[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 3: Tỷ võ



“Cha… ” Thanh âm của Bách Lý Kinh Nhiên kéo suy nghĩ của Bách Lý Tuyệt Diễm lại, “Cha, người thế nào lại xuất thần rồi? Triển hộ vệ hành lễ với người kìa!”

Bách Lý Tuyệt Diễm liếc nhìn Triển Chiêu còn quỳ gối dưới đất, thở ra, nhàn nhạt nói: “Triển hộ vệ không cần đa lễ.”

Triển Chiêu đứng lên, cảm giác được ánh mắt của Bách Lý Tuyệt Diễm vẫn còn ở trên người mình đánh giá, không khỏi có chút bất an cắn môi, lại nghe ngữ khí của Bách Lý Tuyệt Diễm đã trở nên lạnh băng: “Nam hiệp Triển Chiêu danh khắp giang hồ, võ lâm hắc bạch lưỡng đạo nghe đến danh đều phải tán thưởng một tiếng hảo, thế nào lại không chịu được giang hồ thanh bần, dấn thân vào công môn rồi?”

Nghe được lời tán thưởng nhưng rõ ràng chứa ngữ khí trào phúng của Bách Lý Tuyệt Diễm, Triển Chiêu âm thầm thở dài trong lòng, với chuyện phụ mẫu của mình, y tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng không được chính phụ thân ruột của mình thừa nhận, dù sao cũng là chuyện khiến người ta cực kỳ không thoải mái. Vì vậy trong lòng y rất khó chịu, cũng không phải tức giận, mà là sự bi ai nhàn nhạt, mặc dù ở Triển gia không ai xem y là ngoại nhân, nhưng thứ tình cảm ấm áp này đã không còn là thuốc giải giúp y tự thôi miên bản thân, việc y không được thừa nhận là sự thật, mà muốn thay đổi sự thật này, rất khó.

Triển Chiêu tự giễu cong khoé môi, y vốn không phải người dễ mất bình tĩnh thế này, chỉ là vì một câu của Bách Lý Tuyệt Diễm sao? Triển Chiêu a Triển Chiêu, ngươi đến là để giải quyết vấn đề, ngươi sao có thể yếu đuối như vậy?

Triển Chiêu biết, tuy nhiều năm qua không gặp Bách Lý Tuyệt Diễm, mà khi còn bé Bách Lý Tuyệt Diễm cũng không tính là đã đối tốt với y, nhưng sâu tận đáy lòng, y đối vị cha ruột này vẫn có tình cảm ngưỡng mộ, y thật sự hy vọng, có thể dùng nỗ lực bản thân, giải trừ hiểu lầm, để một nhà có thể đoàn tụ.

“Thế nào? Triển hộ vệ không trả lời bản hầu, là cảm thấy bản hầu nhân vi ngôn khinh (*người nhỏ lời không giá trị), không đáng đáp lời?” Bách Lý Tuyệt Diễm thấy Triển Chiêu cúi đầu không nói, không khỏi nhớ tới vài chục năm trước y cũng thường cúi đầu như thế, hỏi cái gì cũng không nói, trong đôi mắt trong suốt như nước kia đong đầy ủy khuất, khiến người nhìn thấy không khỏi tâm loạn. Mà lúc này, trái tim của Bách Lý Tuyệt Diễm hiển nhiên lại rối loạn, y khi còn bé chỉ có một đôi mắt là mang bóng hình của người hắn yêu thương, nhưng hiện tại, ngay cả trên người cũng mang theo thần vận nhàn nhạt của nàng, quá giống. “Bán tiễn xuân phong nhất tiếu hàn” danh chấn kinh sư năm đó, y nếu sinh ra là nữ tử, nói không chừng chính là “Nhất tiếu hàn” thứ hai.

Triển Chiêu nghe vậy, thân thể đĩnh trực như tùng hơi khẽ động, yên lặng hít vào một hơi, cung kính hữu lễ mà thản nhiên nói: “Bẩm Hầu gia, Triển Chiêu chỉ là một kẻ bố y, là Hoàng thượng và Bao đại nhân quá yêu thương…”

Nhưng Bách Lý Tuyệt Diễm tựa hồ cũng không nghe lời y giải thích, trực tiếp ngã người tựa lưng vào ghế đằng sau, nhắm mắt dưỡng thần.

Triển Chiêu thở dài, lại cúi thấp đầu, trong lòng có chút bối rối, tính tình người này thật y như cha nói, cực kỳ lạnh lùng cứng đầu, người có khúc mắc với mình sâu như vậy, bằng chính sức của một mình mình, thật sự có thể xoay chuyển Càn Khôn sao? Nhưng thật ra y có thể hiểu được Bách Lý Tuyệt Diễm, cũng khó trách, nếu không có sự xuất hiện của kẻ “tư sinh tử” như y, một đôi phu thê vốn rất ân ái hiện giờ vẫn là bạch đầu uyên ương, sao lại mỗi người một ngã, nếu là y, có lẽ cũng sẽ hận kẻ gây nên tội lỗi phải không?

Sóng cuộn âm thầm mà mãnh liệt giữa Triển Chiêu và Bách Lý Tuyệt Diễm, Triện Trinh mơ hồ cũng phát hiện ra, nhưng hắn cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ biết Triển Chiêu sẽ thường tiến cung, riêng điểm này thôi cũng đã khiến hắn thật cao hứng. Thế nhưng, Bát Hiền Vương lại biết rất rõ khúc mắc giữa Bách Lý Tuyệt Diễm và Hàn Âm Triển Chiêu, khẽ thở dài một tiếng, khoan thai nói: “Triển hộ vệ tự xin được điều đến bảo hộ phủ Khai Phong, thay Hoàng thượng thay bách tính bảo hộ thanh thiên của Đại Tống ta, phần tâm này, thật khó có được, an nguy của phủ Khai Phong và Bao Chửng sau này liền giao cho ngươi vậy.” Nói xong, đưa tay vỗ vỗ vai Triển Chiêu, cảm giác được bờ vai dưới tay hơi co rúm lại, Bát Hiền Vương không khỏi cười thầm trong lòng, hài tử này, nhiều năm vậy rồi mà vẫn không thay đổi.

“Cha, hài nhi từ lâu đã nghe danh Nam hiệp của Triển hộ vệ, hôm nay nhìn thấy, thật khó có được, hài nhi muốn cùng Triển hộ vệ lãnh giáo mấy chiêu!” Bách Lý Kinh Nhiên vốn vẫn nhàn nhã đứng bên cạnh nhìn bỗng nhiên mở miệng, nói xong còn mang vẻ mặt tươi cười nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm, trong mắt tràn đầy hi vọng.

Đôi mày kiếm của Bách Lý Tuyệt Diễm hơi nhíu lại, không khỏi hoài nghi nghĩa tử thông minh của mình có phải đã nhìn ra manh mối gì không, nhưng biểu hiện ra vẫn là vẻ mặt bất động thanh sắc, cười nhạt nói: “Có cha mỗi ngày so chiêu với ngươi còn chưa đủ sao? Nam hiệp danh khắp thiên hạ, chút công phu này của ngươi, không cần mang ra bêu xấu.”

Bách Lý Kinh Nhiên cười tiến đến bên người Bách Lý Tuyệt Diễm, nói: “Cha và hài nhi so chiêu, lần nào cũng không xuất toàn lực, sợ đả thương hài nhi, huống hồ người thường ở trong quân doanh, một năm có thể trở về mấy lần chứ? Thần Phong Kỵ và mấy võ sư người lưu lại bên trong sơn trang lại e ngại thân phận không dám động thủ với con, chẳng thú vị gì cả. Hôm nay thật vất vả mới gặp được cao thủ như Triển hộ vệ, người để con thử xem! Thân thủ của Triển hộ vệ như vậy, thấy con không được sẽ hạ thủ lưu tình, không đả thương con đâu!” Nói xong, nghiêng người nhìn Triển Chiêu, cười hỏi: “Đúng không, Triển hộ vệ?”

“A?” Triển Chiêu ngẩn ra, y không ngờ Bách Lý Kinh Nhiên cư nhiên sẽ đột nhiên đưa ra yêu cầu cùng mình luận võ, càng không ngờ hắn sẽ đột nhiên hỏi mình, nhất thời chẳng biết đáp lại thế nào. Nhưng y vô luận thế nào cũng không muốn cùng Bách Lý Kinh Nhiên động thủ, cho dù chỉ là so chiêu, y cũng không muốn. Không phải vì đố kị hắn giành lấy sủng ái của Bách Lý Tuyệt Diễm, mà tự biết bản thân lúc này lòng thật sự rất loạn, nếu chỉ thua một chiêu nửa thức cũng không sao, vạn nhất thất thủ, đả thương Bách Lý Kinh Nhiên, người kia chẳng phải sẽ càng hận y thấu xương sao?

Bách Lý Kinh Nhiên cũng không chờ câu trả lời của Triển Chiêu, mà vừa năn nỉ Bách Lý Tuyệt Diễm, vừa nháy mắt với Triệu Trinh.

Triệu Trinh hiểu ý, liền nói: “Diễm thúc, để Kinh Nhiên cùng Triển hộ vệ đánh hai chiêu đi, võ công Kinh Nhiên không yếu, sẽ không bị thương đâu!” Trong lòng hắn kỳ thực ước ao có cơ hội được xem Triển Chiêu thi triển võ công như thế này, vừa rồi hắn quá mức vội vàng, chỉ mới nhìn công phu ám tiễn và khinh công của Triển Chiêu đã khẩn cấp phong quan thưởng danh, quên mất để Triển Chiêu thi triển kiếm thuật, vừa nãy nhớ tới, sớm đã hối hận không ngừng trong lòng, lúc này Bách Lý Kinh Nhiên muốn cùng Triển Chiêu luận võ, hắn tất nhiên là cầu còn không được.

Có những lời này của Triệu Trinh, Bách Lý Tuyệt Diễm cũng không thể lại ngăn cản, chỉ là thần sắc phức tạp nhìn Bách Lý Kinh Nhiên, lại nhìn Triển Chiêu, vẻ mặt bình tĩnh cởi xuống bội kiếm ‘Bắc Minh’ đeo bên hông, giao cho Bách Lý Kinh Nhiên, nhàn nhạt nói: “Cự Khuyết của Nam hiệp chính là thượng cổ thần nhận, cận sát đoạn ngọc, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, Bắc Minh của vi phụ chưa hẳn đã địch lại, bất quá vẫn tốt hơn những thanh kiếm sắt thường, con cầm lấy!”

Với hành động này của Bách Lý Tuyệt Diễm, Triệu Trinh không hề có phản ứng gì, bội kiếm của Bách Lý Tuyệt Diễm là do tiên đế đặc biệt ban tặng trước đó, vì vậy lúc này lấy ra hắn cũng không cảm thấy vô lễ. Nhưng Bát Hiền Vương âm thầm cả kinh, nhận thức hắn nhiều năm như vậy, chưa từng thấy hắn đưa Bắc Minh cho người khác dùng, hôm nay nhưng muốn… Tuyệt Diễm a Tuyệt Diễm, ngươi biết Bắc Minh vừa ra, Tiểu Chiêu vô luận thế nào cũng không thể đánh trả, ngươi thật sự hận Tiểu Chiêu đến thế sao, chẳng lẽ phải tổn thương nó thế này mới có thể bình tâm? Ngươi nên biết rồi sẽ có ngày, ngươi nhất định sẽ hối hận vì hành động hôm nay!

Triển Chiêu lẳng lặng nhìn Bắc Minh kiếm trên tay Bách Lý Kinh Nhiên, âm thầm khẽ nhíu mày, thở dài, hận ý của người với y nhiều năm như vậy vẫn không giảm sao?

Trận đấu hôm nay, không đánh được!

Bách Lý Tuyệt Diễm hữu ý vô ý nhìn Triển Chiêu, đôi mày hơi nhíu, tầm mắt hạ thấp, khuôn mặt cúi xuống, thở dài nhè nhẹ bất đắc dĩ… trong lòng cư nhiên lại cảm nhận được một loại cảm giác khó hình dung, tựa hồ không phải chán ghét, không phải căm hận, không phải tình cảm tiêu cực… Hung hăng nhíu mày, Bách Lý Tuyệt Diễm cắn răng đem loại suy nghĩ không nên xuất hiện này đuổi ra ngoài.

Đứng ở một góc giữa khoảng sân rộng trước Diệu Võ lâu, Triển Chiêu tựa như một góc tùng trên vách núi, đứng yên bất động, gió thổi qua, cuốn lấy vạt áo quan y màu son, tung bay phất phới. Liếc nhìn Bách Lý Kinh Nhiên đứng đối diện, bàn tay cầm kiếm của Triển Chiêu khẽ nắm chặt.

Bách Lý Kinh Nhiên đã cởi bỏ áo choàng, một thân y bào vàng nhạt trong gió có vẻ thật đơn bạc, hắn cười với Triển Chiêu, nâng kiếm chắp tay, nói: “Triển thiếu hiệp, thủ hạ lưu tình!”

Không xưng “Triển đại nhân”, cũng không gọi “Triển hộ vệ”, mà là dùng giang hồ lễ tiết gọi một tiếng “Triển thiếu hiệp”, khiến Triển Chiêu nao nao.

Thở ra một hơi, Triển Chiêu miễn cưỡng cười, hoàn lễ: “Thiếu hầu gia nói quá lời!”

Bách Lý Kinh Nhiên tựa hồ biết Triển Chiêu tuyệt đối sẽ không xuất thủ trước, chỉ cười một tiếng, “xoạt” một cái, rút kiếm, ngân quang loé ra, nhanh chóng đâm kiếm xuống dưới, tựa hồ tạo nên một mảnh thủy quang, hàn ý, theo kiếm phong, từng tia từng tia rót vào không khí. Bắc Minh kiếm và Lục xuất yên sương của Bách Lý gia lừng danh võ lâm, không phải tự nhiên mà có.

Triển Chiêu tại thời điểm Bắc Minh đâm về phía mình, cũng đã trở tay rút kiếm, đồng thời dưới chân điểm nhẹ, xoay người tránh khỏi một kiếm hiểm hóc mang theo hàn ý ấy.

Trong lúc nhất thời, trên võ trường hàn khí lẫm lẫm, thủy quang bập bềnh.

Đám văn thần xem náo nhiệt chỉ thấy hai luồng kiếm quang bay lượn, cái gì cũng nhìn không rõ, nhưng những người võ công không yếu ánh mắt không nhược như Hình Phong Viễn, nhìn thấy rõ ràng trong từng chiêu từng thức của Bách Lý Kinh Nhiên, là đem hết toàn lực, mà Triển Chiêu, nhưng vẫn đều chỉ thủ chứ không công.

Bắc Minh kiếm như chủ soái, kiếm khí như rồng, Bách Lý Kinh Nhiên lòng hiếu thắng lại tựa hồ quá nặng, chỉ thấy kiếm thế Bắc Minh nhanh như sấm vũ đập vào mặt mà đến, tựa như cự long trở mình, thẳng hướng đầu Triển Chiêu mà ép xuống.

Triển Chiêu khẽ lui nửa bước, cổ tay rung lên, tức thì vẽ ra từng đoá kiếm hoa, kiếm hoa trùng trùng điệp điệp, rõ ràng lúc vừa thấy chỉ có một đóa, giữa đường nhưng hóa thành vô số đóa, đợi khi người đến gần phảng phất đã có hơn mười đóa. Lúc này, từng điểm từng điểm kiếm hoa sáng rực như bầu trời sao, loá mắt người nhìn, khinh miêu đạm tả (*qua loa, sơ sài), cũng đủ để biến chiêu kiếm nặng nề của Bách Lý Kinh Nhiên hóa thành vô hình.

Bách Lý Kinh Nhiên một chiêu thất bại, không lùi mà tiến tới, lại thêm một chiêu gào thét mà tới, kiếm phong xoay chuyển, làm dậy lên một cơn sóng gió, hô phong gọi tuyết, hàn ý từ tám phương ùa đến, đem Triển Chiêu toàn bộ bao vây bên trong.

Triển Chiêu chỉ mặc một bộ quan y đơn bạc, dưới hàn ý tán loạn của Bắc Minh không tự chủ được mà run rẩy, đau đớn như cắt trong lòng tựa hồ càng thêm rõ ràng, trái tim Triển Chiêu trầm xuống, trên người y còn mang theo hàn độc phiền phức, nghìn vạn lần không nên vào lúc này mà phát tác a, y không muốn người nọ thấy…

Đề khí phóng người lên, như một đạo hồng ảnh, lơ lửng trên cao mà bật lên, khiến kiếm thế của Bách Lý Kinh Nhiên cuốn vào khoảng không, đợi đến khi phát giác, Triển Chiêu đã nhảy khỏi phạm vi kiếm thế có thể lan đến.

Kỳ thực cùng Bách Lý Kinh Nhiên luận võ còn chưa tới mười chiêu, Triển Chiêu đã nhìn ra trình độ kiếm thuật của Bách Lý Kinh Nhiên không thấp, kiếm thức lưu sướng, kiếm thế bức người, đã lĩnh ngộ được tinh yếu của kiếm pháp Hàn Sương của Bách Lý gia. Chỉ là, hắn tựa hồ từ lúc sinh ra cơ thể đã yếu ớt, nội lực căn cơ bất ổn, lúc vận kiếm khí tức lưu động, thường mất đi tiên cơ. Triển Chiêu âm thầm thở dài trong lòng, Thiếu hầu gia của Sính Viễn hầu phủ, thiếu chủ của Bách Lý gia, đã định trước không có khả năng đột phá cửa lớn phong hoả trong nội công tâm pháp Lục Xuất Yên Sương.

Mắt thấy Bách Lý Kinh Nhiên lại ra một kiếm tấn công, Triển Chiêu âm thầm lắc đầu, vị thiếu gia này thật đúng là kiên nhẫn! Y vô tâm ham chiến, thầm muốn sớm kết thúc trận luận võ này, hàn khí của Bắc Minh kiếm quá nặng, y lo lắng còn tiếp tục như vậy, vạn nhất thân thể bản thân chịu không nổi, hàn độc bị kích ra, sẽ bị làm ồn ào cho lớn chuyện. Thấy một kiếm cuốn theo hơi nước lạnh băng của Bách Lý Kinh Nhiên đâm thẳng đến trước ngực mình, Triển Chiêu rút kiếm về, quang hoa hiện lên, Cự Khuyết như gió thu, lại tựa như mưa xuân, một kiếm nhẹ nhàng xẹt qua, nhưng kình phong bức người, chỉ là bên trong kiếm ý lại vẽ ra một tia thanh nhã nửa sợi xa cách.

Bắt đầu từ lúc Bách Lý Kinh Nhiên ra chiêu thứ nhất, Bách Lý Tuyệt Diễm đã diện vô biểu tình nhìn chằm chằm tình huống trên trường đấu, không hề nhúc nhích. Ánh mắt của hắn, cũng không như suy đoán của quan viên nơi đây lưu luyến trên người Bách Lý Kinh Nhiên, mà có chút không tự chủ được rơi trên người Triển Chiêu, sự thư hoãn như tiếng huyền cầm, sự nhẹ nhàng như chim yến dưới mưa, kiếm pháp tịch liêu như hoa rơi, quả nhiên không thẹn với tiếng tăm “Khuynh quốc vô song” của Triển gia Giang Nam. Lúc nhìn thấy Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu, hắn liền biết, nguyên lai, năm đó quả thật là Triển Dịch Huyền đem người đi, hắn sớm đã hoài nghi như vậy, nếu không phải Triển Dịch Huyền, bằng thế lực của Bách Lý gia, lại sao ngay cả một người cũng tìm không được. Thế nhưng, Triển Dịch Huyền, ngươi cướp Bách Lý Khinh Nhiên đi, vì cái gì lại phải lừa ta, thậm chí để y mang họ Triển của ngươi?

Ý niệm phẫn nộ vừa xẹt qua trong đầu, lồng ngực liền cảm thấy nghẽn lại, Bách Lý Tuyệt Diễm hung hăng nhăn mặt nhăn mày, lúc hắn trên đường từ biên quan phản kinh đã bị thích khách đả thương, hôm nay tâm tình chập chờn lại quá kịch liệt, ý niệm đột nhiên nổi lên vừa rồi lại mãnh liệt trùng kích trái tim hắn, nội thương vốn còn chưa khỏi không ngờ lại phát tác. Hàng mày của Bách Lý Tuyệt Diễm nhíu chặt, âm thầm vận khí áp chế nội tức cuồn cuộn trong cơ thể, nhưng chân khí bị thương tổn, kinh mạch vốn tụ khí huyết vì miễn cưỡng vận hành nội tức mà chấn động đến đau đớn, huyết khí trong lồng ngực lưu động, thật sự áp chế không được.

Đám người Triệu Trinh, Bao Chửng bên cạnh vì theo dõi trường đấu mà không nhận thấy được sự không thích hợp của hắn, nhưng Bát Hiền Vương bởi vì có tâm sự, thường vô ý liếc nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn thoáng chốc trắng bệch như giấy, không khỏi bật hô lên: “Tuyệt Diễm, ngươi làm sao vậy?”

Một tiếng này làm Triệu Trinh và Bao Chửng đều liếc nhìn sang, Triệu Trinh thấy sắc mặt Bách Lý Tuyệt Diễm thảm đạm, trên trán chỉ trong nhát mắt đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, không khỏi thân thiết hỏi: “Diễm thúc, làm sao vậy?”

Bách Lý Tuyệt Diễm thầm hận thân thể yếu đuối của bản thân, cố nặn một nụ cười, miễn cưỡng mở miệng nói: “Không cần gấp, có chút…” Lời còn chưa dứt, một cổ nhiệt khí đã xông thẳng lên ngực, hắn không kịp ngậm chặt miệng, một ngụm tiên huyết đã trào khỏi miệng.

“Diễm thúc!” Triệu Trinh thét lên một tiếng kinh hãi, hoảng hốt đứng dậy, hướng Tiểu Ứng Tử hô: “Mau mời ngự y!”

Mà Triển Chiêu tại trường đấu vào lúc Triệu Trinh hỏi tiếng thứ nhất cũng đã theo tiếng nhìn qua, thấy sắc mặt Bách Lý Tuyệt Diễm liền biết nội thương đã phát tác, vừa muốn đình chiến, đã thấy Bách Lý Tuyệt Diễm ho ra máu, không khỏi tâm thần rối loạn.

Ngay vào lúc này, gió lạnh đột nhiên nổi lên, Bắc Minh kiếm vừa nãy còn mạnh như giao long lúc này lại như linh xà thổ tín, xẹt nhanh qua, mũi nhọn lạnh băng đột ngột nổi lên, thẳng hướng đến thắt lưng Triển Chiêu.

Đợi đến lúc Triển Chiêu phục hồi tinh thần, mũi nhọn lặng băng đã đến trước người, gót chân y theo bản năng nhanh chóng điểm xuống, hướng bên cạnh tránh thoát đi, nhưng đã chậm một bước, tuy rằng sượt qua mũi kiếm, nhưng không tránh được kiếm quang âm hàn của Bắc Minh. Kiếm quang như phong, xẹt qua thắt lưng Triển Chiêu, lập tức rạch ra một lỗ lớn trên quan y mới toanh.

Triển Chiêu nhẹ nhàng lật người, không để ý Bách Lý Kinh Nhiên, thở ra một hơi, tựa như chim yến trong mưa ngã người về trước thẳng hướng đến Diệu Võ lâu, vững vàng tách đám người Bát Hiền Vương và Bao Chửng đang vây quanh Bách Lý Tuyệt Diễm ra, ngón tay nhanh như gió, phong lại mấy đại huyệt trước ngực Bách Lý Tuyệt Diễm, toàn thân chuyển đến sau lưng Bách Lý Tuyệt Diễm, tay phải áp lên lưng hắn, chậm rãi truyền một cổ nội lực êm dịu vào.

Nội lực mới vừa vào, Triển Chiêu đã phát hiện nội tức Bách Lý Tuyệt Diễm di động hỗn loạn, hơn nữa vừa rồi hắn còn nỗ lực áp chế, không những không ngăn chặn được thương thế, trái lại còn khiến cho chân khí phản nghịch, không ngừng trùng kích vào kinh mạch đã bị thương tổn, mới khiến cho khí huyết bốc lên dẫn đến thổ huyết. Triển Chiêu chậm rãi vận nội lực, giúp Bách Lý Tuyệt Diễm áp chế nội tức chạy xung quanh kinh mạch, trong lòng âm thầm may mắn cha đã giảng cho mình nghe qua pháp môn cơ bản của Bách Lý gia “Lục xuất yên sương”, nếu không, với công lực của Bách Lý Tuyệt Diễm, y muốn kiềm chế nội tức tán loạn của người này, sợ rằng không phải chuyện đơn giản. Qua thời gian một chén trà, trên trán Triển Chiêu cũng đã lấm tấm mồ hôi, khí tức cũng dần gấp gáp. Cũng may chân khí trong cơ thể Bách Lý Tuyệt Diễm đã dần dần thông thuận, đi vào đúng đường, Triển Chiêu cũng có thể buông lỏng một chút.

Lại qua một lúc lâu, Bách Lý Tuyệt Diễm ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi mở mắt.

“Hầu gia, cảm thấy thế nào?” Triển Chiêu nhẹ giọng hỏi, chân khí trên tay cũng không dám ngừng lại.

Bách Lý Tuyệt Diễm vừa rồi nội tức phản phệ, vốn là dùng hết toàn lực chống lại, quả nhiên là miệng không thể nói, thân không thể động, cho nên với việc Triển Chiêu ra tay tương trợ, hắn muốn cự tuyệt cũng bất lực. Lúc này cảm giác buông lỏng, lập tức trầm giọng nói: “Triệt chưởng!”

Triển Chiêu ngẩn ra, chợt hiểu rõ ý của Bách Lý Tuyệt Diễm, trong đôi mắt đen như ngọc, ánh mắt từ thân thiết chậm rãi chuyển sang bất đắc dĩ, thảo nào cha mỗi lần nhắc đến người này đều không có ngữ khí tốt đẹp, nguyên lai tính tình cứng đầu của người này một khi đã phát tác sẽ thật sự không để ý không cố kỵ, thà một mình mạo hiểm cố sức áp chế thương thế, cũng không muốn y giúp người một tay sao?

Nén xuống tiếng thở dài muốn phát ra vào trong lòng, Triển Chiêu chậm rãi nói: “Nội tức Vương gia chưa ổn định, vẫn là để Triển Chiêu trợ giúp một ít, để tránh thương thế lại phát tác!”

Được Triển Chiêu cứu trợ, Bách Lý Tuyệt Diễm trong lòng vốn là phiền muộn không ngớt, nghe ngữ khí ấm áp thản nhiên này, sự phiền muộn sâu tận đáy lòng càng áp chế không được, miễn cưỡng ép lại cảm giác khó chịu trong lòng, cắn răng nói: “Triệt chưởng!”

Triển Chiêu hơi nhíu mày, có chút khó xử: “Vương gia…”

Bách Lý Tuyệt Diễm cũng không tiếp tục nhẫn nại, không để ý chân khí bất ổn trong cơ thể, vận khí xuống lưng, đánh văng tay phải của Triển Chiêu ra.

Triển Chiêu vốn đang cực kỳ tập trung, không hề phòng bị, chỉ giây sau trong ngực liền cảm thấy như bị trùng kích nặng nề, trực tiếp thối lui hai bước, được Bát Hiền Vương phía sau một tay đỡ lấy.

“Tuyệt Diễm, ngươi…” Bát Hiền Vương thấy tình hình này, vừa sợ vừa giận, không thể tin được Bách Lý Tuyệt Diễm thực sự ngoan tâm đến mức này.

Triển Chiêu nhờ Bát Hiền Vương đỡ mà ổn định lại thân hình, hít sâu một hơi, cưỡng chế huyết khí đang cuộn trào trong lồng ngực, thối lui hai bước, lãm y quỳ xuống, khẽ nói: “Là Triển Chiêu vô phép!”

Bách Lý Tuyệt Diễm nhàn nhạt nhìn y một cái, hừ lạnh một tiếng, không chịu trả lời.

Thấy đến lúc này, Triệu Trinh dù tâm không để ở đây đến mức nào, cũng nhìn ra sự không thích hợp giữa Bách Lý Tuyệt Diễm và Triển Chiêu, ánh mắt liền rơi lên người Triển Chiêu còn đang quỳ dưới đất cúi mặt thấp, sau đó đột nhiên nhảy dựng, lỡ lời nói: “Triển Chiêu, ngươi bị thương?”

Triển Chiêu dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người hạ tầm mắt, khẽ nói: “Không có, chỉ là y phục bị rách!” Y yên lặng thở dài, nói với Triệu Trinh: “Hoàng thượng, luận võ cùng Thiếu hầu gia, là Triển Chiêu thua!”

Triệu Trinh lúc này mới nhớ tới chuyện luận võ, nhìn một chút Bách Lý Kinh Nhiên gấp gáp theo sát Triển Chiêu chạy lên Diệu Võ lâu, lại nhìn Triển Chiêu, tựa hồ hoàn toàn không tin lời Triển Chiêu.

Triển Chiêu khẽ thẳng người, nhưng vẫn cúi đầu, nói: “Nếu không phải Thiếu hầu gia thủ hạ lưu tình, Triển Chiêu tất sẽ trọng thương. Cờ sai một bước, Triển Chiêu thua rồi!”

Triệu Trinh mỉm cười, đưa tay nâng Triển Chiêu dậy, nói: “Thua thì thua, không thụ thương là tốt rồi!”

Triển Chiêu nghe ngữ khí quan tâm như vậy, trong lòng ấm áp, chậm rãi mỉm cười, lắc đầu: “Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm, chỉ là làm rách quan phục Hoàng thượng mới ban, phụ thánh ân của Hoàng thượng!”

Triệu Trinh phất tay, nói: “Một kiện y phục mà thôi, có giá trị gì đâu? Bất quá thời gian vội vàng, chỉ cho khanh một kiện, giờ lại rách rồi, cái này nên làm thế nào cho phải đây?”

Bách Lý Kinh Nhiên nghe vậy, xoay người lấy phi phong của mình, đưa cho Triển Chiêu, nói: “Trách ta nhất thời không rút tay về kịp, làm rách quan y Hoàng thượng vừa may cho Triển hộ vệ, cũng may không lỡ tay làm Triển hộ vệ bị thương, nếu không Kinh Nhiên quả thật tội khó có thể tha. Triển hộ vệ tạm thời trước khoác phi phong của ta đi, cũng che được ít nhiều, xem như ta bồi tội!”

Triển Chiêu tránh lui một bước, cũng không đưa tay đi nhận phi phong của Bách Lý Kinh Nhiên, chỉ là xa cách hữu lễ nói: “Thiếu hầu gia nói quá lời, luận võ so chiêu, khó tránh khỏi thất thủ, là Triển Chiêu học nghệ chưa tinh, không dám nhận hai chữ ‘bồi tội’ của Thiếu hầu gia! Phi phong xin Thiếu hầu gia thu hồi, y phục cũ của Triển Chiêu còn để ở tĩnh thất phía sau, lát sau đổi lại là được rồi.”

Triệu Trinh nghe vậy cũng ngăn cản, nói: “Kinh Nhiên, vậy được rồi, thân thể ngươi xương cốt vẫn là yếu ớt kị gió, đừng ở đây mà phô trương nữa. Nếu Diễm thúc khó chịu, ngươi trước dìu người xuống dưới nghỉ ngơi, chờ ngự y đến chẩn trị đi!” Hắn lại nhìn Bao Chửng, nói: “Bao khanh vì triều đình mời về được lương tài như vậy, không thể không thưởng công, ngươi trước cùng Triển hộ vệ trở về, đợi ngày mai thượng triều, trẫm tự có ngợi khen!”

“Tuân chỉ, vi thần xin cáo lui!”

Bách Lý Kinh Nhiên nhìn theo bóng lưng rời đi của Triển Chiêu, ánh mắt dần dần trầm tĩnh, mà trong ánh mắt ấy, tựa hồ lại có thứ gì từng chút từng chút một trồi lên. Xoay người lại nhìn thấy sắc mặt Bách Lý Tuyệt Diễm đã khôi phục rất nhiều, hắn nhướng mày lộ ra tiếu ý xán lạn, oán giận mở miệng: “Cha, mạng nhỏ của nhi tử đều bị người làm cho sợ đến rớt rồi này.” Hắn một tay thưởng thức vật trang sức màu xanh biển treo trên chuôi Bắc Minh kiếm, có chút buồn bã nói: “Thật vất vả mới tìm được một cao thủ đối chiêu, vậy mà lại bị người làm cho sợ đến thiếu chút ngộ thương người ta, thật là…”

Bách Lý Tuyệt Diễm không để ý tới lời oán giận của hắn, không nói một lời từ trong tay Bách Lý Kinh Nhiên tiếp nhận Bắc Minh, ‘xoẹt’ một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, không ngoài ý muốn nhìn thấy một mạt đỏ tươi trên mũi kiếm, nhưng ánh mắt vẫn không khống chế được giựt giựt, kiếm quang của Bắc Minh có bao nhiêu ngoan, trên đời này không ai rõ ràng hơn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.