[Thử Miêu] Nhất Sinh Thủ Hậu

Chương 7



“Đinh Điềm Huệ, ngươi có thể làm gì Ngũ gia ngươi hả!?” Giọng nói rõ ràng mang theo vài phần cuồng vọng, trong lạnh lùng thâm sâu mang theo mấy phần phách lối, một người bước ra khỏi thạch giả sơn, bạch y thắng tuyết, chính là Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lạnh lùng liếc Đinh Điềm Huệ. Một mặt miệt thị. Hắn vốn sợ kinh động đến Lô Phương nên mới đi vòng qua hậu viện, quẹo vào chỗ của Triển Chiêu, cùng y đánh đàn, trò chuyện, hoặc đánh cờ. Vậy mà tối nay người không ngủ không chỉ có một mình hắn, nửa đêm canh ba mà hậu viện phủ Khai Phong còn náo nhiệt hơn đường lớn ban ngày.

Đinh Điềm Huệ thấy Bạch Ngọc Đường, lửa giận ban đầu cố đè xuống, lại phừng lên, hơn nữa càng cháy càng mạnh. Hận không thể bóp chết tên xấu xa đứng trước mắt. Hắn như cắn răng nghiến lợi nói: “Bạch – Ngọc – Đường, ngươi dám nói người với Triển Chiêu chỉ có tình huynh đệ, mà không có chút phân bào đoạn tụ không.”

Bạch Ngọc Đường cười lạnh nói: “Đinh Điềm Huệ, hôm nay Ngũ gia ngươi liền nói rõ ràng cho ngươi biết một việc, tránh cho ngươi chỉ biết nghi thần nghi quỷ cả ngày lẫn đêm, Bạch Ngọc Đường ta đời này kiếp này chỉ thích một mình Triển Chiêu, cam tâm tình nguyện chăm sóc y cả đời cả kiếp, sinh tử cùng y, nếu có kẻ nào dám ở trước mặt ta gièm pha Triển Chiêu một chữ, Họa Ảnh của Ngũ gia quyết không ta cho hắn!”

Lời như sét đánh, đánh tan nát chút ảo tưởng cuối cùng còn sót lại của Lô Phương, không tự chủ được, Lô Phương lảo đảo người, may còn Hàn Chương ở bên cạnh, đỡ ông ngồi xuống, mới không phải mềm oặt té xuống đất.

Mà Đinh Điềm Huệ tức giận đến run người, cô gia Đinh gia bị một nam nhân dây dưa, còn nói rõ ràng muốn cùng y đồng sinh cộng tử, để mặt mũi Đinh gia ở đâu, ngón tay hắn chỉ thẳng Bạch Ngọc Đường, miệng lắp bắp nói: “Bạch… ngươi… đơn giản… đơn giản… quá sức… vô… vô sỉ!”

“Ngũ gia đời này tuy không có hiệp danh, nhưng hình như chưa có làm chuyện gì gọi là vô sỉ. Ngũ gia tự thấy không thẹn với lòng, không cần gì phải cất giấu, nếu như nói yêu chân tình là vô sỉ, thì Ngũ gia cũng muốn hỏi thử xem, cái gì mới gọi là hữu đức?” Lô Phương vô lực khổ sở nói: “Ngũ đệ, đệ là nam nhân, Triển hộ vệ cũng không phải nữ.”

“Ngũ gia tới bây giờ đều không xem Mèo con là nữ nhân, trong lòng Ngũ gia, mèo con là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, y để tâm vì thiên hạ, hiệp nghĩa ở ngực, dựa vào một thân võ nghệ quét sạch dơ bẩn trong thiên hạ. Không cầu danh không vị lợi, chỉ vì quyền lợi nhân gian. Trong thiên hạ có nhiều kẻ tự xưng anh hùng hảo hán như vậy, có mấy kẻ xứng đáng tranh cao thấp với mèo con!?”

Đinh Điềm Huệ nói: “Ngươi biết hai người các ngươi đều là nam nhân, còn dám sinh ra loại tâm tư này, chỉ sợ ông trời cũng không dung tha.”

“Trời là cái gì, trời ở nơi nào, ta yêu Mèo con, ta phải chăm sóc y cả đời cả kiếp, sinh tử tương theo, các ngươi cứ sống chết ngăn cản, Mèo con không thương Đinh cô nương, các ngươi lại thừa dịp y trẻ người non dạ, bằng lời phụ mẫu, qua mai mối kiên quyết định hôn sự, đây là trời của các người sao, nếu đúng là như vậy, thì Ngũ gia càng muốn hủy diệt thứ phi lý bất phân, trắng đen không rõ trời này!”

“Thiên lý ngươi không quan tâm, vậy còn lễ phép đây, Bạch Ngọc Đường ngươi quen phong lưu, dĩ nhiên không quan tâm đến miệng lưỡi thiên hạ dằng dặc, nhưng Triển Chiêu là người trong công môn. Ngươi thật sự có thể để y thân tại công môn mà chịu hết nhạo báng của người trong thiên hạ, chẳng lẽ, muốn y để xuống ba thước Cự Khuyết, ẩn cư nơi thôn dã. Từ nay không dám bước ra nhìn mặt người?”

“Mèo con tự giữ mình tốt, Ngũ gia lại không phải lãng đãng công tử trong mắt ngươi, Ngũ gia chăm sóc y là làm tri kỉ cả đời y, Mèo con tâm lo thiên hạ, Ngũ gia tự đem mình thành hộ vệ của y, ngày khác Mèo con mệt mỏi chốn quan trường vẩn đục, Ngũ gia đưa y đi lưu lạc thiên nhai. Ngũ gia ghét nhất là danh phận lễ tiết của thế tục, Mèo con cũng không phải hạng người mô phạm khắt khe, lễ phép há có thể làm khó dễ ta?”

Chữ chữ câu câu như lưỡi búa tuyệt vọng, từng từ từng từ nặng nề đập xuống tim mỗi người. Cấm kỵ bị xé rách một cách thô bạo, những thứ vốn tưởng chỉ có thể thuộc về bóng tối, lại một lần quanh minh lỗi lạc đứng lên, kinh hãi khiến người khác không kịp đề phòng.

Đinh Điềm Huệ không cách nào đối lại, nhưng cũng không chịu nhận thua, hắn vút một tiếng rút kiếm trong tay ra, nói: “Bạch Ngọc Đường, ngươi thật… ta hôm nay có phải liều mạng gây thù với Hãm Không Đảo, cũng không thể để ngươi sống trên đời hại người.”

Bạch Ngọc Đường không giận cười lại, “Ngươi không làm được sinh ly, đã nghĩ muốn chết sao? Chỉ sợ không có dễ dàng như vậy? Cái mạng này của Ngũ gia, trừ Mèo con, ai cũng đừng hòng lấy đi!”

“Đừng, nhị ca.”

“Ngũ đệ, nghĩ lại.” Lô Phương với Đinh Nguyệt Hoa đồng thời mở miệng, ngăn giữa hai người.

Nhìn Đinh Nguyệt Hoa, Bạch Ngọc Đường biết, muốn chấm dứt chuyện này, chỉ có thể ra tay từ người cô ta. Bạch Ngọc Đường chậm rãi nói: “Đinh cô nương, nếu trong lòng Mèo con có cô, ta chấp nhận, nhưng lòng của Mèo con, cô hẳn cũng rõ. Xem như Đinh gia các ngươi miễn cưỡng cầm hôn ước đến trói buộc y, lúc đó cô có thể trơ mắt nhìn Mèo con nhìn cô, trong lòng lại nghĩ đến Bạch Ngọc Đường ta? Đến lúc đó, mệt mỏi khổ sở nhất không phải ta với cô mà là Mèo con, chẳng lẽ cô thật ác độc như vậy?”

Đinh Nguyệt Hoa đột nhiên trắng bệnh, cuối cùng nhịn không được, bưng mặt, chạy như bay, chưa tới cửa, nước mắt nhịn từ lâu rốt cục cũng rơi.

“Nguyệt Hoa!” Đinh Điềm Huệ thu kiếm vào tay, không buồn để ý đến Bạch Ngọc Đường nữa, đuổi sát theo. Bạch Ngọc Đường cong khóe miệng, gương mặt quật cường, nhìn Lô Phương đang ngây ngốc, hắn chậm rãi nhưng cũng rất kiên định nói: “Đại ca, hôm nay đệ đã nói ra lời phải nói, tiếp nhận Mèo con hay là cắt bào đoạn nghĩa, tự huynh hãy đợi.” Dứt lời. Xoay người đi, cũng không nhìn Lô Phương với Hàn Chương nữa.

Thật lâu sau, Lô Phương mới hoàn thần, nhìn thấy Hàn Chương ngược lại một bộ thản nhiên, không nhịn được hỏi: “Nhị đệ, đổi lại nếu đệ làm đại ca, đệ sẽ khuyên lão Ngũ thế nào.”

“Đệ thật không quá hiểu nhưng chuyện tình yêu này nọ. Đệ chỉ biết, lão Ngũ thấy Triển hộ vệ thì mặt mày hớn hở, không thấy được y thì sầu mi khổ kiếm. Mỗi lần Triển hộ vệ bị thương, lão Ngũ còn đau hơn bị thương trên mình, Triển hộ vệ cứ vậy, cười lên một tiếng, trên mặt lão Ngũ hả, vui vẻ hẳn lên, không sao hình dung được. Bất kể lúc nào, vừa nhắc tới Triển hộ vệ, ánh mắt lão Ngũ sẽ sáng lên. Đệ không biết lão Ngũ như vậy là vì huynh đệ tình thâm hay cái gì khác, nhưng đối với đệ, đúng sai trong mắt người ta cũng không quan trọng như huynh nói. Trong lòng đệ, chuyện để lão Ngũ vui vẻ là chuyện đúng, để lão Ngũ buồn chắc chắn là sai. Đệ biết suy nghĩ của đệ có chút buồn cười, nhưng quả thực đệ cũng chịu, đây là lão Ngũ chúng ta hiểu rõ nhất từ nhỏ. Người khác muốn làm gì đệ không quản được. Đệ cũng chỉ mong lão Ngũ được vui vẻ. Thứ lễ phép này vốn là để dụ dỗ người ta, đệ còn không để trong mắt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.