã thấu xương, có rất nhiều hài tử xuất thân cao quý cũng từng phản nghịch nhiều lần, nhưng con cái bần hàn dân chúng cùng tiểu khất cái không chỗ dựa lại mang ơn người kia tôn kính gã như thần. Nhóm hài tử bị bắt cóc năm đó tính cả thảo dân cũng chỉ còn 5 người, những người khác đều đã chết, có người ám sát thất bại chết, có người làm việc bất lợi chết, có người còn chưa kịp hành động đã bị đồng bọn bán đứng, chết không toàn thây…”

Phương Tĩnh An tự giễu: “Tuy rằng thảo dân là người bị hại 20 năm trước, nhưng cũng chỉ là cá trong chậu, thảo dân xuất thân là bần hàn dân chúng, 8 đời tổ tông đều là nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, không biết nhiều chữ nghĩa, nếu không phải do người kia dạy chữ cho thảo dân, thảo dân cũng không có kiêu ngạo ngày hôm nay. Nếu nói thảo dân vong ân phụ nghĩa, thảo dân không thể phản bác, chỉ có một câu ‘Đạo bất đồng bất tương vi mưu*’………..” (*nghĩa là không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu toan sự nghiệp được)

Hết chương 124

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.