[Thử Miêu Đồng Nhân] – Nho Nhỏ Miêu Lang Quân

Chương 2



Editor: Jung Tiểu Kú

Tin tức vừa ra, phủ Khai Phong trên dười đều lâm vào tình cảm cực kỳ bi ai, cho dù không cùng Triển Chiêu quá quen thuộc, cũng bởi vì nghe được sự tích hắn lâm nguy vì cứu thê mà cảm động rơi lệ.

Chính là có một người phản ứng cùng mọi người hoàn toàn tương phản. Người nọ là Bạch Ngọc Đường ──

Tất cả mọi người biết Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tuy rằng miêu thử đánh nhau nhiều năm, không chịu hỗ trợ nhau, nhưng cũng ở nhiều năm tranh đấu ắt sẽ phát sinh một chút luyến tiếc. Hiện giờ huynh đệ cùng đối thủ tốt nhất của chính mình mất, Bạch Ngọc Đường chẳng những không có biểu hiện ra một chút thần sắc khổ sở, ngược lại còn tại thời điểm sau khi nghe được tin Triển Chiêu chết, ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, tiện đà cất cao giọng nói: “Triển Chiêu, ngươi cho ngươi chết là có thể chạy thoát sao? Ta cũng không tin ngươi có thể vĩnh viễn trốn đi không thấy người!”

Người bên ngoài tuy không biết nội tình bên trong hai người, nhưng cũng biết rõ Bạch Ngọc Đường là người trọng tình trọng nghĩa, vả lại ngày thường lòng dạ hẹp hòi, chịu không nổi nửa điểm kích động. Bởi vậy, nghe Bạch Ngọc Đường nói xong còn cho là y không tiếp thụ được sự thật này, ưu sầu đến thất tâm điên đảo. Chính là mặc dù trong lòng mọi người nghĩ như vậy, cũng đều hiểu biết Bạch Ngũ gia tính tình nóng nảy, thật cũng không có người dám vạch trần.

Duy chỉ có trong lòng Bạch Ngọc Đường mới hiểu được. Y căn bản không tin Triển Chiêu thật sự đã chết!

Thi cốt vô tồn?! Nói cách khác không ai nhìn thấy thi thể Triển Chiêu, chỉ dựa vào lời nói của một bên liền kết luận Triển Chiêu đã chết?! Y mới sẽ không khờ dại như vậy!

Triển Chiêu tuy rằng thủy chung không chịu thừa nhận tình cảm chính mình, nhưng là tuyệt đối sẽ không vì trốn tránh mà đi thú một nữ nhân mình không thương, bỏ lỡ cả đời người ta. Huống hồ Bạch Ngọc Đường nhớ rõ ràng, đêm đó bọn họ phát sinh quan hệ, kiếm trong tay Triển Chiêu là kiếm Cự Khuyết! Bởi vậy, hắn căn bản không có khả năng lại đi mạt hoa thôn đón Đinh Nguyệt Hoa hồi phủ thành hôn, càng không thể cùng nàng tự tử!

Chính là có một điểm làm cho Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu. Triển Chiêu mặc dù cảm tình vẫn tại thời điểm sợ bóng sợ gió, đắn đo rất nhiều, ít nhất vẫn là loại người giữ lời hứa. Hắn rõ ràng đã xác thực nói qua tại thời điểm giáp mặt sẽ lấy cái chết tạ tội. Hiện giờ vì sao lại đột nhiên giả chết trốn đi đâu? Huống hồ còn có đảm đương trọng trách to lớn với triều đình và dân chúng mà buông vấn đề tình cảm riêng tư trên vai. Này cũng quá không giống hành vi của Triển Chiêu!

Mang theo nghi ngờ trong lòng, Bạch Ngọc Đường quyết định ở lại phủ Khai Phong, tiếp nhận chức vị của Triển Chiêu. Bởi vì y biết, Triển Chiêu trong lòng tối vướng bận thủy chung vẫn là phủ Khai Phong cùng dân chúng trong thiên hạ. Chỉ cần hắn còn sống ở trên đời này, liền nhất định không bỏ xuống được hết thảy mọi việc ở nơi này!

Đến nỗi Bao đại nhân bên kia, hắn mất đi một trợ thủ đắc lực, khiến rất nhiều án tử liền bỗng nhiên trở nên khó giải quyết. Nhưng nếu muốn rất nhanh tìm được một người ưu tú giống Triển Chiêu đến thế chỗ hắn thì thật không muốn. Vừa lúc này Bạch Ngọc Đường chủ động thỉnh, Bao đại nhân lập tức vui vẻ tiếp nhận.

Sự thật chứng minh, trên thế giới này Bạch Ngọc Đường là người tối hiểu biết Triển Chiêu ──

Triển Chiêu đi mạt hoa thôn cũng không phải vì cưới Đinh Hoa Nguyệt, mà là bởi vì ngày trước cùng Đinh gia hủy hôn, lần này đặc biệt tiến đến bái kiến Đinh lão phu nhân ở trước mặt tạ tội. Chính là tới sau cùng lại xảy ra một ít ngoài ý muốn......

Mà Triển Chiêu tối không yên lòng cũng là phủ Khai Phong, bởi vậy tuy rằng trên đường gặp việc ngoài ý muốn, vẫn là ra roi thúc ngựa chạy trở về, chẳng qua lúc này bộ dáng của hắn đã muốn không ai nhận ra được......

“Khởi bẩm đại nhân, có một tiểu nam hài té xỉu ở cửa nha môn, thoạt nhìn giống như bị trọng thương!”

“Công Tôn Sách tiên sinh, Bạch hộ vệ, chúng ta mau đi xem một chút!”

Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn Sách lĩnh mệnh, theo Bao Chửng lập tức hướng ngoài đường chạy ra. Lúc này đứa nhỏ kia đã muốn bị bọn nha dịch ôm tới tây sương phòng rồi. Khiến mọi người sau khi đến sương phòng nhìn thấy hắn lại đều lâm vào cả kinh. Chỉ thấy đứa nhỏ kia ước chừng trên dưới sáu bảy tuổi. Tuy rằng quần áo tả tơi, rối bù, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra dung mạo non nớt kia...... lại cực kỳ giống Triển Chiêu!

Công Tôn Sách lập tức tiến lên xem mạch tượng cho hắn, lại phát hiện đứa nhỏ này không chỉ trên người có nhiều chỗ bị thương, mà còn có một loại kì độc cực kỳ hiếm có. Loại độc này tuy kiến thức của Công Tôn Sách là vô cùng sâu sắc cũng chưa bao giờ nghe qua. Thậm chí ngay cả loại độc này đối thân thể có nguy hại gì cũng nhìn không ra. Tự nhiên cũng tìm không ra phương pháp giải độc. Bất quá cũng may độc này tựa hồ vẫn chưa nguy hiểm cho sinh mệnh hắn. Bởi vậy nhất thời cũng không cần gấp.

Xác định tánh mạng đứa nhỏ không đáng lo, Công Tôn tiên sinh phân phó vài câu, liền đi xuống khai dược.

Bạch Ngọc Đường vừa thấy bộ dạng đứa nhỏ này, tâm liền sinh cảm giác khác thường. Hơn nữa y còn phát hiện quần áo trên người đứa nhỏ kia tuy rằng rách mướp, cơ hồ nhìn không ra hình dạng, lại tựa như cùng thường phục thân tím Triển Chiêu giống nhau như đúc. Trong lòng âm thầm đoán đứa nhỏ này nhất định cùng Triển Chiêu có loại quan hệ khác thướng. Nên sẽ không......

Bạch Ngọc Đường càng nghĩ càng cảm thấy bất an. Thế là xung phong nhận trách nhiệm chiếu cố nam hài này, thuận tiện theo trên người hắn tra tìm manh mối.

Bao đại nhân gặp đứa nhỏ kia nhất thời nửa điểm cũng chưa rõ ràng mà công đường còn có án tử khác chờ tra, liền đưa hắn giao phó Bạch Ngọc Đường. Lại dặn dò y phải rất chiếu cố, chính mình buổi tối sẽ đến gặp. Sau đó, liền mang một chúng nha dịch trước đi ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường sau khi tiễn mọi người đi, khinh thủ khinh cước ( tay chân nhẹ nhàng) cởi xuống quần áo đứa nhỏ, tận lực tránh cho đụng đến miệng vết thương trên người hắn, rồi mới dùng khăn che mặt cẩn thận thay hắn xoa khuôn mặt nhỏ nhắn cùng chỗ thương trên người dính đầy huyết ô. Sau khi xoa dược hảo cẩn thận trên từng chỗ ở miệng vết thương, lại giúp hắn thay áo lót sạch sẽ. Cả quá trình động tác đều ôn nhu đến cực điểm. Ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng thập phần bội phục chính mình. Ngày thường hắn ghét nhất, sợ nhất bị dơ bẩn, lôi thôi. Thế nhưng lại có kiên nhẫn cùng yêu thương chiếu cố một đứa nhỏ như thế này!

Nhìn đứa nhỏ kia trong lúc ngủ mơ vẫn là mày gắt gao túc khởi(cau mày, dựng lên), nghĩ hắn có thể đang gặp đau thương, Bạch Ngọc Đường trong lòng có chút hơi hơi phiếm đau. Đưa tay xoa hai má non nớt của đứa nhỏ, ánh mắt lại dần dần phiêu hướng về phương xa, tự nhiên lẩm nhẩm nói: “Thối miêu, đứa nhỏ này nếu thật là nghiệt trướng của ngươi, Bạch ông nội nhất định không buông tha ngươi!”

Thực ra bạn Đường đang ghen mà thôi =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.