Triển Chiêu tự nhiên là không hề có chút phòng bị nào với vị Thiên tử Triệu Trinh này, vì thế không tránh khỏi cái lôi này của hắn, đợi đến khi bàn tay ấm áp của Triệu Trinh kéo y đi đến cạnh bàn rồi, y mới sực nhớ ra mà giãy dụa, nhưng cũng không dám giãy dụa quá mức, chỉ vừa không biết làm gì giựt tay về, vừa sốt ruột nói: “Hoàng thượng, ngài buông tay đi, như vậy không có quy củ!”
Triệu Trinh bị y giãy ra cũng không phản ứng, cũng không khẩn trương như y, cười cười rất trẻ con, buông lỏng tay Triển Chiêu ra, chỉ vào mặt y nói: “Triển Chiêu, ngươi đỏ mặt rồi kìa, ha ha, ngươi thế nào lại xấu hổ thế vậy?” [trùi ui, ở đó mà ăn đậu hủ vợ nhà người ta, coi chừng bị chém thành 2 khúc đó con giun kia]
Mặt Triển Chiêu càng đỏ hơn, xấu hổ nhìn Triệu Trinh, lại không biết phải nói gì mới tốt.
Triệu Trinh buồn cười lắc đầu, vỗ vỗ vai Triển Chiêu, cười nói: “Ngươi đó! Lại đây, ngồi xuống!” Nói xong, chính mình cũng ngồi xuống ghế.
Triển Chiêu hít một hơi, giảm bớt độ nóng trên mặt, mới chắp tay nói: “Hoàng thượng, điều này không hợp quy củ, Triển Chiêu chỉ là hộ vệ, không dám ngồi ăn cùng bàn với Hoàng thượng…”
Y còn chưa nói xong, Triệu Trinh đã từ trên ghế nhảy dựng lên, không khỏi phân bua kéo Triển Chiêu đi tới trước ghế, ấn lên vai để y ngồi xuống, nói: “Ngươi thật đúng là dài dòng, ở đây không có người ngoài, ngươi cũng không cần nói nhiều quy củ với trẫm như vậy.” Thấy Triển Chiêu còn muốn mở miệng, Triệu Trinh đã giành trước chặn y lại: “Đây là thánh chỉ, ngươi dám không nghe?”
Triển Chiêu hết cách, đành phải thuận theo ngồi xuống, nói: “Tạ ơn Hoàng thượng!”
Triệu Trinh xem như không có việc gì phất phất tay, chỉ chỉ thức ăn trên bàn, cười nói: “Xem xem, có hợp khẩu vị không??”
Mới vừa rồi rối loạn, Triển Chiêu cũng không chú ý trên bàn, lúc này Triệu Trinh vừa nói xong, nhìn kỹ lại, trên bàn đều là thức ăn ở quê nhà, nhất thời, vừa cảm động với hành động của Triệu Trinh, lại vừa tưởng niệm cha anh ở nhà, trong lòng không khỏi có chút chua xót.
Triệu Trinh thấy thần sắc Triển Chiêu, biết y nhớ nhà, cười cười, rót một chén rượu, làm như vô ý nói: “Hôm nay nhớ tới nhà ngươi là ở Thường Châu, liền muốn nếm thử thức ăn Thường Châu, vì vậy, Triển Chiêu, ngươi đến thật đúng lúc! Nhanh ăn đi!”
Biết Triệu Trinh đã nhìn ra cái gì, mới cố ý chuyển đề tài, trong lòng Triển Chiêu liền cảm thấy ấm áp, chỉ cảm thấy vị thiếu niên thiên tử này quả thực có điểm thật đáng yêu, nhưng ăn tối cùng Hoàng đế y vẫn thấy câu nệ, hơi cúi mặt, cười nhàn nhạt nói: “Triển Chiêu không đói bụng!”
Không ngờ Triệu Trinh nghe y nói xong còn ‘phụt’ cười một tiếng, sau đó tựa lên lưng ghế, cười nói: “Triển Chiêu a Triển Chiêu, thảo nào vừa nãy Công Tôn Sách lo ngươi tự bỏ đói mình, ngươi thật đúng là…” Nói đến đây, Triệu Trinh nhịn không được, quay mặt qua chỗ khác, cười không kiềm được.
Bị Triệu Trinh cười như thế, khuôn mặt vừa mới giảm nhiệt của Triển Chiêu trong nháy mắt lại đỏ lên, trong lòng có chút ảo não, thế nào mà mấy lời vừa rồi đều bị Hoàng thượng nghe được?
Thấy bộ dạng xấu hổ của Triển Chiêu, vội vàng nhịn cười, chỉ là trong mắt vẫn còn chứa chút tiếu ý: “Triển Chiêu, trẫm không hy vọng ngươi ở trước mặt trẫm ra vẻ câu thúc như thế, trẫm từ nhỏ lớn lên trong đế vương gia, nói thật, thường ngày đến cả người để nói cười hai câu cũng không có, không cần nói chi đến bằng hữu. Ngày đó trên Diệu Võ lâu nhìn thấy ngươi, trẫm liền cảm thấy ngươi là một người rất đặc sắc, trẫm phong ngươi hộ vệ, yêu cầu ngươi mùng năm mùng mười tiến cung, cũng không phải thật sự muốn ngươi hộ vệ trẫm, số hộ vệ trong cung không ít, không chỉ một mình ngươi, trẫm chỉ mong ngươi đừng giống những người đó, vừa thấy trẫm nếu không phải ngồi nghiêm chỉnh thì là nơm nớp lo sợ, trẫm hy vọng ngươi có thể dùng nghĩa bằng hữu cùng trẫm tương giao, trẫm… rất muốn làm bằng hữu với ngươi…” [đấy, làm bằng hữu thôi nha, không có ý gì khác đâu, các bạn đừng đả đảo ảnh nha, có gì thì chờ để con chuột kia nó tự chém =))]
Triển Chiêu nhìn đôi mắt tuy ẩn nụ cười nhàn nhạt nhưng lại chứa nỗi chua xót nhè nhẹ của Triệu Trinh, bỗng nhiên nhớ tới ngày thí nghệ trên Diệu Võ lâu, Bát hiền vương từng nói Triệu Trinh là người khó có được người để thổ lộ tình cảm, thầm thở dài, Triển Chiêu âm thầm cân nhắc mấy câu: “Được Hoàng thượng yêu mến, Triển Chiêu không dám nhiều lời thoái thác, nhưng dù sao thì quân thần cũng có chỗ khác biệt, trước mặt quần thần, Hoàng thượng vẫn nên cẩn thận giữ lễ nghi, những lúc ở riêng, Triển Chiêu có thể cùng nói chuyện với Hoàng thượng.”
Triệu Trinh nghe vậy, đôi mắt liền sáng ngời, tiếu ý trên mặt ngay lập tức lộ ra sáng rực, hắn rất sợ Triển Chiêu đổi ý, gấp gáp vươn một tay ra, nói: “Quân tử nhất ngôn –”
Triển Chiêu mỉm cười, cũng đưa tay ra khẽ chạm vào tay Triệu Trinh, nói: “Khoái mã nhất tiên!”
Triệu Trinh cao hứng bừng bừng nâng một chén rượu nói: “Đến, nếm thử, rượu quế hoa dưỡng hai mươi năm.”
Triển Chiêu nhưng lắc đầu cười: “Triển Chiêu mang trọng trách hộ vệ trong người, không tiện uống rượu.” Y nâng chén trà trong tay, “Dùng trà thay rượu, kính Hoàng thượng!”
Triệu Trinh đã được Triển Chiêu hứa hẹn, cũng không ‘được một tấc tiến một thước’ ép Triển Chiêu uống rượu, nhưng không ngừng gắp đồ ăn cho Triển Chiêu, chỉ là trong chốc lát, trong bát của Triển Chiêu đã xếp thành một ngọn núi nhỏ, khiến Triển Chiêu phải nỗ lực nuốt xuống thức ăn trong miệng, vội vã nói: “Hoàng thượng xem như lo lắng Triển Chiêu sẽ tự bỏ đói mình, cũng không cần làm Triển Chiêu ăn một hơi nghẹn chết a!”
Triệu Trinh nhưng cười nói: “Ai kêu ngươi nhai kỹ nuốt chậm, còn nhã nhặn hơn cả trẫm!”
Triển Chiêu vốn không phải người hay câu nệ, thấy Triệu Trinh quả nhiên nói nói cười cười không hề ra vẻ đế vương, tâm trạng cũng dần dần mất đi vẻ câu nệ lúc đầu, cũng bắt đầu cười cười nói nói.
Triệu Trinh lại quấn lấy yêu cầu Triển Chiêu kể mấy chuyện giang hồ, Triển Chiêu lúc kể chuyện của người khác thì hiển nhiên chi tiết hơn lúc kể chuyện của chính y nhiều, để Triệu Trinh ngồi nghe chuyện xưa thế này, tự y cũng cảm thấy không hay ho gì. Bất tri bất giác, thời gian đã không còn sớm, Triệu Trinh liền sai người dọn thức ăn thừa, cùng Triển Chiêu tản bộ đến ngự thư phòng, định phê mấy bản tấu chương rồi nghỉ ngơi.
“Hoàng thượng, ” Triển Chiêu đi theo Triệu Trinh, thấy đường đang đi tựa hồ không phải đường khi nãy đã đi, Triển Chiêu không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Cái này… không phải đường vừa nãy?”
Triệu Trinh thản nhiên cười, nói: “Ngươi thật đúng là con mèo thông minh, trẫm không muốn trở về sớm quá, đổi đường một chút.”
Triển Chiêu có chút dở khóc dở cười, ra Hoàng thượng cũng giống mọi thiếu niên trong thiên hạ, có cơ hội liền muốn lười biếng!
Bỗng nhiên, một tiếng đàn rất khẽ truyền tới, tuy cách rất xa, chỉ có thể nghe được vài tiếng gián đoạn, nhưng Triển Chiêu vẫn cảm thấy chấn động trong lòng, trống ngực lập tức nhảy thình thịch.
Một cảm giác quen thuộc lặng yên rong ruổi trong đầu…
Đó là…
Có thể sao…
“Hoàng thượng, tiếng đàn này…?” Triển Chiêu yên lặng hít sâu một hơi, ức chế sự run rẩy khe khẽ trong giọng nói, khiến bản thân trông thật bình tĩnh, cất tiếng hỏi.
“Tiếng đàn?” Triệu Trinh lúc đầu là kinh ngạc, sau đó chợt nói: “Lỗ tai của ngươi thật lợi hại, trẫm còn chưa nghe được cái gì cả! Lúc này còn có người đánh đàn thì hẳn là Hàn Âm cô cô rồi, nhắc mới nhớ, trẫm cũng lâu rồi không đi vấn an cô cô, không bằng ngươi đi cùng trẫm đi!” Hắn nói nói một hồi, cuối cùng vẫn là không muốn sớm quay về ngự thư phòng chịu tội, tìm mọi cách kiếm cớ, gì cũng được.
Lúc Triển Chiêu nghe đến bốn chữ ‘Hàn Âm cô cô’, suy nghĩ đã hoàn toàn hỗn loạn…
Thật là người, thật là người…
Khuôn mặt từ sau khi y ở trong rừng bị bắt cóc đi liền không còn gặp qua, nhưng vẫn thường phác qua trong mộng ấy, cuối cùng sẽ được gặp lại sao?
Người ấy phải chịu bao đau khổ để sinh ra y, nhưng cuối cùng không chống lại được số phận mà phải cùng y chia lìa hơn mười năm ấy!
Là người có quan hệ huyết mạch với y…
Là mẹ ruột…
“Triển Chiêu! Triển Chiêu…” Thanh âm của Triệu Trinh tựa hồ từ một nơi rất xa truyền đến, nhưng cuối cùng vẫn kéo được thần trí Triển Chiêu quay về.
“Triển Chiêu, ngươi nghĩ cái gì đó?” Triệu Trinh thấy sắc mặt Triển Chiêu tựa như chỉ trong chớp mắt đã tái nhợt thêm mấy phần, thần tình cũng biến ảo bất định, không khỏi có chút kinh ngạc.
“A, không có gì, ” Triển Chiêu miễn cưỡng cười, nói: ” ‘Khuynh quốc triển lộ nhất tiếu hàn’, công chúa Hàn Âm danh chấn triều dã, Triển Chiêu hôm nay may mắn được gặp gỡ, tự nhiên khó tránh khỏi tâm tình kích động! Chẳng qua là… nghe tiếng đàn của công chúa, tựa hồ trong lòng có chuyện không vui?”
Thần tình trên mặt Triệu Trinh ngưng trọng, lập tức thở dài, rẽ vào một đường nhỏ bên đường, vừa đi vừa nói: ” ‘Lục Xuất Yên Sương Bách Lý Tuyết, Khuynh Quốc Triển Lộ Nhất Tiếu Hàn’, hôm nay Yên Sương Bách Lý và Vô song Triển gia vẫn như cũ đứng ngạo nghễ, nhưng ‘Nhất Tiếu Hàn’ từ lâu tan biến trong lòng mọi người.” Hắn giương mắt nhìn Triển Chiêu, dưới bóng đêm, nhìn không rõ biểu tình trên mặt Triển Chiêu, nhưng đôi mắt tinh anh vẫn tỏa sáng rực rỡ như trước. “Hàn Âm cô cô từng là phu nhân của Diễm thúc, hai người vốn là một đôi rất ân ái, thế nhưng, không biết vì sao, Diễm thúc nhận định hài tử Khinh Nhiên cô cô sinh ra không phải cốt nhục ruột thịt của mình, phu thê vì vậy mà đôi ngã đôi đường. Sau này không biết vì nguyên nhân gì, cô cô mang theo Khinh Nhiên muốn hồi cung, không ngờ giữa đường gặp thích khách, cô cô được bảo hộ bình an, nhưng Khinh Nhiên lại bị thích khách bắt đi. Sau khi cô cô thất hồn lạc phách vào cung, không ngờ người lại tìm mẫu hậu, yêu cầu một nơi cách biệt trong cung, xuống tóc đi tu. Từ đó về sau, cô cô cũng không còn bước chân ra khỏi nơi ở nữa, cũng đoạn tuyệt qua lại với Diễm thúc. Người kinh tài tuyệt diễm, tính tình lại quyết tuyệt, tuy trong lòng đau khổ, nhưng đã quyết định liền không hối hận. Chỉ thương cho Khinh Nhiên, tuổi còn nhỏ đã không còn mẫu thân che chở, đến giờ ở đâu vẫn không rõ, cũng không biết còn sống trên đời hay không, ai… Trẫm còn nhớ lúc nhỏ đã gặp nó một lần, nhớ cũng không rõ ràng lắm, chỉ mơ hồ nhớ là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, thường hay an tĩnh, ai ôm cũng không khóc…”
Triệu Trinh chậm rãi nói, từng lời từng chữ như đâm vào tim Triển Chiêu, lời Triệu Trinh, y đều biết, trước khi y đến kinh thành, cha đã đem chuyện năm xưa nói cho y, để y có chuẩn bị. Y biết cha ruột của mình ngạo nghễ bất tuân, cũng biết mẹ ruột phong hoa tuyệt đại, thế nhưng, bọn họ… đều là người quyết tuyệt đến mức cho dù tổn thương chính mình, cũng tuyệt sẽ không quay đầu lại.
Khe khẽ thở dài, Triển Chiêu cảm thấy lồng ngực có chút khó thở, lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi lạnh ẩm ướt, người sắp hai mươi tuổi rồi, sắp gặp mẫu thân của mình, cũng khẩn trương đến đổ mồ hôi, Triển Chiêu a Triển Chiêu, ngươi thật đúng là càng sống càng trẻ con mà.
Liếc nhìn Triệu Trinh, Triển Chiêu âm thầm cười khổ, nếu như, Hoàng thượng biết đứa trẻ ngoan ngoãn như lời ngài nói chính là người đang đi bên cạnh, sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?
Triệu Trinh lúc này cũng không chú ý Triển Chiêu, sau khi nói xong những lời này, hắn cũng không khỏi có chút thương cảm nhàn nhạt, hai người ai cũng không nói gì, cứ như vậy từng bước đi đến nơi tiếng đàn phát ra càng thêm rõ rệt, chậm rãi đến bên bờ một con kênh lớn rộng khoảng một trượng.
Đối diện con kênh, có một đình nhỏ cực kỳ đơn giản, quanh đình giăng đầy lụa mỏng, trong đình ẩn hiện thân ảnh một nữ tử đưa lưng về phía hai người, đang tự đánh đàn.
Nhìn thân ảnh mông lung không rõ trong đình, Triển Chiêu chỉ cảm thấy suy nghĩ trong lòng hỗn loạn cùng cực, hương sen nhè nhẹ lúc nhỏ đều ngửi được trước khi ngủ, cái vuốt mặt khe khẽ trong mộng mỗi đêm, nụ cười nhàn nhạt như sương khói thấp thoáng dưới nắng sớm… như những mảnh vỡ kí ức không ngừng tuôn trào, hiện lên như lướt qua trước mắt, càng lúc càng nhanh, khiến y gần như không thể thở nổi, trong tim tựa hồ ẩn ẩn cảm giác đau đớn bén nhọn.
Chuyện năm ấy, Triển Chiêu không thể tận mắt thấy, nhưng ‘Bán Tiễn Xuân Phong Nhất Tiếu Hàn’ tài trí uyên bác kinh thiên vĩ địa ra sao, danh chấn kinh sư thế nào, y cũng thường được nghe kể. Công chúa Hàn Âm từng khiến tài tuấn kinh thành kinh động thiên nhân, hôm nay nhưng một thân truy y (*áo bào đen), cùng ánh đèn làm bạn…
Triển Chiêu nâng tay đè lấy ngực, cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho dù vẫn luôn bảo bản thân phải tâm tĩnh, nhưng mỗi tấc trong tim vẫn bị giằng xé đến máu tươi đầm đìa, đó là mẫu thân của y, còn là… một nữ nhân đau thương!
“Trinh nhi bái kiến cư sĩ Vô Ba!” Triệu Trinh chậm rãi bước lên trước hai bước, chắp tay chữ thập cung kính thi lễ với người trong đình.
Triển Chiêu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hiểu rõ, Vô Ba đương nhiên là pháp hiệu lúc này của Hàn Âm.
Vô Ba… Tâm như chỉ thủy, vạn khuynh vô ba… Người là muốn dùng pháp hiệu này để thời khắc cảnh tỉnh bản thân, phải tâm tĩnh vô ba sao?
“Hoàng thượng không cần đa lễ!” Thanh âm bình thản chậm rãi từ trong đình bay ra, nhưng tiếng đàn cũng không vì vậy mà ngừng lại.
“Nhiều ngày chưa đến thăm người, không biết cư sĩ có khỏe không?”
“Nhọc Hoàng thượng quan tâm, người tu hành, thân thể tựa như vỏ ngoài, không cần quan tâm nó khoẻ mạnh hay gầy yếu!” Từng lời băng lãnh thanh thúy, như châu lạc ngọc bàn, mạnh mẽ xáo động nhân tâm.
Hàn Âm khẽ ngừng một chút, hỏi: “Hoàng thượng dẫn theo người khác tới?”
Triệu Trinh quay đầu nhìn Triển Chiêu, ý bảo y tự báo danh.
Suy nghĩ của Triển Chiêu còn đang lơ lửng nơi tiếng đàn ẩn chứa sự ưu thương nhàn nhạt, suy nghĩ nhất thời như thủy triều, không thể kiềm chế, liền bật lên tiếng ngâm xa xôi: “Biện thủy lưu, Tứ thủy lưu, lưu đáo Qua Châu cổ độ đầu, Ngô san điểm điểm sầu. Tư du du, hận du du, hận đáo quy thời phương thủy hưu, nguyệt minh nhân ỷ lâu…” (*)
“Đinh –” theo sau chữ cuối cùng xa xôi được thốt ra, dây đàn dưới ngón tay Hàn Âm cũng bỗng nhiên đứt đoạn, nhìn dây đàn cuốn lại thành vòng, Hàn Âm buồn bã thở than: “Không ngờ, người biết tiếng đàn của ta, lại là một thiếu niên chưa rành thế sự… Hoàng thượng, có thể cho ta nói chuyện một chút với thiếu niên này chăng?”
Triệu Trinh nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Hàn Âm từ trước đến nay vốn không chủ động nói chuyện cùng người, dĩ nhiên lại yêu cầu nói chuyện cùng Triển Chiêu, người chỉ mới lần đầu nghe tiếng, ngay cả mặt còn chưa thấy qua. Bất quá, hắn tuy hiếu kỳ, nhưng vẫn hơi khom người, đáp một tiếng “Vâng”, lại nói với Triển Chiêu: “Vậy ngươi cùng cư sĩ tâm sự, trẫm về ngự thư phòng trước!”
Tiếng bước chân Triệu Trinh dần dần đi xa, nơi này liền chỉ còn lại Triển Chiêu cùng Hàn Âm bên kia con kênh, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Hàn Âm, tâm tình kích động của Triển Chiêu mới dần dần trầm tĩnh, đau nhức nơi lồng ngực tựa hồ cũng giảm bớt chút ít.
Người trước mắt, y nhung nhớ đã hơn mười năm. Năm đó cha gạt mẫu thân mang y về Triển gia, thứ nhất là vì trong người y trúng kịch độc, để đảm bảo y được bình an; thứ hai, cũng là do tình hình lúc đó, y quả thực không thích hợp ở lại trong cung, vì vậy, cuộc chia ly này kéo dài hơn mười năm. Y cũng từng buồn bã, nhưng chưa từng oán hận, y trước giờ không để bụng cái sai của người, y chỉ cho rằng, đây là một cách tận hiếu mà ông trời ban cho y.
“Ngươi là con cháu Triển gia? Sao lại vào triều làm quan?” Giọng nói của Hàn Âm, tựa như pháp hiệu của nàng, bình tĩnh vô ba.
Suy nghĩ của Triển Chiêu dao động kịch liệt, đến mức thân thể không tự chủ được khẽ run rẩy, y không ngờ sẽ gặp được mẫu thân của mình dưới tình huống không hề có chút chuẩn bị nào thế này, lúc này, trong đầu y gần như trống rỗng, giọng nói của Hàn Âm y nghe được, nhưng hoàn toàn không hề cân nhắc xem phải trả lời thế nào, suy nghĩ như bị đình trệ, cả người cứ hốt hốt hoảng hoảng, ngẩn ngẩn ngơ ngơ…
Hàn Âm không thấy y trả lời, cảm thấy có chút kinh ngạc, chậm rãi xoay người, liền thấy ở bên kia con kênh, là thiếu niên hồng y trường thân ngọc lập, yên lặng đứng dưới ánh trăng, để ánh sáng nhàn nhạt tùy ý chiếu lên người. Ánh mắt Hàn Âm rơi trên khuôn mặt ôn nhuận tuấn nhã ấy, trái tim không khỏi đông cứng, khuôn mặt này… sao lại quen thuộc như vậy…
Là nó sao? Hơn mười năm rồi, chưa từng gặp lại, là nó sao?
Hàng mày ấy, ánh mắt ấy, đôi môi ấy, đều đã không còn vẻ phấn điêu ngọc mài như lần cuối trông thấy, nhưng trên ngũ quan vẫn mông lung thấy được bóng hình nhàn nhạt, thần thái phong nhã trong sáng quanh thân không cách nào che dấu, đều là quen thuộc như vậy.
Hàn Âm phảng phất như đã mất hồn, kinh ngạc nhìn thiếu niên hồng y ôn nhuận tuấn mỹ dưới ánh trăng, hốt hốt hoảng hoảng…
Suy nghĩ kịch liệt rốt cục lại lần nữa quay lại thân thể Triển Chiêu, Triển Chiêu cảm thấy bản thân trước giờ chưa từng ức chế không được suy nghĩ của bản thân như hôm nay, y thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập ‘thình thịch’ thật nhanh trong lồng ngực. Ngọc dung tuyệt mỹ hơn mười năm nay không ngừng hiện lên trong mộng, tựa như được ông trời ưu ái, hơn mười năm nay, vẫn không hề thay đổi, ‘Nhất Tiếu Hàn’ nổi danh khắp kinh thành năm ấy, hôm nay tuy một thân truy y, nhưng vẫn phong hoa vô hạn.
Đây là mẫu thân của y, hơn mười năm cách biệt nam bắc, trong mỗi giấc mộng đều nghe thấy thanh âm dịu dàng khẽ gọi tên y…
Triển Chiêu cũng ngơ ngẩn nhìn bóng người mảnh mai bên kia con kênh, nỗi lòng phập phồng như sóng cuộn triều dâng, mỗi khắc không ngừng…
Cách hơn mười năm, cuối cùng đã gặp lại rồi, ông trời, ngài cuối cùng đã không còn bỡn cợt nữ nhi hồng trần nữa rồi…
Ánh trăng như nước, yên lặng chảy tràn, bên bờ kênh, trong đình nghỉ, thiếu niên hồng y, nữ tử truy y, ngưng mắt tại đây, trong không khí, tựa như xuất hiện những vòng xoáy nho nhỏ, khiến hai người như chìm vào sự giải thoát không cách nào kiềm được…
“Ngươi…” Lâu sau, Hàn Âm cuối cùng mới run rẩy bật ra một chữ này, rồi lại không nói gì nữa.
Triển Chiêu hoàn hồn, nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra, thu lại tâm tình phức tạp tràn đầy lồng ngực, ép xuống sự chua xót vào tận sâu đáy lòng, phóng người nhẹ nhàng bay qua bờ kênh, vạch tà quỳ xuống trước mặt Hàn Âm: “Mẫu thân, con là Khinh Nhiên!”
Hàn Âm bật người đứng dậy, không ngờ lại quá gấp gáp, vấp vào ghế đá, suýt nữa té ngã.
Triển Chiêu đứng thẳng người dậy, vững vàng đỡ lấy Hàn Âm, dìu nàng ngồi trên ghế đá, lại quỳ xuống trước mặt Hàn Âm, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân…”
Hàn Âm lúc này trong lòng có bao điều muốn nói, nhưng một câu cũng nói không ra lời, lời Triển Chiêu nàng không chút hoài nghi, khuôn mặt này đã đủ để chứng minh tất cả, đứa nhỏ này lớn lên quá giống nàng, chỉ là thiếu một chút vẻ nhu hòa uyển chuyển của nữ tử, hơn mấy phần anh khí của nam nhi, đôi mắt đó, cũng sâu thẳm như nàng, chỉ là không có vẻ tự cao tự đại như nàng năm đó, không có vẻ tâm như chỉ thủy của nàng bây giờ, đôi mắt của y, thâm thúy như trời đêm, xa xăm như biển rộng, đứa nhỏ này, vượt xa nàng!
Sự đau đớn vì sinh ly hơn mười năm trước, sự lo lắng ngày đêm không dứt trong mười năm nay, cuối cùng ngay tại lúc này vỡ òa, Hàn Âm cúi người, ôm chặt thiếu niên đang quỳ trước mặt mình, “Hài tử…” Khóc không thành tiếng.
Triển Chiêu để mặc Hàn Âm ôm, nỗi lòng tựa như thủy triều, lên xuống bất định, y thuở nhỏ ít khi cùng người thân cận như vậy, thế nhưng, đây là cái ôm của mẫu thân, là cái ôm của mẫu thân khiến y cảm thấy ấm áp… Giờ khắc này, y không phải là Nam hiệp hô phong hoán vũ trên giang hồ, không phải là Ngự Miêu thánh quyển chính long của triều đình, y chỉ là một hài tử của mẫu thân mà thôi. Yên lặng tựa trong lòng mẫu thân, Triển Chiêu tùy ý bản thân tựa như tất cả hài tử có mẫu thân trên đời này, yên lặng cảm nhận sự ấm áp mà hơn mười năm nay chưa từng được trải nghiệm.
Đột nhiên, tự đáy lòng nổi lên sự tự trách nồng đậm, nhiều năm như vậy, y vẫn luôn không biết xấu hổ mà ẩn dưới thân phận Tam công tử Triển gia, hầu như chưa từng nghĩ tới việc đến thăm mẫu thân ruột, tuy nói là do cha không nói rõ ràng với y, mà chuyện năm đó y cũng chỉ nhớ một vài đoạn mơ hồ, nhưng nhiều hơn vẫn là y tự cảm thấy sợ hãi, vẫn luôn cảm thấy vì mình mới khiến phụ mẫu sinh ra hiểu lầm, vì vậy, mới có cảm giác hoang đường gần như là ‘cận hương tình khiếp’ (*xa quê đã lâu nên khi trở về cảm thấy hoảng hốt)như vậy, lúc này nhớ lại, hoàn toàn đều là buồn lo vô cớ, thậm chí là buồn cười.
Hít sâu một hơi, nơi chóp mũi là mùi hương lành lạnh nhàn nhạt trên người mẫu thân, Triển Chiêu tận lực thả lỏng thân thể có chút cứng ngắc của mình, đây là mẫu thân, là mẫu thân khiến y cảm thấy ấm áp.
Bỗng nhiên, Hàn Âm dùng hai tay đỡ vai Triển Chiêu, đẩy y ra khỏi lòng nàng, vội vàng hỏi: “Bách Lý Tuyệt Diễm vì sao lại làm con bị thương? Hắn sao có thể dùng Bắc Minh lên người con?”
Triển Chiêu khẽ kinh ngạc, rồi nhàn nhạt cười nói: “Mẫu thân làm sao biết được hài tử bị thương là vì Bắc Minh?”
Tiếu ý tao nhã nhàn nhạt của Triển Chiêu khiến cơn giận của Hàn Âm giảm xuống không ít, “Kiếm phong của Bắc Minh âm hàn nhất, người bị Bắc Minh gây thương tích chỉ có thể dùng phương thuốc dân gian Thiên Dương mới hóa giải được hàn ý, trên người con vừa nãy có mùi của Thiên Dương đan, đối chiếu hai việc, tự nhiên biết được!”
Triển Chiêu vẫn chỉ khẽ cười, cười đến điềm đạm yên tĩnh: “Mẫu thân thật là lợi hại…”
“Con đừng đánh trống lảng, Bách Lý Tuyệt Diễm làm gì con vậy?” Ngữ khí của Hàn Âm kiên quyết, không cho Triển Chiêu giấu diếm.
Triển Chiêu âm thầm cười khổ, mẫu thân tu hành nhiều năm như vậy, thế nào mà nói nổi giận là nổi giận: “Mẫu thân, người đừng nóng vội, phụ thân người… không phải do người, là lúc hài nhi và Kinh Nhiên… Thiếu Hầu gia so chiêu, nhất thời bất cẩn, mới bị Bắc Minh gây thương tích, sau phụ thân cũng đã đến đưa Thiên Dương đan cho hài nhi…”
Hàn Âm hừ lạnh một tiếng, nói: “Bắc Minh của Bách Lý Tuyệt Diễm vẫn không rời thân, con cùng Bách Lý Kinh Nhiên nếu chỉ là luận bàn, hắn sao lại cho Bách Lý Kinh Nhiên dùng Bắc Minh? Huống hồ công lực của Bách Lý Kinh Nhiên so với con kém khá xa, làm sao có thể đả thương con? Khinh Nhiên, con nói thật đi!”
Triển Chiêu bất đắc dĩ, thấy vẻ mặt kiên trì của Hàn Âm, biết là không gạt được, đành nói: “Trước khi phụ thân hồi kinh từng bị người đả thương, lúc con cùng Kinh Nhiên Thiếu Hầu gia so chiêu, thương thế của phụ thân đột nhiên phát tác, con nhất thời thất thần, mới bị đả thương. Chỉ là thương ngoài da, ăn vào Thiên Dương đan, đã không còn ngại nữa, mẫu thân không cần lo lắng!”
Thần sắc Hàn Âm lúc này mới hơi dịu lại, kéo Triển Chiêu, nói: “Theo ta đi vào, để ta xem miệng vết thương của con.”
“Mẫu thân, không cần…”
“Cái gì mà không cần, uy lực của Bắc Minh con không biết…”
Triển Chiêu cười khổ, y làm sao không biết, kiếm quang lạnh lẽo khi Bắc Minh vào người, gần như đã kích phát hàn độc trong cơ thể y.
Bị Hàn Âm lôi kéo vào am Hàn Âm, cung nữ hầu hạ Hàn Âm trong am thấy chủ tử thường ngày luôn lạnh như băng bỗng nhiên kéo một thiếu niên tuấn mỹ tiến vào, giật mình, Hàn Âm chỉ nhàn nhạt giải thích một câu “Đây là thiếu gia”, liền kéo Triển Chiêu đi vào thiện phòng.
Vào phòng, Hàn Âm cứng rắn muốn Triển Chiêu cởi áo ra, kiểm tra vết thương, thấy quả nhiên không còn đáng ngại, xem như mới yên tâm.
Triển Chiêu mỉm cười thật nhẹ nhàng, hỏi: “Vừa rồi mẫu thân làm sao biết được hài nhi là người Triển gia?” Hai người lại ngồi xuống, để cung nữ mang trà lên, Triển Chiêu mới hỏi.
Hàn Âm cười xa xăm, nâng chung trà lên, nói: “Con trong người có ‘Vô song tâm pháp’ của Triển gia, chỉ cần một lần hô hấp, tự nhiên có dấu vết để lần theo, không khó biết được. Huống hồ, với thân phận của ta, muốn điều tra tin tức của con, vẫn có thể tra ra, Khinh Nhiên, nhiều năm như vậy, nương biết rõ con ở đâu, nhưng không một lần đi gặp, con có trách nương không?”
Triển Chiêu đau xót trong lòng, nụ cười nhẹ thường có trên mặt cũng không cách nào nặn ra nổi, đôi mày hơi nhíu lại, trong mắt là ý tự trách nhàn nhạt: ” ‘Thế thượng vô bất thị chi phụ mẫu’ (**), mẫu thân sinh ra hài nhi, vì hài nhi mà chịu khổ, năm đó vì phụ thân mà mang hài nhi đi, nhịn xuống sự đau khổ thấu tim của việc mẹ con chia lìa, cũng là vì tốt cho hài nhi, hài nhi làm sao có thể không biết tốt xấu như vậy. Nhưng trái lại, hài nhi mấy năm nay ở Triển gia, hưởng thụ sự thương yêu của cha và hai vị huynh trưởng, cũng chưa tẫn hiếu cho mẫu thân, hài nhi cảm thấy hổ thẹn với sự lo lắng của mẫu thân!”
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của Triển Chiêu, Hàn Âm không khỏi cảm thấy thương tâm, vỗ vỗ tay Triển Chiêu, nói: “Đừng nói vậy, Khinh Nhiên, nương sẽ không trách con, nương còn mong con không hề nhớ chuyện năm đó. Cha mà con nói, là Dịch Huyền?”
“Dạ, cha nhận con làm nghĩa tử, đặt tên con là Triển Chiêu, mấy năm xem con như con mình, hai vị huynh trưởng cũng rất thương yêu hài nhi, hài nhi ở Triển gia sống rất tốt!”
“Tốt! Tốt!” Hàn âm trong lòng cảm thấy rất xúc động, “Dịch Huyền nghĩ thật chu đáo, năm đó ta dù hạ quyết tâm phải rời khỏi Bách Lý Tuyệt Diễm, nhưng xem như hồi cung, với con mà nói, cũng tuyệt không phải chuyện may mắn, Dịch Huyền mang con đi, thật là tạo hóa của con. Họ Bách Lý gia đó, không nhắc đến cũng tốt, sau này ta gọi con là ‘Chiêu nhi’, hai chữ ‘Khinh Nhiên’, cứ bỏ nó đi. Chỉ là, Dịch Huyền khi không lại có thêm một nhi tử, thật là lời cho huynh ấy! Huynh ấy có khỏe không?”
“Cha rất tốt, câu cửa miệng của Nhị ca là cha… càng già càng cường tráng…” Triển Chiêu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy dùng từ này càng thêm thích hợp, nhớ tới câu nguyên gốc của Nhị ca, Triển Chiêu không khỏi mỉm cười, nếu thật dùng tới, sợ rằng dù có ‘chỉ thủy’ thế nào cũng khó mà bình tĩnh ‘vô ba’ nổi.
Hàn Âm khẽ cười ra tiếng, nụ cười này Triển Chiêu cảm thấy thật chân thành tha thiết, cái gọi là khuynh quốc khuynh thành, thật không gì hơn cái này, ‘Nhất Tiếu Hàn’ danh chấn thiên hạ, tuyệt không phải không có nguyên do.
“Mẫu thân, hài nhi mơ hồ nhớ năm đó phụ thân đúng là có hiểu lầm mẫu thân, nguyên nhân của chuyện này, rốt cuộc là vì sao?” Triển Chiêu bưng chén trà ấm áp, cẩn thận cân nhắc từng câu chữ.
——————————————–
(*) Đây là bài thơ Trường Tương Tư của Bạch Cư Dị
Biện thủy lưu
Tứ thủy lưu
Lưu đáo Qua Châu cổ độ đầu
Ngô san điểm điểm sầu
Tư du du
Hận du du
Hận đáo quy thời phương thủy hưu
Nguyệt minh nhân ỷ lâu
(Sông Biện chảy
Sông Tứ chảy
Chảy đến đầu cấu bến Qua Châu
Núi Ngô thoảng chút sầu
Nhớ dằng dặc
Hận xa xăm
Hận đến ngày về mới nguôi ngoai
Người tựa lầu, ánh trăng soi.)
Em nó dịch theo từ thôi, chả biết có đúng ý bác Bạch không, các bạn thông cảm:v
(**) ‘Thượng thiên vô bất thị chi phụ mẫu’ hay còn có câu ‘Thiên hạ vô bất thị đích phụ mẫu’: là câu dạy dỗ con cái của cha mẹ: Con cái là do cha mẹ sinh ra, cha mẹ dạy dỗ giáo huấn con cái là chuyện đương nhiên