[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 7 - Chương 133



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lại nói, Triệu Trăn buồn bực muốn chết bỏ nhà ra đi, một mình một lừa xông xáo giang hồ!

Giống như tình tiết kinh điển trong phim võ hiệp, trong một đêm không trăng không sao, mưa to gió lớn, nhất định phải ngủ lại trong ngôi miếu đổ nát, mà đã ngủ lại trong miếu đổ nát thì nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra!

Trong lúc Triệu Trăn ở trong ngôi miếu đổ nát gặm bánh mì nướng, thì hay tin Bặc Phượng sơn sắp tổ chức đại hội võ lâm, vì vậy… để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ nền hòa bình của thế giới, ta là Hoàng đế bệ hạ vừa khả ái và ngây ngất lòng người, dứt khoát quyết định — Chen! Vào! Một! Chân!

A, không đúng, nghe nói là cường thế gia nhập liên minh….

Sức mạnh của Triệu Trăn đã được bộc lộ ngay từ khi còn chưa thay răng.

Nhớ năm đó, Triệu Tiểu Trăn dùng bản mặt bánh bao lừa gạt tứ phương, vận dụng thuần thục kỹ năng diễn xuất đã được tôi luyện qua nhiều thử thách, lung lay Bao Thanh Thiên, lung lay cả triều văn võ, cuối cùng ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng cướp tới tay, còn khiến người trong thiên hạ ca tụng hắn là minh quân, có thể nói cảnh giới lắc lư tột đỉnh!

Kỹ năng huyễn khốc như vậy, lung lay mấy tên giang hồ đơn bào, đơn giản không cần phải nói.

Trải qua một phen dò hỏi, Triệu Trăn kinh ngạc phát hiện, đại hội võ lâm lần này chính là đại hội võ lâm có chiều sâu, có nội hàm, cũng có lực ảnh hưởng lớn nhất từ trước tới nay.

Nếu như mấy lần đại hội võ lâm trước chỉ là bầy khỉ giết nhau lựa chọn hầu vương thì…

Đại hội võ lâm lần này chính là bầy khỉ này đánh hội đồng bầy khỉ khác tranh đoạt làm chủ cả cánh rừng….

Nói trắng ra chính là, võ lâm bạch đạo tụ họp một chỗ, âm thầm liên minh chinh phạt ma giáo.

Nghe được bốn chữ ‘chinh phạt ma giáo’, Triệu Trăn lập tức não bổ sự tích giang hồ ân oán mấy trăm nghìn chữ…

# Vạch trần minh chủ võ lâm cùng ma giáo giáo chủ yêu hận bất hòa — ban ngày không hiểu đêm đen #

# Câu chuyện dây dưa khó nói giữa thiếu hiệp bạch đạo cùng thánh nữ ma giáo — tối hôm đó ngươi thương tổn ta #

Triệu Trăn đắm chìm trong não bổ của mình, vểnh tai, ngước mặt, môi khẽ nhếch, biểu tình mơ màng, thành công biến bản thân thành “trẻ trâu mới bước chân vào giang hồ chưa thấy qua việc đời”.

Chắc là do thần thái Triệu Trăn quá mức có tính lừa dối mà con thỏ ngốc đầu tiên đã mon men mò tới.

Người đầu tiên mò tới thử dò xét là một thanh niên trẻ tuổi khoảng chừng mới hai mươi nhìn qua tương đối khôn khéo, thanh niên đó ngồi xuống cạnh Triệu Trăn, tiện tay giúp Triệu Trăn cho thêm que củi, giọng nói ôn hòa: “Tại hạ Nghiêm Huy, không biết tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?”

Triệu Trăn dừng một chút: “Tại hạ…Bạch Triển Đường.” (Jer: =))) móe cái tên=)))

Nghiêm Huy cười nói: “Hóa ra là Bạch huynh đệ, ta thấy Bạch huynh đệ tuổi còn trẻ mà võ công không tầm thường, không biết sư phụ thuộc môn phái nào?”

Triệu Trăn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trong chốn giang hồ, môn phái có học trò nhiều nhất, tử địch ít nhất, mà lại dễ dàng dùng để lừa gạt nhất hẳn là…

“Tiểu đệ là đệ tử tục gia Thiếu lâm, chỉ là tiểu nhân vật không có danh tiếng gì, không đáng nhắc đến.”

Nụ cười của Nghiêm Huy nhạt đi hai phần: “Hóa ra Bạch huynh đệ là đệ tử Thiếu lâm, thất kính thất kính.”

Ở Thiếu lâm học qua một chiêu nửa thức cũng được tính là đệ tử tục gia, đệ tử tục gia Thiếu lâm lăn lộn giang hồ không tới mười ngàn thì cũng tám ngàn, quỷ mới biết Bạch Triển Đường là con khỉ nào. Thấy Triệu Trăn quả thật không có bối cảnh gì, Nghiêm Huy lập tức dập tắt ý định kết giao, không mặn không nhạt hàn huyên thêm mấy câu lấy lệ rồi chắp tay với Triệu Trăn, xoay người trở về chỗ đồng môn của mình.

Triệu Trăn trong lòng cười thầm, tên này đúng là uổng cho cái mặt thông minh.

Sau khi Nghiêm Huy rời đi, lại có một thanh niên mặc áo vải thô tới bắt chuyện với Triệu Trăn.

Thanh niên này mặc dù quần áo có vẻ bần hàn nhưng ánh mắt nhìn người hơn hẳn Nghiêm Huy, không hề dò hỏi thân phận của Triệu Trăn, chẳng qua chỉ tùy ý nói chuyện phiếm.

Triệu Trăn trái phải vô sự, nên cũng bắt đầu ngồi buôn chuyện bát quái với thanh niên kia.

Triệu Trăn chia cho thanh niên kia nửa cái bánh mì kẹp thịt nướng, hai người ngồi cạnh đống lửa, sôi sục ngất trời thảo luận các tin đồn giang hồ, nghiễm nhiên trở thành “tổ hai tên trẻ trâu mới bước chân vào giang hồ chưa trải qua việc đời”.

Thanh niên dùng ánh mắt tỏ ý nhìn về phía Nghiêm Huy, nhỏ giọng nói với Triệu Trăn: “Cái tên Nghiêm Huy kia cũng coi như xuất sắc trong số người võ lâm trẻ tuổi hiện nay, mọi người đều lén nói gã đạo đức giả, võ công bình bình nhưng giỏi luồn cúi. Hầu như các vị lão tiền bối lớn tuổi đều có khuynh hướng thích loại miệng ngọt này, chỉ cần giả bộ ngoan ngoãn đúng dịp là cái gì cũng cho, nên rất nhiều người coi trong gã Nghiêm Huy này.”

Triệu Trăn cắn miếng bánh mì kẹp thịt: “Còn chưa biết huynh đài xưng hô thế nào?”

Thanh niên nói: “Tại hạ… Sở Cung (chũ gõng).”

Triệu Trăn cắn thêm miếng bánh nữa nghiêng đầu — ra cung (chủ gõng)?

Sở Cung cũng có chút lúng túng, cái tên này đã khiến hắn mất tự nhiên hai mấy năm qua, mỗi lần cùng người ta trao đổi tên họ lại thấy xấu hổ.

Sở Cung theo thói quen lảng sang chuyện khác: “Ta thấy Bạch huynh không giống người giang hồ, nghe giọng hẳn là người Biện Kinh.”

Triệu Trăn dĩ nhiên nghiêm trang nói bậy: “Nhà tiểu đệ ở Khai Phong, sinh phụ đã sớm về cõi tiên, họ Bạch là cha dượng, cha dượng ta bản tính nhỏ nhen hay chấp vặt, cả ngày lấy việc khi dễ ta làm thú vui, sáng nay còn mang theo sư phụ ta bỏ trốn, vì vậy ta liền ra ngoài đi tìm hai người bọn họ.”

Sở Cung mặt ngây ngốc.

Cha dượng mang sư phụ bỏ trốn?

Đây là loại quan hệ tình cảm hỗn loạn đến thế nào a?!

…………………….

Sở Cung thức thời nhảy qua vấn đề này, tiếp tục cùng Triệu Trăn buôn chuyện bát quái giang hồ.

Nghe Sở Cung nhắc tới bảng xếp hạng các anh hùng hào kiệt giang hồ, giới thiệu top 10 cao thủ võ lâm trẻ tuổi, Triệu Trăn lại nhịn không được truy hỏi: “Trong danh sách các cao thủ võ lâm trẻ tuổi sao không có tên Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường? chẳng lẽ hai người bọn họ còn đứng sau top 10?”

Nếu như Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn đứng sau 10 người kia, như vậy giang hồ…

— Thật sâu không lường được!

Sở Cung yên lặng nhìn trời: “Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thật sự không có tên trong bảng xếp hạng này.”

Triệu Trăn ngửa mặt thúc giục hắn mau giải thích.

“Nếu ngươi ở tại Khai Phong, nhất định thường xuyên nghe danh Nam hiệp Triển Chiêu.” Sở Cung ngược lại có chút cảm khái: “Nam hiệp Triển Chiêu có danh vọng cực cao trong dân gian, mười mấy tuổi đã nổi danh cùng Bắc hiệp Âu Dương Xuân, lúc trước cũng là hào hiệp đứng đầu bảng xếp hạng rất nhiều năm. Cho tới sau này, khi Triển Chiêu vào triều làm quan, trên giang hồ tuôn ra mấy lời đồn không hay nên hắn bị gạch tên khỏi bảng xếp hạng.”

Triệu Trăn híp mắt lại — con khỉ vì tranh giành địa bàn sẵn sàng đánh hội đồng, con mèo đơn độc bị loại ra.

“Còn Bạch Ngọc Đường.” Sở Cung nhún vai một cái: “Bạch Ngọc Đường thiếu ngôn quả ngữ, thường ở trong nhà ít ra ngoài, rất ít khi hỏi tới chuyện giang hồ, mặc dù mọi người đều biết võ công hắn rất tốt, nhưng vì hắn chưa bao giờ tham dự võ lâm đại hội, chưa bao giờ tham gia võ đài tỷ thí, nên bảng xếp hạng giang hồ tự nhiên không có hắn.”

Khóe miệng Triệu Trăn giật giật một cái — Đúng là, với bản tính siêu trạch siêu lười hiếm có, Bạch Ngọc Đường sao có thể chủ động ra khỏi cửa đánh nhau.

Trò chuyện một hồi, mọi người ở trong miếu dần thiếp đi, Triệu Trăn cũng bọc lên mình cái áo khoác chìm vào giấc ngủ.

Trẫm phải nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai nhất thống giang hồ!

…………………….

Triệu Trăn ăn ngon ngủ ngon, nhưng trong Khai Phong Phủ thì sắp nổ tung.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường về nhà thăm thân nhân, nửa đường nhận được bồ câu đưa thư của Bao đại nhân gửi tới (đừng hỏi vì sao chim bồ câu có thể tìm được hai người họ)

Triển Chiêu đọc thư xong, vẻ mặt kiểu ‘quả nhiên không ngoài sở liệu’ chuyển tay đưa thư cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đọc thư xong, mặt đen xì vò nát lá thư thành bột phấn, lần nữa tin chắc — Triệu Trăn đúng là khắc tinh của mình.

Triển Chiêu nhún nhún vai: “Ta đã sớm nói rồi, trực tiếp nói cho nó hai ta về nhà thăm người thân, nó chưa chắc đã đòi đi cùng, nhưng nếu gạt nó, nó càng muốn gây chuyện, giờ phải làm sao đây?” từ nhỏ tính khí Triệu Trăn đã như con lừa, dắt không đi, đánh không lùi, nổi giận sẽ quẳng luôn gánh hàng.

Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc: “Đồ đệ bảo bối của ngươi bỏ nhà ra đi, sao không thấy ngươi nóng vội gì vậy?”

“Có gì phải gấp?” Triển Chiêu coi như bình tĩnh, ung dung thong thả uống trà: “Triệu Trăn nhất định thích tham gia náo nhiệt, tự nhiên chỗ nào náo nhiệt nhất sẽ mò tới. Gần đây đang có chuyện gì náo nhiệt, chả nhẽ còn không đoán được nó đi đâu sao?” Phỏng chừng Bao đại nhân cũng đã đoán ra, hết thảy vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Bạch Ngọc Đường cũng đoán ra: “Nó tới đại hội võ lâm.”

Triển Chiêu gật đầu một cái: “Nghe nói lần này võ lâm bạch đạo muốn chinh phạt ma giáo.”

Bạch Ngọc Đường hiếm khi cảm thấy đồng tình với đám võ lâm bạch đạo không có giao tình gì kia. Bất kể chuyện nghiêm chỉnh thế nào, chỉ cần có Triệu Trăn xen vào tuyệt đối sẽ phát triển theo một phương hướng vô cùng quỷ dị. Hy vọng Triệu Trăn không đột nhiên nổi hứng gia nhập ma giáo, phản công chính đạo, thuận tiện nhất thống giang hồ gì gì đó.

Dường như Triển Chiêu cũng đã nghĩ tới điểm này, quyết định chuyển hướng tới Bặc Phượng sơn, lùng bắt nghịch đồ Triệu Trăn bỏ nhà ra đi.

Ps: Đồ nhi nhà ta còn có cơ may cứu vớt một chút!

………………..

Trang bị quan trọng nhất của người giang hồ, một là bảo mã lương câu (ngựa quý), hai là binh khí cầm tay.

Nhưng Triệu Trăn hiển nhiên là một ngoại lệ, tên này không những đi tay không mà còn cưỡi lừa lên đường….

Giữa một đám ngựa chiến cao lớn khỏe mạnh, chui ra một con lừa chân ngắn tiếng kêu kỳ quái, khiến tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không bình thường nhìn Triệu Trăn,  có ánh mắt còn mang theo sự khinh miệt hay cười nhạo, xung quanh truyền tới lời xì xào bàn tán, bầu không khí vô cùng quỷ dị.

Người giang hồ thiên tính tùy tiện, tuyệt không có suy nghĩ kiểu ‘xấu hổ khi nói xấu sau lưng bị bắt quả tang’, ngược lại càng bởi vì có người trong cuộc tại đây mà thảo luận càng lúc càng hăng. Vì vậy, trong ngày đầu tiên Triệu Trăn bước chân vào giang hồ, liền bị các tiền bối ác ý dính đầy mặt…

Ở trong bầu không khí không mấy thân thiện này, nếu đổi lại là một người khác chắc chắn sẽ đỏ mặt tới tận mang tai không còn lỗ mà chui, nhưng Triệu Trăn lại khác, hắn hoàn toàn thờ ơ, thản nhiên ngậm một nhành cỏ ngồi trên lưng con lừa, bộ dạng ung dung bình thản, giống như người đang bị xì xào bán tán không phải hắn vậy, kỹ năng giả bộ max!

Sở Cung cưỡi ngựa đi bên cạnh, ánh mắt nhìn Triệu Trăn có chút bội phục.

Coi thường ánh mắt người khác nhìn mình, từ đầu tới cuối giữ vững bản thân, loại dũng khí này không phải ai cũng có.

…………………….

Dọc đường đi, lại có thêm rất nhiều người giang hồ cũng gia nhập đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi về phía Bặc Phượng sơn, Triệu Trăn hai mắt bôi đen* không biết ai. (*ý nói hoàn toàn không biết gì về tình huống chung quanh)

Sở Cung ngược lại kiến thức rộng, kiên nhẫn giới thiệu từng người trong giang hồ cho Triệu Trăn.

Bặc Phượng sơn là võ lâm thánh địa, nghe nói đã có rất nhiều năm lịch sử, võ lâm minh chủ đời đầu tiên chính là được chọn từ đây mà ra.

Võ lâm minh chủ đời đầu tiên vô cùng thần bí, tên họ cụ thể đã không còn ai nhớ rõ, chỉ biết ông ta võ công cao cường, dưới sự đồng thuận của mọi người trở thành võ lâm minh chủ, sau khi lên chức, việc đầu tiên ông ta làm chính là chinh phạt ma giáo, bắt sống ma giáo giáo chủ, đuổi hết giáo chúng rời rạc ra khỏi võ lâm trung nguyên, viết lên một giai thoại tà bất thắng chính trong truyền thuyết.

Sau đó, không có sau đó…

Sau khi bắt sống ma giáo giáo chủ, minh chủ võ lâm liền rửa tay gác kiếm, ngay sau đó hai người cùng mất tích.

Hoặc là phải nói hai người họ có gian tình quấn quýt không rời.

Mặc dù Bặc Phượng sơn là võ lâm thánh địa, nhưng người ở đây cũng hiếm khi ra ngoài, mà đường đi lại cũng không mấy thuận tiện. Chính vì thế mà võ lâm đại hội được thay đổi quy củ, định ra mỗi năm chọn một chỗ khác nhau để tổ chức. Một số danh môn chính phái vì muốn lấy được cơ hội tổ chức võ lâm đại hội mà ra sức liều mạng.

Lần này, đại hội võ lâm lại một lần được tổ chức ở Bặc Phượng sơn, chính là vì muốn san bằng ma giáo thêm lần nữa!

Thật ra thì loại chuyện san bằng ma giáo này, trên cơ bản mỗi năm đều bùng phát một vài lần, tương tự như quy luật xới đất của nông dân, cũng có thể hiểu thành đám người võ lâm chính đạo quá mức rảnh rỗi, đám người ma giáo lại tập thể đề phòng bị trinh – thao…. Thật giống như có thứ gì đó kỳ quái sắp đâm vào…

……………………

Nếu đã là đại hội võ lâm thì đương nhiên sẽ dùng võ công để kết bạn, thật sự vô cùng lợi hại.

Triệu Trăn ngồi dưới sàn đấu cắn hạt dưa, tỏ ra không hứng thú lắm.

Xung quanh Triệu Trăn có quá nhiều cao thủ, như Triển Chiêu kiếm khí nội liễm nhuận vật vô thanh, như Bạch Ngọc Đường hàn đao lẫm liệt kinh hồng du long, như Bàng Thống phá sơn phá thạch tung hoành ngang dọc, càng không cần phải nói tới các vị trưởng bối như Bạch Cốc hay huynh đệ Triển Thanh Phong, Triển Thanh Mang. Chỉ cần bỏ ra ba phần công lực cấu véo cũng so với đám người ở đây mạnh hơn rất nhiều.

Sở Cung thấy thần sắc thất vọng của Triệu Trăn, liền nói: “Giờ mới là trận đầu, đều chỉ là các tiểu nhân vật không chút danh tiếng.”

Triệu Trăn lấy ngón tay chỉ chỉ mình: “Giống ta ấy hả?”

Sở Cung nhún nhún vai: “Ta cũng vậy.”

Triệu Trăn có chút bối rối: “Ta lên đài đánh, há chẳng phải là khi dễ bọn họ?”

Triệu Trăn thực sự không hề nói mạnh miệng, so với những tiểu trong suốt không môn không phái đang đánh kia, hắn cũng coi như sư xuất danh môn, nhìn lên không bằng ai nhưng nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình.

Sở Cung lắc đầu một cái: “Ngươi phải tham gia, nếu không thì không được tham gia buổi tỷ thí chiều nay, cao thủ chân chính chiều tối mới xuất hiện.”

“Được rồi.” Triệu Trăn chỉ đành phải lên đài.

Mặc dù là ở dưới sàn đấu nhìn lên nhưng Triệu Trăn vẫn cảm thấy mình lên lôi đài là khi dễ người, nhưng đến khi chân chính đứng ở trên lôi đài, Triệu Trăn cảm thấy khi dễ người gì đó… tâm tình rất tốt! Bình thường đều dùng chỉ số thông minh nghiền ép người khác, hôm nay rốt cuộc động thủ bất động miệng, hóa ra dùng bạo lực nghiền ép người khác như vậy rất thoải mái!

Vì cả triều văn võ dốt nát vô tri thắp nến, a men!

……………

Triệu Trăn một đường đánh xuống, càng đánh càng vui vẻ, lúc đầu còn có chút cảm giác áy náy khi ức hiếp người khác, nhưng càng về sau người khiêu chiến càng ngày càng mạnh, cảm giác áy náy cũng tan thành mây khói. Lần đầu tiên được đánh nhau cùng  nhiều người có phong cách bất đồng như vậy, Triệu Trăn chơi tới tận hứng.

Đứng trước một người khiêu chiến thật sự có chút công phu, Triệu Trăn không thể không lấy ra binh khí.

Sư phụ của Triệu Trăn là Triển Chiêu, tự nhiên cũng sẽ dùng kiếm, mà điểm trọng yếu hơn nữa chính là, hắn có một thợ rèn đại sư là sư công!

Mỗi ngày đều phải xách kiếm theo thì quá phiền toái, Triệu Trăn liền làm nũng nài nỉ Triển Thanh Phong rèn cho hắn một thanh nhuyễn kiếm, có thể quấn quanh hông thành thắt lưng.

Đại sư ra tay, tất là tinh phẩm, nhuyễn kiếm của Triệu Trăn lóe sáng, lập tức kéo tới một trận ồn ào.

Lại đánh bại thêm hai người khiêu chiến, Triệu Trăn cũng thấy hơi mệt, bây giờ hắn đang là người thủ lôi đài, mỗi khi đánh xong một trận, có thể ở trên lôi đài điều tức tu chỉnh, không thể rời đi lôi đài, cho tới khi không còn ai khiêu chiến hoặc là bị người ta đánh bại mới có thể rời lôi đài.

Triệu Trăn đánh mệt mỏi, lại không muốn thua bởi người khác, trong lòng vạn phần phức tạp.

Đánh lôi đài quá mức mệt mỏi, sớm biết vậy gia nhập ma giáo cho xong!

Đánh bại đám danh môn chính phái này, trẫm vẫn có thể nhất thống giang hồ như thường!

………………………

Người khiêu chiến mới đi lên, hóa là Nghiêm Huy gặp được ở trong miếu đổ nát.

Đánh tới trình độ này, không còn ai ngây thơ cho rằng Triệu Trăn chỉ là “trẻ trâu mới bước chân vào giang hồ chưa trải qua việc đời” nữa, cũng thầm đoán hắn xuất thân danh môn thâm tàng bất lộ, trong lòng âm thầm suy nghĩ, tên này rốt cuộc là ai? Ai tới cởi lớp mã giáp của tên này xuống đi?!

Con người Nghiêm Huy quả nhiên không phụ sự đánh giá của Sở Cung.

Võ công tầm thường, chỉ biết luồn cúi, là một ngụy quân tử khẩu Phật tâm xà.

Nghiêm Huy không giống những người khác vừa lên đã đánh, vừa rồi hắn đứng dưới đài quan sát đã lâu, sớm biết võ công mình không thể đánh bại Triệu Trăn, nên đành phải tìm phương pháp khác đi đường vòng để giải quyết vấn đề. Nhưng điều kiện để đi đường vòng chính là phải biết rõ thân phận của Triệu Trăn là thế nào, ai bảo truyền thống giang hồ chính là đánh từ nhỏ tới lớn, trời biết chỗ dựa sau lưng Triệu Trăn là ai, vạn nhất là một tiền bối đức cao vọng trọng thì dù hắn có thắng lôi đài thì cũng là mất nhiều hơn được.

Triệu Trăn có thể là ai nhỉ?

Nghiêm Huy thầm cân nhắc tính toán cũng chỉ có thể lừa bịp được người giang hồ ngay thẳng, nhưng ở trước mặt Triệu Trăn thì thực sự không đáng một xu.

Coi như giữ chức quan lớn nhất Đại Tống, mỗi ngày Triệu Trăn đều phải cọ xát với đám quan viên cáo già, Nghiêm Huy đụng phải Triệu Trăn coi như đập đầu vào thiết bản, tin tức hữu dụng không nghe được, ngược lại còn bị Triệu Trăn chọc tới người đầy hỏa khí, không nhịn được ra tay động thủ trước.

Triệu Trăn ỷ mình có khinh công tốt, tránh trái tránh phải cũng không thèm đánh trả, Nghiêm Huy đánh mãi cũng không chạm được vào một sợi lông của Triệu Trăn.

Với tình huống này, biết rõ trước sau gì mình cũng phải chủ động nhận thua nhưng Nghiêm Huy rất không cam lòng.

Cơ hội đi chinh phạt ma giáo mười năm mới có một, với võ công của hắn tự nhiên không thể làm minh chủ võ lâm được, nhưng ít nhất cũng phải chen vào được top 20 cao thủ hàng đầu, mới có cơ hội trở thành quân chủ lực đi chinh phạt ma giáo, dù sao cũng mang danh tuổi trẻ tài cao uy phong lẫm liệt.

Vì vậy, Nghiêm Huy chờ không nổi, tuổi tác hắn cũng đã có chút lớn, không thể nào chờ thêm mười năm nữa.

Mượn ống tay áo che chở, Nghiêm Huy lặng lẽ lấy ra một cái ám khí, đang định đánh lén Triệu Trăn, bất thình lình truyền tới hai tiếng vang thanh thúy ‘chát chát’, đầu óc Nghiêm Huy trống rỗng, cả người té bay ra ngoài, chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, in hằn rõ hai dấu bàn tay đỏ bừng!

Không chỉ Nghiêm Huy bối rối, ngay cả đám người võ lâm dưới đài vây xem cũng không hiểu gì.

Không phải đã nói rõ đánh người không được đánh vào mặt sao?

………………………

Bặc Phượng sơn nằm ngay cạnh ranh giới Thường Châu phủ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rời đi sớm hơn Triệu Trăn một ngày, với tốc độ của hai người bọn họ, còn chạy tới Bặc Phượng sơn sớm hơn Triệu Trăn nửa ngày. Thấy Triệu Trăn lông tóc vô thương, còn có tâm tư an nhàn cắn hạt dưa, Triển Chiêu hoàn toàn yên tâm, nên đã cùng Bạch Ngọc Đường sóng vai ngồi trên nóc nhà, vừa uống rượu vừa quan sát tư thế oai hùng của đồ nhi ngoan nhà mình.

Bạch Ngọc Đường hiểu rất rõ Triệu Trăn, thậm chí có thể tưởng tượng được, Triệu Trăn hiện tại đang rất hối hận — sớm biết đánh lôi đài mệt như vậy, còn không bằng gia nhập ma đạo. (Jer: =))) đúng là không ai hiểu con bằng cha)

Triệu Trăn căn bản không biết quy tắc thủ đài chính là xa luân chiến, hắn trọng sĩ diện như vậy, tự nhiên sẽ không chịu nhận thua, đã không chịu nhận thua thì phải tiếp tục đánh, đánh tới khi kiệt sức, hoặc là bị cao thủ đánh bay xuống đài. Dù thế nào cũng không thể làm giảm một chút nhuệ khí của Triệu Trăn, vì vậy Bạch Ngũ gia yên lặng thầm thấy sảng khoái.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, đối thủ của Triệu Trăn lại chơi trò ám toán, lần này Triển Chiêu không thể ngồi yên.

Triệu Trăn võ công tạm được, nhưng kinh nghiệm giang hồ vô cùng ít ỏi, ám toán mặc dù là đường ngang ngõ tắt nhưng vừa vặn đâm trúng tử huyệt của Triệu Trăn.

Triển Chiêu thương yêu Triệu Trăn nhưng tuyệt đối không phải cưng chiều.

Nếu như Nghiêm Huy đường đường chính chính đánh bại Triệu Trăn, Triển Chiêu tuyệt đối sẽ không xuất thủ, cùng lắm thì lần sau dạy Triệu Trăn đánh thắng trở lại. Nhưng đối phương lại dám âm thầm dùng ám khí đánh lén, điều này thực sự đã chạm tới đại kỵ của Triển đại nhân — dám ở dưới mắt Miêu gia ám toán đồ nhi nhà ta, ngươi chán sống rồi?!

Bạch Ngọc Đường yên lặng thắp nến thay tên đánh lén kia, tay áo vung lên trực tiếp cho tên kia hai cái tát rồi hất văng tên đó té lăn xuống bùn.

Dám ở dưới mắt Ngũ gia khi dễ tiểu bại hoại nhà ta, ngươi chán sống rồi?!

╮(╯▽╰)╭  Cho nên nói không phải người một nhà không vào cùng một cửa.

Triệu Trăn không thể nghi ngờ luôn được bảo che.

Triển Chiêu coi như cả người chính khí, nếu Triệu Trăn gặp tình huống không xúc phạm nguyên tắc của hắn, hắn sẽ bao che.

Bạch Ngọc Đường coi như lạnh lùng ít nói, cho dù Triệu Trăn có xúc phạm ranh giới cuối cùng của hắn, hắn cũng sẽ phi! thường! bao! che!

Vì vậy Nghiêm Huy liền gặp bi kịch.

Triệu Trăn đang thi triển khinh công, bất thình lình thấy đối thủ ngã nhào xuống đất, trên mặt hiện rõ hai cái dấu tay đỏ hồng, một trái một phải hết sức cân đối.

Triệu Trăn còn chưa kịp ra chiêu, đối thủ đã bị té lăn xuống bùn, ám khí đinh đinh đương đương rớt đầy đất, nhìn một cái cũng biết tên này đang định chơi xấu, hiện tại hoàn toàn mất hết mặt mũi, phỏng chừng sau này cũng không còn mặt mũi làm người.

Triệu Trăn nháy mắt mấy cái, hướng bốn phía nhìn quanh một chút.

Có thể ra tay không tiếng động như vậy, chẳng lẽ bọn sư phụ cũng tới?

Quả nhiên, Triệu Trăn liếc mắt một cái liền thấy Bạch Ngọc Đường, ai bảo lúc nào hắn cũng mặc quần áo trắng tinh, đứng ở trên nóc nhà quả thực rất chói mắt.

Chỗ nào có Bạch Ngọc Đường chỗ đó có Triển Chiêu.

Triệu Trăn hai mắt sáng lên, cũng không đoái hoài tới chuyện đấu võ đài nữa, mục tiêu minh xác phi tới chỗ Triển Chiêu.

Dù sao hắn cũng không phải tới để giành vị trí minh chủ võ lâm, so với việc bị xa luân chiến cho đo ván te tua hoặc là bị cao thủ đánh bay, còn không bằng nhân cơ hội chuồn mất! Bảo bảo không chơi nữa ~~~

Bạch Ngọc Đường bất mãn nhìn Nghiêm Huy, nếu không phải mi ra tay đánh lén, chờ sau này cao thủ xuất hiện, khẳng định Triệu Trăn sẽ bị béo tấu thành đầu heo, đáng tiếc a!

Triệu Trăn thật cao hứng nhảy tới bên cạnh Triển Chiêu, vui vẻ nói: “Sư phụ!”

Đám người phía dưới sửng sốt một chút — sư phụ?

Danh tiếng của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quá lớn, võ lâm quần hùng phía dưới, hơn một nửa đều biết mặt hai người bọn họ.

Một khắc sau, võ lâm quần hùng rút ra một trận khí lạnh, đồ đệ của Triển Chiêu hình như chỉ có duy nhất một mình vị kia đi!

Những người biết Triệu Trăn dùng cái tên giả “Bạch Triển Đường” cũng giật mình bừng tỉnh, chẳng lẽ thật sự là vị kia?

Nghiêm Huy ôm hai má cả người không tốt, vừa rồi hắn có ý đồ ám toán Hoàng thượng, cái này không tính là hành thích chứ?!

/(ToT)/ ~~ Thảo dân không biết a…..

……………………………

Cuối cùng Triển Chiêu cứu vớt võ lâm trung nguyên đang lâm vào nguy hiểm, xách họa tinh Triệu Trăn rời đi.

Triển Chiêu bất mãn nói: “Tại sao lại dùng tên giả Bạch Triển Đường, Triển Bạch Đường (Zhǎn báitáng) không hay sao?”

Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường hai mắt nhìn nhau một cái, chấm đường trắng (zhàn báitáng) cái gì, tết đoan ngọ sao?!

Hôm nay nhận được một lượng tin tức hơi bị lớn, võ lâm hào kiệt sốc nặng muốn được yên tĩnh vì vậy ai về nhà nấy tìm nương mình.

Cái gì? Ngươi nói chuyện san bằng ma giáo ấy hả?

Thôi! Đại sự như thế há có thể qua loa! Ngày khác bàn lại!

~~~ o0o Toàn Văn Hoàn o0o ~~~

Jeremy: Hoàn rồi, pp mn hẹn gặp lại trong bộ truyện mới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.