[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 46: Khó giải



Thần sắc Triển Chiêu cứng đờ, không khỏi ngẩn ra, không biết nên nói tiếp thế nào.

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy tình huống không đúng, vội vàng đứng ra cười làm lành, nói: “Đại ca, huynh làm gì vậy?”

“Làm gì? Lão ngũ, lúc đệ rời khỏi Hãm Không Đảo đã nói thế nào hả? Không phải muốn đến tính sổ với tên họ Triển này sao? Thế nào đảo mắt một cái liền xưng huynh gọi đệ với y rồi?” Từ Khánh phất phất cây cự chùy to bằng quả dưa hấu trong tay, lớn tiếng nói.

“Tam ca!” Thấy mấy vị ca ca nhà mình còn có thành kiến với Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường không khỏi chau mày, nói: “Miêu Nhi cũng không phải cố ý xưng ‘Ngự Miêu’ để đối nghịch với ngũ thử chúng ta, phong hào này là do hoàng đế phong, Miêu Nhi cũng không thể kháng chỉ bất tôn mà!”

Tương Bình hừ lạnh một tiếng, nói: “Y nếu không ham phú quý, không muốn làm chó săn ưng trảo cho đám quan phủ, đương nhiên không cần xem trọng lời của tên tiểu hoàng đế kia!”

Hàn Chương cũng tiếp lời: “Đúng đó, y nếu đã vào công môn, còn hy vọng huynh đệ giang hồ chúng ta xem y là đồng đạo sao?”

“Nhị ca tứ ca!” Bạch Ngọc Đường nghe lời nhục mạ Triển Chiêu của Tương Bình, không khỏi thấp giọng quát to.

“Ngọc Đường, ” Triển Chiêu ngăn lại lời Bạch Ngọc Đường, nhẹ giọng nói: “Ngươi cùng bốn vị đảo chủ trò chuyện đi, ta có chút mệt, quay lại nghỉ ngơi một chút!” Nói xong, ôm quyền thi lễ với mấy người, thấy tứ thử đều mang thần tình thờ ơ lãnh đạm, miễn cưỡng cười cười rồi xoay người rời khỏi phòng khách.

“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường sao không nhìn ra vẻ buồn bã vừa nãy của Triển Chiêu, trong lòng không khỏi đau xót, muốn trực tiếp đuổi theo kéo Miêu Nhi đang tâm tư nặng nề ấy ôm vào lòng an ủi một phen.

Lô phu nhân nãy giờ vẫn chưa mở miệng mang theo ánh mắt sâu sắc nhìn theo bóng lưng Triển Chiêu, vừa rồi, vị thiếu niên mang vẻ mặt ôn nhiên tiếu ý ấy đã gọi tên tiểu tổ tông nhà nàng là “Ngọc Đường”? Tên nhóc con ấy không phải chưa từng cho phép ai gọi nó như thế sao?

“Lão ngũ, đệ còn ngẩn ra gì đó? Mau dẫn chúng ta về phòng nghỉ ngơi, đi suốt một đường, khát muốn chết, vị bằng hữu này của ngươi thật keo kiệt, ngay cả một chén trà cũng không có!” Từ Khánh vừa nói, vừa phất tay áo lau mồ hôi trên mặt mình, bọn họ nhận được thư Bạch Ngọc Đường gửi đến, chỉ nói Bạch Ngọc Đường hiện tá túc tại nhà bằng hữu, nhưng không biết biệt viện này là của Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường trừng Từ Khánh, tức giận nói: “Trong thành chỗ nào chả có tửu lâu trà quán, việc gì phải đến đây uống trà? Huống hồ, nếu tam ca nhìn không vừa mắt Miêu Nhi, việc gì lại đòi uống trà của người ta!”

Hàn Chương nghe vậy ngạc nhiên nói: “Lão ngũ, đệ là nói… nơi này là nhà của Triển Chiêu? Y chỉ là một quan tứ phẩm, sao có thể có toà nhà tinh xảo thế này? Chẳng lã là tham ô mà có?”

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường càng thêm xấu xí, cười lạnh nói: “Trong mắt nhị ca, khắp thiên hạ này sợ rằng không có người tốt nhỉ!”

“Hừ, tiểu tử đệ ngon ha, nổi điên gì đó? Còn khổ cho bọn ta ngày ngày nhớ thương đệ, nhận được thư của đệ liền chạy đến đây gặp! ” Tương Bình bị trái một câu phải một câu của Bạch Ngọc Đường làm cho tức giận đến ria mép dựng đứng.

“Đến đây gặp đệ, vậy mấy huynh nhằm vào Miêu Nhi làm gì? Y lại không trêu chọc mấy huynh!”

“Ai, Ngũ đệ, hồi đó lúc nghe nói Triển Chiêu được phong ‘Ngự Miêu’, đệ thế nhưng còn tức giận hơn chúng ta nha, sao chưa được bao lâu, lại cùng người ta xưng huynh gọi đệ rồi? Lão ngũ, đệ thế nào lại không có tiền đồ như vậy hả?” Hàn Chương không cam lòng lên tiếng.

Mắt thấy mấy vị huynh trưởng nhà mình hiểu lầm Triển Chiêu rất sâu, Bạch Ngọc Đường vừa tức vừa vội: “Trước đây là trước đây, đệ từ nhỏ đã quen biết y, lần này cho rằng y dựa hơi quan phủ, cố ý dùng danh hào ‘Ngự Miêu’ áp lại danh hào ‘Ngũ Thử’ của chúng ta mới nói muốn đi tìm y tính sổ. Nhưng trên thực tế, Miêu Nhi căn bản không phải người như vậy, trong ngực y có Bao đại nhân, có phủ Khai Phong, có giang sơn xã tắc, có thiên hạ vạn dân, nhưng tuyệt nhiên không có chính y. Y trước giờ chưa từng nghĩ muốn dùng danh hào ‘Ngự Miêu’ để áp đảo danh hào ‘Ngũ Thử’ của chúng ta, mọi người đều hiểu lầm y rồi!”

Tương Bình còn muốn nói, nhưng bị Lô phu nhân mở lời cản lại: “Được rồi, dọc đường nghe mấy người nhắc Ngũ đệ mãi, đến lúc thấy thật rồi thì lại làm ồn cả lên, không thấy phiền sao? Ngũ đệ, đệ trước an bài mấy gian phòng cho chúng ta, để chúng ta nghỉ ngơi, chuyện còn lại từ từ hẵng nói!”

Bạch Ngọc Đường thấy đại tẩu nhà hắn có ý muốn ở lại, không khỏi lo lắng bốn vị huynh trưởng sẽ tìm Triển Chiêu gây phiền phức, nhất thời rầu rĩ không đáp lời.

Lô phu nhân tựa hồ nhìn ra vẻ không vui của Bạch Ngọc Đường, trừng hắn một cái, nói: “Thế nào? Ngũ đệ ngươi không muốn chúng ta ở đây sao? Ngươi nói tốt cho con tiểu miêu kia như thế, chúng ta ở lại mở mang tầm mắt một chút không được sao?”

Đại tẩu đã lên tiếng, Bạch Ngọc Đường dù không cam tâm tình nguyện cũng không dám không nghe, hắn cũng không muốn lại phải nếm thử chỉ công (*là công phụ bẹo tai của Lô phu nhân á) của đại tẩu, đành ngoan ngoãn đi tìm tổng quản an bài khách phòng.

———————————–

Ánh trăng như nước, nhàn nhạt chiếu rọi khắp viện, thi thoảng lại có một cơn gió đêm phất quá, khi ấy ánh trăng khắp viện phảng phất như cũng lay động theo, khiến ánh trăng tròn vành vạnh như được ngâm trong làn nước, mờ mờ ảo ảo.

Bạch Ngọc Đường bị tứ thử gọi ra ngoài ăn cơm chiều còn chưa trở về, cách thời gian hành động đêm nay còn sớm, vì vậy Triển Chiêu một mình tựa đầu giường, trong tay cầm một quyển sách, nhưng ánh mắt nửa điểm cũng không lưu lại trên trang giấy mỏng manh, chỉ yên lặng nhìn màn giường thêu hoa đến xuất thần.

Nỗi lòng Triển Chiêu lúc này tựa như triều dâng, lời tứ thử nói chiều này đã kích động rất sâu đến y, những lời này tựa như lưỡi dao mảnh nhỏ, vừa sắc lại nhọn, đâm cho y thương tích đầy mình, nhưng không đến mức mất mạng.

Từ lúc thụ phong đến giờ, y chưa hề có thời gian rảnh rỗi nhớ lại giang hồ, cái nhìn của bằng hữu trong chốn giang hồ y cũng không biết nhiều lắm. Bạch Ngọc Đường tuy nói là đến gây phiền phức, nhưng hắn ngoại trừ có đôi khi trêu đùa y hơi quá một chút, tính ra thật sự đã giúp đỡ y không ít, lời nói không chút lưu tình thế này, y vẫn là lần đầu nghe được.

Chỉ vì danh hào ‘Ngự Miêu’, y liền bị đối xử lạnh nhạt như vậy, Triển Chiêu lắc đầu cười khổ, nếu bốn người đó biết ý niệm của Ngọc Đường với y, sợ rằng… Đến lúc đó, sợ rằng không chỉ là châm chọc khiêu khích giản đơn như vậy, nói không chừng, vị Từ Khánh kia sẽ trực tiếp bổ luôn búa vào đầu y.

Những người đó, nếu không phải là huynh trưởng của Ngọc Đường, y cũng sẽ không tránh đi như thế, Nam hiệp tuy ôn nhuận, nhưng cũng không phải người sợ phiền phức, người khác dùng ánh mắt lạnh lùng đối dãi, y cũng không có đạo lý phải đi lấy lòng. Chỉ là, y không muốn Ngọc Đường ở  giữa lâm vào tình thế khó xử.

Đang còn suy nghĩ rối loạn thì cửa bị đẩy ra, Triển Chiêu chỉ nghĩ chắc Bạch Ngọc Đường đã quay lại nên cũng không vội vã đứng dậy.

Không ngờ thanh âm mang theo ý cười của Bạch Ngọc Đường vang lên lại là: “Miêu Nhi, đại tẩu đến gặp ngươi nè!”

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Lô phu nhân đứng ngay cửa, đang cười nhìn y. Triển Chiêu cuống quít quăng sách trong tay, vạch tà xuống giường thi lễ: “Triển Chiêu bái kiến Lô phu nhân, không biết phu nhân đến đây, thật thất lễ!”

Lô phu nhân sang sảng cười to, nâng lên thân thể khẽ cúi của Triển Chiêu, nói: “Quả nhiên là người hiểu chuyện biết lễ hơn lão ngũ nhà ta, nhanh đừng đa lễ nữa, đệ và lão ngũ tuổi cũng xấp xỉ, ta gọi đệ Tiểu Triển, đệ cũng gọi ta đại tẩu theo lão ngũ đi!”

Bạch Ngọc Đường vừa nghe Lô phu nhân khen Triển Chiêu biết lễ hơn mình, không khỏi không phục, nói: “Đại tẩu, tẩu nói gì vậy, sao lại nói y biết lễ hơn đệ? Trong mắt người đệ không biết lễ sao?”

Lô phu nhân liếc hắn một cái, ‘hừ’ một tiếng, nói: “Nói gì sao? Nói thật!”

Liếc thấy thái độ Lô phu nhân tuyệt nhiên không giống tứ thử, Triển Chiêu quả thật không biết ứng phó làm sao, nhìn hai người đấu võ mồm, lại không biết nên nói gì cho phải.

Bạch Ngọc Đường thấy y lặng lẽ không nói, biết trong lòng y còn khó chịu vì lời của mấy huynh trưởng nhà mình, liền xích lại gần, nhờ sự che chắn của tay áo mà yên lặng cầm tay y, sau đó lại vội vàng buông lỏng, chỉ là ánh mắt nhu hòa vẫn lưu lại trên mặt y.

Triển Chiêu tuy ngoài mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp, quay lại liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, hướng hắn nở một nụ cười thật nhẹ.

Lô phu nhân tựa hồ vẫn chưa chú ý tới quá trình ‘liếc mắt đưa tình’ của hai người, vẫn cười nói như cũ: “Tiểu Triển này, mấy lời bốn ca ca lão ngũ nói hôm nay đệ đừng để trong lòng, bốn người bọn họ toàn nói mà chẳng thèm suy nghĩ, cũng không chịu ngẫm lại đường đường Nam hiệp nếu thực sự là người ham phú quý, vậy toàn bộ người trong giang hồ chẳng phải đều là mắt mù sao?”

Triển Chiêu khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Phu nhân quá khen!”

“Không phải nói rồi sao? Gọi đại tẩu!”

“…” Triển Chiêu quay đầu liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy hắn dùng ánh mắt chứa đầy ý cười xấu xa nhìn y, đầu mày khóe môi đều là thần tình muốn xem kịch vui.

Triển Chiêu vốn còn đang kỳ quái cái tên Bạch Ngọc Đường này thế nào lại có biểu tình như vậy, sau đó lập tức hiểu ra, y nếu thực sự gọi một tiếng “Đại tẩu”, còn chẳng phải đã đem mình bán cho con chuột bự kia sao?

“Thế nào? Chê ta thân phận không đủ, không xứng nghe đệ gọi một tiếng ‘Đại tẩu’ sao?” Thấy Triển Chiêu nhìn quanh mãi vẫn không mở miệng, Lô phu nhân nhịn không được trêu đùa.

“A, không phải…” Triển Chiêu bất đắc dĩ, đành nói: “Lô đại tẩu!”

Lô phu nhân bật cười ha ha, cũng không làm khó Triển Chiêu nữa: “Cũng được, thêm một chữ còn hơn không có chữ nào! Nghe lão ngũ nói thân thể đệ không tốt, đến, ngồi xuống, để ta xem xem!”

“Không cần đâu, chỉ bị chút thương, đã lành rồi…” Triển Chiêu có chút chột dạ nói. Y lại không biết Bạch Ngọc Đường từ hôm ở Hàm Viên Cốc nghe Mạc Phong nói Triển Chiêu trong người có mang bệnh cũ liền vẫn một mực để trong lòng, hôm nay vị đại tẩu thần y của hắn tới, đương nhiên không thể buông tha.

“Cái gì mà không cần, ở trước mặt đại phu ta còn giấu bệnh sợ thầy thế sao?” Lô phu nhân không cho phân trần mà kéo Triển Chiêu ngồi xuống cạnh bàn, sau đó bản thân cũng ngồi xuống, cầm cổ tay Triển Chiêu lên, bắt mạch tỉ mỉ.

Qua một lúc lâu, Lô phu nhân mới mang biểu tình nghiêm túc buông cổ tay Triển Chiêu ra, như có điều gì cần suy nghĩ mà trầm mặc mãi không nói.

Trái tim Triển Chiêu run lên, chuyện này, quả nhiên không thể giấu được nữa sao?

“Đại tẩu, sao vậy?” Bạch Ngọc Đường ít khi nhìn thấy đại tẩu nhà mình có thần tình thế này, trong lòng không khỏi có chút lo lắng bất an.

Ánh sáng trong mắt Lô phu nhân khẽ động, chợt nhìn Triển Chiêu, nói: “Tiểu Triển, đệ thoát y phục ra, ta thi châm cho đệ một chút!” Nói xong, từ trong lòng lấy ra túi châm trước giờ vẫn không rời thân.

Triển Chiêu biết mình không có khả năng nói lại Lô phu nhân, yên lặng thoát áo ngoài và trung y.

Bạch Ngọc Đường mắt nhanh, đã nhìn thấy vết thương màu hồng nhạt vừa khép miệng trên thắt lưng Triển Chiêu, nhất thời trái tim thắt chặt, tuy nói người giang hồ trên người không có thương tựa hồ trong một ngàn người cũng tìm không ra nổi một người, nhưng dù sao đây cũng là người trong lòng hắn, tất nhiên phần đau lòng này không thể giống với người ngoài.

Lô phu nhân không phản ứng gì lắm với sự biến hóa trong thần sắc của Bạch Ngọc Đường, chỉ nhàn nhạt nói: “Lão ngũ, đệ đỡ lấy y, ta phải dùng ‘Cửu chuyển dương châm’!”

Bạch Ngọc Đường cả kinh, ‘Cửu chuyển dương châm’ của đại tẩu không phải dễ dàng được đem ra dùng, chẳng lẽ bệnh cũ của Miêu Nhi cực kỳ nghiêm trọng?

Lô phu nhân dứt khoát ra châm, tìm vị trí, xuống châm, trong nháy mắt, tám cây châm đã vào người, nhưng không hề có chút cảm giác, Triển Chiêu còn đang tự kinh ngạc, không ngờ khi cây châm thứ chín đâm vào, Triển Chiêu liền cảm thấy lồng ngực đau nhức, trước mắt tối sầm, liền ngã nhào vào lòng Bạch Ngọc Đường.

“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường cực kỳ sợ hãi, thất thanh kêu to.

“Đừng nóng vội!” Lô phu nhân nhắm vào bắp chân Bạch Ngọc Đường nhấc chân đá một cái, khiến Bạch Ngọc Đường giật mình nhớ ra, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Lô phu nhân dò mạch Triển Chiêu trong chốc lát, rút châm, trầm ngâm không nói.

Triển Chiêu vẫn chưa hôn mê, nhưng phải tựa vào lòng Bạch Ngọc Đường một lát lâu mới lấy lại được nhịp thở, lúc ngẩng đầu sắc mặt đã trắng bệch, mồ hôi lạnh nhễ nhại.

Bạch Ngọc Đường yêu thương rút khăn lụa trong tay áo ra, định giúp Triển Chiêu lau mồ hôi, nhưng bị Triển Chiêu vươn tay nhận lấy tự mình lau. Bạch Ngọc Đường biết ở trước mặt đại tẩu y quyết sẽ không cho hắn động tay động chân, vì thế cũng đành mặc theo y.

Thấy Lô phu nhân vẫn trầm mặc không nói, Bạch Ngọc Đường không khỏi vội vàng hỏi: “Đại tẩu, Miêu Nhi đến tột cùng là bị sao vậy?”

Lô phu nhân không để ý tới hắn, chỉ đặt ánh mắt lên mặt Triển Chiêu, chậm rãi hỏi: “Trong người đệ có một luồng hàn độc, đệ có biết không?”

Triển Chiêu gật đầu: “Biết!”

“Bệnh cũ mà lão ngũ nói là luồng hàn độc này phải không? Là từ nhỏ đã trúng độc?”

Đôi mắt trong như nước của Triển Chiêu trong chớp mắt tựa như bắn ra những đốm lửa, sau khi lóe lên mấy cái liền lại quay về bình tĩnh. Y gật đầu, không nói gì nữa.

Lô phu nhân thở dài, nói: “Độc này ta không giải được…”

Bạch Ngọc Đường lập tức gấp lên: “Đại tẩu, người dù sao cũng là đệ tử Đường Môn, trên đời này còn có độc người không giải được sao?”

Lô phu nhân vươn tay vỗ một cái lên đầu Bạch Ngọc Đường, tức giận nói: “Đại tẩu của đệ là người chứ không phải thần, chữa được bệnh, chữa không được mạng! Hàn độc trong cơ thể y là ‘Nhất Phiến Băng Tâm Tại Ngọc Hồ’ mà Đường Môn chúng ta không cần nào giải được, đây là độc đòi mạng, nếu không phải lúc nhỏ có người dựa vào công lực thâm hậu áp chế hàn độc cho y, y ngay cả mười lăm tuổi cũng sống không qua nổi. Độc này cứ một lần phát tác là một lần tổn thương nghiêm trọng đến thân thể.” Ánh mắt của nàng chuyển sang Triển Chiêu, nói nghiêm túc: “Vì vậy, Tiểu Triển, đệ nhất định không thể lại không xem trọng thân thể mình như thế nữa, độc này nếu phát tác nhiều lần, kinh mạch của đệ sớm muộn gì cũng chịu không nổi!”

Triển Chiêu khẽ cười nhàn nhạt, nhưng trong ánh mắt không hề có chút khiếp đảm hay sợ hãi vì lời nói mang tính sinh tử vừa rồi, có chăng chỉ là một mảnh tĩnh lặng: “Cảm tạ Lô đại tẩu, Triển mỗ nhớ kỹ!”

“Đệ có biết khi còn bé thuốc đệ dùng là gì không?” Lô phu nhân hỏi.

“Là ‘Bích Thuỷ Đan’ …”

‘Bích Thủy Đan’ của Vạn Khuynh Hồ Lô phu nhân có biết đến, áp hàn mà tính ôn, nhất là không hại thân, quả nhiên là thuốc tốt thế gian hiếm có. Nếu cung chủ của Vạn Khuynh Hồ Cung không muốn, người ngoài cho dù có dùng thiên kim cũng khó mà đổi được, vậy mà lại được mang đến làm thuốc cho Triển Chiêu, nếu không phải Bạch Ngọc Đường vừa nãy đã nói cho nàng biết thân phận Tam công tử Vô song Triển gia của Triển Chiêu, đến nàng cũng sẽ không tin nổi. Gật gật đầu, Lô phu nhân suy tư nói: “Đó là thuốc tốt, đệ phải tùy thời đều mang theo bên người mới được!”

Triển Chiêu vẫn cười nhàn nhạt như cũ, tuy khuôn mặt tiều tụy, nhưng không sao che giấu được bộ dạng tao nhã ôn hòa của y.

Y tuy thản nhiên, nhưng Bạch Ngọc Đường lại không được như vậy, ngay lúc nghe thấy độc này không cách nào giải được, hắn liền giật mình, những lời sau đó của Lô phu nhân, hắn không hế nghe thấy câu nào, chỉ nghe được tiếng tim mình đập ‘thình thịch thình thịch’ mỗi lúc một vang, tựa hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đập đến mức trái tim bị chấn động đau đớn khôn cùng.

Miêu Nhi… Miêu Nhi của hắn…

Trên tay truyền đến xúc cảm ấm áp, Bạch Ngọc Đường chậm rãi hoàn hồn, liền thấy Triển Chiêu mượn tư thế đỡ y vừa rồi của hắn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay dưới tay áo của hắn, hàng mi dày dài khẽ nâng, trong mắt là sự thân thiết và an ủi.

An ủi? Bạch Ngọc Đường âm thầm cười khổ, người phải suốt đời bị kịch độc không giải được dằn vặt là Miêu Nhi, vậy mà giờ đây người được lo lắng được an ủi lại là hắn, Bạch Ngọc Đường à Bạch Ngọc Đường, ngươi thật đúng là không có tiền đồ mà!

Cong môi đáp lại bằng một nụ cười, quay đầu thấy Lô phu nhân đang dọn dẹp túi châm, Bạch Ngọc Đường liền đỡ Triển Chiêu ngồi xuống giường trước, rồi mới nói với Lô phu nhân: “Đại tẩu, đệ tiễn người!”

Lô phu nhân biết trong lòng hắn còn chưa chịu từ bỏ, chắc là có lời muốn hỏi mình, liền lại dặn dò hai ba câu bảo Triển Chiêu phải chú ý thân thể không thể lại làm cho mình mệt mỏi, rồi mới cùng Bạch Ngọc Đường rời khỏi phòng.

“Đại tẩu, độc của Miêu Nhi thật sự không thể giải được sao?” Bạch Ngọc Đường vừa ra sân liền lo lắng hỏi.

Lô phu nhân liếc hắn một cái, than thở: “Lão ngũ, việc thế này chẳng lẽ đại tẩu còn có thể lừa đệ sao? ‘Nhất Phiến Băng Tâm Tại Ngọc Hồ’ là độc duy nhất Đường Môn không có giải dược, nhưng mà…” Trông thấy biểu tình gấp gáp của Bạch Ngọc Đường, Lô phu nhân cũng có chút không đành lòng, nói: “Trên đời này, có lẽ chỉ có một người có thể giải được độc này…”

“Là ai? Lên trời xuống đất, đệ cũng phải tìm được hắn để giải độc cho Miêu Nhi!” Trên mặt Bạch Ngọc Đường lập tức lộ ra thần sắc kích động, chỉ hận không thể ngay lập tức túm kẻ kia lại đây.

Lô phu nhân lắc đầu thở dài: “Người kia đệ tìm không ra đâu, bởi vì ông ấy là Đường Huyên!”

“Hạnh Lâm lão tổ?” Bạch Ngọc Đường cả kinh, hắn biết Đường Huyên, đó là người được gọi là thần trong Đường Môn, bối phận so với môn chủ hiện tại của Đường Môn còn cao hơn ba bậc, y thuật tỉ mỉ như có thần trợ giúp, hoàn toàn xứng đáng được gọi là Hạnh Lâm lão tổ.

“Ông ấy không phải đã chết rồi sao?” Sự kinh ngạc của Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt liền chuyển sang thất vọng, giang hồ truyền rằng Đường Huyên sớm đã qua đời.

Lô phu nhân chậm rãi lắc đầu: “Ông ấy chưa chết, chỉ là không biết đang ẩn cư ở chốn nào thôi, vì vậy, dù cho ông ấy còn sống, đệ cũng không thể tìm thấy!”

“Vậy… Tình hình của y như vậy, còn có thể…” Còn có thể duy trì được bao nhiêu năm? Trong lòng tuy nghĩ thế, nhưng không sao thốt ra khỏi miệng nổi.

Lô phu nhân hiểu rõ ý hắn, vỗ vỗ tay hắn an ủi, nói: “Nếu có công lực thâm hậu áp chế, cộng thêm điều dưỡng tỉ mỉ, có lẽ cả đời cũng sẽ không phát tác. Nhưng mà… nghe đệ kể tính tình của Tiểu Triển, muốn y đời này phải an an tĩnh tĩnh điều dưỡng, phỏng chừng là chuyện không thể!”

Bạch Ngọc Đường cả trái tim tựa như chìm sâu dưới đáy hồ băng lãnh, tựa hồ ngay cả trước mặt đều đã trở nên mịt mờ, Miêu Nhi của hắn, chẳng lẽ thật sự ngay cả một tia hy vọng cũng không còn nữa sao?

Lô phu nhân thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của hắn cũng cảm thấy đau lòng, liền dứt khoát chuyển đề tài: “Lão ngũ, đại tẩu có chuyện hỏi đệ, đệ phải nói thật cho đại tẩu nghe!”

Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, trực giác mách cho hắn biết chuyện đại tẩu nhà hắn muốn hỏi là chuyện cực kỳ quan trọng, hắn trước giờ luôn rất kính nể vị đại tẩu này, vì thế lập tức gật đầu.

Lô phu nhân liếc nhìn tiểu viện của Triển Chiêu, có chút chần chờ hỏi: “Lão ngũ… đệ đối Tiểu Triển, dường như… không giống với mọi người!”

Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu lại nhìn tiểu viện của Triển Chiêu, trầm ngâm chốc lát mới cười khổ nói: “Đại tẩu, đệ biết ngay không giấu được người mà. Đệ với Miêu Nhi… Đệ động tình với y rồi!”

Lô phu nhân khẽ cau chặt mày, mở mở miệng, rồi lại không biết phải nói thế nào nên đành khép miệng lại, cân nhắc một lát mới thở dài nói: “Lão ngũ, đệ thật là! Tiểu Triển có biết không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.