[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 18: Thích khách



Triển Chiêu đã nhớ nằm lòng thời gian cùng lộ tuyến của thị vệ tuần tra đêm trong cung, lúc này mang theo Bạch Ngọc Đường rẽ vào nơi hẻo lánh ít người mà đi, tuy cũng khó tránh khỏi việc đụng trúng mấy thị vệ, nhưng Bạch Ngọc Đường luôn đúng thời cơ sớm tránh đi, mà Triển Chiêu phụng chỉ Ngự tiền tự hành tẩu, tất nhiên không ai dám cản y, đi một đường coi như cũng thuận lợi. Thấy chỉ cần quẹo qua một đoạn hành lang là có thể đến được phòng của mình, Triển Chiêu cảm thấy hơi an tâm một chút.

“Ta nói Miêu Nhi, ngươi suốt đường cứ lo lắng như thế, có thấy mệt không?” Bạch Ngọc Đường xòe chiết phiến chiêu bài của mình bằng tư thế tự cho là rất phong lưu, nhìn Triển Chiêu cười rực rỡ.

Triển Chiêu mặc kệ hắn, nhưng trong lòng thầm nghĩ: nếu không phải ngươi không có việc gì chạy vào cung, ta hà tất phải mất nhiều khí lực thế này?

Bạch Ngọc Đường nhướng mày, cười tủm tỉm tiến lại bên cạnh Triển Chiêu, cười xấu xa, hỏi: “Miêu Nhi, lại chửi Bạch gia gia trong lòng có đúng không?”

Triển Chiêu thật sự dở khóc dở cười, ngay cả trong lòng nghĩ cái gì cũng có thể bị hắn nhìn ra, hắn nào đâu là cái gì mà Cẩm Mao Thử, rõ ràng là một con chuột tinh!

Triển Chiêu đang định mở miệng nói vài câu bịt mồm con chuột này lại, không ngờ thấy ngọn đèn phía trước khẽ lay động, lại có thị vệ tuần tra đến bên này, thấy trong hành lang này trống trơn không có nơi ẩn thân, Triển Chiêu quyết định thật nhanh, đưa tay kéo Bạch Ngọc Đường đẩy hắn vào giữa vườn hoa đang được sửa chữa lại tổng thể bên cạnh hành lang.

Động tác của y gọn gàng dứt khoát, thấy Bạch Ngọc Đường đã che được người, liền làm như không có việc gì tiếp tục đi về trước, chỉ là hữu ý vô ý chậm lại tốc độ.

“Triển đại nhân, trễ thế này rồi thế nào lại ở đây một mình?” Chỉ chốc lát, đội thị vệ kia đã tuần tra tới trước mặt, thấy Triển Chiêu, đều chào vài câu.

Triển Chiêu ôm quyền hoàn lễ, điềm đạm cười nói: “Phụng chỉ đi làm chút việc, đang định quay về phục chỉ, đường bên này gần hơn một chút!”

Bọn thị vệ cũng biết tuy y làm quan chưa lâu, nhưng rất được Triệu Trinh và Bao Chửng trọng dụng, liền không nghi ngờ, lại hàn huyên vài câu, sau đó tiếp tục đi tuần tra.

Triển Chiêu lại giả vờ đi về phía trước, thấy nhóm thị vệ đó đã quẹo qua tường, liền vội vàng quay lại, nhẹ giọng kêu: “Bạch huynh, ra đi!”

Không ngờ Bạch Ngọc Đường đưa một tay đẩy đám cây ra, người còn chưa ra hẳn, đã thần bí cười hì hì với Triển Chiêu, nói: “Này, Triển Tiểu Miêu, lại đây, ta phát hiện có đồ chơi tốt!”

Triển Chiêu lộ ra thần tình kinh ngạc —

Đồ chơi tốt? Cái tên này không phải là tìm thấy mấy thứ như ổ kiến gì đó, rồi đến nói với mình là tìm được đồ chơi tốt chứ hả?

Ý tưởng trong đầu còn chưa nghĩ xong, cả người đã bị Bạch Ngọc Đường kéo vào trong đám cây, thế nhưng, ‘thứ’ trong đám cây với y mà nói một chút cũng không chơi tốt —

Đó là một tiểu thái giám đã bị điểm huyệt, phục sức hoạn quan trên người đã bị người ta lột ra, chỉ còn lại trung y bên trong.

Lông mày Triển Chiêu nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, mà ánh mắt Bạch Ngọc Đường cũng đang nhìn Triển Chiêu, hai người đều nhìn thấy tinh quang chợt lóe trong mắt nhau, lập tức rất ăn ý nắm lấy y phục phóng người đi, thẳng đến ngự thư phòng.

Chuyện quá khẩn cấp, Triển Chiêu cũng không thể suy đoán phía Triệu Trinh đến tột cùng là tình hình thế nào, chỉ là lúc này bọn họ đã cách ngự thư phòng không xa, nếu đến giờ còn chưa nghe được động tĩnh gì, như vậy hẳn là vẫn còn kịp.

“Này, tên tiểu hoàng đế đó đắc tội thần tiên nơi nào vậy? Thế nào có người muốn đột nhập vào cung lấy mạng hắn?” Bạch Ngọc Đường miệng thì nói, chân một điểm kình lực cũng không thả lỏng, trong lòng thầm nghĩ khinh công của con mèo này thật đúng là không phải chuyện đùa.

Triển Chiêu quay mắt lại trừng Bạch Ngọc Đường, cảnh cáo hắn không được vô lễ như vậy, “Hoàng thượng là căn cơ của Đại Tống ta, vô luận là Tây Hạ hay Đại Liêu, phàm là kẻ dòm ngó Đại Tống, kẻ nào không muốn lấy mạng Hoàng thượng? Chỉ là nội thị trong cung rất nhiều, quả thật khó mà phòng bị cho tốt.”

“Này, Miêu Nhi, ngươi không phải rất thông minh sao? Thế nào hôm nay mắt trợn tròn rồi? Có đầu mối quan trọng như vậy cũng để lọt? Cần Bạch gia gia thức tỉnh ngươi sao?”

Nhìn thân ảnh kiêu ngạo phóng người lên xuống sát cạnh mình dưới bóng đêm này, cùng biểu tình vừa đắc ý vừa chờ mong y xin thỉnh giáo ấy, Triển Chiêu không khỏi có chút buồn cười, tâm tình buộc chặt vì lo lắng Triệu Trinh gặp nạn thoáng cái cũng thả lỏng ít nhiều.

“Vậy xin Bạch huynh chỉ điểm!”

“Trên người tiểu thái giám đó, có hương vị nhàn nhạt, mùi vị không nồng, chỉ hơi nhàn nhạt. Ngươi ngẫm lại xem, một tiểu thái giám, đương nhiên không biết dùng cái gì mà son phấn, cũng không có khả năng dùng hương liệu để xông y phục, như vậy…” Bạch Ngọc Đường nói phân nửa, liền cười hì hì nhìn Triển Chiêu, chờ y nối tiếp câu.

“Như vậy đó tất là do hắn giúp người khác xông y phục, nói cách khác, hắn tất nhiên là người của một vị nương nương nào đó trong hậu cung…” Triển Chiêu nói xong, cũng mỉm cười nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường thoả mãn gật đầu: “Trẻ nhỏ đúng là dễ dạy!” Hắn lại nói: “Trùng hợp là loại hương vị đó ta đã ngửi qua, là Mạn La Hương từ Tây Vực, thứ này dù cho có là cống phẩm cũng không nhiều, vì vậy Miêu Nhi, Bạch gia gia giúp ngươi thu nhỏ phạm vi lại không ít à, cảm ơn ta thế nào đây?”

Kỳ thực hương vị trên người tiểu thái giám đó nhạt đến gần như không có, nếu không phải Bạch Ngọc Đường tránh trong đám cây hơn nửa ngày, tất nhiên cũng không phát giác được. Triển Chiêu chỉ ở một bên nhìn thoáng qua, tự nhiên không thể ngửi được hương khí đó.

Triển Chiêu thở dài, nói: “Mạn La Hương thiên kim khó cầu, số lượng cống phẩm cũng không nhiều lắm, như vậy, trong hậu cung, ngoại trừ Thái hậu, người đứng đầu tự nhiên là Bàng phi nương nương… Bất quá, Bạch huynh, ” bọn họ lúc này đã phóng tới Bộ Miễn trai trước ngự thư phòng, Triển Chiêu liếc nhìn ngự thư phòng, nói: “Chúng ta dù suy đoán nhiều đến mấy, cũng không có chỗ dùng…”

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn hướng ngự thư phòng, chỉ thấy một nữ tử mặc y phục trong cung gọn gàng sạch sẽ dẫn theo một đám cung nữ nội thị đi vào ngự thư phòng.

“Còn chờ cái gì? Đi nào!” Bạch Ngọc Đường nói, liền đề khí phóng thẳng về hướng ngự thư phòng.

Không ngờ giữa đường lại bị Triển Chiêu dùng tốc độ như lưu tinh đuổi trăng vượt qua: “Lần này nếu có thể đánh lui địch, Triển mỗ sẽ mời Bạch huynh uống rượu!” Nói xong, một tay nắm lấy thắt lưng Bạch Ngọc Đường, mượn lực dùng sức, đưa cả người hắn bay lên nóc ngự thư phòng.

Một chân Bạch Ngọc Đường vừa chạm vào ngói, liền thuận thế chuyển vào chỗ tối trên góc mái, một thân bạch y của hắn chói mắt như vậy, sợ chưa bắt được thích khách đã bị người ta nhầm là thích khách. Hắn trốn ở chỗ tối, lúc thăm dò ngẩng đầu nhìn lên, Triển Chiêu cũng đã nhân lúc không ai hay biết chui vào nơi bí mật trong điện, không thấy hình bóng nữa, mà hai đội Ngự lâm quân vốn đi tuần tra trước ngự thư phòng cũng vừa quay lại. Tính toán thời gian không sai một ly, tâm tư cẩn thận ổn trọng không chút sai sót nào này, Bạch Ngọc Đường tự nhận quả thật không bằng Triển Chiêu. Hắn đương nhiên biết Triển Chiêu không muốn hắn nhúng tay vào việc này, vì vậy mới cho hắn trốn ở nơi không ai phát giác mà xem náo nhiệt, bất quá, Bạch Ngọc Đường nếu thật nghe lời như vậy, hắn sẽ không còn là Bạch Ngọc Đường nữa! Huống hồ, đường đường Cẩm Mao Thử, có muốn xem náo nhiệt hay không, ở đâu có chỗ cho một con mèo tới quản? Điểm này, con mèo đó chắc cũng biết rõ.

Triệu Trinh bên này tuy rất hiểu chuyện, để Triển Chiêu lưu lại nói chuyện cùng Hàn Âm, nhưng sự hiếu kỳ trong lòng vẫn khó mà áp chế, Hàn Âm cùng Triển Chiêu cuối cùng có chuyện gì thú vị để cùng trò chuyện?

Lúc hắn còn rất nhỏ, thường cảm thấy vị cô cô lạnh lạnh lùng lùng này giống như một ngọc nhân, tuy rất thân thiết với hắn, nhưng hắn biết, Hàn Âm trước giờ với người ngoài không biểu lộ cảm xúc. Tu hành trong cung mấy chục năm, tính tình Hàn Âm càng thêm thanh lãnh, trừ Thái hậu, cùng Triệu Trinh, còn có phu phụ Bát hiền vương, Hàn Âm cơ bản thế nào cũng không gặp người ngoài, càng không cần nói đến chuyện chủ động nói chuyện với một thanh niên chưa từng gặp mặt, điểm này khiến Triệu Trinh cảm thấy cực kỳ quái lạ.

Việc hắn không hỏi nguyên do đã để Triển Chiêu lưu lại là xuất phát từ lòng tôn trọng với cô cô, nhưng không phải hắn không quan tâm đến việc này, vì vậy, sau khi quay lại ngự thư phòng mở được mấy quyển sổ, hắn lại đứng ngồi không yên, một mực âm thầm nhủ trong lòng: nói chuyện lâu như vậy, việc này càng thêm khả nghi!

Đang trong lúc lo lắng, đã thấy Tiểu Ứng Tử tiến đến bẩm báo Bàng phi nương nương ở bên ngoài cầu kiến, Triệu Trinh ngẩn ra, lúc này mới sực nhớ: bình thường vào thời gian này, Bàng phi đều phải mang điểm tâm qua, coi như an ủi Thiên tử hắn vất vả cực nhọc chuyện quốc sự, hôm nay trong lòng hắn có việc, mới quăng chuyện này sang một bên mà quên mất. Người nếu đã tới, cũng không thể mặt còn chưa nhìn đã cho người ta quay về, huống hồ có người cùng trò chuyện, so với mình mình chờ đến mốc meo vẫn tốt hơn.

Vì vậy Bàng phi liền mang theo bốn cung nữ bốn nội thị hùng dũng tiến vào ngự thư phòng.

“Nô tì tham kiến Hoàng thượng!” Bàng phi nghiêng người bái một cái, tư thái mềm mại, thanh âm nũng nịu, quả nhiên là như hoa như ngọc, thảo nào Bàng thái sư đem nữ nhi bảo bối này áp lên người hắn.

“Ái phi miễn lễ!” Triệu Trinh cười nâng Bàng phi dậy, nói: “Đêm nay ái phi lại vì trẫm làm món ngon gì đấy?”

Bàng phi dịu dàng cười, xoay người từ trong tay cung nữ đứng sau lưng tiếp nhận một cái khay, cười nói: “Nô tì vì Hoàng thượng hầm canh long nhãn táo tàu, dưỡng khí bổ huyết, rất có lợi cho thân thể!”

Nàng vừa nói, vừa đi đến cạnh chiếc trà kỷ, buông khay cầm trong tay, cầm chén tự mình múc đầy cho Triệu Trinh, “Hoàng thượng, tranh thủ lúc còn nóng uống đi!”

Triệu Trinh nhận lấy, vừa đặt bên môi, chợt nghe một thanh âm trong trẻo truyền đến: “Trong canh có độc!” Lập tức trên tay chấn động mạnh, chén trong tay liền giữ không vững, rơi xuống đất, mặt đất được trải thảm lông dê rất dày, chén không bị rơi vỡ, nhưng canh trong chén vương vãi khắp nơi.

Triệu Trinh lộ ra vẻ kinh hãi, trong canh này dĩ nhiên lại có độc?!

Mà khuôn mặt của mỹ nhân trước mắt trong nháy mắt chuyển sang vẻ phẫn hận, hàn quang lóe lên, ‘Bàng phi’ không biết từ nơi nào rút ra một thanh chủy thủ, đâm thẳng vào ngực Triệu Trinh.

Triệu Trinh dù thuở nhỏ cũng từng học ít công phu cùng mấy hộ vệ trong cung, nhưng hắn chưa từng động thủ với ai, một chút kinh nghiệm cũng không có, lại không hề có chút phòng bị với vị ái phi sớm tối bên nhau này, mắt thấy chủy thủ hướng về phía mình, nhất thời không biết làm sao mà tránh.

Ngay vào lúc này, hai phát ám tiễn theo nhau trước sau mà đến, một phát đánh lên chủy thủ, chấn một tiếng ‘keng’ khiến hổ khẩu (*kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ) ‘Bàng phi’ đau nhức, đánh rơi chủy thủ, một phát khác, chặn lại thân hình đang định phóng tới Triệu Trinh của ‘Bàng phi’, khiến nàng ta phải lui về sau.

Tựa hồ chỉ trong nháy mắt, giữa Triệu Trinh và ‘Bàng phi’, liền xuất hiện thêm một thân ảnh đỏ tươi, như trăng sáng gió mát, không ai biết y từ đâu mà tới.

Triển Chiêu che trước người Triệu Trinh, thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng, người có bị thương không?” Ánh mắt của y chậm rãi từ trên người ‘Bàng phi’ đảo qua khuôn mặt của từng cung nữ nội thị mà nàng ta mang đến, lúc mỗi người chạm đến ánh mắt này thì, trong lòng rõ ràng đều trầm xuống, bọn họ không hề cảm thụ được một tia sát khí mảy may nào, nhưng, hồng y hộ vệ che trước người thiên tử này, tựa hồ có một loại khí thế khiến cho người ta không thể không cúi đầu, là một loại khí thế không cần lộ rõ nhưng vẫn không che dấu được sự sắc bén, khiến người ta không khỏi sinh lòng kính sợ.

Triệu Trinh định thần lại, hắn tuy nhất thời còn chưa rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng Triển Chiêu đã quay lại, hắn liền thấy yên tâm, bất luận là tình huống thế nào, có thiếu niên hộ vệ này ở đây, trời không thể sụp được. Triệu Trinh tinh thần còn có chút hoảng loạn, còn chưa ý thức được bản thân vì sao lại có niềm tin vững chắc với người còn chưa quen biết được hai tháng này.

“Trẫm không có việc gì!” Triệu Trinh nhìn ‘Bàng phi’, bình tĩnh mở miệng: “Ngươi là người phương nào? Vì sao giả mạo Bàng phi đến ám sát trẫm?”

Triển Chiêu thấy Triệu Trinh trong thời gian ngắn như vậy đã có thể chỉnh lý tốt lại tinh thần, cũng không khỏi âm thầm gật đầu.

“Cẩu hoàng đế, ngươi giết một nhà hơn ba mươi nhân khẩu của ta, cừu này không đội trời chung, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Thanh âm của nữ tử giả mạo Bàng phi kia biến đổi, bất ngờ từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, kiếm quang chói mắt, đảo mắt một cái vung lên năm đóa kiếm hoa rực rỡ chói mắt, mà kiếm cũng đâm thẳng tới Triển Chiêu.

Triển Chiêu thấy mấy cung nữ nội thị giả mạo còn lại kéo rút binh khí đánh về phía mình, lật tay xuất ra một chưởng, đẩy Triệu Trinh rời khỏi vòng chiến, chính mình cũng rút Cự Khuyết ra khỏi vỏ, xuất kiếm lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, đem hết thảy mấy người đó vững vàng kiềm chế quanh thân y, không để đám thích khách có cơ hội tiếp cận Triệu Trinh.

Nữ tử giả mạo Bàng phi tựa hồ là thủ lĩnh của những người này, Triển Chiêu thấy nàng ta liếc mắt sang, tám người này liền rất chỉnh tề vây quanh y, hiển nhiên là một trận pháp nào đó.

Trong lúc Triển Chiêu ngăn lại từng đọt từng đợt công kích, từ đó tìm ra cách phá giải, đột nhiên, trước mắt tinh quang bùng lên, thẳng như sóng dữ xô bờ, thật là một chiêu đầy khí thế.

Triển Chiêu ngẩn ra một chút, nhưng không lựa chọn né tránh, mà nâng kiếm nghênh đón. Y dùng ba phần nội lực, nhiều hơn, sợ nữ tử này chịu không nổi, nhưng, thời điểm hai kiếm giao nhau, nhuyễn kiếm mang theo quang mang lấp lánh kia nằm dưới Cự Khuyết bị nứt ra làm hai đoạn, mà thân thể của nàng ta mượn ba phần lực đạo này của Triển Chiêu, xoay người rời trận, trực tiếp áp sát Triệu Trinh.

Tiêu —

Quang mang tan biến trong chớp mắt, trước mắt lại là một đợt công kích phối hợp đầy ăn ý phảng phất như không có điểm ngừng, Triển Chiêu thuận tay vung kiếm ngăn thế tiến công của đám người, muốn vượt qua, nhưng không cách nào thoát thân được.

“Bạch huynh–“ Bất đắc dĩ, Triển Chiêu không thể làm gì khác hơn là hướng Bạch Ngọc Đường chẳng biết đang trốn ở đâu xin cầu viện, không thể trách nữ tử này tâm tư linh động cơ trí linh hoạt mẫn tiệp, chỉ có thể trách Tiểu Ứng Tử âm thầm trốn ra ngoài nhưng hành động lại chậm như vậy, Ngự lâm quân vốn có nhiệm vụ hộ giá nhưng đợi nửa ngày cũng chưa thấy ai

Ngay lúc Triệu Trinh sắp mạng xuống hoàng tuyền, lại có một bóng trắng tựa như trực tiếp từ trên trời giáng xuống, nhanh như kinh hồng, tựa như du long, mang theo tiếng cười khe khẽ, lướt đến bên cạnh Triệu Trinh, kéo hắn lùi ra xa hơn một trượng, nhét vào ngự tọa (*ghế của vua), lật tay dùng chiết phiến ngăn lại thanh kiếm nhỏ không biết lại lấy ra từ nơi nào của nữ tử kia, phi người về phía Triển Chiêu đang bị vây chặt, cười nói: “Miêu Nhi, không có Bạch gia gia là không được hả?”

Mà đám Ngự lâm quân cuối cùng cũng được Tiểu Ứng Tử túm vào, vừa vào điện liền thấy chính là một màn khiến bọn họ mục trừng khẩu ngốc đó.

Triển Chiêu nghe vậy, không khỏi hơi mỉm cười, y thân ở trong trận, lòng cũng không loạn, trận này y đã đoán ra được đường đi nước bước của nó, rất nhanh có thể phá giải, bất quá trông thấy thần tình của Triệu Trinh và Ngự lâm quân… tựa hồ có chút loạn…

“Hoàng thượng, bạch y nhân chính là bằng hữu của Triển Chiêu, cũng đến để hộ giá, xin Hoàng thượng an tâm!” Những lời này ít nhiều cũng có tác dụng, ít nhất không khiến Bạch Ngọc Đường phải đánh nhau với Ngự lâm quân là tốt rồi.

Bạch Ngọc Đường không hề đụng đến bảo bối Họa Ảnh của mình, hắn chỉ dùng chiết phiến chống trái đẩy phải đỡ từng đợt tiến công của nữ tử kia, lý do là vì vừa nãy hắn thấy được ánh mắt của Triển Chiêu —

Đó là, hạ thủ lưu tình!

“Miêu Nhi, sao một trận pháp nho nhỏ thế này liền vây khốn được ngươi rồi?” Thanh âm trêu ghẹo của Bạch Ngọc Đường truyền khắp ngự thư phòng.

Mà Triển Chiêu bị từng đợt từng đợt ngân quang lay động trước mắt làm cho chóng mặt, cuối cùng cũng ra tay.

Từ lúc y rơi vào trận, liền chỉ thủ không công, trận pháp này vốn không có gì lợi hại, nhưng tám người này phối hợp cực kỳ ăn ý, một kiếm đâm ra là đến từ bốn phương tám hương, phảng phất vô biên vô hạn, không có điểm dừng. Nhưng Triển Chiêu đã nhìn ra manh mối, lỗ hổng của trận này, chính là tại lúc người đầu tiên và người cuối cùng tiếp nối nhau, chiêu thức dùng hết, lực mới chưa sinh, chỉ trong chớp mắt, Cự Khuyết xuất ra một tiếng long ngâm ‘keng’, theo sau là một loạt tiếng ‘leng keng leng keng’ vang lên hỗn loạn, binh khí của tám người đồng thời rơi xuống, người cũng mệt mỏi ngã xuống đất, mặc cho Ngự lâm quân trói lại.

Mà lúc Triển Chiêu khí định thần nhàn từ giữa vòng vây của tám người đi ra, Bạch Ngọc Đường đã sớm đứng bên cạnh nữ tử bị hắn điểm huyệt, khẽ lay chiết phiến, tự cho là phong lưu.

Chỉ qua thời gian nửa chén trà, kinh biến lần lượt nổi lên, rồi lại lặng lẽ trở về yên lặng.

Triển Chiêu hành lễ với Triệu Trinh còn đang được Ngự lâm quân bảo hộ phía sau, khóe môi nhếch lên một nụ cười như gió xuân say lòng người, nói: “Hoàng thượng, thần hộ giá bất lực, khiến Hoàng thượng sợ hãi! Xin Hoàng thượng thứ tội!”

Triệu Trinh phất tay để mấy người đang che trước người hắn lui xuống, trên mặt không mang theo chút thần sắc kinh hoảng nào, trái lại còn có hứng thú đảo quanh người chín tên thích khách, Triển Chiêu thấy ý tứ đó của hắn, tựa hồ còn muốn duỗi thắt lưng, nhưng cũng may là đã nhịn lại được.

“Triển hộ vệ quá khiêm tốn rồi, nếu không phải khanh kịp thời chạy đến, trẫm đã sớm gặp bất trắc, khanh có tội gì đâu!”

Hắn nhìn Phó chỉ huy sứ Sầm Vân Sơn của Ngự lâm quân đứng bên cạnh, nói: “Cho người của ngươi dẫn tám kẻ kia đi, trông coi cẩn thận, không được để người khác phát hiện chuyện tối nay trẫm bị hành thích… Còn có, tất cả những người trông thấy chuyện này, không được phép nói cho Thái hậu, nếu không, hộ giá bất lực, kháng chỉ bất tôn, hai tội gộp lại!” Hắn nói xong lời cuối cùng, nhanh lẹ nghiêm nghị, khuôn mặt trầm như nước, khiến Sầm Vân Sơn bị kinh sợ, liên tục hô rõ rõ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Chờ Ngự lâm quân áp giải mấy tên thích khách ra khỏi ngự thư phòng, Triệu Trinh mới thở ra một hơi dài, nói với Triển Chiêu: “Triển Chiêu, trẫm cho ngươi tiến cung trực, ngươi thế nào lại mang một người sống sờ sờ vào đây, nếu bị phát hiện, trẫm cũng không bảo hộ được ngươi!”

Một câu nói khiến Triển Chiêu chỉ có thể cười khổ, y mang một người sống sờ sờ vào đây? Nếu có thể, y trái lại còn ước chi cái tên người sống sờ sờ này cách y xa xa, nhưng lúc này, cũng có thể nói Bạch Ngọc Đường là tự tiện xông vào cung, do dự một chút, y vẫn còn đang cân nhắc xem làm thể nào để đem chuyện này đổ hết lên người mình thì ổn, dù sao Bạch Ngọc Đường có công cứu giá, chính y cũng có, lấy công chuộc tội, hẳn là không có việc gì!

Bạch Ngọc Đường bên này cũng bắt đầu không phục, hắn gấp chiết phiến lại, chỉ thẳng vào mũi Triệu Trinh: “Giỏi cho cái tên Triệu Tiểu Long nhà ngươi, ngươi là đồ qua sông đoạn cầu, coi như không nhắc đến việc tối nay Bạch…” Hắn nhẫn nhịn nuốt lại ba chữ ‘Bạch gia gia’, nói tiếp: “Coi như không nhắc đến việc tối nay ta cứu ngươi một mạng, chỉ nhắc đến việc ba năm trước ngươi thiếu ta một mạng thôi, lúc đó còn nói thật dễ nghe, ngày sau tất sẽ hồi báo tương xứng, ngươi là báo đáp lại thế này đó hả?”

Lời nói rơi xuống, cả ngự thư phòng đều yên tĩnh lại, Triển Chiêu kinh dị nhìn Bạch Ngọc Đường, trong nhất thời hoàn toàn không biết phải làm thế nào để thu thập cục diện rối rắm này.

Mà Triệu Trinh sau khi nghe thấy thì ngốc ra một hồi, lúc có lại phản ứng thì, hắn tỉ mỉ nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường đang thở phì phì, mới lắp ba lắp bắp nói một câu: “Ngươi là… ngươi là Bạch… Bạch…”

“Bạch cái gì mà Bạch! Ta là Bạch Ngọc Đường!” Bạch Ngọc Đường tức giận liếc hắn một cái, “Nhớ ra chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.