[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 12: Thỉnh tội



Nâng tay ngăn lại nha dịch muốn xông lên, đồng thời cho người giữ Trình Quan Thái đang muốn xông lên trước lại, ánh mắt Triển Chiêu sáng lấp lánh nhìn gã sát thủ bắt cóc hài tử, chậm rãi nói: “Hôm nay các ngươi tuyệt đối không thể ra khỏi nơi này, buông hài tử ra đi!”

Gã sát thủ đó cũng nhìn chằm chằm Triển Chiêu, sự mẫn cảm chỉ sát thủ mới có khiến gã phát giác ra bầu không khí xung quanh có sự biến hóa, đó là một loại sắc bén đầy ôn nhu, một loại uy hiếp đầy mềm mại, trong sự tức giận nhàn nhạt ẩn chứa sự uy nghiêm không dễ bỏ qua, đây là… Triển Chiêu? Bộ mặt thật của Nam hiệp?

Trong lúc nhất thời, trong lòng gã sát thủ có một loại dự cảm, thiếu niên võ quan trước mắt này, sẽ là người khó đối phó nhất mà gã từng gặp phải… Ý chí của gã có chút dao động, thế nhưng, nhớ đến phân phó của chủ thượng, cùng nghiệm phạt có khả năng gã phải nhận lấy sau khi quay về, gã lại không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sống hay chết còn chưa nói chắc được, ta đã sống qua những ngày lưỡi đao liếm máu, chuyện sinh tử đã sớm không để vào mắt, bất quá, đứa bé này thật đáng yêu, cha của nó đã phạm tội, nhưng nó cái gì cũng không hiểu, Nam hiệp nhẫn tâm để đứa bé nhỏ thế này chôn cùng chúng ta sao? ”

Bách Lý Tuyệt Diễm bên cạnh nhìn bộ dạng mày kiếm nhíu chặt của Triển Chiêu, hàng mày của bản thân cũng không tự chủ được nhíu lại. Người Triển gia tính tình đều hướng nội, nếu đổi thành Triển Dịch Huyền, tám phần mười sẽ không cần nghĩ ngợi mà cứu hài tử trước, thế nhưng, Triển Dịch Huyền là Triển Dịch Huyền, Triển Chiêu là Triển Chiêu, y sẽ lựa chọn thế nào đây?

Triển Chiêu trong lúc giằng co với gã sát thủ đó, đã âm thầm điều tức, đáng tiếc, cũng không mấy hiệu quả, chân khí chỉ còn một ít, làm thế nào cũng không tụ lại được, trận đánh vừa nãy đã hao gần hết chân khí y khôi phục được, lúc này nếu dùng hết sức mà chiến, quả thật có chút miễn cưỡng.

“Các ngươi muốn thế nào?” Triển Chiêu nhíu mày hỏi.

“Chúng ta là bị Trình Quan Thái sai sử, không có quan hệ trực tiếp với vụ án của các ngươi, ngươi thả chúng ta đi, mạng của đứa bé này chúng ta sẽ để lại.”

Bách Lý Tuyệt Diễm vừa nghe, nhịn không được nổi giận, cười nhạt: “Hừ! Một người đổi lấy nhiều người như vậy, thật đúng là một vụ mua bán có lời, bàn tính của các ngươi tốt thật đấy nhỉ!”

Nhưng gã sát thủ đó không để ý tới giọng điệu trào phúng của Bách Lý Tuyệt Diễm, chỉ phòng bị nhìn mọi người, nói: “Quá khen!”

Bách Lý Tuyệt Diễm cười lạnh một tiếng, điềm nhiên nói: “Buôn bán lỗ lãi có ai lại làm, Trình Quan Thái ăn hối lộ trái pháp luật, tự tiện động vào quốc khố khố ngân, số lượng lại lớn như vậy, tội này không ai dám đảm bảo sẽ không diệt cửu tộc, đứa bé gái này bản thân cũng khó thoát khỏi tội chết, các ngươi trông cậy vào nó để thoát thân, hừ, chọn sai người rồi!”

Lời này vừa nói ra, Trình Quan Thái cứng đầu cố gắng dùng hết sức giãy dụa muốn xông lên trước, sắc mặt Triển Chiêu cũng không khỏi biến đổi, ý tứ của Bách Lý Tuyệt Diễm, chính là muốn vứt bỏ không để ý đến cô bé Trình Viện, y không dám xác định Bách Lý Tuyệt Diễm làm vậy nhằm khiến cho đám giá sát thủ rối loạn tinh thần, hay thật sự không quan tâm đến Trình Viện, trong khoảng thời gian ngắn, vẫn không biết lựa chọn thế nào, quay đầu nhìn Bao Chửng, trong mắt ẩn chứa vẻ cầu xin trợ giúp.

Khuôn mặt của Bao Chửng trầm ngâm, không giận tự uy nhìn ba gã sát thủ, ngữ khí uy nghi: “Các ngươi vì tính mạng của bản thân mà bắt giữ một cô bé con, cho dù hôm nay chạy trốn được, nên biết lưới trời tuy thưa, nhưng cuối cùng khó lọt!”

Gã có vóc người cao to nhất trong ba người không kiên nhẫn nói: “Lão tử không quan tâm cái gì mà lưới trời lưới đất, nếu không tránh ra, lão tử liền giết con nha đầu này!”

Đôi mày kiếm của Bách Lý Tuyệt Diễm nhíu lại, quát to: “Ngươi muốn giết liền giết, con cháu của kẻ phạm tội, giữ lại làm gì?”

Tiếng quát này khiến thần sắc của ba gã kia hơi rối loạn, mặc dù không biểu lộ rõ, nhưng Bách Lý Tuyệt Diễm vẫn thấy hết thảy, đối phương vừa rối loạn, phe mình liền có cơ hội xông lên.

Gã sát thủ bắt Trình Viện mắt thấy Bách Lý Tuyệt Diễm kiên quyết như vậy, cắn răng hung hăng nói: “Sính Viễn Hầu gia, Hoàng thượng chỉ cho ngươi khám xét Trình phủ, nhưng không cho người tổn hại đến tính mệnh của người Trình gia đúng không? Ngươi không sợ Hoàng thượng trách tội sao? Ngươi cân nhắc cho kỹ, ta đếm đến năm, các ngươi cho chúng ta rời đi, bằng không, ta sẽ cho con nha đầu này chôn cùng chúng ta!”

“Hừ!” Tay áo bằng gấm của Bách Lý Tuyệt Diễm khẽ vung lên, nghiêm nghị mà đứng, trầm giọng nói: “Bản hầu đời này hận nhất là bị người hiếp bức, không cần cân nhắc, bản hầu sẽ tự đếm đến năm, trong vòng năm tiếng đếm, các ngươi thả người, còn có thể sống lâu thêm vài ngày, bằng không, đừng trách bản hầu giết tại chỗ!”

Lời này vào tai Triển Chiêu, tựa như tiếng sấm, ý tứ của Bách Lý Tuyệt Diễm, đúng là muốn đánh cược với bọn sát thủ, xem kẻ đánh cược nào thiếu kiên nhẫn trước, tiền đặt cược là sinh mạng nhỏ bé của Trình Viện. Y vẫn không thể khẳng định Bách Lý Tuyệt Diễm đến cuối cùng có thật sẽ hy sinh Trình Viện hay không, thế nhưng y rõ ràng, nếu Bách Lý Tuyệt Diễm đã quyết định, vậy người ấy nhất định sẽ không chút do dự, người ấy là người trên chiến trường chiếm giết chỉ bằng một đao một thương, trong chiến tranh, không có sống chết của một người, chỉ có thắng bại của binh gia!

“Một – hai – ba –” từng tiếng quát trầm thấp, tựa như lệnh phù đòi mạng, ép cho trái tim người ta nặng nề đến không thể hô hấp.

Trình Quan Thái liều mạng giãy dụa la hét, giống như đã nổi điên; Trình Viện sợ hãi khóc thét đến tê tâm liệt phế, Trình phu nhân vốn được an trí tạm trong sảnh ở tiền viện cũng dùng hết sức muốn lao tới, lại bị nha dịch ngăn trở, khóc đến mềm nhũn ngã xuống đất…

Trong ba gã sát thủ, hai gã còn lại đã thiếu kiên nhẫn, nhưng gã bắt cóc Trình Viện vẫn như trước tàn bạo cắn răng trừng mắt nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm, không chịu lùi bước.

“Bốn –“ Bách Lý Tuyệt Diễm trợn mắt nhướng mày, nghiêm nghị sinh uy, tay phải chậm rãi giơ lên, làm như chuẩn bị hạ lệnh giết chết.

Bao Chửng thấy thế, sắc mặt không khỏi càng thêm thâm trầm, mày nhíu càng chặt, nhịn không được tiến lên trước một bước.

“Hầu gia –” một âm thanh trong sáng lại hơi lo lắng đã giành trước vang lên, Triển Chiêu rốt cục không dám tiếp tục trò đánh cược sinh tử này, lách người chặn giữa Bách Lý Tuyệt Diễm và gã sát thủ, nhìn thẳng Bách Lý Tuyệt Diễm, ngữ khí thẳng thắn mạch lạc: “Hầu gia, người Trình phủ vẫn chưa lên công đường, vẫn chưa thể xem như người có tội, xin Hầu gia suy nghĩ kỹ!”

Đôi mày Bách Lý Tuyệt Diễm nhíu chặt, gần như dính lại, y cũng không khỏi quá thiếu kiên nhẫn, y cũng biết lần này nếu thả cho mấy kẻ này chạy, không chỉ đả thảo kinh xà, sợ là chính y cũng phải gánh tội không làm tròn trách nhiệm, thời cơ quan trọng như vậy, y cũng không khỏi quá mức lòng dạ đàn bà.

“Triển hộ vệ, ngươi tránh ra, việc này liên quan đến an nguy xã tắc, không thể chỉ vì sinh tử của một đứa bé liền khiến quốc thể dao động!” Mấy lời này của Bách Lý Tuyệt Diễm từng chữ cứng rắn như đinh đóng cột.

“Hầu gia, ” Triển Chiêu quỳ sát đất vái một cái, lúc đứng dậy lại thì cả người tràn đầy chính khí: “Trẻ nhỏ làm gì sai mà phải chịu tội? Hài tử này vốn không sai, vì sao phải vì sai lầm của người lớn mà gánh trách nhiệm?”

“Ngươi –” Bách Lý Tuyệt Diễm rất căm tức, nếu như có thể, hắn cũng không muốn hi sinh tính mạng của Trình Viện, dù sao đường đường Sính Viễn hầu, lĩnh suất hơn mười đội quân Nghê Toan nhưng ngay cả một đứa bé gái cũng không bảo hộ được, truyền ra ngoài mặt mũi hắn cũng coi như mất hết, thế nhưng, vụ án này liên quan rộng đến vậy, nội tình có khả năng còn phức tạp hơn bọn họ tưởng rất nhiều, sơ ý một cái, liền có thể dẫn đến một hồi chấn động, hắn phải hành sự cẩn thận. Mạng một người so với an nguy thiên hạ, bị ép đến đường cùng, hắn chỉ có thể lựa chọn hi sinh Trình Viện.

“Triển Chiêu, bản hầu lập lại lần nữa, ngươi tránh ra!”

Suy nghĩ trong đầu Triển Chiêu bách chuyển thiên hồi, y sao không biết hôm nay nếu thả những kẻ này đi thì hậu hoạn vô cùng, nhưng muốn y mở mắt trừng trừng nhìn sinh mệnh bé nhỏ này chết thảm trước mắt y, y thực sự không làm được.

Đón nhận ánh mắt tức giận sáng quắc của Bách Lý Tuyệt Diễm, Triển Chiêu cắn răng nói: “Hầu gia, xin suy nghĩ lại!”

Bách Lý Tuyệt Diễm chỉ cảm thấy ‘oanh’ một tiếng, cơn tức trong lòng nhịn không được nữa, giơ tay chụp xuống ngực Triển Chiêu. Chưa có kẻ nào dám khiêu chiến sự kiên trì của hắn như vậy, tiểu tử này chẳng lẽ ỷ có Triển Dịch Huyền nên mới dám làm càn như thế?

Ngay vào lúc này, một thanh âm kì lạ rất nhỏ khiến Triển Chiêu chú ý, ánh mắt Triển Chiêu quét đến phía sau Bách Lý Tuyệt Diễm, thần sắc không khỏi đại biến, chỉ thấy gã sát thủ sử dụng thủ pháp ngân châm Mãn thiên hoa vũ bị Bạch Ngọc Đường chém đứt gân tay kia, tay phải vẫn còn duy trì động tác bắn ra ám khí, mà một tia sáng nhạt, đang bắn nhanh về phía lưng Bách Lý Tuyệt Diễm.

Đó là…

Không kịp nghĩ kỹ, Triển Chiêu đã đề mạnh chân khí, phi thân phóng về phía Bách Lý Tuyệt Diễm.

Bách Lý Tuyệt Diễm lại càng hoảng sợ, một cú phi người này của Triển Chiêu, chính là phóng về phía bàn tay của hắn, dưới cơn thịnh nộ hắn không tự chủ được vận ba thành công lực, Triển Chiêu lúc này trên người mang Tam Hinh Hương, vô luận thế nào cũng đỡ không được. Trong lòng rủa thầm một tiếng, cắn răng rút tay về, nhưng nội thương của hắn chưa lành, bị công lực phản kích, cảm giác lồng ngực chấn động, một vị tanh ngọt dâng lên cổ họng.

Lúc Triển Chiêu dùng toàn bộ thân thể chắn trước người Bách Lý Tuyệt Diễm, mới cảm giác nơi đan điền đau đớn, quả nhiên là quá miễn cưỡng…

Ngân châm bắn nhanh đến khiến Triển Chiêu không có thời gian bận tâm đến tình huống bản thân, chỉ có thể đưa tay hướng ngân châm bắn một mạch ‘xoạt xoạt xoạt’ ra ba ám tiễn, đồng thời một tiếng long ngâm vang lên, Cự Khuyết được rút nhanh khỏi vỏ, phóng nhanh về phía tên kia. Ám tiễn của Nam hiệp vốn là bách phát bách trúng, nhưng… y sợ vạn nhất…

Một tiếng ‘cạch’ vang lên, ngân châm thật nhỏ bị ám tiễn thứ nhất bắn ra đánh rớt, trên mặt đất lót gạch xanh phản xạ lại thứ ánh sáng u lam quỷ dị. Hai ám tiễn còn lại, đều bắn lên người gã sát thủ đó, mà Cự Khuyết gấp gáp đâm tới, mang theo tiếng phá gió gào thét, phóng thẳng tới, một đường máu vung lên, theo sau là một cánh tay rơi xuống, cả viện liền vang lên tiếng la thét đau đớn thảm liệt.

Giữa tiếng kêu thảm này, lại là một tiếng xé gió vang lên phía sau, trái tim Triển Chiêu liền  trầm xuống, điệu hổ ly sơn?

Dưới chân mềm nhũn, Triển Chiêu biết bản thân lần này tuyệt đối đỡ không được chiêu Mãn thiên hoa vũ này lần thứ hai, lập tức hít một hơi, dùng hết sức xoay người, xông về phía ba gã sát thủ la lên: “Bạch huynh, động thủ!”

Lời vừa ra khỏi miệng, Triển Chiêu liền thấy trước mắt tối sầm, thân thể cũng không tự chủ được ngã về sau.

Bách Lý Tuyệt Diễm vừa nãy miễn cưỡng ép xuống vị tanh ngọt trong cổ họng, bị Triển Chiêu đụng vào phải lùi một bước, mắt thấy Triển Chiêu thay mình ngăn mấy cây ngân châm kia, trong lòng mới khẽ động, lực chú ý liền bị tiếng phá gió truyền đến từ chỗ ba gã bắt cóc hài tử thu hút.

Mấy kẻ này phối hợp xem ra cũng không tệ, bất quá, chỉ thế này mà đòi lấy mạng Bách Lý Tuyệt Diễm hắn? Chẳng phải quá coi thường hắn?

Ống tay áo vung lên, đám ngân châm đó liền bị Bách Lý Tuyệt Diễm thu vào trong tay áo, lúc quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, đã thấy y ngay lúc tiếng thét vang lên, liền mềm oặt ngã về phía hắn. Bách Lý Tuyệt Diễm đưa tay tiếp được Triển Chiêu, có chút giật mình nhìn vẻ mặt tái nhợt yếu ớt của Triển Chiêu, nhất thời lại có chút mờ mịt mất mát.

Mà bên kia, trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Bạch Ngọc Đường đã rời đi không ngờ lại bỗng nhiên xuất hiện, bóng trắng chợt lóe, tay phải phóng nhanh ra, vài tia sáng trắng liền phóng về hướng ba gã sát thủ bắt cóc hài tử, ba gã không kịp đề phòng, liền bị điểm trúng huyệt đạo, không nhúc nhích được. Nhìn lại mấy tia sáng trắng đó, là mấy viên đá trắng rớt trên đất, không như phi hoàng thạch bình thường, đó là ám khí độc môn của Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường từ trong tay gã sát thủ đó tiếp nhận cô bé con sớm bị hù sợ cho muốn khóc mà khóc không được, giao cho nha dịch bên cạnh chăm sóc.

“Triển hộ vệ, ngươi thế nào?” Bao Chửng nhìn tình thế thay đổi chỉ trong nháy mắt, không khỏi sửng sốt một lúc mới hoàn hồn lại, thấy Triển Chiêu thần sắc mệt mỏi tựa trên cánh tay Bách Lý Tuyệt Diễm, không khỏi lo lắng hỏi.

Triển Chiêu cũng không hôn mê, y chỉ là chân khí tiêu hao hầu như không còn, thân thể có chút chịu không nổi, nghe được thanh âm của Bao Chửng, Triển Chiêu mở mắt ra, nhưng cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mờ, y hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, lúc này cảnh trước mắt mới rõ ràng một chút.

“Triển hộ vệ!” Công Tôn Sách vẫn đi bên cạnh Bao Chửng thấy thế, đưa tay định bắt mạch cho Triển Chiêu.

Nhưng Triển Chiêu nhẹ nhàng rụt tay lại, nhàn nhạt cưới nói với Bao Chửng và Công Tôn sách: “Đại nhân, tiên sinh, Triển Chiêu không có việc gì!”

Y miễn cưỡng dùng mấy phần khí lực còn lại đứng vững người, lúc này mới phát hiện người nãy giờ vẫn đỡ mình dĩ nhiên là Bách Lý Tuyệt Diễm, nhớ lại sự vô lễ vừa nãy của mình, không khỏi hoảng loạn, vội vàng lùi lại hai bước, vạch tà quỳ xuống, một lúc lâu vẫn không biết nên nói thế nào, lâu sau, mới thấp giọng nói: “Triển Chiêu không có việc gì, xin Hầu gia thứ tội!”

Bách Lý Tuyệt Diễm còn đang ảo não vì sự nhẹ dạ của bản thân, hắn nhúng tay vào quản việc này, trong lòng vẫn luôn thấy không thoải mái, nếu không phải lấy ‘Sự quan quốc thể’ ra mượn cớ, cũng sẽ không quản đến mức này. Hôm nay bị Triển Chiêu ngỗ nghịch như vậy, lửa giận vốn tích tụ trong lòng, lại vì y mà tự làm thương thân mình, càng thêm phiền muộn, thấy Triển Chiêu ngay cả đứng còn không vững, còn cố chống đỡ hành lễ với mình, trong lòng càng nổi lên cảm giác không rõ, cuối cùng chỉ có thể lạnh lùng trừng y, ‘hừ’ một tiếng, coi như là đáp lời.

Triển Chiêu không khỏi buồn bã trong lòng, trải qua chuyện này, bản thân y muốn cầu xin một kết cục viên mãn, sợ rằng càng thêm trắc trở. Con đường này cũng không biết rốt cuộc còn muốn đi xa đến đâu mới đến cuối đường đây!

Đè lại chua xót trong lòng, Triển Chiêu mang vẻ mặt đạm nhiên nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng cứng ngắc của Bách Lý Tuyệt Diễm một cái, chậm rãi đứng dậy. Quay đầu nhìn gã sát thủ đã bị y chặt đứt một cánh tay, còn đang phát ra tiếng kêu gào khàn khàn, ánh mắt Triển Chiêu trở nên lạnh lùng. Đi lên trước, khom người nhặt lên Cự Khuyết rơi bên cạnh, lắc cổ tay, trên mũi kiếm sắc bén của Cự Khuyết, từng giọt máu theo đó chảy xuống. Triển Chiêu thu kiếm vào vỏ, cầm Cự Khuyết đã tra vỏ, điểm lên huyệt đạo nơi cánh tay đã cụt của gã sát thủ, máu chảy lập tức chậm lại.

“Nghe người giang hồ xưng Nam hiệp khiêm khiêm quân tử đã lâu, không ngờ cũng ngoan tuyệt như thế!” Bên cạnh gã sát thủ đó, một gã sát thủ bị điểm huyệt đạo âm trầm nói.

Triển Chiêu thản nhiên liếc gã, dời ánh mắt, thanh âm đặc biệt thanh u (*đẹp và tĩnh mịch): “Những kẻ ác dưới thanh Cự Khuyết của Triển mỗ lạm sát người vốn không ít hơn các người, bằng hữu giang hồ tặng danh hào ‘Nam hiệp’ cho Triển mỗ, là muốn Triển mỗ trừ ác phù khốn (*diệt kẻ ác giúp người khó), ngươi nếu đã biết ta là Nam hiệp, vậy không nên kỳ vọng ta lại hạ thủ lưu tình!”

Trong lời nói của Triển Chiêu lộ ra sự thanh quý hiếm có, mấy câu này khiến gã sát thủ đó nhất thời nghẹn họng, cũng khiến mọi người ở đây thất thần trong chớp mắt.

“Này, Triển Chiêu, ” Bạch Ngọc Đường rốt cục cũng tìm được cơ hội, tiến đến bên cạnh Triển Chiêu hỏi: “Ngươi làm sao biết Bạch gia gia ở đâu? Ngươi có thể kết luận ta sẽ quay lại?” [tội nghiệp, chú nhỏ bị bỏ quên cố gây sự chú ý:v]

Triển Chiêu nhàn nhạt nhìn Bạch Ngọc Đường, bỗng nhiên khẽ cười ra tiếng: “Nếu náo nhiệt còn chưa kết thúc, Bạch huynh không có lý do chưa xem xong đã đi!”

Trong lúc Bạch Ngọc Đường còn đang thất thần trong nụ cười cực hiếm khi lộ ra như vừa rồi của Triển Chiêu, Triển Chiêu đã ung dung rời đi. [hay có thể diễn giải là “Trong lúc Bạch Ngọc Đường còn đang ngơ ngẩn mê trai” =))]

Thấy Bao Chửng đang sai người bắt giữ mấy nghi phạm liên can, Triển Chiêu biết tạm thời không có chuyện cho mình làm, nhớ tới bộ dạng nổi giận đùng đùng của Bách Lý Tuyệt Diễm, trong lòng có chút kinh sợ, y xuất sư vị tiệp (*ra quân còn chưa chiến thắng), còn chưa biết nên làm sao thì đã đắc tội người rồi, sau này làm sao mới tốt đây. Cúi thấp mặt mày, yên lặng đi đến trước mặt Bách Lý Tuyệt Diễm, Triển Chiêu khe khẽ nói: “Triển Chiêu lỗ mãng, tối qua hiểu lầm Hầu gia, vừa rồi lại vô lễ với Hầu gia, mong Hầu gia thứ tội!”

Bách Lý Tuyệt Diễm dùng khuôn mặt bình tĩnh nhìn thiếu niên cúi mặt cụp mắt đứng trước mặt mình, không nói một lời. Cơn giận trong lòng hắn còn chưa tan, lúc này quả thật không muốn nói lời nào với Triển Chiêu.

Một lúc lâu vẫn không nghe được thanh âm của Bách Lý Tuyệt Diễm, Triển Chiêu không khỏi có chút bất đắc dĩ nâng mắt, sau khi đối diện ánh mắt lợi hại nhìn thấu mọi ngóc ngách của Bách Lý Tuyệt Diễm, trong đôi mắt trong suốt như nước của y không khỏi ánh ra chút thất vọng, thanh âm có chút mệt mỏi: “Hầu gia, người nếu tức giận trong lòng, có thể trừng trị Triển Chiêu, xin đừng tức giận tổn hại đến thân thể!”

Bách Lý Tuyệt Diễm nhìn Triển Chiêu, sự thất vọng cùng mệt mỏi nhàn nhạt trên mặt y khiến Bách Lý Tuyệt Diễm cảm thấy cực kỳ chói mắt, giang hồ thịnh truyền Nam hiệp khiêm khiêm quân tử ôn nhuận như ngọc, khí thế bức người vừa nãy của y quả thật khiến hắn kinh ngạc, nhưng vì sao đảo mắt một cái, nỗi ưu tư nhàn nhạt y lộ ra lại có thể dẩn dắt cảm xúc của hắn thế này?

Không tự chủ được bị y thu hút chú ý rồi sao?

Bách Lý Tuyệt Diễm bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, lập tức buồn bực —

Bách Lý Tuyệt Diễm, ngươi cùng y chẳng hề liên quan, ngươi không cần nhẹ dạ với y!

‘Phách’ một tiếng, tay áo bằng gấm rung lên, Bách Lý Tuyệt Diễm dứt khoát xoay người, không nhìn Triển Chiêu nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Triển hộ vệ vì việc nước nhọc lòng hao sức, có cái gì mà không thể bỏ qua? Là bản hầu không nên kết giao cùng nghịch thần, khiến Triển hộ vệ hoài nghi. Bất quá, bản hầu hôm nay coi như lấy công chuộc tội, chẳng hay Triển hộ vệ có còn hoài nghi sự trong sạch của bản hầu hay không?”

Lời nói sắc bén, ngữ khí lạnh lùng nghiêm nghị, khiến trái tim Triển Chiêu như bị bóp chặt, gần như sắp không khống chế được lộ ra nụ cười khổ nơi khoé môi. Quả nhiên vẫn là đắc tội người rồi, tính tình kiêu căng không nhân nhượng của người tựa hồ thật hợp với cái tính cố chấp lâu lâu lại xuất hiện của y. Khe khẽ thở dài, Triển Chiêu vạch tà áo, quỳ xuống, mỗi chữ thốt ra nhẹ tựa như khói: “Hầu gia quá lời, là Triển Chiêu không phân biệt trắng đen, không phân biệt thị phi, xin Hầu gia ban tội!”

Triển Chiêu a Triển Chiêu, ngươi còn muốn kỳ vọng điều gì? Ngươi cùng người… mang nhiều ân oán, cả đời này sợ cũng không tính hết được, người vì ngươi mà đau khổ ân hận nửa đời, ngươi làm sao còn có thể kỳ vọng người tiếp thu ngươi, thậm chí nhớ đến ngươi? Lần này nếu thật muốn giải trừ khúc mắc của người, ngươi nếu không bỏ nhiều tâm tư, làm sao có thể khuyên người quay đầu lại!

Bách Lý Tuyệt Diễm nhìn thần sắc có chút mệt mỏi của Triển Chiêu, lông mày nhíu càng thêm chặt, thiếu niên võ quan trước mắt cùng giang hồ Nam hiệp vừa nãy, cách nhau quá xa! Sự đau thương cùng buồn bã loé lên trong mắt trong khoảnh khắc ấy, thật không khéo, không hề lọt khỏi tầm mắt của Bách Lý Tuyệt Diễm. Trong lòng, như có một sợi dây đàn, khẽ rung lên…

Nhìn thần sắc có chút thảm đạm của Triển Chiêu, trái tim Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên dâng lên nỗi chua xót khổ sở cùng phẫn nộ, hắn chơi với Triển Chiêu từ nhỏ đến lớn, tính tình đối phương thế nào hắn không thể rõ hơn. Triển Chiêu trước giờ luôn là người có tâm sự gì đều giấu trong lòng, y nếu không phải thực sự khó chịu, sao lại lộ ra thần sắc thảm đạm như thế. Trong lòng hắn kỳ thực hiểu rõ hành động lúc này của Triển Chiêu cũng không phải vì y vào công môn mà cong lưng cúi mình, nhưng, hắn thực sự không thể tiếp thu một Triển Chiêu từng vì tranh một miếng phù dung cao với hắn mà có thể đánh nhau hơn nửa ngày, hôm nay lại như một đứa trẻ mang theo thất vọng cùng buồn bã nhàn nhạt quỳ trên mặt đất chờ xin tha thứ của lão Hầu gia lạnh như băng này… Triển Chiêu, không nên là thế này!

Nghĩ nghĩ, tay Bạch Ngọc Đường đã nhanh hơn suy nghĩ trong đầu hắn, một tay nắm lấy Triển Chiêu kéo khỏi mặt đất, tức giận nói: “Triển Chiêu, ngươi đứng lên! Ngươi đường đường Nam hiệp quỳ trước mặt người khác như thế thì giống cái gì nữa?”

Triển Chiêu toàn thân vốn đã vô lực, lại không có chút chuẩn bị nào, bị Bạch Ngọc Đường lôi kéo như thế, không khỏi lảo đảo, nếu không phải Bạch Ngọc Đường lại đưa tay đỡ lấy hông, y sợ đã ngã xuống đất ngay tại chỗ.

Kinh ngạc nhìn sắc mặt không tốt của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu còn chưa kịp nói gì, Bạch Ngọc Đường đã hướng Bách Lý Tuyệt Diễm gào lên: “Vị Bách Lý Hầu gia này, làm quá lên rồi đó, lão trung niên ngài không cần tức giận đến mức vậy chứ? Con mèo này bất quá cũng chỉ là quá mức tận trung chức thủ, gặp chuyện khả nghi thì hỏi một câu thôi, chỉ vậy cũng khiến ngài dùng đến thủ đoạn mềm dẻo đâm người(*làm khó dễ) thế sao? Huống hồ y mò vào thư phòng nhà người ta lúc đêm hôm khuya khoắt, có thể nhận ra bút tích bài thơ đó là của ngài đã không đơn giản rồi, còn tính bắt y ngây ngốc đứng đó để nhìn rõ ‘Thanh trọc vị phân’ của ngài sao? Sợ rằng đến lúc đó còn chưa nhìn ra ‘Thanh trọc vị phân’, sát thủ Trình phủ đã nhìn ra rồi.”

Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường giương nanh múa vuốt, cảm xúc trong khoảnh khắc đó, dĩ nhiên không phải là việc Bạch Ngọc Đường ngang ngược chen vào giữa y và Bách Lý Tuyệt Diễm, mà là — người kia thế nào lại biết nhiều như vậy?

Y lại không biết kỳ thực tối qua Bạch Ngọc Đường đã theo y vào tận phủ Khai Phong, thấy được một màn Bách Lý Tuyệt Diễm nổi nóng với y, sau thấy bài thơ cùng lạc khoản dưới bài thơ trong thư phòng của Trình Quan Thái, lại liên hệ thần sắc của hai người, đối chiếu hai việc đó, liền đoán được bảy tám phần.

Nhìn bóng lưng Bạch Ngọc Đường dùng tư thái như người bảo hộ đứng phía trước mình, trái tim Triển Chiêu bỗng cảm thấy có chút ấm áp, đó là một loại cảm giác khó mà nói rõ, trong sinh mệnh suốt mười chín năm, cho tới nay còn chưa có ai dùng cường thế như vậy bảo hộ y, cho dù là cha cùng đại ca nhị ca, với y cũng chỉ là sủng ái, mà người trong ‘Vô song’ Triển gia với Tam thiếu gia của bọn họ, cho tới nay, cũng chỉ có tôn trọng mà quan tâm yêu thương, vì vậy, cảm giác bảo hộ đơn thuần thế này, y chưa từng được thể hội.

Sau khi Bao Chửng và Công Tôn Sách nhìn thấy tình huống bên này, liếc nhau, liền cực kỳ ăn ý quay lại làm chuyện của mình, bên kia đã có Bạch Ngọc Đường chen vào, có ai chen vào nữa cũng không thích hợp. [cứ thế mà giao con giai cho chú kia à o__0]

Xung quanh phảng phất như đều an tĩnh, thanh âm nhóm nha dịch đang kiểm kê gia sản Trình phủ bên kia cũng có vẻ dị thường rõ ràng. Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm không chớp mắt, trong gió nhẹ, thân thể đơn bạc của Triển Chiêu thẳng tắp, chỉ là nhãn thần có chút mê ly, cổ chậm rãi cúi thấp xuống, sự ũ rũ đó tựa hồ cũng theo gió mà tràn ra.

Ánh mắt sắc bén phảng phất như có thể thấy rõ mọi ngóc ngách của Bách Lý Tuyệt Diễm chậm rãi đảo qua khuôn mặt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang che trước người y, cuối cùng lại thu về, cười lạnh một tiếng, nói: “Triển hộ vệ trên giang hồ quả nhiên nhân mạch quảng bác (*quan hệ rộng rãi), có bằng hữu thế này, thật khiến bản hầu hâm mộ!” Hắn cũng không biết giữa Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu rốt cuộc có quan hệ gì, thế nhưng nhớ lại Triển Chiêu đêm qua là được hắn đưa về, hôm nay thiếu niên kiêu ngạo này lại cùng đến phá án, không cần nghĩ cũng biết quan hệ giữa hai người không cạn. Chẳng biết vì sao, thấy Bạch Ngọc Đường vươn người ra bảo hộ Triển Chiêu, mà Triển Chiêu đứng phía sau Bạch Ngọc Đường để cho hắn bảo hộ, trong lòng hắn liền cảm thấy không vui. [đây, đây mới là cảm giác cha mẹ sắp bị cướp mất con này:v]

Không thèm quan tâm đến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nữa, Bách Lý Tuyệt Diễm khẽ xoay người, nói với Bao Chửng đứng cách đó không xa: “Bao đại nhân, vụ án này xem như kết thúc, những việc còn lại là của phủ Khai Phong các ngươi, bản hầu không ở đây quấy rối nữa, cáo từ!” Nói xong, cũng không chờ Bao Chửng đáp lại, liền phẩy tay áo bỏ đi.

Triển Chiêu từ lúc bị Bạch Ngọc Đường kéo lên vẫn không nói lời nào, lúc này nhìn bóng lưng ra đi kiên quyết của Bách Lý Tuyệt Diễm, cuối cùng mới khẽ thở dài một tiếng, uể oải nói: “Bạch huynh, việc này ngươi không nên nhúng tay!”

Bạch Ngọc Đường trừng y, hừ một tiếng, nói: “Bạch gia gia không nhúng tay, ngươi sớm làm mất hết mặt mũi người giang hồ!” Nói xong, hướng Bao Chửng chắp tay, nói: “Bao đại nhân, cho ta mượn Triển Chiêu chiều nay!”

Bao Chửng cũng không thấy phản cảm với thói quen giang hồ của Bạch Ngọc Đường, thấy hắn một mực bảo hộ Triển Chiêu, lúc này lại nói muốn mượn Triển Chiêu, biết hắn là muốn khuyên giải Triển Chiêu, cười cười, nói: “Bạch thiếu hiệp mới tới kinh thành, nên đi dạo chung quanh, Triển hộ vệ, ngươi bồi Bạch thiếu hiệp đi một chút đi!

“Bất quá, phải sớm trở về, Tam Hinh Hương trên người Triển hộ vệ dù sao vẫn còn chưa giải.” Công Tôn Sách dặn dò.

Có sự cho phép của Bao Chửng và Công Tôn Sách, Bạch Ngọc Đường càng không do dự xoay người kéo Triển Chiêu ra ngoài. [=> có sự cho phép của cha mẹ, con chuột không do dự dẫn vợ đi đánh lẻ :v]

“Bạch Ngọc Đường, ngươi buông tay, ta không có thời gian đi dạo với ngươi!” Triển Chiêu lật cổ tay muốn vùng khỏi tay Bạch Ngọc Đường, nhưng y mới nãy vừa đánh một trận, nội lực gần như hao hết, lúc này thật không còn sức giãy ra, không tự chủ được thân thể của mình, liền bị Bạch Ngọc Đường lôi đi.

“Đại nhân nhà ngươi cũng đáp ứng rồi, ngươi đừng dài dòng!” Bạch Ngọc Đường không thèm để ý đến sự giãy dụa của Triển Chiêu, mạnh bạo kéo Triển Chiêu nghênh ngang đi, lưu lại một một đám nha dịch gần như trợn tròn mắt nhìn.

Bao Chửng và Công Tôn sách nhìn nhau, hiểu ý cười, nhìn ra được Triển Chiêu tâm tình bất hảo, nếu có Bạch Ngọc Đường kiêu ngạo ương ngạnh này quấy rầy, nói không chừng ngược lại tâm tình sẽ tốt hơn.

————————–

Ngồi trên lầu hai của Nhất Cúc Hương, Triển Chiêu nhịn không được âm thầm thở dài, y còn một đống công vụ cần xử lý, Hoàng thượng trước đó đã ban ý chỉ cho Bao đại nhân, nếu thật tìm được chứng cứ đủ để chứng minh Trình Quan Thái có liên quan đến việc trộm bạc, liền lập tức cắt hết tất cả chức quan của Trình Quan Thái, niêm phong sung quỹ tất cả gia sản, gia quyến do phủ Khai Phong tiến hành an trí tạm thời. Vì vậy an trí gia quyến, kiểm kê gia sản, kê khai sách giả… việc vẫn còn rất nhiều, con chuột bạch này không hỗ trợ thì thôi đi, còn muốn thêm loạn.

Vừa nãy bị Bạch Ngọc Đường kéo ra Trình phủ, đi chưa được mấy bước đã đến tửu quán ‘Danh Cư’ nổi tiếng nhất kinh thành, thế mới biết ra nơi nổi tiếng này cũng là một cửa hiệu trong chuỗi cửa hiệu có tên Cẩm của Bạch gia. Nhìn vẻ mặt cười tủm tỉm của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu càng thêm bất đắc dĩ, y lúc này một chút rượu cũng không muốn đụng vào, nghĩ một chút liền mang Bạch Ngọc Đường đến Nhất Cúc Hương.

“Này, Triển Chiêu, vị ‘Hương tỷ’ vừa nãy là gì của ngươi?” Bạch Ngọc Đường lười nhác tựa vào ghế, miệng cắn một miếng Lưu Hương Kê, hỏi Triển Chiêu từ lúc vào đây đến giờ vẫn ngồi rất chi là nghiêm chỉnh.

Thấy Triển Chiêu bưng chén phẩm trà không nói, Bạch Ngọc Đường gác một tay lên bàn, ngón tay khẽ nhịp lên mặt bàn, miễn cưỡng nhắc đi nhắc lại: “Triển Chiêu, Triển nam hiệp, Miêu đại nhân, Triển Tiểu Miêu, Miêu Nhi…”

Nghe Bạch Ngọc Đường càng nói càng quá phận, Triển Chiêu không khỏi nhíu mày, buông chén trà, than thở: “Ngươi thôi được chưa? Lo cho tốt việc của mình là được rồi, hỏi chuyện người khác làm gì?”

Bạch Ngọc Đường nhướn lông mày, hừ lạnh nói: “Thế nào, chẳng lẽ các ngươi quan hệ không bình thường, ngươi bảo hộ nàng ta đến thế sao?”

Triển Chiêu trừng hắn, khẽ quát: “Đừng nói bậy, Hương tỷ với ta tựa như tỷ tỷ ruột, nàng mấy năm trước được Nhị ca ta cứu thoát khỏi tay kẻ ác, cũng là… ý trung nhân của Nhị ca ta!”

Bạch Ngọc Đường “À” một tiếng, dáng tươi cười lập tức lại nở rộ đầy mặt, lại nhét một miếng bánh trôi trân châu vào miệng, hàm hồ nói: “Tay nghề của Hương tỷ ngươi thật không tệ!”

Triển Chiêu chỉ có thể thở dài, tên này không phải nói tìm chỗ ăn trưa cho mình sao? Thế nào mà bây giờ lại một mình tự nhai tự nuốt chả quan tâm ai? Lời con chuột quả nhiên không thể tin mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.